Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây dường như chỉ là một đêm bình thường.

Giống như đêm trước khi họ mới vào đây, nó bình thường và yên tĩnh, trăng sáng ít sao, thậm chí thỉnh thoảng còn có một cơn gió nhẹ xuyên qua khu rừng, ôn hòa và dễ chịu. Nhưng giá như thật sự là vậy.

"Mọi người định ngày mai sẽ đi sao?"

Bùi Cửu nhận lấy chiếc bát sứ từ tay Lâm Cảnh Huyên - đương nhiên là thứ mà Cao Khanh Trần lấy ra từ trong túi không gian Doraemon của mình - quấn mình trong chăn và nhấp một ngụm, không quên ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn họ. Các cô gái trong đội thám hiểm Tiên Hà dần dần tỉnh dậy vào lúc chạng vạng, khoảnh khắc họ nhìn thấy Lâm Cảnh Huyên đang đợi bên cạnh, ký ức đầy sương gió của họ ùa về, họ ôm nhau khóc và hét lên vì ngạc nhiên, xấu hổ và vui mừng. Theo như lời của Lâm Cảnh Huyên thì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nước mắt của Bùi Cửu kể từ khi họ gặp nhau. Sau niềm vui sướng khi lấy lại được thứ tưởng chừng như đã mất từ lâu, các cô gái đều trở nên khàn giọng, lúc này đang bưng bát cháo ăn như chim cút nhỏ, nghe xong lời nói của Bùi Cửu đều ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn bọn họ.

"Điều này quá nguy hiểm," Vân Thần, người lớn tuổi nhất ngoài Lâm Cảnh Huyên, lên tiếng trước, "Chúng tôi cũng đã chiến đấu với con quỷ đó. Mặc dù các bạn có sức mạnh đặc biệt, nhưng cũng đừng quên những lần tái sinh. Đó không phải là sinh vật mà chúng ta có thể thất bại. Các cậu sẽ chết một cách vô ích. "

Riki dùng thìa khuấy cháo trong nồi, không có cảm giác thèm ăn, nhưng Trương Gia Nguyên nói rằng bữa ăn cuối cùng của tử tù đều là bữa ăn ngon nhất, nên dù thế nào bọn họ cũng phải ăn một bữa thật ngon lành, sau đó ồn ào kéo Châu Kha Vũ sang một bên nướng thịt.

Mọi người đều biết cậu chỉ cố ý nói ra những lời này để làm bầu không khí sôi động lên, nhưng quả thực đó là một cái cớ tốt để thoát khỏi cảm xúc, Lâm Mặc và Lưu Chương nói là đi giúp một tay rồi ôm thịt chạy mất, nhân tiện bắt cóc luôn trái Kiwi đến từ Hawaii.

Kết quả là, những người duy nhất còn lại nghe lời khuyên dạy đầy tha thiết và lo lắng của chị gái chỉ có Riki, người không thể chạy trốn và Cao Khanh Trần, người không có thời gian để chạy trốn.

Riki múc một bát cháo xoay người đặt trước mặt Cao Khanh Trần, Cao Khanh Trần cầm lấy nhưng lắc đầu đặt sang một bên, vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hang động sụp đổ cách đó không xa. Riki thở dài và nhìn vào mắt cô gái:

"Chúng tôi biết, nhưng chúng tôi không có lựa chọn nào khác, lần này chúng ta đã hoàn toàn chọc giận quái vật, khẳng định sẽ không có thể phục sinh được nữa. Cho nên thay vì ngồi chờ chết, chúng ta cũng có thể thử một lần."

Gió trong rừng dường như mạnh hơn, sự vuốt ve dịu dàng vốn dễ chịu giờ lại có chút lạnh lẽo, Lâm Cảnh Huyên quấn chặt chăn của Tiểu Nam đang ngồi bên cạnh, khi anh nhìn lại, người phụ nữ đó vẫn lạnh lùng nhưng đôi mắt đen dịu dàng hiện lên sự quan tâm:

"Nhưng tất cả các bạn đều đã nhìn thấy giấc mơ tiên tri về tương lai của mình."

"Với tất cả sự tôn trọng, tương lai hầu hết các bạn là một ngõ cụt."

Động tác của Riki dừng lại một lúc, sau đó anh giả vờ như không có chuyện gì quay sang mỉm cười với cô, chỉ vào mình nói:

"Không có ngoại lệ sao?"

Lâm Cảnh Huyên lắc đầu:

"Mặc dù cậu không muốn nói cho tôi biết chi tiết cụ thể, nhưng trực giác của một kẻ trong mộng ... Tôi không cảm nhận được hy vọng từ trong giấc mơ của cậu. Ngược lại, có một loại tuyệt vọng không biết từ đâu đến theo sát cậu như hình với bóng. "

Riki nhìn vào khuôn mặt của nàng ta, cái lưng mà anh đang cố giữ thẳng đột nhiên sụp xuống, vết thương cũ ở thắt lưng đang âm thầm đau nhức, Cao Khanh Trần đang chìm trong suy nghĩ ngay lập tức nhận ra điều không ổn, liền đưa tay ra nắm lấy cánh tay anh. Riki mỉm cười và nói rằng anh ấy ổn.

Đôi mắt anh dõi theo Cao Khanh Trần khi anh nhìn về phía hang động đã sụp đổ hoàn toàn. Ở đó bây giờ chẳng có gì cả, chỉ có những tảng đá cao ngút tầm mắt, nhưng dường như mọi thứ đã từng tồn tại, rồi biến mất theo gió khi những tảng đá vỡ tan. Họ vẫn dựa vào niềm tin cùng nhau về nhà để nuôi sống bản thân cho đến bây giờ, niềm tin đó gần như đã đến mức không còn ý nghĩa nữa. Họ không biết khi nào cái gọi là thần linh đó sẽ tỉnh lại và liệu rằng họ có thể mở to mắt nhìn tất cả đều chết trong trận chiến này. Riki biết rằng bên dưới vẻ bề ngoài tỏ ra rất ổn của bọn họ là trái tim đang tan vỡ, nhưng cũng không thể trách cho họ được. Những người đưa ra quyết định trong đội lại là những người đầu tiên rời đi, sau sự ra đi của hai người đó... anh chỉ có thể ép mình phải giữ vững với tư cách là người lớn tuổi nhất.

Đứng lên và vực dậy sự tự tin cùng trái tim gần như sụp đổ của toàn đội, cũng như củng cố lòng quả cảm của họ để tiếp tục bình tĩnh lao về phía trước ngay cả khi đối mặt với cái chết, ngay cả khi anh cũng đang sợ hãi và bối rối, nhưng ít nhất anh phải có hy vọng, giống như anh đã bị đưa cho một định nghĩa tồi tệ, nhưng nó dường như là một giấc mơ đẹp đẽ với đầy những tiềm năng.

"Vậy thì ít nhất những gì tôi thấy là hy vọng."

Rikimaru nói với Lâm Cảnh Huyên từng chữ một:

"Bây giờ chúng tôi thực sự, thực sự cần điều này."

Rời xa các cô gái và đám đông đang bận rộn nướng thịt, Duẫn Hạo Vũ là người cuối cùng đứng trên đống đổ nát đã hoàn toàn đổ nát, nhẹ nhàng tháo tai nghe ra khỏi tai.

Đây là vật duy nhất mà cậu mang theo từ một hiện thực xa xôi ngỡ như là từ kiếp trước, cậu cẩn thận thổi thổi và lau sạch tai nghe lần nữa trước khi bước đến một mảnh nhỏ đầy màu sắc ở phía trước đống đá. Lâm Mặc là người bắt đầu trước tiên, anh không biết mình liệu có phải là người bi quan hay không, vạn nhất nếu trời đã định bọn họ phải bỏ mạng ở một nơi khác, Bá Viễn ngủ một mình ở đây sẽ rất cô đơn, tuy không biết linh hồn của Lưu Vũ có thể đến chơi với anh ấy hay không, nhưng nếu họ thực sự không thể nhìn thấy nhau, thật quá đáng sợ, anh muốn để lại một thứ gì đó để họ có thể nhớ đến vẻ ngoài oai vệ của mình.

Lâm Mặc lục lọi khắp cơ thể, cuối cùng tháo chiếc bùa hộ thân bằng ngọc đeo trên cổ ra. Hộ cái gì mà hộ? Trước đây há chẳng phải là đã chết rất nhiều lần rồi sao, đều là thứ vô dụng. Dù sao, đây cũng là thứ duy nhất mà anh mang trên người, là thứ từ thế giới bên ngoài mang vào, nếu giao cho bọn họ thì anh cũng có thể yên tâm. Anh tùy tiện nói, sau đó cẩn thận gấp sợi dây đỏ làm đôi, quấn đi quấn lại quanh viên ngọc rồi chọn một nơi tương đối sạch sẽ đặt nó xuống.

Trương Gia Nguyên có một vạn câu hỏi khi nhắc đến cái đầu nhỏ đáng ngạc nhiên của Lâm Mặc, cười mắng người kia đã nghĩ ra ý tưởng quái đản, sau đó sờ sờ thân thể mình hồi lâu, cuối cùng mới do dự rút con dao bạc từ bên hông ra, miễn cưỡng liếc nhìn Châu Kha Vũ, nói đó là vật sạch sẽ duy nhất trên người mình, để nó ở lại, đừng tức giận nha.

Như để đáp lại, Châu Kha Vũ tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón trỏ tay phải và cẩn thận đặt nó bên cạnh con dao của mình.

Sau đó, tất cả những thứ kỳ lạ đã được đưa ra. Đôi mắt của Duẫn Hạo Vũ liếc nhìn chiếc mic mà Mika đeo trên người và chiếc bút mực mà Lưu Chương nhét sau tai, cuối cùng là chiếc vòng cổ hình đầu lâu ngộ nghĩnh của Rikimaru và sợi dây buộc tóc mà Cao Khanh Trần đeo trên cổ tay để cột mái tóc đang dài ra của mình.

Cậu nhìn đồ vật bên cạnh lần cuối rồi đứng dậy, đồi mặt với ngọn núi tĩnh mịch rồi nhẹ nhàng gọi hai tiếng "Anh". Sau khi vượt qua đống đá, vẫn còn một biển rừng xanh bạt ngàn như đại dương vô tận. Có một người ngồi trên mảnh đất trống duy nhất, Duẫn Hạo Vũ lặng lẽ bước tới, sau đó ngồi xuống bên cạnh Santa, người đang lặng lẽ đắm mình dưới ánh trăng.

"Anh, anh thực sự đành lòng để nó ở đó."

Santa vẫn im lặng. Thứ anh ta để lại trong đống đá là một chiếc vòng tay mà anh luôn mang sát bên người.

Một chiếc vòng tay làm bằng dây da màu đen và được trang trí bằng ba chiếc chìa khóa nhỏ màu bạc sáng bóng.

Duẫn Hạo Vũ cùng anh tắm dưới ánh trăng, không để ý đến sự im lặng của anh, trầm mặc hồi lâu, nhịn không được lên tiếng:

"Cứ để nó ở đó... Lưu Vũ ca có tức giận không..."

Santa đột nhiên bật cười khi nghe thấy:

"Thà em ấy tức giận. Tức giận một chút, rồi xuất hiện trong giấc mộng của anh, chỉ vào mũi anh mà mắng."

Duẫn Hạo Vũ không nói nữa. Cậu út trong đội ngồi im lặng với anh một lúc, chợt nghe thấy anh thở dài thườn thượt:

"Anh không nỡ bỏ nó... nhưng cũng tốt, nếu có thể quay lại thì chúng ta sẽ cùng nhau quay lại và mang nó đi. Nếu không thể quay lại thì ít nhất thứ này có thể ở lại đây cùng em ấy."

"Em ấy nói trẻ con bị trói bằng dây sẽ tìm đường về nhà. Vậy càng tốt, em ấy dùng dây của mình trói Viễn ca, dây kia của ta dùng để trói em ấy, chỉ cần đưa cả hai về nhà là được."

Duẫn Hạo Vũ chống tay lên bãi cỏ, ngước nhìn vầng trăng sáng lấp lánh trên bầu trời, nhìn mãi nhìn mãi, chợt thấy ánh trăng bắt đầu chói lóa, nhức nhối trong hốc mắt, tầm nhìn của cậu mờ đi, ánh trăng bắt đầu gợn sóng chậm rãi trong vũng nước rất nông nơi hốc mắt.

"Được, cùng nhau, về nhà."



"Anh đang làm gì thế?"

Lưu Chương thoát khỏi dòng suy nghĩ, quay đầu nhìn Lâm Mặc đang bưng một cái bát đi về phía mình. Người kia bước hai ba bước đến ngồi cạnh hắn, đẩy bát về phía hắn:

"Ăn nhanh đi. Trương Gia Nguyên không dễ dàng gì lấy được mấy miếng thịt, bị em cướp sạch hết. Ai biểu đứa nhỏ chết tiệt đó thích ra vẻ? Vừa khóc vừa nướng thịt, còn nhất quyết khẳng định bản thân không hề khóc, sau đó lại không kiềm chế nổi. Tất cả thịt đưa cho nó đều bị nó làm hỏng hết..."

"Em đừng chết."

Giọng nói cố tình cằn nhằn của Lâm Mặc bỗng nhiên dừng lại.

Lưu Chương không nhìn cậu, cúi đầu chỉ nhìn chằm chằm vào bát cơm trước mặt, giọng nói nghèn nghẹt, chật vật nói ra một chữ mà trong lòng không muốn nhắc tới, những từ tiếp theo bỗng trở nên mượt mà hơn:

"Giấc mơ của em cũng giống với của anh, không phải là anh đang nguyền rủa em, em có thể sẽ chết thật, anh không muốn nhìn thấy em chết như trong giấc mơ đó."

Lâm Mặc cũng không có lời nào oán trách anh, chỉ quay đầu nhìn về phía khuôn mặt của anh. Lưu Chương đẩy kính trên sống mũi lên, vẫn không nhìn cậu, cúi đầu thật thấp, như thể giây tiếp theo sẽ thò tay vào chiếc bát đang cầm trên tay:

"Bây giờ anh đang rất sợ hãi khi nghĩ rằng em có thể sẽ chết, sợ rằng anh không có khả năng cứu em - thực ra anh không phải là người tốt. Rõ ràng đã có bạn gái rồi còn tham gia buổi thử giọng, sau khi xuất đạo, anh thậm chí còn chia tay với cô ta. Anh giống như tên cặn bã vừa nổi tiếng đã bỏ rơi người khác. Em tại sao lại nhìn trúng anh..."

Lâm Mặc đưa tay lấy bát của anh, anh cũng không né tránh, chỉ để đối phương lấy đi, sau đó nhìn Lâm Mặc đặt bát xuống đất, sau đó đặt tay lên đầu anh xoa xoa:

"Ai mà biết được, đồ vịt ngốc!"

Lưu Chương bối rối để cậu phát tiết một lúc, sau đó nhìn Lâm Mặc thu tay lại, tựa cằm nhìn lên bầu trời đen kịt:

"Ai mà biết được, có thể có một thế giới mà anh không thích em, có thể có một thế giới mà anh không chia tay cô gái đó, có thể có một thế giới mà chúng ta chưa từng gặp phải chuyện tồi tệ như vậy. Lập nên một nhóm nhạc phổ thông bình thường, hờ hờ hẫn hẫn ở chung với nhau, cuối cùng giải tán trong sự vô danh, không ai biết đến!"

Lưu Chương không thể kháng cự trí tưởng tượng tự do của cậu:

"Thật sự có thế giới này sao?"

Lâm Mặc gật đầu, kéo dài giọng nói:

"Là-----thật-----đó----- mọi chuyện đều có khả năng xảy ra, nhưng tất cả đều có ưu nhược điểm riêng. Nếu anh không chia tay bạn gái, sau này có thể sẽ bị paparazzi bắt được, vạch trần tin tức, ôi trời còn không phải sẽ bị mắng chết sao; nếu chúng ta không gặp phải thế giới chết tiệt này, tất nhiên chúng ta đã sống tốt trong thế giới thực, nhưng mối quan hệ của chúng ta có lẽ chỉ dừng lại ở mức "chúng tôi đã làm việc với nhau được hai năm và mối quan hệ của chúng tôi khá thân thiết" đúng không? Chúng ta sẽ không đối xử với nhau bằng cả trái tim chứ đừng nói đến việc có dũng khí liều mạng vì nhau".

Lâm Mặc miệng có chút khô khốc, chỉ đơn giản vung tay lên, quần áo của thiếu niên bị gió trong rừng làm nhàu, từng lớp cuộn thành gợn sóng:

"Tóm lại, điều em muốn nói là, cái gì mà hối hận không hay hối hận, cái gì mà sống sống chết chết? Nếu đã đến thế giới này sao không trân trọng nó! Lưu Vũ và Viễn ca, hai người họ hy sinh tính mạng của mình để chúng ta được sống, không phải là để chúng ta lo lắng rằng mình có thể sống hay không. Nếu thực sự đến lúc phải chết, thì anh nên cười lớn và đi gặp Thần chết, người đã dàn dựng nên một vở kịch hạng ba này. Anh có nghe thấy không, đầu vịt!"

Lưu Chương im lặng nhìn cậu. Đây không phải là lần đầu tiên, sau khi nhìn Lâm Mặc, anh cảm thấy trong lòng sáng ngời như vậy, làm sao có thể có người tâm hồn giống như một vì sao, xa xôi nhưng lại tỏa sáng đến kinh người như vậy.

Cuối cùng, anh chỉ cố ý quay đầu lại, vẻ mặt thẳng thắn:

"Dù sao thì, sau khi khởi hành vào ngày mai, hãy nhớ tránh xa những thứ có thể bắt lửa nhất có thể."

Anh không để ý đến giọng nói của Lâm Mặc phía sau, "A! Rừng đầy cây cối như vậy, anh bảo em trốn ở đâu?", ánh mắt anh nhìn về phía xa xa nơi dãy núi tĩnh mịch, cuối cùng nhìn về đống đỗ nát, nơi chôn cất hai con người hiền lành nhất trong nhóm họ.

Các đội trưởng thân mến của tôi, tôi tự hỏi liệu hai người có thể nghe thấy tôi không.

Lần đầu tiên trong đời, Lưu Chương cầu nguyện cho những người bạn, còn thân thiết hơn cả người nhà.

Hai người sẽ nguyện ý mà, phải không?

Hãy bảo hộ cho đứa trẻ kỳ quặc của chúng ta, ít nhất là cho đến khi tôi chết, bình bình an an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro