CHƯƠNG 2: VỊ KHÁCH ĐẦU TIÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-----------------------------------------

Khi nhìn thấy hàng chữ "không đạt bài kiểm tra", dường như mỗi một người đều biểu hiện sự kinh ngạc ở mức khác nhau.

Thậm chí Lưu Chương còn lộ nguyên hình, phát ra một tiếng "cạp": "Ai không bầu cho Châu Kha Vũ vậy?"

"Anh đã bầu cho Châu Kha Vũ." Santa tỏ thái độ trước, "Riki, cũng vậy."

Riki đã rơi vào tình trạng không biết gì, kể từ khi biết kết quả: "Anh cảm thấy, mọi người đều sẽ bầu cho Châu Kha Vũ, để chiến thắng."

Mika lặng lẽ gật đầu, từ nét mặt có thể nhìn ra, cho dù là với thất bại của trò chơi hay Châu Kha Vũ không được chọn, trong hai chuyện này anh đều không hiểu bất kỳ chuyện nào cả.

"Ủa, em còn tưởng rằng tất cả mọi người đều sẽ bầu cho chính mình chứ!" Trương Gia Nguyên mở sáng khung chat cá nhân cho mọi người xem, "Không phải phong cách của nhóm chúng ta luôn là như vậy sao?"

Lâm Mặc nhìn cậu giống như gặp được tri âm: "Bây giờ những người vừa đẹp vừa tự tin vừa thành thật như chúng ta thật sự rất ít, lòng người không đơn giản mà."

Cùng lúc đó, điện thoại lại vang lên "tính tong" lần nữa, xuất hiện tin nhắn của joker vào trong nhóm:

Phiếu của vòng này:

Lâm Mặc (3)

Patrick(3)

Châu Kha Vũ(3)

Lưu Vũ (1)

Trương Gia Nguyên (1)

"Em có ba phiếu?" Lâm Mặc kinh ngạc, sau đó trực tiếp giật điện thoại của Lưu Chương qua, nhìn xong liền vừa cười vừa đuổi đánh anh, "Còn ở đó hỏi "ai chưa bầu cho Châu Kha Vũ"! không phải chính là anh chưa bầu sao!"

Lưu Chương rút lui vững vàng trong sự tấn công hời hợt của Lâm Mặc, trên mặt tràn đầy ý cười nhưng vẫn cứng miệng nói: "Anh gõ nhầm chữ! Quả thực là muốn bầu cho Châu Kha Vũ! Gõ sai rồi!"

Châu Kha Vũ người vô tội đã trượt trước khi bỏ phiếu, ở bên cạnh thở dài, Trương Gia Nguyên phát hiện trước, liền chạy đến chỗ anh, nắm lấy cánh tay anh cười cợt.

Bên đây Lưu Vũ xem xong tin nhắn cũng tò mò hỏi: "Ai bầu cho em vậy?"

Học sinh tiểu học Nine giơ tay lên, nở nụ cười ngọt ngào kiểu Thái: "Là anh bầu cho tiểu  Vũ! Dáng vẻ tiểu Vũ lúc nhảy, rất~đẹp!"

Lưu Vũ cũng mỉm cười đáp lại, học giọng điệu của anh nói cảm ơn.

Cuối cùng lúc này Lâm Mặc giỡn đã thấm mệt, kéo Lưu Chương trở lại nhóm để tham gia thảo luận: "Thế còn một người bầu cho em, là ai vậy? Ai mà có mắt nhìn thế?"

"Là Pai Pai hả?" Bá Viễn nhìn Patrick.

Patrick rất nhanh liền chứng minh cho sự phỏng đoán của anh: "Bởi vì Mặc Mặc nói cậu ấy muốn lấy cái này, em liền bầu cho anh ấy."

"Nghe thấy chưa? Bởi vì người ta lương thiện nên mới bầu cho em, không phải bởi vì em đẹp!" Lưu Chương không nhịn được liền chọc cậu.

Lâm Mặc hừ nhẹ một tiếng, đắc ý nói: "Em mặc kệ, em bằng phiếu với Kha Vũ và Pai Pai, sau này tụi em sẽ là đại diện bộ mặt của nhóm."

Mọi người đều vì cưng chiều cậu nên vỗ tay vài cái cho có lệ.

Bản thân Riki tính lại phiếu một lần, đưa ra kết luận: "Cho nên, anh, Santa, Mika bầu cho Kha Vũ, Lâm Mặc, Gia Nguyên tự bầu cho mình, tiểu Cửu bầu cho Lưu Vũ, AK, Patrick bầu cho Lâm Mặc, còn lại—Bá Viễn, Lưu Vũ, Kha Vũ bầu cho Patrick?"

"Không sai, em vốn nghĩ rằng phiếu của Kha Vũ đủ rồi...lần sau nếu muốn thắng thì nên bàn bạc trước, chúng ta không đồng nhất trong việc bỏ phiếu quá nghiêm trọng rồi." Lưu Chương liền nhân tiện nhắc đến trò chơi, "Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây? Không lẽ đợi đến trời tối sao?"

"Từ sáng đến bây giờ đều đang ghi hình sao?" Mika đột nhiên hỏi.

Lâm Mặc liền chỉ vào máy quay trên đỉnh đầu mình: "Đúng vậy, đều đã mở rồi, mấy chỗ luôn."

"Có thể cuộc sống đời thường của chúng ta cũng ở trong nội dung phát sóng." Lưu Vũ nhìn về hướng Lâm Mặc chỉ làm hình chiếc kéo với máy quay.

"Thế hay là chúng ta dứt khoát chơi trò gì đó đi, giống như trò quốc vương chẳng hạn, cung cấp cho hậu trường chút tư liệu." Nhân viên ưu tú của wajjiwa Trương Gia Nguyên nói.

"Anh thấy là do em muốn chơi thì có." Bá Viễn cà khịa cậu, thế mà lại chuyển đề tài câu chuyện nói, "Chẳng qua anh cũng rất muốn chơi, mọi người nghĩ sao?"

Mọi người nhao nhao tán thành, vừa đúng lúc Lưu Chương trú ở tầng này liền trở lại phòng lấy ra một bộ bài, chọn ra từ A-J và đại vương tổng cộng có hai mươi bốn lá bài, sau khi đơn giản lau qua sau đó xáo trộn mặt sau ở trên bàn.

Đây là thói quen chơi trò chơi của riêng bọn họ, vì vậy hoàn toàn không có ai giải thích quy tắc, mọi người thuần thục rút bài đến khi chỉ còn lại một tấm, mỗi người nhận được số thứ tự ngẫu nhiên.

"À, bốc được đại vương rồi." Bá Viễn mỉm cười, giơ bài trong tay mình cho mọi người, "Quốc vương vòng đầu tiên là anh."

Anh nghĩ ngợi một chút, cuối cùng ra một lệnh đơn giản để mở đầu trò chơi:

"Số 3 kể một bí mật đi, yêu cầu phải kể của những người ở đang ở đây, nhưng không được kể của chính mình, hơn nữa bí mật này chỉ có em và người đó biết."

Lưu Chương quăng thẻ số 3 ra bàn, lùi về phía sau phẫn nộ nói: "Gì dzay trời! Lần đầu tiên là dính chưởng rồi sao?"

"May mắn của cậu thật sự quá tốt!" Nine cảm thán.

Lưu Vũ lắc đầu nét mặt phức tạp: "Đây vốn không phải là chuyện mà khoa học có thể giải thích được rồi."

"Được thôi thua tâm phục khẩu phục, thế em làm mẫu cho mọi người trước—em đừng cười nữa!" Lưu Chương thẹn quá hóa giận ôm Lâm Mặc đang cười không ngừng vào trong lòng, mắt nhìn xung quanh, "Bí mật mà chỉ có em và người đó biết thôi chứ gì?"

Ánh mắt anh dừng trên người Châu Kha Vũ.

"Không được, không thể nói, anh đổi người khác đi!" Châu Kha Vũ phản ứng mạnh mẽ liên  tục từ chối.

"Được thôi để anh đổi cái khác!" trong nháy mắt Lưu Chương cũng nhận ra được vấn đề bên trong câu hỏi, vội vàng cười ha ha bỏ qua, mau chóng xoay chuyển đầu óc.

"Có rồi! Sáng này lúc Lâm Mặc vừa tỉnh lại liền ngồi dậy, phạm vào tư thế bị tuột huyết áp, việc này chỉ có hai tụi anh biết, chắc cũng có thể xem là bí mật chứ?"

Lâm Mặc la ó tỏ vẻ không hài lòng.

Lưu Chương: "Bí mật của em ở chỗ anh là nhiều nhất đó."

Lâm Mặc nhanh chóng lật mặt: "Em cảm thấy việc này có thể tính nên cho anh ấy qua đi."

Trong phút chốc hiện trường đều là tiếng cười và lời chỉ trích "chơi xấu" của Lưu Chương, chỉ có Trương Gia Nguyên nhìn Lưu Chương lại nhìn Châu Kha Vũ, sau đó lại gần người ở phía sau nhỏ tiếng hỏi:" Bí mật AK biết em có biết không?"

Châu Kha Vũ liền nghiêng đầu nhìn cậu.

Thiếu niên dựa rất gần, nheo đôi mắt nhỏ nhìn cậu, trên mặt mang theo nụ cười hóng chuyện, nhìn kỹ thì trong mắt không hề có ý cười.

Châu Kha Vũ đột nhiên căng thẳng không có lý do.

Yết hầu cậu thoáng di chuyển, khóe miệng cong lên một đường cung hoàn hảo, hỏi ngược lại: "Có bí mật nào của anh mà em không biết chứ?"

Trương Gia Nguyên lại tiến gần hơn một chút, nhìn chăm chú đôi mắt vừa trong veo vừa đong đầy sự thăm dò của anh, dường như đang tỉ mỉ quan sát tính chân thật của câu nói này.

Khá lâu sau, cậu quay về chỗ cũ như không có việc gì, tầm mắt nhìn vào các lá bài bị xáo lại từ đầu:"Ừm, em cũng nghĩ vậy."

Châu Kha Vũ chầm chậm thở phào, buông cái tay đang nắm trên vạt áo, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay sớm đã ướt thành một mảng.

Thật trùng hợp, quốc vương của vòng hai là Châu Kha Vũ.

Tâm trạng ấp ủ một thứ gì đó mà không thể hiểu được, cậu tiết lộ mong muốn phá hủy tất cả: "11 hát với 6 một đoạn "sự ngọt ngào cay đắng", yêu cầu phải đi kèm  động tác."

"...Sự chỉ định trong con số của em có hơi mạnh đó anh em." Khóe miệng Lưu Chương giật giật, có cảm giác  vừa muốn thấy sự xấu hổ lại muốn xem trò vui, "Chẳng qua rất đáng tiếc anh không có bị chọn trúng nhó."

"Em là 6."

Châu Kha Vũ nghe thấy âm thanh liền cảm thấy tồi tệ, quay đầu nhìn thấy thẻ bài lật trong tay lại là Trương Gia Nguyên, động tác hai tay như  sắp nhảy bổ vào véo cậu.

Châu Kha Vũ vội vã giành trước một bước ấn lấy tay cậu: "Ai là 11?"

Mọi người nhìn nhau, không ai trả lời.

....Không lẽ thật sự drama như vậy sao?

Trong lòng Châu Kha Vũ gióng lên hồi chuông, lúc này chỉ nhìn thấy Lưu Chương cười hí hí, lật tấm bài còn lại thuộc về riêng quốc vương, bỗng nhiên đúng là số 11.

Mọi người bị vỡ òa choáng ngợp trước hiệu quả của chương trình.

"Đây có lẽ gọi là gậy ông đập lưng ông." Lâm Mặc hóng hớt một cách thích thú.
Quốc vương đầu tiên Bá Viễn cười hả hê: "Vừa nãy anh sợ phát sinh tình huống này, nên đặc biệt nói một cái hơi bảo thủ một chút."

Tiếng cười lần lượt vang lên, trong đó Santa là lớn nhất, âm lượng còn lớn hơn Lưu Chương.

Mà Riki dịu dàng đã chu đáo lấy Mp3 của Mika mở nhạc đệm Châu Kha Vũ.

"Đợi một lát!" Châu Kha Vũ cố gắng vùng vẫy, "Em không biết hát!"

Lưu Chương vạch trần cậu một cách tàn nhẫn: "Bớt đêy! Ngày nào cậu cũng đuổi theo anh để bật 78 lần bây giờ lại nói với anh cậu không biết hát?"

"Em chứng minh, em ấy thật sự rất thường hay nghe." Bạn cùng phòng Lưu Vũ lau lau nước mắt vì cười quá nhiều, đưa ra một cú sát thương cực kỳ lớn.

Ngay cả Patrick cũng tham gia vào trận chiến thất đức: "Em có nghe anh ấy từng hát qua."

"Mau lên đi, mau mau hát xong để bắt đầu vòng mới nào." Cuối cùng vẫn là đương sự khác Trương Gia Nguyên lên tiếng, "Nghe em đi, phải làm điều đó ở chỗ này thôi, nếu như anh còn kéo dài thì một lát nữa thì sẽ càng xấu hổ thêm."

Phát hiện Châu Kha Vũ có dấu hiệu sắp lay động, Riki âm thầm chọn một bài ban đầu khác, nhấn mở.

"Êy êy" Lưu Chương cảm thấy không bình thường, muốn đi cướp MP3 lại, nhưng bị Lâm Mặc ôm chặt từ phía sau, "Anh đừng bật bài có giọng của em."

Lâm Mặc kéo lại, che miệng, động tác dứt khoát trong một lần.

Có người cùng mất mặt thì Châu Kha Vũ dễ chịu hơn nhiều, ôm lấy suy nghĩ phóng lao thì phải theo lao, mặc kệ sự hoạt động của DNA: "Sự ngọt ngào cay đắng anh không thể quên, mỗi khi nhớ đến em anh lại không thể cười..."

Có thể do đồng cảm, Trương Gia Nguyên lại không bày ra nét mặt chê bai, ngược lại còn cực kỳ phối hợp tương tác với anh,  đôi khi tạo ra pose dễ thương, điều này khiến cảm giác vụng về của Châu Kha Vũ cũng giảm đi rất nhiều.

Cho đến khi hát đến cuối cùng, mọi người chỉ còn lại một người còn đang tuyệt vọng vì cuộc sống.

Lưu Chương bị Lâm Mặc che miệng: niềm vui và nỗi buồn của nhân gian hoàn toàn không tương thông, anh chỉ cảm thấy bọn họ đang ồn ào.

Quốc vương trò chơi của vòng thứ ba cuối cùng cũng là một king thật sự.

"Mika! King!" Bá Viễn bắt chước hét một cách chuyên nghiệp.

Tiếng hét này trực tiếp kéo mạch suy nghĩ của Mika trở về hai năm trước, cảnh tượng hiện ra đan xen nhau lướt qua trước mắt, anh ngồi ở đó ngẩn ngơ một lát, mãi đến khi bị Santa lay lay mới quay về hiện thực.

"7 ôm 8 kiểu công chúa, xoay 5 vòng."Có Châu Kha Vũ nhiệt tình chỉ dẫn trước, anh hoàn toàn không đưa ra lệnh gì quá khó.

Người đứng dậy lần này là Lưu Vũ và Nine.

"Lưu Vũ đừng miễn cưỡng." Lâm Mặc có lòng tốt nhắc nhở Tử Vi của cậu.

Nine tức đến mức vừa  đánh vừa giẫm lên chân cậu: "Anh không có béo! Anh gầy rồi!"

Lưu Chương hùa theo cậu: "Không sao, Lưu Vũ là mãnh nam, chắc chắn sẽ ôm nổi cậu."

Thế là biến thành hai người cùng bị Nine đánh, ngay cả Lưu Vũ cũng tức đến mức nắm lấy vai Lưu Chương lay một lúc mới thôi.

"Nào, tiểu Cửu, em chắc chắn có thể ôm nổi anh." Mãnh nam Lưu Vũ buông lời hùng biện, "Đừng nói năm vòng, năm mươi vòng cũng không thành vấn đề."

Khi Lưu Vũ ôm Nine, Bá Viễn la ó đầu tiên, toàn thể INTO1 reo hò, làm nổi bật đoàn hồn.

Điều đáng nói là, trong suốt quá trình Lưu Vũ xoay Patrick luôn ở sau lưng, giơ sẵn hai cánh tay, sẵn sàng chuẩn bị đỡ lấy hai người.

Xoay năm vòng xong, Bá Viễn dẫn đầu la lên thứ hai, một tay giơ nắm đấm qua đỉnh đầu: "Mãnh nam!mãnh nam! Mãnh nam!"

Chín người cùng nhau hét"mãnh nam:, Lưu Vũ và Nine nhìn nhau, cuối cùng quyết định không đánh thắng được nên liền hùa theo, vừa hét lên vừa quay về chỗ ngồi.

Vòng bốn chính là Lâm Mặc, mọi người đều đứng lên.

"Gòy xong!" Santa chỉ Lâm Mặc, thích thú hét ra một câu tiếng Nhật, "Em ấy chơi trò này rất giỏi!"

Riki bình tĩnh vỗ vai anh: "Yên tâm, không gọi đến chúng ta đâu."

Đại ma vương Lâm Mặc đã nghĩ xong khi cậu làm quốc vương sẽ đưa ra mệnh lệnh gì.

"4 với 9, hai người buộc dây giày rồi cùng nhau khiêu vũ, yêu cầu phải ăn ý, nhảy ra cái đẹp, phải có cảm giác cân xứng."

Khi mọi người phát ra tiếng la ó "Không hổ là em", chỉ có thân thể của hai người nào đó dần dần đông cứng.

Lưu Chương nắm thẻ bài nghiến răng nghiến lợi nói: "Em giỏi rút đó."

Trước khi Trương Gia Nguyên bị chọn trúng khi cậu nghe "Sự ngọt ngào cay đắng" cũng không tuyệt vọng như vậy: "Có phải anh lén xem thẻ bài không!"

"Đây đều là định mệnh." Nhìn thấy hai người cậu bốc trúng Lâm Mặc cười càng tươi hơn lúc nãy.

"Vũ đảm xông lên Vịt!" Nine hét.

"Santa đông bắc! Riki Châu Hải!" Châu Kha Vũ reo hò nịnh nọt.

Hưởng ứng theo sự nhiệt tình của đám đông, mệnh lệnh này của Lâm Mặc đã lần nữa giẫm lên sự sụp đổ của thực lực vũ đạo bọn họ, cuối cùng vẫn là Santa và Riki đứng lên làm mẫu, hai người mới miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ.

Cảnh tượng không thể thể khống chế được, mười một người bất tri bất giác chơi đến trời tối, thời gian còn xuất hiện qua vô số cái tên, ví dụ Patrick chống đẩy trên cơ thể của Nine, Mika và Santa mô phỏng lời thoại của Hoàng Châu Cách cách, Bá Viễn ôm Lâm Mặc hát " Trư Bát Giới cõng dâu" vvv.

Mà vòng này, là Lưu Vũ làm quốc vương chỉ định Trương Gia Nguyên cải trang thành nữ nhảy vũ điệu nhóm nhạc nữ.

"Làm sao em nhảy được chứ?" Trương Gia Nguyên ôm chặt trái tim.

"Giả nữ  trái lại không liên quan sao?" Bá Viễn châm chọc.

Trương Gia Nguyên đang muốn nói:"Trai thẳng sẽ không sợ giả nữ" đột nhiên cau mày, hỏi:" Các anh nghe thấy âm thanh gì không?"

Mọi người liền im lặng, chầm chậm dời tầm mắt lên chỗ cầu thang.

Dường như có tiếng "Khục khục khục khục khục khục" phát ra từ phía trên cầu thang.

Bá Viễn đứng dậy: "Để anh đi xem thử."

"Để em đi." Lưu Vũ chặn anh lại, cười với Trương Gia Nguyên, "Vừa đúng lúc anh về phòng một chuyến, lấy tóc giả cho Trương Gia Nguyên cải trang."

Trương Gia Nguyên cong người, ngã lên vai Châu Kha Vũ giả chết.

Tiếng cười ma mị của Bá Viễn lại vang lên.

Lâm Mặc đang định kể chuyện Trương Đằng đã từng thấy Trương Gia Nguyên giả gái với Lưu Chương, nhớ đến mình lúc đó đã từng chụp hình, liền muốn lấy điện thoại cho Lưu Chương xem.

Vừa cầm lên, liền nhận ra đây không phải là điện thoại của cậu mà là điện thoại chuyên dùng cho trò chơi mà tổ tiết mục đưa.

Lưu Chương cười cậu trí nhớ không tốt, cười cười nhưng cảm giác toàn thân nóng lạnh, đột nhiên giật mình sợ hãi, mí mắt giật loạn.

Anh liền nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã tối rồi.

Lại nhìn bên phía cầu thang, cũng sớm đã không thấy bóng dáng của Lưu Vũ.
"dingdong"

Điện thoại của mọi người vào lúc này liền vang lên.

Lưu Chương lập tức lấy điện thoại, tim bất giác đập nhanh, anh dường như run rẩy ấn vào tin nhắn nhóm, đầu ngón tay trở nên cực kỳ lạnh lẽo.

Ảnh đại diện joker gửi một cái mặt cười, giống như đang chế giễu sự ngu ngốc và ngạo mạn của anh:

"Tin tức xấu! Người chơi Lưu Vũ đã chọc giận quý cô ◾◾◾! Chúa ơi! Cậu ấy sẽ phải trả giá cho hành động mà cậu ấy đã làm!"

"Thất lễ! Thật sự thất lễ! quý cô?? đang dự tiệc trà lại làm ra hành động thô tục như vậy! quý cô Yammura sẽ không để cô ấy tiếp tục ở lại biệt thự này nữa!"

Lúc tất cả mọi người dường đều chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lưu Chương đã đứng dậy lao về phía đầu cầu thang, chân anh mềm nhũn, trên đường phải vịn lấy tường mới có thể tiếp tục đi về phía trước.

Anh dùng giọng nói run rẩy gọi lớn tên Lưu Vũ, và anh chưa bao giờ mong đợi lời đáp lời của người đó nhiều như lúc này.

Nhưng mà, may mắn dường như không chưa bao giờ ưu ái anh.

Lúc anh đi đến chỗ cầu thang, cú va chạm quá lớn khiến anh gần như biến thành một con rối bị hút hồn, ngã ngồi trên đất, không thể làm gì ngoại trừ mở to mắt, thậm chí không thể phát ra âm thanh.

"AK?" Lâm Mặc ở xa xa lo lắng gọi anh.

Anh há hốc mồm, nhưng không có cách nào trả lời lại được, giống như Lưu Vũ cũng không thể đáp lại anh.

Có lẽ trôi qua khoảng 3 giây, những người khác cuối cùng cũng đi đến bên cạnh anh, nhìn thấy cảnh tượng mà bọn họ không thể nào quên được:

Tiểu đội trưởng của bọn họ ngã  trên cầu thang với tư thế đầu hướng xuống, mắt thường có thể nhìn rõ được sự méo mó ở mắt cá chân, chất lỏng màu đỏ chậm chậm chảy ra từ vết cắt trên cổ, nhuộm đỏ tóc tai, gò má của cậu, dọc theo hướng cầu thang chảy đến dưới chân họ, hòa thành một cái ao màu đỏ.

Đôi mắt của cậu hoàn toàn không nhắm lại, mặc dù đôi mắt đó đã mất đi cảm xúc nhưng trong trong mắt vẫn còn lộ ra kinh hãi, dường như đã gặp phải chuyện khủng khiếp mà cậu không lý giải được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro