khúc giao mùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm sao sống được mà không yêu,
Không nhớ, không thương một kẻ nào?

                                   "Xuân Diệu"

Em có hay rằng trời đã sang thu.

Chút sương sớm rũ lên tấm lòng người đơn độc ở xóm nhỏ. Hương thơm của trời thu dần ngập vào buồng phổi, phải chăng mùa hạ đã bỏ anh đi, bỏ anh ở lại với mùa thu cùng nỗi nhớ nhung tiếng ve mùa hạ, cái nắng chói. Anh chẳng hay.

-----------------------

Phạm Khuê nhẹ nhàng ngồi giữa gian nhà ấm cúng nhưng chốc vẫn rùng mình nỗi cô đơn lạnh buốt lấy tâm hồn anh. Từng giọt một rơi từ phin cà phê anh đưa tấm lòng hứng lấy những phút đắng đến chẳng thấu nỗi. Anh không thích những ngày hè oi bức nhưng mùa hè lại lưu luyến tâm trí anh đã sớm nguội. Từng phút một anh đều muốn trở về cơn mưa rào chóng qua của mùa hè rực nắng năm ấy. Nhưng rồi anh nhận ra mưa rào cũng chỉ là mưa rào, vội đến cũng nhanh đi, vấn vương vẫn đó cho người mắc mưa cứ bỡ ngỡ như ban đầu. Rằng chẳng trốn tránh được chỉ có thể đứng đó chờ mưa qua rồi ngẫm lấy hương đất phảng phất nơi đầu mũi. Anh nhớ cậu người con trai vốn chỉ là mưa ngâu tháng bảy.

---------------------

Bữa cơm nóng hổi được đặt lên bàn, nghi ngút nồng đượm là thế nhưng thật trống trải. Có rau, có thịt nhưng lại chẳng có cậu - Thái Hiền à. Có cậu dù có phải ăn cơm trắng cũng chẳng thấy ngán, bữa ăn mang theo tình yêu đủ vị làm sao, có cay, có ngọt, có mặn cả vị nước mắt trên môi. Hỡi người thương cớ sao bỏ đi quá vội quên cả kí ức nơi đây. Chiều nay đau lòng thật đấy, toàn nắng ấm đôi ta. Hiền có hay rằng nơi Hiền đi qua đều vương lấy những thổn thức mà chỉ mỗi Khuê nhớ.

Cuộn len lăn lóc trong góc nhà, anh chẳng muốn móc đan nữa đâu, rằng chẳng ai cười đùa trêu anh móc len thật xấu quá đi. Anh chẳng dỗi nữa đâu Hiền về với Khuê đi, Khuê nhớ Hiền rồi. Từng hôm một anh đều nhớ cậu nhớ đến nao lòng đến nỗi chẳng muốn khóc chỉ muốn ngắm nhìn Hiền qua bức ảnh, người trong ảnh vẫn hạnh phúc như vậy nhưng tình đã sớm vơi đến cạn cả lọ thủy tinh. Rằng tình ta hết thật rồi, có nhớ đâu hồi mới bên nhau.

--------------------

Cuộc trò chuyện của chúng ta luôn ấu trĩ thế đấy, cậu ì à tiếng "anh ơi", anh sẽ vội đáp lại với giọng mũi quen thuộc. Trên con đường đỗ đá đã quen rộn vang tiếng cười đùa, những câu chuyện dở dang mà anh chưa kể hết.

"Em ơi còn chưa dấu chấm mà em!"

Dự báo thời tiết nói hôm nay trời sẽ mưa, cơn mưa mùa thu vừa lạnh hơi nước vừa lạnh gió khô, vắng lặng trên lối hay chính lối vào tim đã vắng, mưa trên phố hay mưa trong lòng, Hiền nào hay. Anh thắc mắc rằng có những lúc cậu như anh hay nước mắt cũng chẳng muốn rơi. Thật sự là anh chẳng thể nào biết.

------------------

Rằng tình nào mà tình chẳng phai, mấy ai yêu mãi một người chẳng buông. Phải có khi đôi ta phải xa, phải rời. Đôi đường đôi ngã nhưng chỉ có anh mãi ở đó.

Chiếc giường êm giờ mỗi anh nằm bơ vơ. Khoảng không vô thực cuốn anh vào vòng xoay của những giấc mơ chẳng rõ như nào nhưng mỗi khi tỉnh lại đôi mi lại ướt. Rằng Khuê đã từng rất sợ bị bỏ lại, bóng tối sẽ nuốt chửng anh bằng những đêm dài chìm trong tiếng nấc nghẹn.

Sẽ có bao nhiêu lần được yêu, sẽ có bao nhiêu lần được thương được nhớ. Cứ yêu hết mình như tình đầu rồi sẽ lại đau như lần đầu, Hiền ơi sao mà thổn thức quá.

----------------

Bóng anh liêu xiêu ngoài ban công, khói nhẹ bay bay, có chắc sẽ mang đi nỗi buồn không anh hay chỉ làm anh thêm thắt ngực. Cơn mưa bên ngoài cứ táp vào trong hiên như gột rửa tâm hồn tưởng chừng như đã thối nát. Vẫn thế thôi dù trái tim héo úa thêm bao nhiêu lần vẫn thế thôi.

Âm thanh phím đàn vang lên trong trẻo, cất tiếng hát đi biết đâu ngày mai ta chẳng phải đau khổ vì những tình yêu chẳng có kết cục tốt đẹp. Rằng sẽ có ngày Khuê sẽ quên Hiền thôi như mùa thu sẽ thôi nhớ cái nắng hè năm ấy.

Sự thay đổi của mùa thu cũng quá đỗi dịu dàng.
           
                                              _future_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro