01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Virus "Z" —— Một loại virus có thể dựa vào "thuốc" để thuyên giảm nhưng thân thể và ý thức đều sẽ dần dần bị ăn mòn, dịch độc lây lan cực nhanh và rất khó phòng chóng, xác suất chữa trị thấp.

"Đây là nơi nào......" Patrick tỉnh lại trong một nơi đen kịt. Cậu dùng sức dụi dụi mắt, muốn nhìn rõ thân thể mình, nhưng ngoại trừ cảm giác trên thân rét lạnh, thị giác cùng thính giác phảng phất đều bị khóa chặt.

"Mình chết rồi sao..." cậu trong lòng tự hỏi.

Ong —— Ong —— Một thứ gì đó đột nhiên sáng lên, khiến Patrick giật nảy mình.

A, hoá ra là điện thoại di động. Patrick cầm lấy điện thoại bên cạnh, nhìn thấy Châu Kha Vũ hỏi một câu "Các cậu ở đâu" trong nhóm của họ, phía trên là một loạt dấu chấm hỏi liên tiếp cùng mấy người anh em gửi yêu cầu thực hiện cuộc gọi thoại.

Cậu thậm chí không dám dùng di động chụp ảnh xung quanh, đành phải trả lời một câu "Tôi cũng không biết, nơi này tối quá, các cậu có thể tới tìm tôi không."

"Cậu hẳn là ở ngay sát vách chúng tôi, chờ một chút, chúng tôi sẽ đi tìm cậu." Những lời này là Trương Gia Nguyên nói.

"Chúng tôi". Patrick nghĩ. Thật là tốt, loại thời điểm này còn có thể cùng cục cưng tỉnh lại chung một chỗ, không đến mức giống như chính mình động một cái cũng không dám động.

Trương Gia Nguyên thích Châu Kha Vũ, ngoại trừ Châu Kha Vũ, tất cả mọi người bên ngoài đều cho rằng như vậy. Châu Kha Vũ thích trương Gia Nguyên, ngoại trừ Trương Gia Nguyên, tất cả mọi người bên ngoài đều nghĩ như thế.

Ngay cả ông trời cũng đang lảm nhảm, hai người này sao lại không thể thoải mái tiến lên một bước và nắm tay đối phương một cách công khai. Patrick nghĩ như vậy, đột nhiên căn phòng sáng lên, cậu thấy được từng dãy thi thể được phủ một lớp vải trắng, cùng với Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên đang giật nảy mình.

"Mau, mau dậy đi, là phòng chứa thi thể, sẽ có virus." Châu Kha Vũ mang hai lớp khẩu trang trên mặt, tiến lên mấy bước kéo Patrick hướng ra ngoài cửa. Lúc đi ngang qua Trương Gia Nguyên, Patrick thấy được cậu nhìn chằm chằm cái tay Châu Kha Vũ đang lôi kéo mình bằng ánh mắt không rõ ý vị.

"À...... ờ...... vậy...... Chúng ta vì sao lại ở đây? Những người khác đâu?"Patrick mất tự nhiên tránh khỏi Châu Kha Vũ, lấy điện thoại di động mở ra Wechat, "Tại sao Bá Viễn và AK liên tục gọi điện thoại cho tôi..."

"Santa và Riki cũng đã gọi tới..." Lời còn chưa dứt, Riki đã gọi lại, "Kha Vũ, Kha Vũ? Ây da các cậu rốt cuộc cũng bắt máy, hù chết tụi anh rồi." Là âm thanh của Bá Viễn. "Điện thoại di động của anh tắt nguồn rồi, các em thế nào, tìm được Patrick không?"

"Tụi em đang ở cùng một chỗ" Patrick nói.

"A, a, vậy là tốt rồi." Bá Viễn thở dài, "Bây giờ là như thế này...... A...... Các cậu còn nhớ rõ việc những người sinh sau 2000 các cậu bị bắt tới cách ly quan sát không, tụi anh lúc trở về liền phát hiện tất cả bác sĩ y tá đều chạy hết rồi, cửa ra vào và sổ đều làm bằng chất liệu đặc thù không thể phá hư lại còn bị khóa chặt, cũng không biết tại sao lại không liên lạc được các cậu..."

"Tụi em đều bị choáng, em cùng Gia Nguyên trong phòng giải phẫu, còn Patrick thì ở phòng chứa thi thể, đều đủ dọa người, cũng không biết bọn họ đã làm gì tụi em."

"A? Vậy các cậu không sao chứ, đeo thêm mấy lớp khẩu trang và khử trùng nhiều lên, phòng giải phẫu cùng phòng chứa xác quá nguy hiểm."

"Điều đó có nghĩa là chúng ta bị vây trong bệnh viện này với đầy khắp xác chết trên đất hả",  Trương Gia Nguyên ở bên cạnh hét lên một câu, "Lâm Mặc kia chạy đi đâu rồi?"

"Lâm Mặc không ở cùng một chỗ với các cậu??" Âm thanh bên kia đột nhiên phóng đại, Châu Kha Vũ vô thức dời di động ra xa một chút.

Biết ngay là AK chen vào khi nghe thấy Lâm Mặc.

"A...... Đừng có gấp, nói không chừng người còn chưa có tỉnh ..." Châu Kha Vũ trừng Trương Gia Nguyên đang không hề lo lắng nhướng mày một cái, "Tụi tôi đi tìm ngay đây."

"Uhm...... Kha Vũ, những bác sĩ kia đều không hiểu vì sao đã chạy, cho nên bên trong tòa nhà kia hẳn là cái gì cũng có, đồ ăn, thức uống, thuốc và ... drugs ... nói không chừng còn có những người khác ở đó. Tụi anh muốn đến khu vực an toàn tìm nhân viên liên quan lấy chìa khoá tới cứu các cậu. Các cậu, các cậu chú ý nhiều một chút. Kiên trì đến khi tụi anh trở về."

"Được ... những người còn lại các anh đều ở chung một chỗ sao?"

"Đúng vậy. Anh cùng Santa, Riki, Mika đều cùng một chỗ. À còn có AK."

"...... Đã hiểu."

"Châu Kha Vũ các cậu nhanh đi tìm Lâm Mặc đi! Tôi vừa mới gọi điện thoại cho cậu ấy lại không có trả lời!" Loa lớn lại từ đối diện truyền đến.

"Biết rồi...... Nhất định. Vậy các anh bảo trọng."

"Được. Có chuyện gì nhất định phải liên hệ"

"Ok."

Châu Kha Vũ cúp điện thoại, nhìn Trương Gia Nguyên bên cạnh cố ý không để ý mình liền không nhịn được cười, "Thật ngốc. Đi thôi, quan tâm Lâm Mặc như vậy, đi tìm anh ta."

Trương Gia Nguyên kéo lấy vai Patrick, hai chúng tôi đều là 03 , anh đi trước." Patrick ở một bên cứng đờ nở nụ cười.

Châu Kha Vũ lắc đầu, bật đèn pin quay đầu đi lên phía trước.

Bắt đầu từ lúc nào đây? Từ lúc nào mà mình bắt đầu thích "đứa nhóc" so với mình còn trẻ và khoẻ hơn lại còn là tiểu hài tử cố tình gây sự vậy? Một đứa em trai nhìn như cái gì cũng không để ý kỳ thật việc gì cũng đều quan tâm, chẳng lẽ lại không để tâm đến việc gặp dịp thì chơi thường xuyên của mình sao.

Bắt đầu từ lúc nào đây? Từ lúc nào mà mình bắt đầu thích tên anh trai vừa đẹp, vừa lớn hơn mình, cao hơn mình lại so với mình còn trầm ổn thành thục hơn này vậy? Trước mắt bao người, anh ấy có thể nhìn thấy bên cạnh còn có thêm một đứa em như mình hay không.

Ba người chính là mang tâm sự riêng mà đi, đột nhiên nhìn thấy góc rẽ có một chùm sáng, Châu Kha Vũ tắt đèn pin ra hiệu hai tên nhóc đứng sang bên cạnh.

Chùm sáng kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cuối cùng ngay lúc rọi lên thân ba người bọn họ liền tắt.

Lâm Mặc sửng sốt giật nảy mình, nen di động ra xa mấy mét.

"Ba người các cậu làm gì vậy! Âm thanh một cái cũng không phát ra." Lâm Mặc sờ soạng đi nhặt lại điện thoại, Châu Kha Vũ nhìn thấy là Lâm Mặc cũng buông lỏng tâm tư, một lần nữa mở đèn pin chiếu sáng cho cậu ta.

"Tôi không biết là cậu mà, nghe nói trong bệnh viện này còn có người khác, ai biết là ai chứ."

"Nói không chừng còn có quỷ đấy." Trương Gia Nguyên nói bổ sung, Patrick bị doạ liền run rẩy một chút.

"Không nói được lời nào thì chết đi, đừng hù đến tiểu bằng hữu người ta."

"Hừ"

"Quỷ có hay không thì không biết, người ngược lại thì có." Lâm Mặc đem  pin rơi ra ngoài xoay tay đặt lại vào trong điện thoại, nhưng nó vẫn không mở máy, máy ảnh cậu đeo trên cổ ngược lại sáng lên.

"Cậu trông thấy người rồi?" Châu Kha Vĩ nghi hoặc người này làm sao hiện tại còn mang theo máy ảnh, nhưng cũng không hỏi nhiều.

"Haiz, cũng không có, đoán thôi." Lâm Mặc đem máy ảnh đóng lại, trước mắt ba người đối diện quơ quơ điện thoại, "Máy tôi mở không lên, về sau nhiệm vụ tiếp điện thoại của AK liền giao cho các cậu."

Lại nữa. Patrick trong lòng đắng chát. Những cặp đôi chưa công bố thì coi hắn như tấm gỗ chắn, những cặp đôi đã công bố thì lại coi hắn như cái micro, có thể để cho người ta nghiêm túc sợ hãi một chút hay không.

"Đã tìm thấy Mặc Mặc, vậy mục tiêu duy nhất của chúng ta chính là ở trong cái nơi cách ly mất điện như nhà ma này sống đến khi các anh tới cứu thì thôi." Trương Gia Nguyên cầm lấy điện thoại của Lâm Mặc, "sửa cho anh một chút, dù sao cũng nhàm chán, trả phí sửa chữa là được."

"Không có tiền."

"Không có tiền thì lấy thân báo đáp vậy." Một câu liền chia rẽ hai gia đình. Dư quang trong mắt Châu Kha Vũ ngược lại không có phản ứng gì. "Đùa thôi, không thể đùa giỡn đàn ông có gia đình."

Châu Kha Vũ cứng đờ, vẫn là nhịn không được nói một câu: "Đùa giỡn ai không được, đừng đùa giỡn người đàn ông có chồng."

"Anh muốn tôi đùa giỡn ai?"

"Ây da...... Đó đương nhiên phải là tuyệt thế kim qua* Châu rồi ...
(*: binh khí ngày xưa)

"Đi đi nhanh lên, tôi lười cùng cậu nói nhảm." Châu Kha Vũ chặn Lâm Mặc, "tìm gì ăn trước đi."

Bá Viễn thực tế cũng không biết có thể tìm được chìa khoá mở cửa bệnh viện hay không.

Thành phố thường ngày từng nhộn nhịp xe cô hiện tại đã trở nên hoang tàn vắng vẻ, người ở bất kỳ đâu, người chết, người bị thương, người còn sống cũng đều cảm thấy bất an. Bác sĩ vứt bọn hắn xong liền chạy mất không có khả năng chỉ bởi vì sợ hãi, nhất định là ở đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không thể khống chế.

Ngươi có muốn đem tính nguy hiểm chính xác nói cho bọn nhỏ biết không? Có nên nói cho bọn họ biết tụi anh kỳ thật cũng không biết làm cách để cứu các em không? Muốn hay không cùng bọn họ cáo biệt thật tốt bởi chính mình cũng có khả năng một giây sau liền bị virus tìm tới đây?

Bá Viễn trong lúc cùng Châu Kha Vũ nói chuyện một mực nghĩ đến những vấn đề này.

Quên đi, trẻ con đều dễ dàng hoảng sợ. Sẽ tốt, hết thảy đều sẽ tốt.

"Bá Viễn", Riki đánh gãy suy nghĩ của anh, "à ... phía trước chính là trạm xăng dầu, chúng ta có phải là nên cho xe thêm một chút dầu không ..."

"Ừ, Riki nói rất đúng, chúng ta đi thôi, thêm xong nhiên liệu liền đi khu vực an toàn."

Xe của bọn họ không nhỏ, là loại xe bảy chỗ tương đối mới, năm người còn miễn cưỡng nghỉ ngơi lái xe, nhưng xe tiêu hao rất nhiều nhiên liệu, mà dầu lại là đồ vật khan hiếm.

"Lần này chúng ta phải chuẩn bị nhiều dầu và dự trữ trên đường." AK vừa lái xe vừa nói, "không biết lần tiếp theo gặp được trạm xăng dầu là lúc nào."

Lái xe đến trạm xăng dầu, quả nhiên lại là không một bóng người. Trạm xăng dầu phía trước máy móc vang lên một giọng nói hoan nghênh, giá cả  biểu hiện trên màn hình, ngay lúc này xem ra có chút châm chọc.

Đúng vậy, ai cần tiền, tiền thì có gì hữu dụng chứ.

"Có ai không?" Santa xuống xe hét một tiếng, trả lời cậu chỉ có tiếng vang của bản thân.

"Chúng ta tự làm đi." Riki chỉ chỉ súng bắn dầu, ra hiệu những người khác đến giúp đỡ.

Có mấy cây súng bắn dầu nằm rải rác trên mặt đất, từng chút từng chút chảy xăng ra.

"Riki, cẩn thận một chút," AK nhìn vết xăng trên mặt đất, "có người đã đến và vừa rời đi."

"Thật lâu chưa thấy những người khác, biết rằng ngoại trừ chúng ta trên thế giới này còn có người sống cũng rất tốt." Bá Viễn cười khổ.

Một đoạn Mercury đột nhiên vang lên,  giọng hát ngắn ngủi quen thuộc khiến tâm tình khẩn trương của vài người buông lỏng một chút.

"Chờ một chút, là Kaz gọi tới, tôi đi trả lời trước đây." Mika trên mặt nổi lên nụ cười nhẹ, đến một bên nhận điện thoại.

"Hello?"

"Kaz! Mika khôi phục giọng điệu hưng phấn như đứa trẻ ba tuổi, em thế nào?  Có ở khu vực an toàn không?"

"Em đến rồi, nơi này rất tốt rất an toàn, anh chừng nào thì đến?"

"A...... Anh cũng không biết...... Lâm Mặc, Patrick, Gia Nguyên cùng Daniel bị vây ở bệnh viện, tụi anh muốn tới khu vực an toàn tìm chìa khoá cứu bọn họ ..."

"Bọn họ bị lây nhiễm?"

"Không...... Hẳn không có...... Chỉ là bác sĩ đều chạy."

"Đại khái là sợ hãi đi ..." giọng Kazuma có vẻ trầm ngâm, "vậy các anh đến khu vực an toàn, anh có thể lưu lại không?"

"Anh cũng muốn bên cạnh em nhưng mà ... tụi anh không biết tương lai sẽ phát sinh cái gì...... em cũng hi vọng có thể cứu bọn họ, không phải sao?"

"Đương nhiên, Mika. Nhưng điều kiện tiên quyết là, anh phải thật ổn."

"Anh sẽ."

"Rất nhớ anh."

Anh cũng......

Sự ngọt ngào bị một loạt tiếng hét tạp nhạp đánh gãy. Mika trông thấy một cái bóng nhanh chóng từ phía sau nhảy ra trước mặt mình đẩy ngã một người, người bị đẩy đang ôm một thùng dầu, bởi vì đột nhiên nhận ngoại lực, thùng dầu kia đồng thời nặng nề mà nện vào bên trên đầu người bị ngã.

Ngay sau đó là âm thanh đối đầu của thân thể mang theo tiếng khóc nức nở và tiếng la hét truyền đến:

"Riki!"

"Riki tỉnh dậy đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro