CHAP 5: VỊ KHÁCH THỨ HAI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trò chơi quái lạ dường như trở nên trơ trẽn hơn sau khi bị phát hiện bộ mặt thật-Khi Bá Viễn mở cửa tủ lạnh, những nguyên liệu hôm qua giảm đi đã được tự động lấp đầy.

Anh cười lạnh, mỉa mai: "Xem ra tên hề không muốn chúng ta đơn giản bị đói chết.

Trương Gia Nguyên ôm cánh tay đứng sau lưng Bá Viễn không nói lời nào, bất kì người nào nhìn thấy cậu lúc này đều có thể tin: Nếu như trò chơi có thực thể, có lẽ sẽ bị cậu bắt lấy xé thành trăm mảnh.

"Tại sao?" Patrick hỏi, "Tên hề muốn giết chết chúng ta, đây không phải biện pháp nhanh nhất sao ?"

Châu Kha Vũ cụp mắt im lặng suy nghĩ một lát, nói: "Có thể do anh ta rất tự tin với các cửa mà mình thiết kế."

Tự tin đến mức không thèm sử dụng thêm các thủ đoạn khác, thậm chí sợ việc đưa ra những điều kiện trái ngược tương tự sẽ làm ảnh hưởng đến đầu mối chính, đây quả thực giống như một trò chơi được thiết kế cẩn thận cho họ.

Bá Viễn ngẩng đầu, thờ ơ nhìn máy ảnh có ánh sáng màu đỏ ở chéo phía trên, sau đó thu hồi tầm mắt, lấy nguyên liệu chuẩn bị cho buổi sáng.

Khi bốn người ở trong phòng bếp, những người còn lại cũng không rảnh rỗi, Mika và Nine ở lại tòa A tìm manh mối, Lưu Chương Lâm Mặc, Santa, Riki liền đi đến tòa B.

Dường như vừa đi đến chỗ mà những người còn lại không thể nghe thấy, Lâm Mặc liền mở lời: "Anh cảm thấy Tiểu Cửu mơ thấy Lưu Vũ, là thật sao?"

Cổ họng của cậu hơi khàn, nên khiến cậu không cách nào có thể nói lớn

Lưu Chương dừng bước, quay đầu nhìn hành lang không có người sau lưng cậu, lại quay lại nhìn chằm chằm Lâm Mặc một cách nghiêm túc.

"Điều này không quan trọng."Anh nói. "Chỉ cần lời tiểu Cửu nói mang đến cho chúng ta sự tích cực, thế thì cho dù những lời đó là mơ thấy hay là bản thân cậu ấy muốn nói, đều không quan trọng."

Không phải bất cứ chuyện nào đều phải truy cứu đến cùng, con người có lúc cũng cần phải giả ngốc.

Một số lời nếu như từ miệng Lưu Vũ nói ra sẽ có sức mạnh hơn so với bản thân Nine, chỉ điều này thôi là đủ rồi.

Thế là Lâm Mặc im lặng quàng lấy tay Lưu Chương, nửa dựa vào người anh tiếp tục đi vào tòa B-Mất ngủ đêm qua khiến tinh thần cậu trở nên rất kém.

Đi đến chỗ rẽ, Santa và Riki đang dừng ở đó đợi bọn họ.

Hai nhóm người họ đặc biệt tránh trao đổi thông tin bí mật trong cuộc trò chuyện ngày hôm qua, đối với bọn họ mà nói là chuyện bọn họ ngầm hiểu.

"Hôm qua anh và Santa đi kiểm tra hết tầng hai." Riki đi thẳng vào vấn đề.

Lưu Chương gật đầu: "Tụi em biết rồi."

Tối hôm qua cậu và Lâm Mặc không ngủ, đương nhiên những tiếng động nhỏ ở trên lầu bọn họ đều biết, nhưng họ không muốn quấy rầy đến Mika và Nine ở lầu dưới, nên cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

May mà âm thanh đó duy trì rất lâu, mãi đến khi trời sáng mới dừng lại, ít nhất điều này chứng minh hai người họ đều an toàn.

"Hai người quá mạo hiểm rồi." Lưu Chương khẽ cau mày, vẻ mặt không tán thành, "Bây giờ còn chưa chắc chắn lập trường của Sadako rốt cuộc có phải tuyệt đối trung lập hay không, buổi tối hai người dám làm ra nhiều hành động như vậy, lỡ như kích hoạt quy tắc chưa biết thì phải làm sao?"

---Đây giống như một chi tiết bị bỏ quên.

Sáng hôm qua lúc tên hề gửi quy tắc, cửa được trực tiếp đặt tên là "Tiệc trà của quý cô Yamamura Sadako", thêm vào đó sau khi Kayako tấn công Lưu Vũ trò chơi đã nhắc nhở họ, là quý cô Yamamura đã đuổi cô ta ra khỏi biệt thự....

Dấu hiệu này chứng tỏ: Yamamura Sadako là chủ nhân trong "tiệc trà" này.

Từ lúc trò chơi bắt đầu cô ta đã ở trong biệt thự này!

Để tránh dẫn đến sự hoảng sợ, cũng bởi vì vẫn chưa biết được lập trường của Sadako, Lưu Chương không nói ra thông tin mặc định đã biết này trong cuộc trò chuyện tối qua.

Nhưng đối với manh mối này, bốn người ở đó không hề có chút biểu hiện kinh ngạc nào.

"Lỡ như, mục tiêu điều tra ban ngày và ban đêm không giống nhau." Ánh mắt Riki lóe lên tia lý trí mà can đảm.

"Tối nay có "khách"... mới đến? Cho nên, tối qua rất có thể, là cơ hội điều tra duy nhất, phải nắm lấy."

Trong "thời gian an toàn tối qua", rất nhiều người trong số họ dưới sự quan sát của Sadako, hoàn toàn không xảy ra bất kỳ chuyện gì, điều này chứng minh: ít nhất trong tình huống bọn họ đi theo nhóm, không ảnh hưởng đến điều kiện tử vong "ban đêm" của Sadako.

Nhưng điều này cũng không hoàn toàn có nghĩa bất kỳ hành động nào của bọn họ sẽ không khiến Sadako tấn công bọn họ.

Vì vậy, tối qua trước khi đi, Riki nói với Santa nói việc bọn họ sắp làm "không phải là tuyệt đối an toàn", hơn nữa còn lưu lại di thư.

"Anh nắm chắc 80%, sẽ không xảy ra chuyện." Riki mỉm cười, nhưng mang theo vài phần chua xót, "Bọn anh quả nhiên an toàn...nhưng dự đoán của anh hình như sai rồi."

Santa cảm nhận được sự thất bại trong giọng nói của Riki, liền tiếp lời anh, thay anh giải thích: "Bọn anh không phát hiện được điều gì cả, tầng hai không có "cửa", không có thứ gì hết."

"Không có thứ gì hết?" Lưu Chương kinh ngạc hỏi ngược lại, rồi tiếp tục suy ngẫm câu nói này, đột nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng.

Cậu kích động nắm lấy tay Riki và Santa: "Không! Không có cái gì hết, mới chính là phát hiện lớn nhất!"

"Hả?"Santa chớp mắt.

Riki ngẩn người, sau đó hít thở sâu, dường như nhận ra được điều gì đó.

"Điều này có nghĩa là Kayako trực tiếp được thả chỗ cầu thang lầu hai." Bắt đầu từ tối hôm qua, lần đầu tiên Lâm Mặc thả lỏng dây thần kinh căng thẳng, "Giết ở cầu thang" là chi tiết kinh điển của Kayako, hơn nữa căn cứ theo khoảng cách âm thanh của Kayako ngày hôm qua, vị trí âm thanh chưa từng thay đổi..."

"Cũng thể nói là, chỉ cần chúng ta thắng trong trò chơi buổi trưa, nhận được manh mối, không chỉ có thể chỉ ra được là con ma nào, có lẽ còn có thể suy ra được địa điểm con ma được thả."

"Thậm chí, cô ta có thể sẽ chỉ giết người ở địa điểm cố định đó!"

...........

13:00, mười người tự mình chia nhóm đi điều tra tụ tập đúng giờ ở đại sảnh tầng một, cúi đầu nhìn chăm chú màn hình điện thoại.

"Tính tong"

Tin nhắn của Joker đến như mong đợi:

"Các bạn chào buổi chiều."

"Tối nay vị khách thứ hai của quý cô Yamamura sẽ đến biệt thự."

"Gợi ý thân thiện: Những vị khách đến thăm đều là những quý cô rất có cá tính, nếu không cẩn thận làm ra chuyện thất lễ với bọn họ, hậu quả có thể rất tồi tệ nho---Tôi tin rằng, các bạn đã rất rõ điều này rồi."

"Nhưng không sao, chú hề lương thiện vẫn sẽ gợi ý cho các bạn về manh mối có liên quan đến vị khách. Đương nhiên, điều này cần mọi người dùng một chút trí tuệ để chứng minh rằng các bạn có tư cách để nhận được sự giúp đỡ của anh ấy."

"Tiếp theo đây xin lần lượt thông qua phương thức gửi tin nhắn để trả lời câu hỏi gợi ý của chú hề, lần này, chú hề cần nhận được năm đáp án ■giống nhau, mới có thể tính rằng các bạn vượt qua bài kiểm tra."

"Xin trả lời: Món ăn Lưu Vũ thích ăn nhất là gì?"

Sắc mặt của mười người đều không tốt lắm.

Chú hề giống như cố ý chà đạp lên vết sẹo của bọn họ, ép bọn họ nhớ lại người đã ra đi, khiến bọn họ ôm trái tim đẫm máu, lục tung hồi ức đã được khóa lại của họ.

"Sầu riêng." Lưu Chương và Lâm Mặc trả lời cùng một lúc.

Bọn họ nhớ đến lúc còn trong Sáng Tạo Doanh, một đoạn thời gian nào đó, Lưu Vũ và Lâm Mặc cùng ăn sầu riêng----- đó là món ăn mà bọn họ cùng thích.

Lúc đó Lâm Mặc ngồi xổm trên mặt đất, lấy ra một múi sầu riêng, mỉm cười hỏi Lưu Chương có muốn ăn không.

Thế là điều này trở thành kí ức chung của ba người họ.

Bá Viễn lộ ra nụ cười nhạt rơi vào hồi tưởng, nói: "Anh nhớ, là dưa hấu."

Đó là chuyện sau khi thành đoàn.

Hôm đó trong biệt thự chỉ có hai người là Bá Viễn và Lưu Vũ, bọn họ kề vai cùng ngồi trên sofa ở phòng khách, mỗi người một nửa quả dưa hấu.

Bá Viễn dùng thìa để múc ăn, nhưng Lưu Vũ bên cạnh cắt dưa hấu thành từng miếng nhỏ, chấm vào bên trong đĩa tương ớt ăn rất ngon lại rất nồng, điều này đã để lại cho Bá Viễn ấn tượng sâu sắc.

"...Chắc là rau mùi." Trương Gia Nguyên khó khăn lôi từ trong kí ức của mình."

Lưu Vũ thích ăn rau mùi lắm, dường như ăn món gì cũng phải kèm theo rau mùi.

Còn nhớ có một lần, Trương Gia Nguyên xuống bếp, Lưu Vũ đã nhảy vào hỏi cậu có thể thêm rau thơm nhiều một chút được không, Trương Gia Nguyên tức đến mức xém chút nữa đã đuổi anh ra khỏi nhà bếp.

----Cậu làm một món tây mà.

"Ớt, em ấy rất thích ăn đồ cay." Lần này là Riki.

Do hai người có khẩu vị giống nhau, bọn họ thường xuyên gọi món ăn cùng một chỗ khi ở trong phòng tập, gọi cùng một món.

Lúc này Bá Viễn luôn sẽ thò ra nhắc nhở bọn họ, bớt bớt lại, buổi chiều còn phải tập bài hát, thế là hai người nhìn nhau cay đắng, thay đổi độ cay trên đơn đặt thành cay nhẹ.

Trước mắt tập hợp được bốn đáp án, mọi người không hẹn mà cùng nhìn Nine.

Không hề nghi ngờ, Nine là người có mối quan hệ tốt nhất với Lưu Vũ, tình bạn của bọn họ khi ở cùng một phòng kí túc và mỗi lần ngồi đối mặt nhau ở nhà ăn.

Ký ức của bọn họ quá nhiều, thậm chí Nine cần một chút thời gian, mới có thể nhặt ra được thông tin quan trọng.

"Tiểu Vũ thích bí ngô." Cuối cùng cậu nói.

Bây giờ có năm cái đáp án rồi.

"Câu nói này của anh ta có nghĩa là gì?" Châu Kha Vũ phát hiện ra vấn đề mới, "Khung đen này...rốt cuộc có nghĩa là anh ta cần năm cái đáp án khác nhau, hay là phải giống nhau?"

"Dễ ẹt." Lưu Chương vừa nói vừa lấy tay vẽ một vòng trong nhóm, "Năm người viết sầu riêng, hai người viết dưa hấu, một người viết rau thơm, một người viết ớt, một người viết bí ngô, như vậy cho dù là giống nhau hay là không giống đều có thể thỏa mãn."

Đầu óc của anh quả thực thông minh.

Mọi người khen vài câu, liền làm theo cách của Lưu Chương lần lượt xác định đáp án của mình, gửi tin nhắn cho chú hề.

Giữa những ánh mắt hoài nghi căng thẳng của mọi người, tin nhắn mới xuất hiện trong chat nhóm:

"Chúc mừng các bạn vượt qua thành công bài kiểm tra! Chú hề sẽ tuân theo hẹn định nói cho các bạn manh mối thân phận của vị khách thứ hai, cho dù anh không hề muốn làm vậy!"

"Mời nghe kỹ:

"Nửa đêm gọi người gác cửa tránh xa, người đẹp họa bì đến trong mơ."

*Câu gốc tác giả gieo vần hay lúm mụi ngừi =))))))) nó không có cứng ngắc dzay đâu uhuu

"Tối nay quý cô■■■ sẽ đến biệt thự, đến lúc đó xin nhất định không được chọc giận cô ấy."

"Điều này hoàn toàn không khó, đúng không nào? Dù sao chú hề đã nói cho các bạn biết vị khách quý sẽ phát điên vì điều gì."

"Chúc các bạn chơi vui vẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro