Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22



———————————

“Santa!” Tiểu Cửu chắn trước mặt Santa, thiết lập một lá chắn ánh sáng và đỡ đòn của người đàn ông cơ bắp cho Santa.

Về phía đội thứ hai, Tiểu Cửu và Châu Kha Vũ cuối cùng đã xử lý hết các linh hồn và ngay lập tức đến hỗ trợ Santa.

“Sức mạnh siêu nhiên của hắn ta là cơ thể bất hoại của Quái vật, ta không thể chạm vào hắn.” Santa nói.

“Ta thử xem.” Tiếu Cửu cầm thanh kiếm quang hướng nam nhân lực lưỡng đâm, ai biết thanh kiếm ánh sáng lại bị nam nhân trong tay bắt lấy, hóa thành bột phấn trong lòng bàn tay hắn. Thấy vậy, Xiao Jiu liên tục rút lui, triệu hồi thanh kiếm ánh sáng một lần nữa.

"Ta phi, tay không đập nát kiếm? Cái này so với tay không nhận kiếm còn kinh khủng hơn." Châu Kha Vũ không khỏi than thở.

"Ta không rảnh cùng ngươi chơi trò mèo, giao ra tên tiểu tử Lưu Chương kia, ta cho ngươi vui vẻ." Người đàn ông vạm vỡ không kiên nhẫn đập nắm đấm.

“Mục tiêu của bọn họ thật sự là AK,” Tiểu Cửu trốn sau lưng Châu Kha Vũ, vỗ vỗ tai nghe, “Nghe thấy chưa?”

"Ừm, đúng như Tiểu Vũ đoán, AK hiện tại là mục tiêu bảo vệ trọng điểm của chúng ta." Lâm Mặc trả lời.

"Cửu ca, bên kia tình huống như thế nào, cần chúng ta hỗ trợ sao?" Pai Pai hỏi.

"Không, người này năng lực thân thể bất hoại, chúng ta không thể đả thương hắn, ngươi tới đây sợ là vô dụng, xem ra chúng ta không ai có thể dùng năng lực của mình cho hắn tạo thành trọng thương."

"Thân thể bất hoại sao? Con người có thể làm được sao? Có lớp vỏ bảo vệ trên cơ bắp sao? Tại sao ta lại nghĩ đến chân gà đóng gói chân không... A, xin lỗi, ta không nên cắt ngang..." Lâm Mặc tự nói với mình sau đó nhận ra rằng hoàn cảnh hiện tại có vẻ không thích hợp để nói những điều này, hắn vội vàng xin lỗi nhiều lần.

"Đóng gói chân không..." Châu Kha Vũ trầm tư, đột nhiên hai mắt sáng lên, "Lâm Mặc, ngươi thật là thiên tài."

"Ta thừa nhận ta là thiên tài, nhưng hiện tại ít nhất cho ta một cái lý do đột nhiên khen ta..." Lâm Mặc gãi gãi đầu.

"Ta cảm thấy năng lực của hắn nguyên lý đại khái giống như ngươi nói, chính là thân thể ngoài cùng bắp thịt được bao bọc bởi một lớp vỏ bảo vệ. Hừ, nếu hắn là đóng gói chân không, chúng ta sẽ dùng áp suất ép cho cho hắn nổ tung."  Khóe miệng Châu Kha Vũ hơi nhếch lên, suy nghĩ kỹ càng, hắn tiến lên một bước, chắp tay trước ngực nói: "Ca ca, ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi gặp được ta là thật đúng lúc."

Người đàn ông vạm vỡ nhìn Châu Kha Vũ, thấy thanh niên trước mặt tuy cao nhưng trông không mập, nhìn có vẻ yếu ớt, liền cười lạnh một tiếng, không coi trọng hắn ta chút nào.

Châu Kha Vũ không nói gì nữa. Giơ tay lên, tập trung sức mạnh trong lòng bàn tay và kích hoạt sức mạnh, kiểm soát áp suất không khí xung quanh người đàn ông cơ bắp.

Người đàn ông vạm vỡ lúc này cũng chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, hắn ta chỉ cho rằng thằng nhóc tóc vàng đang nói nhảm, đang định tiến lên cho hắn ta một trận, nhưng mới đi được hai bước lại cảm thấy không ổn.

Các cơ quan nội tạng dường như sắp nổ tung.

Nam nhân vạm vỡ ngồi phịch xuống đất, ôm ngực thở hồng hộc, "Ngươi... Ngươi làm cái gì..."

"Hãy để túi chân gà đóng gói chân không này của ngươi nổ tung." Châu Kha Vũ tăng cường khả năng kiểm soát năng lực của mình, "Thân thể bất hoại, vì không có điểm vào từ bên ngoài, chúng ta hãy cắt vào bên trong."

Áp suất không khí giảm xuống không chỉ mang đến cho người đàn ông cơ bắp đau đớn đến ngạt thở, khi áp suất không khí xung quanh hắn ta dần dần giảm xuống, đồng nghĩa với việc cơ thể hắn ta sẽ sớm không thể chịu được áp suất bên trong cơ thể, và hắn sẽ như một gói chân không được đưa từ đồng bằng lên cao nguyên, từ từ nở ra cho đến khi nổ tung.

“Buông…thả ta ra…” Người đàn ông cơ bắp đã tím tái.

“Vừa rồi không phải ngươi nói sao, thả ngươi đi? Vậy ai sẽ thả Lưu Chương đi.” Phớt lờ lời cầu xin của người đàn ông vạm vỡ, Châu Kha Vũ tiếp tục giảm áp suất không khí xung quanh hắn.

Với một tiếng nổ, người đàn ông vạm vỡ như một quả bóng bay căng đầy không khí, máu thịt bay khắp nơi.

Tiểu Cửu đã kịp thời mở ra kết giới ánh sáng để chặn máu thịt văng ra.

Bức tranh đẫm máu không gây sóng gió gì cho tâm lý của cả ba.

Ngươi xứng đáng với nó. Ba người nghĩ như vậy.

Sắc mặt Châu Kha Vũ nhất thời trở nên tái nhợt, liên tục điều khiển áp suất không khí ở một khu vực cụ thể như vậy là chiêu cuối cùng trong khả năng của hắn, trên thực tế, nó không chỉ hữu ích cho người đàn ông cơ bắp này, nó cũng hữu ích cho người bình thường. Nhưng hiệu quả không tốt lắm, và chúng có thể bị gián đoạn. Thế thôi. Cái giá của sức mạnh lớn là mức tiêu hao cao, không ai sẽ cho phép mình bị động do tiêu hao quá nhiều trên chiến trường nên sẽ không dễ dàng sử dụng. Vừa rồi là một nỗ lực tuyệt vọng, nhưng may mắn thay, nó đã có kết quả.

“Các ngươi… giải quyết xong chưa?” Giọng nói của Pai Pai phát ra từ tai nghe.

"Chà, mọi thứ thuận lợi hơn so với mong đợi, Châu Kha Vũ, ngươi thực sự tuyệt vời." Tiểu Cửu khoe khoang.

"Ha ha ha ha ha, hôm nay đúng phải nói như vậy, ngươi có chỗ nào bị thương không?"

Châu Kha Vũ nhìn những người đồng đội bên cạnh: “Ta không sao, chỉ là hơi mệt một chút, lát nữa sẽ ổn thôi, nhưng cánh tay của Santa hình như bị thương nặng, còn Tiểu Cửu hình như cũng bị thương một chút trong trận chiến."

"Ta không sao. Để Santa trở về trị liệu trước đi. Tiểu Vũ có cần hỗ trợ không? Kha Vũ và ta có thể chạy tới đó." Tiểu Cửu nói.

"Này, Tiểu Vũ, ngươi có nghe thấy ta không? Bên ngươi thế nào? Viễn ca? Gia Nguyên? Ngươi có muốn chúng ta hỗ trợ không?" Lâm Mặc vỗ nhẹ vào tai nghe.

“Đừng tới!” Tai nghe truyền đến một tiếng khịt mũi, kèm theo là tiếng thở dốc cùng tiếng đánh nhau.



Ở phía bên kia, hai bóng người thấp thoáng giữa những dây leo đang nhào lộn.

Trương Gia Nguyên, người bị kiểm soát, không ngừng truy đuổi Lưu Vũ, và đấm vào thân thể của Lưu Vũ, Bá Viễn điều khiển dây leo phía sau hai người, và dây leo xuyên qua mặt đất cũng nhắm vào Lưu Vũ.

Lưu Vũ né tránh trong vòng vây của hai người, và ngay khi hắn tránh được bàn tay của Trương Gia Nguyên, dây leo của Bá Viễn đã nổi lên từ bên cạnh, ngay khi hắn thoát khỏi cuộc tấn công cận chiến của Trương Gia Nguyên, cuộc tấn công của Bá Viễn lần lượt nối tiếp nhau. Hắn hoàn toàn không có cơ hội để thở.

Lưu Vũ không thể đánh trả, hắn không thể làm được.

Nếu muốn tự bảo vệ mình, hắn có thể sử dụng điều khiển tâm trí để phá vỡ con rối trong thế giới tâm linh của hai người họ bây giờ, hoặc sử dụng chấn động tinh thần để trực tiếp khiến họ mất đi hiệu quả chiến đấu, nhưng hắn biết mình không thể làm được.

Khả năng tâm linh quá độc đoán, và nguyên tắc và điểm mấu chốt của hắn là không sử dụng các tấn công tâm linh đối với đồng đội của mình. Mặc dù kết giới tinh thần của hắn có thể chống lại Trương Gia Nguyên, nhưng nó không thể chống lại dây leo của Bá Viênz, vì hắn chỉ có thể né tránh mọi lúc, và thể lực của hắn vô thức đã cạn kiệt rất nhanh, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Bậc thầy con rối lại trốn trong bóng tối, trực tiếp đánh tan ý tưởng cố gắng sử dụng cú sốc tinh thần để tấn công cô trong trận hỗn chiến của Lưu Vũ.

Lưu Vũ né tránh một đợt tấn công khác, và ngay khi hắn nhảy xuống đất, giọng nói chất vấn của Lâm Mặc đã vang lên từ tai nghe.

"Đừng tới!" Lưu Vũ trả lời trong tai nghe, "Người này là ngụy quân tử, Gia Nguyên cùng Viễn ca đã bị khống chế, càng nhiều người tới, tình huống càng thêm tồi tệ." Trong lúc trả lời tin nhắn, Lưu Vũ vẫn phải  chịu tấn công dồn dập và thân thể gắng sức làm cho hắn có chút vô lực, nhân lúc hắn không chú ý, Trương Gia Nguyên liền một quyền vững vàng đánh vào bụng của hắn.

Với một tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt, cơ thể của Lưu Vũ theo quán tính đập vào thân cây phía sau. Ngồi bệt xuống đất, bụng và lưng truyền đến từng trận đau đớn, Lưu Vũ một tay che bụng, một tay lau đi vết máu tràn ra khóe miệng, nhưng còn chưa cho hắn kịp thích ứng, đã phải vội lăn về phía trước để tránh đòn tấn công của Bá Viễn và Trương Gia Nguyên.

"Lưu Vũ! Lưu Vũ, ngươi có ổn không!" Trong tai nghe còn có những giọng nói quan tâm khác.

"Viễn ca! Gia Nguyên! Tỉnh táo đi! Đó là Tiểu Vũ!" Trương Gia Nguyên và Bá Viễn cũng đang đeo tai nghe, và lúc này giọng nói của ai đó từ tai nghe gọi tên họ.

Lưu Vũ ổn định thân thể sắp ngã khụy, ngước mắt nhìn về phía hai người, xa xa nhìn thấy Bá Viễn, tay điều khiển dây leo khẽ run, tựa hồ đang chống cự lực lượng nào đó. Rồi nhìn Trương Gia Nguyên đang ở gần đó, đôi mắt của hắn đã đỏ hoe, và hắn trông như sắp khóc.

Thấy vậy, Lưu Vũ mỉm cười nhẹ nhõm.



"Nếu ta không cứu được hai người họ, các ngươi hãy đưa AK trốn đi."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro