Frivolous Sentimentalities

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Tally Mark
Trans: Thanh Thanh ( Py )
Nội dung: Chó lớn nhà ta đi tán gái =))

Kagome biết Sesshomaru là một yêu quái kỳ lạ. Cô cho rằng khi một người nào đó mạnh mẽ được như anh ta, họ sẽ không cần phải tuân theo bất cứ điều gì. Vì vậy, cô đã rất ngạc nhiên khi anh nhận một cô bé làm người bảo hộ, và càng ngạc nhiên hơn khi sau đó anh quyết định gia nhập hội nhóm của người em trai cùng cha khác mẹ của mình, thật sự thì cô không nghĩ quá nhiều về điều đó. Nhưng trong vài tuần vừa qua, anh đã vượt quá mọi sự hiểu biết của cô.

Anh ta mang cho cô những con vật đã chết.

Mỗi ngày anh đều đem tới một động vật mới. Nó bắt đầu từ những con thỏ nhỏ, gà lôi, chim cút. Nhưng dần dần chúng ngày càng lớn hơn và xa hoa hơn - lợn rừng, cừu núi, hươu, bò, ngựa. Anh ta sẽ tự mình đi săn vào lúc nào đó trong buổi chiều, và khi quay trở lại vào tối hôm đó, anh ta sẽ đi thẳng đến chỗ cô, phớt lờ tất cả những người khác và tặng cô con mồi mới nhất của anh ta.

Và mỗi ngày cô sẽ cảm ơn anh, dù có ngượng ngùng. Cô không biết phải nói gì nữa. Một vài lần đầu tiên cô đã cố hỏi anh điều đó có nghĩa là gì, nhưng anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng và bỏ đi (cô cũng đã cố gắng thuyết phục Inuyasha nói cho cô biết, nhưng hanyou chỉ bật cười). Vì thế cô quyết định bày tỏ lòng biết ơn.

Nhưng có vẻ đó cũng không phải là câu trả lời mà anh mong muốn. Anh sẽ nhìn chằm chằm vào cô trong khi cô cảm ơn anh, mắt nheo lại, rồi quay người bỏ đi.

Có thể chuyện này thực sự không liên quan gì đến cô; có lẽ anh ta chỉ muốn giết chóc (một ý tưởng rất hợp lý) và phải để nó ở đâu đó. Giống như khi Buyo để chuột chết trên tấm thảm chùi chân. Có lẽ cô chỉ là một tấm thảm chùi chân xinh xắn mà thôi. Không phải là anh đang đối xử với cô khác biệt theo bất kỳ cách nào khác; anh không cố gắng nói chuyện với cô, và dường như không lắng nghe khi cô nói chuyện với anh.

Họ dư thừa thịt đến mức họ bắt đầu đem đi phân phát tại ngôi làng đang phát triển thịnh vượng nhờ nguồn cung cấp thực phẩm vô tận. Cô cảm thấy thật tệ khi phải cho đi thứ mà người ta đã cho mình, nhưng cô còn biết làm gì nữa? Cô không thể ăn hết được. Cô đã hỏi anh liệu anh có đồng ý với điều đó không, nhưng anh chỉ nhìn cô một lần nữa và rời đi.

Và cứ thế nó tiếp tục, trong nhiều tuần liền. Nó gần như đã trở thành một thói quen, và Kagome cảm thấy rằng cô đã trở nên rất thuần thục khi nhận những món quà mới của mình-ít nhất, thuần thục như một miko đang bối rối không biết chuyện quái gì đang xảy ra.

Tuy nhiên, hôm nay không có sự giả vờ nào cả. Hôm nay Kagome đứng đó, xác chết dưới chân cô, ngơ ngác chớp mắt.

"Đó là một con voi," cô nói.

Cô nhìn chằm chằm vào nó thêm một lúc nữa. Thật đáng kinh ngạc, nó là một con voi.

"Đó là một con voi," cô lặp lại.

"Con voi là gì ?" cô nghe thấy Miroku hỏi với giọng thì thầm. Anh ở phía bên kia của cái xác, đầu cây trượng của anh chỉ hiện rõ phía trên con thú to lớn màu xám.

"Tôi nghĩ đó là một loại lợn rừng nào đó," Sango thì thầm lại với anh. "Hãy nhìn những chiếc ngà."

Inuyasha gầm lên với tiếng cười ở phía sau.

Kagome lắc đầu, cảm thấy choáng váng. Anh ta kiếm được con voi ở chỗ quái nào vậy? Hơn nữa, anh ta đã lấy được một con voi ở đâu trong Nhật Bản ? Bởi vì cô biết nó đến từ đâu, và-điều đó là không thể. Anh ta không thể làm điều đó được! Anh ta vừa ở đây chiều nay!

Anh không thể đi theo con đường đó - anh sẽ không làm thế. Không có cách nào cả.

( Py: Nhật Bản hổng có voi, mấy con voi này ở châu lục khác, không hiểu ổng đi kiểu gì sang đấy để vác voi về =))

Cô dùng chân huých nhẹ vào nó, xác nhận một lần nữa rằng đúng vậy, nó thực sự là thật, nó thực sự đã chết, và nó thực sự là một con vật cỡ lớn.

Bối rối hơn bao giờ hết, cô ngước nhìn Sesshomaru. Anh vẫn đứng ở chỗ cũ, ánh mắt anh dán chặt vào cô, và cô nhận ra anh đang nhìn chằm chằm vào cô. Tim cô lỡ mất vài nhịp và cô cảm thấy choáng váng một cách kỳ lạ.

Đôi mắt anh cứng rắn và không thể đọc được, và phải mất một lúc cô mới tìm lại được giọng nói của mình.

"Đây là một con voi," cô nói và chỉ vào nó. Sau đó, cô im lặng chửi thề, chống lại sự thôi thúc muốn tự tát vào trán mình. Càng trông giống một con ngốc hơn, Kagome. Cô không biết tại sao việc xấu hổ trước mặt anh lại quan trọng, nhưng cô đoán vậy.

Anh không nói gì, cô nghĩ anh chỉ nhún vai một cách nhẹ nhất, như thể muốn nói, ta không quan tâm tên nó là gì.

"Tuy nhiên, tôi không hiểu lắm đôi tai nó dùng để làm gì," cô nghe thấy Sango nói ở phía sau. "Có lẽ nó bay?"

Kagome bối rối. "Ý tôi là...ah..." Cô đang muốn nói gì ấy nhỉ? Cô muốn hỏi anh lấy nó ở đâu, tại sao anh lấy nó, nhưng anh không trả lời. Cô lại nhìn con voi và thở dài. Tội nghiệp. Cô thực sự thích voi. Chỉ có điều, cô thích chúng sống hơn là thế này. Cô thậm chí còn có một con voi thú nhồi bông nhỏ dễ thương ở nhà. Chúng là một trong những loài động vật yêu thích của cô, và cô cảm thấy một cảm giác tội lỗi dâng trào vô lý, như thể nó chết là lỗi của cô. Có lẽ như vậy.

Cô muốn yêu cầu anh ngừng giết chóc vì cô, nhưng cô không muốn xúc phạm anh. Cô đã được dạy phải luôn nhận một món quà một cách chân thành, ngay cả khi đó không phải là thứ cô muốn. Suy cho cùng thì ý nghĩ đó mới là điều quan trọng, và mặc dù cô không hiểu được dòng suy nghĩ của anh một chút nào, nhưng rõ ràng là anh đã đi quá xa.

Hít một hơi thật sâu, Kagome tập trung lại, nở một nụ cười và nói. "Ý tôi là...cảm ơn, Sesshomaru."

Trước sự cảnh giác của cô, khuôn mặt anh nhăn lại với vẻ cau có nhăn nhó. Cô bất chấp chính mình lùi lại một bước.

Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu cô khi thói quen của họ hoàn toàn trật bánh. Thay vì bỏ đi, anh lại bước một bước lại gần. Hơi thở của anh rít lên lặng lẽ giữa hai hàm răng nhe ra một nửa khi anh nói.

"Cô không thích nó."

Anh chưa bao giờ nói một câu nào trong cuộc trao đổi của họ trước đây, và chắc chắn chưa bao giờ làm bất cứ điều gì để chứng tỏ rằng anh quan tâm đến ý kiến ​​​​của cô, và điều đó hoàn toàn khiến Kagome mù quáng.

"Không! Điều đó không đúng, tôi..."

"Đừng nói dối," anh rít lên.

Miệng cô há hốc. Nhìn xuống con vật đã chết, cô lại cảm thấy tội lỗi. Nhìn lại Sesshomaru, người có đôi mắt đang mờ dần từ vàng sang đỏ, cảm giác tội lỗi chỉ càng mạnh mẽ hơn.

Áp lòng bàn tay lên trán, cô thở dài. "Sesshomaru, tôi thực sự đánh giá cao điều đó-" Anh định ngắt lời lần nữa, và cô vội vàng ngắt lời anh. "Không, ý tôi là thế. Tôi rất cảm kích về điều đó." Cô buông ra một tiếng thở dài khác. "Nhưng...tôi thực sự không cần thêm thịt nữa. Cả làng có đủ thịt cho cả mùa đông. Thành thật mà nói, chúng tôi thậm chí không còn chỗ để chứa tất cả nữa."

Kagome vặn vẹo tay, tìm đến bạn bè để giúp cô việc này, nhưng người duy nhất cô có thể giao tiếp bằng mắt là Inuyasha, người mà cô thề rằng đã biến đổi từ nửa khuyển thành nửa linh cẩu.( ý là cậu cũng chạy mất tăm =)))

"Và vì vậy..." cô tiếp tục, đớn đau nhìn anh, "mặc dù tôi rất cảm kích..." Cô cắn môi và cuối cùng cũng thở ra. "...Tôi ước gì anh đừng mang tới bất kỳ con vật nào nữa."

Nhìn đôi mắt anh đỏ ngầu, cô mong đợi anh sẽ mắng cô, đập phá thứ gì đó, có thể ném cô vào một cái cây. Nhưng anh đã không làm vậy.

"Cô," anh gầm gừ nói, nhìn đi chỗ khác. Hai má anh ửng hồng một cách kỳ lạ. "Lẽ ra ta không bao giờ nên..." Anh tự ngắt lời, nhắm mắt lại. Vài nhịp tim trôi qua. Khi anh mở chúng ra lần nữa, chúng lại trở về màu vàng nhạt và trống rỗng.

Bàn tay nắm chặt lại, anh gật đầu cộc lốc với cô, quay gót và bước đi.

Kagome nhìn theo anh, chết lặng, cho đến khi anh tới hàng cây, rồi cô chạy theo anh, cố gắng xin lỗi-mặc dù vì lý do gì, cô không biết-nhưng anh đã đi rồi. Con đường đã trống rỗng.

Cô cảm thấy khó chịu trong người. Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Tại sao anh lại phản ứng như vậy? Tại sao là ngày hôm nay? Cô đã làm gì sai mà khiến anh phải hành động như vậy?

Cô không muốn làm anh khó chịu, nhưng rõ ràng là cô đã làm vậy. Rất nhiều. Và bây giờ anh đã rời đi, và cô thậm chí còn không biết liệu anh có quay lại hay không, và nếu anh có quay lại thì vẫn sẽ vô cùng khó xử, và mọi thứ sẽ chỉ là một mớ hỗn độn!

Khi một tiếng cười khác xé toạc không khí, bàn tay cô nắm chặt. Mặt tối sầm lại, cô quay sang người mà cô biết sẽ có câu trả lời.

"Inuyasha!"

Hanyou đã rơi khỏi vị trí của mình cách đây một thời gian và đang lăn lộn trên mặt đất với niềm vui theo đúng nghĩa đen. Trước giọng nói sắc bén của cô, cậu dừng lại một giây, hé mở một con mắt vàng, rồi lại cười to hơn nữa.

"Inuyasha, tôi biết cậu biết chuyện gì đang xảy ra, vậy nên hãy giúp tôi, lần này cậu phải nói cho tôi biết."

Inuyasha cười khùng khục điên cuồng, đấm mạnh xuống đất.

Mắt Kagome nheo lại. Cô sẽ đập đầu cậu ta xuống đất nếu cậu ta muốn cười như vậy. "NGỒI!"

Với một tiếng uỵch, cậu ta đập mạnh xuống đất, lực va chạm kéo cậu xuống dưới đất vài feet. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thoáng qua, mọi thứ im lặng.

Sau đó, từ sâu bên trong miệng cái hố, có một tiếng rì rầm nhỏ .

Sau đó là một tiếng khúc khích khác. Và nhanh chóng quay trở lại trạng thái cười và tiếp tục càng lớn hơn.

Kagome không nói nên lời khi Inuyasha ném một cánh tay qua thành hố và đứng dậy, nở một nụ cười toe toét. "Kagome," cậu nói, đôi vai run lên vì cố nhịn cười, "cô có thể cho tôi ngồi thẳng qua tất cả bảy tầng địa ngục và điều đó cũng chẳng có gì khác biệt. Tôi sẽ không bao giờ nói đâu." Cậu lăn qua mép hố và nằm ngửa, thở dài một cách mãn nguyện. "Nỗi đau đó đáng giá."

"Nỗi đau đáng giá là sao ?" cô cầu xin. "Inuyasha, làm ơn đi! Tại sao cậu không muốn nói cho tôi biết?"

"Bởi vì tôi chưa bao giờ có được nhiều niềm vui như thế này trong suốt cuộc đời mình. Bởi vì quả báo ngọt ngào cuối cùng đã đến với tôi." Cậu khoanh tay sau đầu và cười toe toét lên trời. "Và bởi vì tôi chẳng có gì phải lo lắng cả. Nó sẽ không bao giờ có tác dụng."

"Cái gì sẽ không bao giờ có tác dụng? Tôi không hiểu!"

"Chính xác!"

Tiếng cười của cậu vang lên bên tai cô và Kagome loạng choạng lùi lại để thoát khỏi nó. Cô chạy cho đến khi vào sâu trong rừng cây, giọng nói của Inuyasha nhỏ dần thành tiếng lầm bầm buồn tẻ.

"Tên khốn tội nghiệp không biết điều gì đã làm mình thất bại," cậu vui vẻ reo lên trước khi cô hoàn toàn không còn nghe thấy nữa. "Và hắn ta quá yêu quái để có thể thử bất cứ điều gì khác biệt, còn cô thì quá con người để biết mình đã làm gì! Thật hoàn hảo! "

Cô nhắm chặt mắt và bịt tay lên tai, nhưng điều đó không xóa được hình ảnh khuôn mặt của Sesshomaru khỏi tâm trí cô. Anh ấy trông rất...rất... đau khổ .

Cô cảm thấy thật kinh khủng .

Và cô thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra! Một lời cảm ơn lịch sự vào những lần khác là đủ tốt rồi; tại sao hôm nay lại khác? Chắc hẳn phải có liên quan gì đó đến món quà bất thường này, nhưng cô cũng không biết những món quà đó có ý nghĩa gì. Tại sao anh lại phải làm tất cả những điều rắc rối đó? Nó có nghĩa gì? Thông điệp nào mà anh đang muốn gửi trong một hành động kinh khủng như vậy?

'Món quà' của ngày hôm nay đã vượt quá tầm hiểu biết của cô, hào nhoáng và đến từ một nơi xa xôi. Cô gần như nghĩ rằng anh đang cố gây ấn tượng với cô khi cô nghĩ trong một phút rằng anh quan tâm đến những gì cô nghĩ về anh.

Mặc dù vậy, ý kiến ​​của cô chắc chắn có vẻ quan trọng trong ngày hôm nay.

Tuy nhiên, ý tưởng đó vẫn thật buồn cười. Và thậm chí nếu anh ta đang cố gắng gây ấn tượng với cô thì mục đích là gì? Anh muốn gây ấn tượng với cô để làm gì?

Và tất cả chuyện này là cái quái gì vậy?, tâm trí cô thêm vào với một tiếng thở dài khi cô ngồi phịch xuống một cái cây và ấn tay vào thái dương, mình phải làm gì với một con voi chết đây?

---

Anh đã không quay lại.

Không còn quà, không có chuyến thăm, không có gì. Đã ba tuần kể từ ngày hôm đó và không có tin tức hay hình ảnh nào của anh. Ngay cả khi họ đi ngang qua lãnh thổ của anh trên đường về nhà cũng không tìm thấy một chút yêu khí nào. Anh đã đi rồi.

Điều duy nhất gợi ý rằng anh có thể quay lại là việc Rin vẫn ở cùng họ (Jaken và Ah-Un cũng vậy, nhưng Kagome không chắc chắn rằng anh sẽ quay lại vì họ). Rin hoàn toàn không quan tâm, nhưng niềm tin vững chắc của cô bé rằng Sesshomaru sẽ trở lại chỉ khiến Kagome cảm thấy tồi tệ hơn. Có khả năng rất thực tế là cô đã đuổi người bảo hộ của cô bé đi vĩnh viễn.

Ngôi làng đã xẻ mổ con voi và tổ chức một bữa tiệc (một lần nữa), nhưng Kagome không cảm thấy muốn ăn mừng. Cô trốn đi trong thời gian đó cho đến khi Inuyasha đến và kéo cô đi, rồi họ lại lên đường.

Tuy nhiên, nó không giống nhau. Cô không nhận ra mình đã quen với việc có anh ở bên đến mức nào cho đến khi anh rời đi. Có vẻ như anh chưa từng là một thành viên của nhóm; anh không thực sự tương tác với bất cứ ai. Nhưng bằng cách nào đó, sự hiện diện của anh đã trở thành một phần trong động lực nhóm tinh thần của cô.

Trước khi họ rời làng, Kaede đã làm cô ngạc nhiên với một chiếc mặt dây chuyền nhỏ bằng ngà voi, nói với cô rằng vì con vật đó là dành cho cô nên cô nên giữ lại một phần của nó. Ý nghĩ đeo ngà voi khiến Kagome càng cảm thấy tội lỗi hơn, nhưng nhiều năm du hành đã dạy cô phải thực tế về những điều này, và nếu nó đã chết rồi thì cô nên tận dụng tất cả. Hơn nữa, nó chỉ là một phần ngà được đánh bóng và cô khá thích nó.

Vài ngày sau, khi đang sờ vào mảnh ngà voi nhỏ, Kagome đã nhận ra điều đó.

Cô đã để lỡ nó .

Cô nhớ những thói quen lặp lại hàng ngày của họ; cô nhớ những món quà điên rồ, rùng rợn của anh. Và nó chẳng có ý nghĩa gì cả, bởi vì cô ghét nó! Ôi kami, anh đã đưa cho cô những con vật chết! Nhưng mặc dù cô không nhớ những con vật, nhưng bất chấp mọi lý do, cô lại nhớ việc có được chúng.

Cô nhớ những ánh nhìn trừng trừng và lạnh lùng, cô nhớ cái nhìn lạnh lùng của anh, cô nhớ cách anh quan sát phản ứng của cô mỗi lần như chờ đợi điều gì đó.

Anh đã khiến cô cảm thấy mình đặc biệt. Vì lý do nào đó, trong cả nhóm, anh đã chọn cô. Ngay cả khi cô không bao giờ thích những món quà, ngay cả khi anh vẫn lạnh lùng, xấu tính và xa cách, thì việc anh tặng chúng cho cô khiến cô cảm thấy, trong mắt anh, cô chỉ có một chút gì đó quan trọng. Quả thực là một vinh dự hiếm có nếu xét đến Đại yêu quái đang được nói tới.

Trước đây, khi sự căng thẳng và lúng túng của việc đó (chưa kể đến cảm giác khó chịu khi dọn dẹp con mồi) đã làm xáo trộn suy nghĩ của cô, cô đã bực bội vì chính cô là người bị mắc kẹt trong việc đối phó với những cách kỳ quái của anh ta. Nhưng bây giờ cô thấy mình thích nó. Trở thành tâm điểm chú ý của anh làm cô hài lòng .

Rõ ràng, sự điên rồ đang gia tăng và cô cũng trở nên điên cuồng như anh. Tuy nhiên, những món quà vẫn được thực hiện và tới tay cô.

Và bây giờ cô đã hủy hoại nó mãi mãi, và cô thậm chí còn không biết làm thế nào.

---

Kagome buồn bã đến mức vào cuối tuần thứ tư, khi Kouga đến thăm bất ngờ, cô đã trút hết nỗi đau buồn của mình lên anh và cầu xin lời khuyên của anh.

Đây đúng là một sai lầm khủng khiếp.

"Ha!" Kouga nói. "Đó là vấn đề với loài chó. Vì vậy, trong bầy đối với loài sói, nó là một hành động trực tiếp. Một con sói nói những gì nó muốn và lấy những gì nó muốn, thế thôi." Anh nhíu mày. "Nhân tiện, Kagome, em đã sẵn sàng trở thành người phụ nữ của ta chưa?"

Vào thời điểm cô thuyết phục được anh rời đi, cô đã quyết định tự chuốc say mình.

Về mặt kỹ thuật, Kagome biết rằng không thể say vì kẹo được, nhưng cô thích giả vờ. Shippo và Rin đã hào phóng đề nghị hỗ trợ, vì vậy cô đã dọn ra pocky, soda anh đào và khoảng sáu loại sô cô la khác nhau, và tổ chức cho mình một bữa tiệc tiếc nuối hoành tráng.

Điều đáng lo ngại là họ lại là những người bạn 'nhậu' tuyệt vời.

"Chị không hiểu nam nhân ở đây chút nào!" Kagome vùi mặt vào tay mình. "Chị chỉ cố gắng cảm ơn họ, và họ lại hoàn toàn nổi giận với chị. Một cô gái phải làm gì với điều đó?"

"Hừm! Nam nhân!" Shippo giơ nắm đấm lên trời. Sau đó cậu nhét một cái kẹo hình xoắn vào miệng để nhấn mạnh.

"Đúng! Hừm!" Rin cổ vũ bằng một ngụm pocky.

"Và anh ta không bao giờ thích việc chị cảm ơn anh ta. Anh ta luôn nhìn chị với ánh mắt buồn cười như thể chị đã làm sai điều gì đó. Nhưng chị còn phải làm gì nữa đây?", Kagome ném lon soda rỗng của mình vào một cái cây. "Nó giống như một trò chơi mà mọi người đều biết luật trừ chị. Và chị thậm chí còn không biết chúng ta đang chơi trò gì nữa!"

"Nam nhân! Aizz!"

"Đúng! Aizz!"

Từ phía bên kia đống lửa trại, Sango và Miroku theo dõi diễn biến với đôi mắt mở to như cái đĩa. Một cách khôn ngoan, họ quyết định không can thiệp.

"Và bây giờ anh ta ghét chị." Kagome khịt mũi, dụi dụi mắt. Sau đó cô cau có và xé toạc một túi bỏng ngô caramel. "Không phải là anh ta chưa bao giờ không ghét chị. Nhưng ây giờ anh ta giường như không muốn liên quan gì đến chị nữa."

Cô quyết định rằng món bỏng ngô quá nhạt nhẽo để có thể nhấn chìm nỗi buồn của cô. Cô với tay lấy xi-rô sô-cô-la.

"Chắc chị không đủ sức đi nhặt xác động vật nữa rồi," cô hờn dỗi lẩm bẩm, đổ thẳng sô cô la vào túi. Cô lại khụt khịt. "Đoán xem bọn chị đã chơi trò gì thì chắc chắn chị đã thua."

"Tên khốn nạn," Shippo lắp bắp, nhấp thêm một ngụm cola.

Rin lấy xi-rô từ Kagome và đổ thẳng vào miệng.

"Tuy nhiên, chị nghĩ chị và anh ta đã có một điều tốt đẹp," cô nói, ném một nắm sô-cô-la chip vào túi. "Chị thực sự đã làm vậy. Anh ta sẽ đưa cho chị thứ gì đó đã chết, chị sẽ cảm ơn anh ta và tất cả chúng ta sẽ phân phát cho dân làng xung quanh. Trước đây anh ta chưa bao giờ phàn nàn về điều đó."

Bánh bơ. Đó là những gì cô cần. Và bẻ một miếng sô cô la.

"Đó là một điều tốt. Mọi người đều vui vẻ nhận nó. Hoặc ít nhất là không hài lòng với nó." Bột cacao nóng được cho vào túi, kèm theo kẹo dẻo. "Vậy mà sau đó..." Tay cô dừng lại ngay khi cô ấy chuẩn bị thêm bỏng ngô vào. "Anh ta lại trở nên rất tức giận ..."

Đặt chiếc túi xuống với một tiếng thở dài, cô tựa lưng vào thân cây, dòng suy nghĩ khiến cô tỉnh táo. Có thứ gì đó nhột nhột trên xương ức khi cô cử động, cô đưa tay vào cổ và lôi ra mặt dây chuyền bằng ngà voi. Lòng cô chợt dâng lên một nỗi buồn.

"Chị ước gì anh ấy chưa bao giờ đưa cho chị con voi ngu ngốc đó," cô lặng lẽ nói. Cô buồn bã nhìn xuống món hỗn hợp bỏng ngô quái dị mà mình đã tạo ra, rồi lại thở dài và đưa chiếc túi cho những người bạn của mình. "Bây giờ mọi thứ đã thay đổi. Chị nhớ nó." Cô tựa đầu vào đầu gối, ôm lấy chân mình, lẩm bẩm trong quần áo. "Chị ước gì bọn chị có thể quay lại như xưa. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?"

"Em chịu thua," Shippo nói. "Mấy con khuyển yêu thật kỳ lạ." Cậu nhìn vào trong túi và kêu lên thích thú.

Rin trầm ngâm mút cây kẹo mút của mình. Nghiêng đầu, cô nhìn Kagome bằng đôi mắt đen láy, và Kagome giật mình vì trông cô bé đột nhiên trưởng thành tới mức cô mở to mắt."Có lẽ," cô bé nói một cách khôn khéo, "Sesshomaru-sama muốn mọi thứ thay đổi."

Trái tim cô rung động. "E..e-em vừa nói gì thế?"

Nhưng Rin như chưa bao giờ nghe thấy câu hỏi của cô. Shippo đang ra hiệu cho cô bé với vẻ hết sức quan trọng, gật đầu với chiếc túi và nhướng mày một chút. Tò mò, Rin lén nhìn vào trong và thở hổn hển.

Sắp xếp lại những suy nghĩ của riêng mình, Kagome mở to mắt nhìn vào màn đêm tối, hai tay cô áp vào hai bên mặt. Đầu óc cô quay cuồng chóng mặt.

"Có lẽ," cô thì thầm với chính mình. "Anh ấy làm vậy vì mọi thứ chưa được hoàn hảo. Bởi vì những động vật khác chưa đạt được chất lượng như mong muốn. Mình đã hiểu sai mọi chuyện, và anh ấy muốn... khơi gợi một số phản ứng mới từ mình." Cô lắc đầu. "Và đó là lý do tại sao lần này anh ấy nổi giận với mình...anh ấy đã làm điều đó với tất cả hiểu biết của mình, và nó không thành công. Nếu anh ấy...nếu có lẽ anh ấy thực sự đang cố gắng gây ấn tượng với mình...thì nó đã thất bại. Và bây giờ anh ấy đã bỏ cuộc."

Kagome khịt mũi thảm hại.

"Đừng buồn, Kagome," Shippo nói, vỗ nhẹ vào vai cô, "chị cũng có thể ăn một ít. Đây." Anh đưa lại chiếc túi cho cô, cọ xát chân xuống đất.

Cô mỉm cười uể oải với cậu. "Không sao đâu, Shippo, chị thực sự không đói nữa. Em thích thì cứ ăn đi."

"Được rồi!" Shippo và Rin đồng thanh vui vẻ.

Chạm vào mặt dây chuyền lần nữa, Kagome thở dài và bắt đầu bò về phía túi ngủ của mình, tự hỏi từ khi nào mọi chuyện lại trở nên phức tạp đến thế với Đại yêu quái.

Suy nghĩ không vui cuối cùng của cô trước khi đi ngủ là cô ước gì mọi chuyện cũng sẽ thay đổi.

---

Kagome thức dậy vào sáng hôm sau với cơn đau đầu dữ dội.

Với một tiếng rên rỉ không hài lòng, cô lăn người và cố ép mình ngủ một lần nữa. Làm thế nào mình có thể cảm thấy nôn nao vì đường chứ? cô đau khổ nghĩ. Phải mất một lúc cô mới nhận ra rằng hầu hết tiếng la hét đều ở bên ngoài đầu cô.

Kagome ngồi dậy, chớp mắt trong ánh sáng ban mai.

Họ đã cắm trại ở rìa một cánh đồng cỏ, và bằng cách lần theo âm thanh của những tiếng kêu và tiếng la hét the thé, cô có thể nhận ra hai bóng người nhỏ bé đang lao vút quanh khu đất trống với tốc độ dường như không thể tin được đối với tâm trí choáng váng của cô.

" Wheeeeeeeeee !" Rin kêu lên, vỗ tay. Shippo bay quanh cô thành những vòng tròn thất thường, một vệt mờ màu đồng. " Eeeeeeeee !"

Kagome mở và ngậm miệng nhiều lần. Ôi trời, cô nghĩ, nhớ lại tiệc kẹo tối qua. Có lẽ chia sẻ sô cô la không phải là một ý tưởng hay.

Tiếng cười từ phía sau kéo cô trở về hiện tại, và Kagome nhìn từ mặt trời nhận ra rằng giờ đã là giữa buổi sáng. Cô quay lại thì thấy Miroku và Sango đang ngồi bên đống lửa trại và đang ăn sáng. Phải mất một lúc tìm kiếm để tìm thấy Inuyasha. Inuyasha không ngồi cùng những người khác và cậu cũng chưa động đến bữa sáng.

Đó là bởi vì Inuyasha đang bận ngồi trên cây và cười lớn.

"Tôi k-không thể tin được!" Inuyasha gầm lên. Cậu đập tay vào gỗ khiến cả cái cây rung chuyển. "Hắn ta quay lại chỉ để tìm hiểu thêm! "Giọng cậu ta cao lên thành một tiếng rít vui vẻ. "Chuyện này càng ngày càng hài hước hơn tôi nghĩ rồi đó!"

Cậu hét lên và chỉ một ngón tay chế nhạo, và Kagome, tim cô đột nhiên đập thình thịch, đi theo quỹ đạo của nó.

Sesshomaru đang tắm mình trong ánh sáng vàng của buổi sáng, nhuộm mái tóc và bộ kimono lụa màu hổ phách ấm áp. Cô thoáng choáng váng vì độ sáng của anh. Anh đứng tách biệt với tất cả những người khác, một mình ở rìa bãi đất trống, nhìn hai đứa trẻ chơi đùa.

Anh đã trở lại .

Khi cô nhìn chằm chằm, có một tia sáng vàng trong khóe mắt anh, một cái nhìn nhanh đến mức cô gần như bỏ lỡ, rồi nó biến mất, sự chú ý của anh hướng về phía trước với sự tập trung cao độ.

Anh thực sự đã quay lại!

Kagome cố gắng chui ra khỏi túi ngủ. Cô đi được nửa bước thì bị vướng vào đó và lại ngã xuống. Cô điên cuồng gỡ mình ra khỏi túi ngủ, nhảy lên và lao qua những người khác.

"Sesshomaru!" cô nói với tiếng thở gấp, cười toe toét với anh. Một cơn choáng váng dâng trào khắp người cô và khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái. "Chào!"

Anh lạnh lùng nhìn về phía trước và cô cảm thấy hơi ngớ ngẩn. Lẽ ra cô nên biết anh sẽ không coi trọng điều đó bằng một câu trả lời.

"Ý tôi là, chào buổi sáng, Sesshomaru." Cô  cúi đầu chào và mỉm cười.

Nụ cười của cô có chút chùng xuống khi anh vẫn không trả lời. Cô ở phía trước anh và hơi nghiêng đầu sang một bên, nhưng anh cao đến mức có thể nhìn thẳng qua đầu cô mà không cần phải nhìn cô. Có một sự thôi thúc nực cười khiến cô muốn nhảy lên nhảy xuống và vẫy tay ra hiệu cho anh.

"Thật sự...rất vui được gặp lại anh," cô nói, cố tìm điều gì đó để nói.

"Sesshomaru-sama! "Rin vẫy tay từ xa, tạo ra sự gián đoạn may mắn. "Shippo đang dạy em bay!"

Liếc nhìn khắp sân, Kagome gần như nghẹn ngào. Shippo đã biến thành quả bóng bay màu hồng khổng lồ đặc trưng của cậu ấy, và Rin đang nảy lên nảy xuống trên người cậu như một tấm bạt lò xo mềm mại kiểu phong kiến. Jaken, kinh hãi trước hành vi này, đang nhảy xung quanh họ, vẫy cây trượng của mình và kêu quác quác.

Không, không bao giờ có thêm sôcôla cho họ nữa.

Với chút lo lắng, cô quay lại phía Sesshomaru. Tim cô hơi chao đảo khi nhận ra anh đang nhìn thẳng vào cô.

Nhìn chằm chằm vào cô, anh nhướng mày trong im lặng hỏi.

"Gì vậy?" Cô chớp mắt một cách vô tội.

Anh trao cho cô một cái nhìn nhạt nhẽo.

"À cái đấy thì... ",Cười lo lắng. "Ôi chao, nhìn bọn trẻ sáng nay thật tràn đầy năng lượng phải không?"

"Hn," anh thở nhẹ, một chút thích thú làm ấm lên đôi mắt vàng của anh.

Giật mình và an tâm vì anh ấy thực sự đã nói điều gì đó (đại loại vậy), cô gần như không hiểu được khi ánh mắt anh lướt qua cô. Kagome lại đỏ mặt khi nhận ra mình vẫn đang mặc đồ ngủ. Không phải là anh chưa từng nhìn thấy cô vào những buổi sáng khác, nhưng ở đây anh được nhuộm vàng bởi ánh sáng, rực rỡ và hoàn hảo, còn cô thì lôi thôi, bừa bộn và cả một mớ tóc rối bù.

"Vậy...", cô bắt đầu, cố gắng lấy lại bình tĩnh,"dạo này anh thế nào?"

Sesshomaru chớp mắt một cách uể oải và sau đó, trước sự kinh hoàng tột độ của cô, ngoảnh mặt đi và tiếp tục im lặng.

Kagome cảm thấy có chút hoảng loạn. Chuyện này không hề ổn chút nào! "Ý tôi là, ừm, tất nhiên không phải là tôi đang cố tò mò! Chỉ là-chúng tôi đã lâu không gặp anh và tất cả chúng tôi đều nhớ anh. Đó là tất cả."

Một tiếng khịt mũi lớn phát ra từ hướng trại; cô ném một cái nhìn trừng trừng vào lưng Inuyasha.

"Chà, có lẽ Inuyasha không thực sự nhớ anh, nhưng anh hiểu cậu ấy như thế nào rồi đó. Nhưng-ừm-những người còn lại trong chúng tôi đều nhớ anh." Cô loay hoay với gấu áo trên của mình. "Nhưng bây giờ anh đã quay lại rồi. Điều này thật tốt. Vì vậy...chào mừng trở lại."

Cô kinh hãi nhìn xuống đất; cô biết mình đang lảm nhảm nhưng cô không biết làm thế nào để dừng lại! Tại sao cô lại đến đây khi cô không biết phải nói gì? Và điều gì đã khiến cô nghĩ anh sẽ thích thú lắng nghe? Chắc chắn cô đã tiêu diệt một số tế bào não bằng lượng đường đó.

Tình cờ nhìn anh, cô lén nhìn qua phần tóc mái của mình. Mặc dù vẻ mặt của anh vẫn chán nản như mọi khi, nhưng vẫn có những vết nứt trong sự điềm tĩnh lạnh lùng đó; một cơ nhỏ giật lên trong quai hàm của anh khi cô quan sát, và cơ thể anh căng cứng, cột sống thẳng lên và các cơ căng ra.

Lòng cô có chút chùng xuống.

Có vẻ như anh vẫn còn giận cô.

Cắn môi, cô cố giấu đi cái cau mày của mình. Cô đã rất hy vọng rằng sự trở lại của anh có nghĩa là có lẽ họ có thể bỏ lại tất cả phía sau và bắt đầu lại, nhưng...chà, rõ ràng là không phải vậy. Những tiết lộ tối qua đã làm cho cô sự biết rằng cô đã vô tình gây ra một sự xúc phạm khủng khiếp nào đó đối với anh. Anh đã nỗ lực hết sức có thể cho cô, và cô chưa hề thừa nhận điều đó .

Đúng là cô không biết cách thừa nhận nó như thế nào mới phải, nhưng nhìn lại, cô có thể thấy rằng việc chỉ nói cảm ơn với anh giống như mọi món quà khác là chưa đủ, trong khi rõ ràng là nó rất da dạng, điều đó có lẽ thô lỗ và gây tổn thương. Cô cũng sẽ cảm thấy tồi tệ nếu không ai đánh giá cao những món quà của cô. Vì vậy, mặc dù cô hy vọng mọi thứ sẽ trở lại bình thường nhưng cô không thực sự ngạc nhiên.

"Nghe này, Sesshomaru," cô nói với một tiếng thở dài nặng nề, quyết tâm giải quyết ổn thỏa mọi chuyện. "Nhìn này...tôi chỉ muốn xin lỗi. Vì chuyện xảy ra lần trước. Tôi xin lỗi tôi-"

"Không."

Điều đó khiến cô ngẩng lên nhìn anh. "Không gì?"

"Đừng nói về nó."

Kagome lại cắn môi. "Nhưng tôi chỉ-"

"Không."

Cô cau có. "Nhưng tôi chỉ đang cố-!"

"Đừng," anh ngắt lời, vòng qua cô. "Cô đã nói rõ về vấn đề này rồi; đừng hạ nhục ta bằng cách nghĩ rằng ta không thể tôn trọng điều đó." Anh quay đầu sang một bên, vẻ mặt nhăn nhó tỏ vẻ chán ghét. "Sesshomaru này quá hiểu rằng con người không thể kiểm soát được cảm xúc của mình." Anh nhắm mắt lại một lúc lâu, thở ra từ từ. Sau đó mắt anh lại mở ra. "Vì vậy," anh nói thêm bằng giọng cứng cỏi và ngắn gọn, "những lời xin lỗi của cô là vô nghĩa và không cần thiết. Đừng làm ô nhục cả hai chúng ta bằng cách lặp lại chúng."

"Được thôi!" Kagome nổi giận, bị tổn thương bởi lời trách mắng bất ngờ bắn về phía mình. Cô giơ tay lên. "Tôi xin lỗi vì tôi đã cố nói rằng tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi vì đã cố gắng đến đây để nói chuyện với anh. Tôi không biết mình đang làm gì. Hãy tha thứ cho tôi vì đã làm phiền anh với rắc rối của tôi; Tôi biết anh ghét nó đến mức nào." Giọng cô cao lên và cô  không quan tâm. "Bây giờ tôi sẽ mang con người khủng khiếp của mình khuất khỏi tầm mắt anh, nơi mọi người khác thực sự thích nói chuyện với tôi. Xin lỗi vì đã làm phiền."

Cô lao về khu cắm trại và lao mình xuống đống lửa. Sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt anh trước khi cô quay đi làm xoa dịu cô đôi chút, nhưng gần như không thỏa mãn như cô nghĩ. Hãy để anh là người bối rối một lần.

Sango đưa cho cô một chiếc đĩa đặt trước bếp lửa, may mắn là không bình luận gì về sự bộc phát của cô, sau đó rời đi để giúp Miroku thu dọn khu cắm trại.

Kagome nhìn chằm chằm vào đĩa của mình.

Thịt xông khói voi.

Thở dài, Kagome suy nghĩ ngắn gọn về việc liệu vũ trụ có thích chơi những trò đùa có chủ ý với con người hay không, và nếu vậy thì tại sao nó lại nghĩ làm vậy với cô là rất hài hước.

Thực sự thì cô đã nghĩ gì thế nhỉ? Phải chăng cô thực sự mong đợi anh sẽ chào đón cô với sự nhiệt tình như cô đã chào đón anh? Đôi khi cô thật ngu ngốc.

Tuy nhiên, nó vẫn đau. Cô không biết mình mong đợi hay mong muốn phản ứng gì từ anh, nhưng việc lời đề nghị thân thiện của cô hoàn toàn bị dập tắt...nó giống như một cái tát vào mặt. Nhưng cô đang đùa với ai vậy? Có lẽ cô đã may mắn khi anh ta không lấy đầu cô ra khỏi cổ.

Nhai miếng thịt xông khói, chìm đắm trong những suy nghĩ không vui, cô thậm chí còn không để ý đến anh ở bên cạnh cho đến khi anh cúi xuống và nhặt túi bỏng ngô rỗng của đêm qua khỏi mặt đất dưới chân cô.

Sự im lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng hét vui đùa xa xa của Rin và Shippo khi cô chớp mắt nhìn anh, tự hỏi bây giờ anh muốn gì.

Sesshomaru ngửi cái túi với vẻ hoài nghi. Anh trông có vẻ kinh hãi một cách mơ hồ.

"Cô cho bọn trẻ ăn cái này à?" Anh chậm rãi hỏi.

Kagome thề không bao giờ đem kẹo đến thời phong kiến ​​nữa.

"Chỉ là...chỉ là một ít đồ ăn nhẹ từ thời của tôi thôi," cô nói bằng một giọng nhẹ nhàng đáng ngạc nhiên so với vừa rồi.

"Hn." Anh xem xét kỹ lưỡng nó trong một phút dài. Cau mày. "Nó có mùi như..." Sesshomaru ngập ngừng, không thể tìm được từ thích hợp để mô tả nó.

"Giống như đường nguyên chất à?" Cô đau khổ hỏi.

"Hn," anh đồng ý, nhìn nó với vẻ khó chịu, và Kagome gục đầu trong tay. "Vậy thì ta có thể cho rằng đây là nguồn gốc hành vi bất thường của Rin?"

"Có thể vậy," cô yếu ớt nói, và anh lại quay mặt về phía cánh đồng. Tuyệt vời. Bây giờ anh nghĩ cô rất tệ với trẻ con. Thật tuyệt vời. Lẽ ra cô chỉ nên ở trong cái túi ngủ chết tiệt của mình.

Được nhắc nhở rằng mình vẫn cần phải góp phần trong việc nhổ trại, cô ném phần bữa sáng còn lại vào lửa và lê lết đến chỗ đồ đạc của mình, nhét chúng một cách bừa bãi vào chiếc túi khổng lồ màu vàng. Cô nhìn chiếc giường cuộn của mình một cách khao khát lần cuối trước khi quỳ xuống cuộn nó lại.

"Rin có vẻ hạnh phúc."

Kagome bắt đầu, gần như tự chuốc lấy đòn roi khi cô quay lại khi nghe thấy giọng nói của anh. Bằng cách nào đó anh đã ở ngay phía sau cô mà không gây ra tiếng động nào.

"Huh?" cô ấy nói một cách duyên dáng.

"Rin, đang tận hưởng niềm vui của chính mình."

"Ồ, thật tốt."

Họ nhìn nhau chằm chằm một lúc lâu cho đến khi Kagome nhận ra rằng anh dường như nghĩ rằng đây là một câu nói tự giải thích và không có ý định tiếp tục. Trên thực tế, sự chú ý của anh lại lang thang sang nơi khác khi anh nghiên cứu một số đặc điểm của đường chân trời.

Chà...điều đó thật kỳ lạ và khó xử.

Nhún vai, Kagome hoàn tất việc thu dọn đồ ngủ của mình và dành vài phút nhặt giấy gói và lon rỗng từ nền rừng.

"Ta chỉ đang muốn nói rằng thức ăn của cô dường như không gây hại gì cả."

Kagome tạm dừng công việc của mình. "Ờm...cảm ơn?" Cô ấy không biết phải trả lời thế nào về...sự công nhận.

Cô quan sát anh qua hàng mi khi anh tìm thấy một cảnh quan thú vị nào đó để quan sát lại. Sesshomaru là một yêu quái ít nói. Anh chỉ nói khi anh có mục đích và quan điểm riêng, nhưng Kagome suốt đời không thể hiểu được đó là gì, những bình luận rời rạc dường như không có định hướng. Về phần anh, điều đó...rất bất thường.

Bối rối, lần này cô chú ý đến anh khi cô di chuyển về phía đống lửa. Chắc chắn rồi, anh đứng đó trong vài phút với vẻ xa cách và đơn độc, rồi anh cũng bắt đầu di chuyển về phía ngọn lửa.

"Rin có vẻ thích chơi với cô," anh nhận xét một cách tự nhiên.

Có cái gì đó nhấp nháy trong đầu cô. Có phải anh... đang cố bắt chuyện với cô không?

Một nụ cười giật giật ở khóe miệng cô. Ôi, Anh làm điều đó rất tệ.

Nó thật đáng yêu.

Ngay lập tức sự tổn thương và thất vọng của cô tan biến, và cô tha thứ cho anh vì đã gắt gỏng và la mắng cô. Cô đánh giá cao cử chỉ hòa giải đó và biết rằng nó có lẽ gần giống với một lời xin lỗi nhất mà cô từng nhận được.

Đại yêu quái rõ ràng lại đang lúng túng - nói chuyện phiếm rõ ràng không phải là sở trường của anh - và Kagome quyết định rộng lượng giúp đỡ anh.

"Có Rin ở bên là điều tuyệt vời đối với Shippo. Tôi nghĩ cậu ấy thực sự cần một người khác cùng tuổi để chơi cùng." Cô mỉm cười với chính mình. "Tôi nghĩ cậu ấy cũng rất tốt cho Rin. Cô bé không thừa nhận điều đó, nhưng cô bé thực sự nhớ anh khi anh rời đi, và Shippo đã dính chặt vào cô bé như keo trong suốt thời gian đó."

"Kitsune rất có tiềm năng," anh nói, và Kagome cảm thấy nhẹ nhõm khi cô đang dẫn dắt cuộc trò chuyện. Cô đã tự cổ vũ trong thâm tâm. Trò chuyện vui vẻ là sở trường của cô.

"Oy!" Inuyasha ngắt lời, ngồi xuống trước mặt họ. "Đường này không đi được hả? Mấy người đang chắn mất ánh sáng ban ngày đó! Đừng có lảng vảng ở đây nữa!"

Sesshomaru ném cho Inuyasha một cái nhìn gay gắt và Kagome cố gắng chống lại sự thôi thúc tuyệt vọng và ức chế muốn giật đôi tai đầy lông của cậu ta ra.

"Tôi sẽ đi gặp bọn trẻ," Kagome lẩm bẩm, cảm thấy thất vọng vô vọng. Cô không biết mình muốn hét lên hay khóc nữa. Cô đã ở rất gần ...với...à, cô ấy không biết là gì, nhưng cô đã ở rất gần, chết tiệt! Anh đã nói chuyện với cô. Và nó thật tuyệt

Cô mặc quần áo và bằng cách nào đó đã bắt được những đứa trẻ đang chơi trò tên lửa (Và tại sao tất cả lượng đường cô ăn lại không mang lại cho cô tốc độ siêu phàm? Thật không công bằng!), và không chậm trễ hơn nữa, họ đã rời đi.

Phải mất khoảng ba phút cô mới nhận ra anh đang đi phía sau cô.

Cô quay lại và nhìn anh đầy thắc mắc qua vai, anh né tránh giao tiếp bằng mắt rất khéo léo và nói: "Cô chưa kể xong cho ta nghe về Rin và Shippo."

Có thứ gì đó ấm áp nảy nở trong lồng ngực cô.

Họ dành thời gian còn lại của buổi sáng để nói chuyện, hoặc ít nhất là cô đã làm vậy, kể cho anh nghe về nhiều việc bọn trẻ đã làm trong thời gian anh vắng mặt, và dần dần sự căng thẳng dường như giảm bớt. Cuộc trò chuyện chuyển sang những chủ đề khác, và anh thường ngăn cô đặt câu hỏi, và - trước sự vui mừng tột độ của cô - thậm chí thỉnh thoảng anh còn ném vài câu nhận xét của mình vào.

Một tiếng tát vang lên trong không khí khiến cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Kagome chớp mắt khi một cuộc ẩu đả nổ ra trước mắt họ, giọng Sango nổi lên giận dữ. "Hai người đó," cô lẩm bẩm, một nụ cười bực tức hiện lên trên khuôn mặt cô.

"Ta thấy rằng họ cũng đã dùng nó," Sesshomaru lạnh lùng quan sát.

Kagome nhận thấy cô không thể hiểu được điều này. "Cái gì?"

Anh nhìn về phía nữ taijiya và nhà sư, rồi về phía Ah-Un...con thú không bị rọ mõm và có một quả bóng hiếu động đang vặn vẹo, quằn quại lủng lẳng với một cái hàm đang nhe ra. Quay lại phía cô, anh nhướng mày. "Sáng nay có rất nhiều hành vi bất thường."

Cô cười khúc khích. "Không, Sango và Miroku không dùng đường, họ chỉ thích nhau thôi."

Sesshomaru cau mày. "Đây," anh nói với vẻ hoài nghi, ra hiệu trước những trò hề biến thái của họ, "là hành vi tán tỉnh bình thường của con người à?" Ngay khi anh nói, một tiếng rít khác vang vọng xung quanh họ, theo sau là một cái tát vang dội.

Kagome nén cười. "Không. Nó không hề bình thường chút nào."

Cái nhíu mày của anh càng sâu hơn. "Vậy bình thường là thế nào?"

Nghĩ lại thì, đó thực sự là một câu hỏi hay, Kagome trầm ngâm. Cô và sự bình thường đã chia tay từ lâu,cô và sự lãng mạn thậm chí còn chưa bao giờ quen biết nhau ngay từ đầu. "Đừng hỏi tôi," cô thở dài, nhún vai bất lực.

"Tại sao không?"

Kagome chớp mắt. "Ừm...tôi đoán là vì tôi không đủ tư cách để trả lời?" Trước cái nhìn chằm chằm xuyên thấu của anh, cô đỏ mặt và giải thích thêm, "Chà, có vẻ như anh chưa từng được ai tán tỉnh."

Có điều gì đó kỳ lạ lướt qua mặt anh.

"Ta hiểu rồi," anh nói. Dừng lại một lúc. "Tuy nhiên, ta đã hỏi cô."

Cô nghĩ về nó trong một phút. "Ừm..." cô bắt đầu, "ở nơi tôi đến, thông thường một chàng trai sẽ tặng hoa và sôcôla cho một cô gái. Hoặc đồ trang sức nếu anh ấy thực sự nghiêm túc."

Miệng anh lặng lẽ di chuyển qua từ "sô cô la", và Kagome thầm đá mình. Phải. Nó chưa được tạo ra ở thời điểm này. Cô định đưa cho anh một miếng, nhưng sau đêm qua toàn bộ đồ ăn vặt của cô đã bị quét sạch.

"Sô-cô-la là kẹo. Chúng, ờ ...chúng là thứ gì đó rất ngọt ngào."

"Còn hoa?" anh hỏi. "Tại sao con người lại cho nhau những cái cây chết không ăn được?"

Kagome cười lớn. "Tất nhiên là vì nó đẹp."

"Những tình cảm phù phiếm," anh gắt gỏng. "Thật là ngu ngốc."

Cô vẫy tay với Sango và Miroku. "Có lẽ vậy, nhưng có lẽ anh sẽ thực sự đi đến đâu đó với cô ấy nếu anh thử làm điều đó."

"Hn," anh nói. Đại yêu quái trừng mắt nhìn bông hoa gần đó như thể nó đã xúc phạm đến danh dự của anh.

Cô không chắc lắm, nhưng bông hoa dường như đã héo.

Tất nhiên, cô cũng sắp héo úa nếu họ không sớm tìm được bóng mát. Khi mặt trời lên đến đỉnh điểm, cái nóng ngày càng khiến cô mất tập trung, và cô bắt đầu ước gì mình vẫn mặc bộ đồ ngủ cotton nhẹ đẹp. Mong muốn có được chút không khí mát mẻ trên da, Kagome nới lỏng chiếc khăn quàng cổ màu đỏ của mình.

Sesshomaru dừng bước.

"Chuyện gì vậy?" cô hỏi.

Anh đưa tay ra và trượt một móng vuốt dưới sợi dây quanh cổ cô, những ngón tay anh lướt qua xương đòn của cô. Cúi đầu, anh nhấc mặt dây chuyền ngà voi ra khỏi quần áo cô. Xoay chậm nó ở đầu sợi dây.

Kagome nhận ra rằng vì lý do nào đó mà cô không thể thở được.

"Hn," anh nói và buông nó ra.

Đại yêu quái tiếp tục bước đi và Kagome đứng đó, tay nắm chặt mặt dây chuyền phía trên trái tim đang đập loạn xạ của mình. Khó thở, cô cố trấn tĩnh lại khi tâm trí cô đang nghĩ đến hàng trăm, hàng triệu điều mà chữ 'Hn' có thể có nghĩa.

Cô thậm chí chưa bao giờ nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh phát hiện ra chiếc vòng cổ mà anh gián tiếp đưa cho cô. Điều gì đang diễn ra trong tâm trí anh ấy?

Miệng cô mở ra và Kagome sợ hãi biết rằng cô sắp làm một điều cực kỳ ngu ngốc, chẳng hạn như hỏi anh. Cô lấy tay vỗ lên đầu để ngăn nó lại.

Sau đó, họ chìm vào sự im lặng thoải mái. Và khi mặt trời đã qua đỉnh trên bầu trời, cuộc trò chuyện xung quanh họ cũng dần im bặt, và cả nhóm im lặng khi họ đi bộ qua cảnh vật xung quanh.

Kagome cau mày.

Rõ ràng yên tĩnh.

Sự chú ý của mọi người, mỗi người trong số họ, đều tập trung vào Đại yêu quái bên cạnh cô. Nhìn và chờ đợi. Họ quan sát chặt chẽ đến mức cô có thể cảm thấy một cơn ớn lạnh trên sống lưng mình.

Kagome cố gắng lờ đi vì cô biết họ đang làm gì.

Họ đang chờ xem hôm nay cô có nhận được quà không.

Nhưng khi buổi chiều dần trôi qua, anh vẫn không có ý định rời đi. Anh ở với họ suốt cả ngày. Và khi mặt trời bắt đầu lặn xuống phía dưới đường chân trời, bầu trời chuyển sang màu hoa cà sẫm màu, Inuyasha cuối cùng cũng cho họ tạm dừng vì màn đêm đang buông xuống. Sesshomaru cũng tham gia với những người còn lại.

Và cô có thể cảm thấy tất cả họ đều ngừng chờ đợi, câu hỏi của họ đã được trả lời.

Kagome cố gắng không cảm thấy thất vọng. Anh đã trở lại và đó mới là điều quan trọng. Tất nhiên là anh sẽ không tiếp tục những thói quen kia của họ; anh đã nói rõ điều đó một tháng trước khi anh rời đi ngay từ đầu. Và cô là người đã yêu cầu anh dừng lại phải không? Vì thế cô không có lý do gì thể thất vọng được. Cô đã không mong đợi bất cứ điều gì; do đó, cô không thể để những kỳ vọng không tồn tại của mình bị thất vọng.

Cô đã cố gắng rất nhiều để không cảm thấy thất vọng.

---

Kagome thức dậy vào lúc bình minh.

Cô biết có điều gì đó không ổn trước khi cô mở mắt.

Ánh sáng gay gắt của buổi sáng dường như gột rửa mọi màu sắc khỏi thế giới, biến nó thành tông màu xám. Cây cối xanh tươi và râm mát, bầu trời thì ảm đạm không gợn mây. Nó trông thật trống rỗng.

Cô ngồi dậy trong túi ngủ và thấy mọi người đều đã thức dậy. Miroku và Sango đang rúc vào nhau bên đống tro, cố gắng làm cho nó bắt lửa trở lại. Shippo ngồi đối diện trên một tảng đá nhỏ, im lặng quan sát. Inuyasha đang ở trên cây, nhìn chằm chằm vào một điểm không xác định nào đó ở phía xa.

Không ai nhìn cô ấy.

"Sesshomaru đâu?"

Cô nghĩ mình đã nhìn thấy một thoáng nhăn mặt trên khuôn mặt Miroku. Sự tập trung của anh ấy vẫn tập trung vào cái hố lửa với một quyết tâm sắt đá. Những đám tro nhỏ bốc lên từ củi khi anh dùng đầu gậy đâm vào chúng.

"Bữa sáng sẽ sớm sẵn sàng thôi," Sango nói, giọng hơi run. Cô cũng chăm chú vào công việc của mình. Inuyasha tựa mình trên cây, dường như chẳng nhìn thấy gì cả.

Không ai trong số họ nhìn vào mắt Kagome.

Kagome lại quét ánh mắt khắp khu trại cho đến khi nó đáp xuống Shippo. Chú cáo nhỏ bị tóc che mắt, cào bàn chân xuống đất. Nếu cô không nhìn thấy vai cậu chuyển động, cô có thể đã bỏ lỡ tiếng khụt khịt nhỏ. Kirara rúc vào chân và phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Tay cô siết chặt mép túi ngủ. "Rin đâu? Và Jaken? Và Ah-Un?"

Lần này Miroku co rúm người lại. Một tiếng hít khác đến từ Shippo.

Giọng cô cao lên và không đều đặn. "Họ đã đi đâu?"

Tai Inuyasha cụp xuống nhưng cậu vẫn nhìn đi chỗ khác. Tuy nhiên, Miroku lại thở dài nặng nề. Anh quay lại và cuối cùng nhìn cô, và cô có thể thấy sự miễn cưỡng xen lẫn sự cam chịu trong mắt anh.

"Họ đi rồi, tiểu thư Kagome," nhà sư nhẹ nhàng nói.

"Đi ?" cô ấy lặp lại.

"Họ rời đi vào lúc nửa đêm, trước khi bất kỳ ai trong chúng tôi thức dậy. Inuyasha nói mùi của họ đã nhạt đi hàng giờ rồi."

"Nhưng..." Mắt cô cay cay. "Nhưng anh ấy vừa mới quay lại thôi."

"Ai có thể nói được điều gì đang diễn ra trong tâm trí anh ta?" nhà sư nhún vai nói. "Có lẽ anh ta chỉ quay lại để tìm Rin. Hoặc có lẽ điều gì đó bất ngờ đã xảy ra. Anh ta không phải là loại người sẽ giải thích hành động của mình cho bất cứ ai, chứ đừng nói đến chúng ta."

"Hay thật," Inuyasha càu nhàu với vẻ cau có.

Kagome dụi dụi mắt và đứng dậy, hai tay co lại thành nắm đấm. Ra là vậy. Ra đó là lý do. Cô cần được thoát khỏi khỏi tất cả những điều này. Cô cần phải đi càng xa càng tốt. Xa đến mức sẽ không có gì khiến cô nghĩ về tên khuyển yêu ngu ngốc và những món quà ngu ngốc của chúng cũng như những điều ngu ngốc mà chúng khiến cô cảm thấy.

Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc .

"Tôi sẽ về nhà," cô thông báo.

---

Kagome chống cằm và thở dài, nhìn những cái cây đung đưa từ chỗ cô ngồi trên bậc thềm đền thờ. Thật là một ngày đẹp trời. Cô ước mình có thể tận hưởng nó.

Thay vào đó, cô có cảm giác như tất cả những ngày nắng đẹp đang chế nhạo cô. Không khí ngột ngạt đến khó chịu. Cứ như thể vũ trụ quyết tâm tạo ra sự tương phản rõ nét nhất có thể giữa hạnh phúc của những người khác và nỗi bất hạnh của cô vậy. Cô lè lưỡi lên trời.

Mặt trời lại chiếu xuống một cách tàn nhẫn. Hành hạ cô bằng cách toàn thân vàng óng, sáng ngời và giống như đôi mắt của ai đó. Cảm giác như anh đang nhìn qua vai cô, quan sát nỗi đau khổ của cô. Kagome lại thở dài.

Chẳng phải cô đã tự nhủ không được nghĩ tới anh sao? Cô khá chắc chắn rằng đó chính là mục đích để về nhà. Nhưng  đây là thời điểm mà cô cảm thấy mình thất bại một cách ngoạn mục.

Chà, kể từ lúc này tất cả các Đại yêu quái đẹp đẽ đến ngu ngốc sẽ hoàn toàn bị trục xuất khỏi suy nghĩ của cô! Không còn nhớ anh nữa, sẽ không còn than khóc nữa. Không. Không một khoảnh khắc nào nữa. Cô sẽ lấy lại đỉnh cao của sự bình tĩnh mình thu thập được, một sự tự chủ sắt đá. Giống như anh ấy.

Khoan đã. Chết tiệt.

Kagome rên rỉ trong tay cô. Mình hoàn toàn vô vọng.

Sự hờn dỗi bên trong cô bị gián đoạn khi Buyo húc đầu vào chân cô để yêu cầu được vuốt ve một cách lịch sự. "Mèo ngoan," cô lẩm bẩm, lơ đãng đưa tay xuống vuốt ve nó. Ngay cả những cái ôm của mèo con cũng không thể làm cô vui lên lúc này, nhưng dù sao thì cô cũng đánh giá cao nỗ lực đó. Ít nhất có ai đó có vẻ thích dành thời gian với cô...!

Sau đó có thứ gì đó ấm áp và có lông rơi xuống chân cô.

Kagome mở mắt và bắt gặp ánh mắt như thủy tinh của một con chuột chết. Trái tim cô chao đảo.

"Buyo, không phải nó",cô thút thít, hoàn toàn bị phản bội.

"Mọi chuyện ổn chứ Kagome?" mẹ cô nói, ngồi xuống bậc thềm cạnh cô. Phải mất một lúc bà mới để ý đến loài gặm nhấm rất nhỏ đã chết dưới chân họ. "Ôi trời, có vẻ như Buyo lại mang 'quà' tới đây."

"Con không hiểu!" Kagome bùng nổ. "Tại sao nó làm điều đó? Con có nên khen ngợi nó ấy là một 'thợ săn dũng mãnh' không?", Cô trợn mắt.

Mẹ cô cười lớn. "Có lẽ đó là một phần trong đó."

Con mèo lại va vào chân cô, Kagome bất chấp chính mình và bắt đầu gãi cằm. Buyo gầm gừ, trông khá hài lòng với chính mình. "Vậy Buyo có ý gì?"

"Con nghĩ ý của nó là gì?" mẹ cô hỏi lại với vẻ thực sự tò mò.

"Con nghĩ ý của nó là 'giữ cái này cho tôi trong khi tôi đi giết thêm vài thứ nữa'," Kagome lẩm bẩm.

Mẹ cô quan sát Buyo một lúc rồi suy nghĩ kỹ. "Mẹ không nghĩ đó là ý nó. Mèo không quá phức tạp. Có lẽ nó ấy chỉ muốn con chú ý đến nó. Con biết đấy, 'Hãy nhìn tôi này! Hãy xem tôi là một con mèo tốt như thế nào!'

"Vậy tất cả là về sự chú ý à?" Kagome hỏi. Cô nhận ra mình đang bồn chồn với chiếc vòng cổ và đặt tay mình lên mó.

"Mẹ sẽ không nói điều đó. Nó muốn sự chú ý của con bởi vì nó thích con. Buyo không mang chuột cho mẹ, ông nội hay Souta, con biết đấy. Nó luôn dành cho con.", Người phụ nữ lớn tuổi nở một nụ cười ranh mãnh. "Mẹ nghĩ nó đang nói với con rằng con là người mà nó yêu thích."

"Con nghĩ ý mẹ chắc hẳn người là ít được yêu thích nhất." Tiếng cười của cô phát ra cay đắng và buồn bã. "Nếu con là người nó yêu thích, con chắc chắn Buyo có thể nghĩ ra cách nào đó hay hơn để thể hiện với con.", Cô giường như đang ám chỉ về một người khác. "Ý con là, tại sao nó lại lãng phí thời gian vào những món quà khó hiểu nếu điều nó muốn nói chỉ đơn giản như vậy? Chẳng phải sẽ dễ dàng hơn nếu nói nói chuyện với con sao?"

Mẹ cô trao cho cô một cái nhìn bối rối. "Ồ...đúng vậy, nếu nó biết cách nói chuyện với con," bà chậm rãi nói. " Nhưng nó chỉ là là một con mèo, Kagome."

"Ah-vâng." Kagome đỏ mặt. "Ý con là nếu nó có thể nói chuyện. Kiểu như...nó là một con mèo được phù phép thuật và biết nói."

"Hm," mẹ cô nói, sải bước. "Ồ, mẹ nghĩ một con mèo biết nói có phép thuật vẫn sẽ là một con mèo. Nó chỉ không biết gì hơn thôi." Đôi môi bà nhếch lên khi bà hướng ánh mắt đầy hiểu biết về phía con gái mình. "Đặc biệt nếu đó là một con mèo đực biết nói có phép thuật."

Kagome chạm vào mặt dây chuyền của mình trong im lặng.

"Mẹ nghĩ có lẽ con đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Kagome. Đôi khi câu trả lời đơn giản nhất lại là câu trả lời tốt nhất. Nó rõ ràng đến mức con không thể nhìn thấy được." Mẹ cô dừng lại. "Không phải hôm qua con đã mua cho Buyo thứ gì đó sao?"

"Gì ạ? Ồ, ừm...chỉ là đồ ăn vặt cho mèo thôi."

"Và tại sao con lại mua chúng cho Buyo?"

Kagome nhìn xuống con mèo bông của mình. Buyo nhìn chằm chằm lại cô, sau đó lăn người ra sau, đặt chân trước vào ngực và nằm im. Khi cô bắt đầu xoa bụng  nó, âm thanh rừ rừ của nó tràn ngập không khí như một động cơ nhỏ.

Một nụ cười nhỏ kéo ra ở khóe môi cô. "Bởi vì con thích nó."

"Chà," mẹ cô nói, "có lẽ Buyo cũng đang cố nói với con điều tương tự."

---

Một giờ sau, Kagome ngồi bên mép giếng, nhìn chằm chằm vào cái hầm tối tăm. Xoay mặt dây chuyền ngà voi trong ngón tay.

Không chạy trốn nữa, cô nghĩ, và cô không biết ý nghĩ đó hướng vào cô hay vào anh. Cả hai đều cố gắng trốn tránh nhau và trốn tránh chính mình.

Cô sẽ tìm ra anh, và lần này cô sẽ không để anh chạy trốn cho đến khi anh để cô có thể bày tỏ quan điểm của mình. Và nếu anh không được phép trốn tránh cô thì cô cũng không được phép trốn tránh anh. Hãy nhìn xem việc trốn tránh bản thân đã đưa cô đến đâu - cô đã trốn tránh những câu hỏi hóc búa quá lâu đến nỗi thậm chí còn không thể hiểu được câu trả lời của chính mình. Cô đã ngừng lắng nghe chính mình từ khi nào? Đối với cảm xúc của chính cô?

Không còn nữa.

Tự trấn an mình, Kagome đẩy người ra và ngã xuống.

Khi cô chạm tới đáy ở phía bên kia thời gian, cô quỳ xuống trong một phút, thu mình lại. Ánh sáng trên mặt đất xung quanh cô thật kỳ lạ và lốm đốm; những vệt nắng lốm đốm chuyển động qua lại khi những cành cây đung đưa trong gió. Quay đầu về phía bầu trời, cô nheo mắt, nhận thấy cùng một kiểu ánh sáng phía trên đầu mình, quá chói để cô có thể tập trug. Không khí có mùi ngọt ngào lạ lùng.

Nắm lấy một dây nho, cô leo qua hai bên và trèo qua mép.

Kagome tự hỏi liệu cô có đang ở đúng nơi không.

Giếng được bao quanh bởi cây cối; một vòng tròn những cây anh đào non đang nở rộ. Những cánh hoa nhạt màu từ từ rơi xuống xung quanh cô, xoay tròn khi chúng rơi xuống. Nơi chúng đáp xuống cô thấy mặt đất không còn cỏ nữa; đó là những bông hoa dại, trải dài dưới chân cô và khắp cánh đồng. Chúng đung đưa trong gió, gợn sóng như một vùng biển đầy màu sắc.

Cô quay lại, và anh ở đó.

Cơn gió giật tóc anh và những cánh hoa bị gió cuốn đi. Nhưng bản thân Sesshomaru cũng có thể được làm từ đá. Đôi mắt anh cứng rắn và dữ tợn đến khó tả khi anh đứng đó và nhìn cô, bất động. Chờ đợi.

Kagome nở một nụ cười nhẹ. "Anh đã có được sự chú ý của tôi."

"Tốt," là tất cả những gì anh nói.

Một cơn gió khác thổi tới, khiến những bông hoa bay theo hình xoắn ốc, và cô tự hỏi anh tìm đâu ra những cây anh đào có hoa vào cuối mùa này. Có lẽ chính là từ nơi anh nuôi voi. Đôi mắt cô lại bị hút vào thảm hoa dại, và cô thấy chúng được chọn lọc bằng con mắt tinh tường về mùi hương và màu sắc.

"Rin có giúp anh việc này không?", cô nói với một cái nhìn sâu sắc đột ngột.

Anh không nói gì, không cử động. Đối với cô, dường như anh thậm chí còn khó thở.

Cô bước một bước lại gần và đột nhiên anh đẩy thứ gì đó vào tay cô. Giật mình, cô nhìn xuống vật bọc lụa mà cô đang cầm. Khi anh không đưa ra lời giải thích nào, cô cẩn thận mở nó ra.

Đó là một chiếc gương nhỏ được trang trí công phu. Khung cạnh trang nhã nhưng đơn giản, thu hút mọi sự chú ý bằng lớp kính bóng loáng bao quanh. Hình ảnh phản chiếu của cô nhìn lại cô từ bên trong nó.

"Nó thật đẹp," cô nói với vẻ tôn kính thầm lặng, ngưỡng mộ tác phẩm chắc hẳn đã được tạo nên bằng một cách công phu. "Tuy nhiên, tôi không hiểu."

Anh vẫn không nói gì.

"Ý tôi là, tôi nhận được những bông hoa," cô giải thích, "nhưng... tại sao lại là gương?"

Sesshoumaru nhìn cô một lúc lâu khó hiểu, rồi cuối cùng anh nói, "Sô cô la."

Điều này hoàn toàn vượt qua đầu cô.

"Sô cô la?" cô lặp lại.

Trước sự ngạc nhiên của cô, một màu đỏ chậm rãi lan lên cổ anh và làm má anh sẫm màu.

"Thứ gì đó rất ngọt ngào'," anh đọc lên, sử dụng chính lời nói của cô.

Khi cô vẫn chưa hiểu, anh phát ra một âm thanh bực bội và nắm lấy cổ tay cô, nâng nó và chiếc gương lên để cô tự nhìn vào đôi mắt xanh xám của chính mình. " Em," anh nói một cách gay gắt. "Em ...là điều ngọt ngào nhất mà ta biết."

( Ôi ta nói nó ngọt :)) )

Anh buông tay, và cô ôm chặt chiếc gương vào ngực, gần trái tim chưa bao giờ cảm thấy ấm áp và trọn vẹn như lúc này.

Sesshomaru nhìn đi chỗ khác với vẻ mặt nhăn nhó. "Và ta thậm chí còn không thích đồ ngọt. Ta không thích những người tử tế; Ta không phải là người tử tế," anh nói, và đột nhiên cô có thể thấy anh đang đấu tranh với chính mình như thế nào về chuyện này, anh đã gạt bỏ lòng kiêu hãnh của mình đến mức nào. Nó làm anh bối rối biết bao. "Nhưng khi ta nhìn thấy em...khi ta nghe thấy giọng em, ta muốn...ta cảm thấy...", Lông mày anh nhíu lại khi anh lại không nói nên lời.

Kagome nắm lấy tay anh. "Và em không thích những người lạnh lùng, tách biệt với mọi người, kiêu ngạo," cô nói, cười toe toét.

Một bông hoa đậu trên đầu cô. Tiếng cười chợt vang lên trong lồng ngực cô khi cô đưa tay lên và đưa nó xuống. Giữ bông hoa hồng mỏng manh trong lòng bàn tay, cô hít vào mùi hương mùa hè và đưa ánh mắt lướt qua cánh đồng, quan sát tác phẩm công phu của anh.

"Hoa và kẹo," cô thì thầm với một nụ cười dịu dàng.

"Và đồ trang sức," anh nói xong, để móng vuốt của mình sượt qua mặt dây chuyền mà theo một cách nào đó, anh đã tặng cô trước. Bàn tay anh vuốt ve nơi ấm áp trong ngực cô, nơi dường như chỉ dành cho anh, và Kagome tự hỏi tại sao cô đã đi lâu đến vậy mà không nhận ra nó ở đó.

Cô lại nhìn xuống gương. Đúng là sô cô la. Sai lầm của anh đã khiến mọi thứ trở nên đúng đắn: anh ấy đã mang đến một điều gì đó vô cùng ngọt ngào. Anh có thể nghĩ mình không tử tế, nhưng đó là điều tử tế nhất mà ai đó từng làm cho cô.

"Cảm ơn, Sesshomaru," cô nói, đặt toàn bộ trái tim mình vào lời nói.

Đôi mắt anh đanh lại. "Ta không muốn sự biết ơn của em," anh nói một cách cứng nhắc.

Môi cô nhếch lên. "Không?" Cô đưa tay lên ôm lấy má anh, mỉm cười rộng hơn. "Vậy còn chuyện này thì sao?" Và rồi cô luồn những ngón tay mình vào tóc anh và kéo miệng anh xuống miệng cô.

Một cơn rùng mình dữ dội chạy khắp người anh và Kagome cảm thấy anh hít một hơi thật mạnh, rồi anh dựa vào cô, rên rỉ với một âm thanh trầm khàn nhẹ nhàng trong cổ họng.

"Điều này thì được," anh thì thầm trên môi cô.

Và khi họ hôn nhau sâu hơn, cả thế giới chỉ còn lại họ; chỉ có họ. Họ đắm chìm đến mức thậm chí còn không nhận ra bóng người mặc đồ đỏ đang bước vào khu đất trống.

Quai hàm của Inuyasha há hốc khi họ xuất hiện trong tầm mắt. "Không," cậu nói. "KHÔNG! Điều này không thể xảy ra được! Làm thế nào mà hắn ta-làm thế nào-"

Cây trượng của Miroku và chiếc boomerang của Sango va vào cùng lúc, và chàng hanyou đổ nhào xuống đất. Họ cùng nhau túm lấy cổ áo cậu và kéo cậu về phía làng, để miko và Đại khuyển yêu ở lại một mình.

Cuối cùng họ cũng tách nhau ra, choáng váng và khó thở. Đôi mắt anh đờ đẫn khi họ đứng đó, thở hổn hển. Cô quyết định rằng cô thực sự thích chúng theo cách đó.

"Vậy tại sao anh không nói chuyện với em?" cô hỏi khi họ đã lấy lại hơi thở và cuối cùng cũng lên tiếng.

Sesshomaru lại nhìn đi chỗ khác và lẩm bẩm điều gì đó nghe như, "Tài hùng biện trên chiến trường không có nghĩa là sẽ áp dụng được với nữ nhân." Và cô phải bật cười vì chỉ có anh mới nghĩ việc nói với ai đó rằng, giết họ sẽ dễ dàng hơn là nói với ai đó rằng anh quan tâm đến họ, và bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh cũng có thể cảm thấy khó xử như cô.

"Hơn nữa," Sesshomaru khịt mũi, "ta nghĩ ta đã hoàn toàn rõ ràng rồi."

"Anh đã cho em những con vật chết."

Một nụ cười mỏng thoáng qua trên khuôn mặt anh. Anh hái một bông hoa từ dưới đất và nhẹ nhàng gài nó ra sau tai cô, để móng vuốt của anh vương vấn trên tóc cô. "Và con người tặng nhau những cây chết."

"Những tình cảm phù phiếm," cô thì thầm với một nụ cười.

"Động vật chết là một tình cảm hoàn toàn thực tế," anh sửa lại với một chút càu nhàu.

"Việc tán tỉnh con người phức tạp hơn thế nhiều."

"Vậy là ta đã thu thập chúng lại được rồi."

Cô cười và có điều gì đó ấm áp lướt qua sau mắt anh.

"Anh thực sự muốn em sao?" cô nói, đột nhiên cảm thấy rụt rè. "Mặc dù em là con người?"

"Mặc dù em là con người," anh nhẹ nhàng đồng ý.

"Nhưng ý em là, em thậm chí còn không phải là một con người tốt," cô buột miệng. Cô vặn tay. "Em yếu. Và tầm thường. Và...", Cô bối rối. "...Và đầu tóc em luôn rồi bù!"

"Không hề yếu chút nào," anh thì thầm. "Và khá là đặc biệt." Có một cái giật thích thú ở khóe môi anh và anh cúi xuống tựa trán mình vào trán cô. "Và ta thích tóc rối."

Kagome cảm thấy mình đỏ mặt. "Vậy là suốt thời gian qua...?"

"Đúng."

"Và tất cả những món quà thực sự là...?"

"Đúng. "

"Và tất cả những cái nhìn ác ý mà anh dành cho em...?"

Lúc đó anh lùi lại, trông có vẻ bị xúc phạm và có lẽ hơi tổn thương. "Cái nhìn quyến rũ," Sesshomaru nói. "Quyến rũ".( ý ảnh là nhìn nhìn chằm chằm gườm gườm ngta là rù quến, đối với loài chó 'cao quý' thì đó là đang ra hiệu, kiểu bật đèn xanh :)) ) Và khi đó cô hiểu cả hai đều có lỗi đến mức nào trong tất cả sai lầm vô vọng này. Thậm chí không thể tưởng tượng được điều đó, cô chưa bao giờ nghĩ rằng cái nhìn trừng trừng anh gửi đến cô thực sự lại là một cái nhìn mang ý nghĩa như vậy. Cô chỉ nhìn thấy những gì cô mong đợi thấy. Kỹ năng giao tiếp của anh cũng tệ như khả năng diễn giải của cô vậy.

"Em xin lỗi vì đã mất quá nhiều thời gian để bắt kịp."

"Em nói đúng. Em đã từ chối ta ba mươi bảy lần liên tiếp. Đó là sự xúc phạm nhất."

Kagome nhìn thấu được vẻ phẫn nộ của anh và biết nó đã ảnh hưởng đến anh sâu sắc đến mức nào. Đối với anh, tất cả những lời chấp nhận ân cần của cô đều là những lời từ chối lịch sự - một lời cảm ơn vì món quà, nhưng không-cảm ơn lời đề nghị - vậy mà anh vẫn tiếp tục quay lại. Bị tổn thương, bị sỉ nhục hết lần này đến lần khác trước mặt em trai mình không hơn không kém. Tất cả là vì cô.

Ngay cả lúc này, cô chợt nhận ra, cho đến thời điểm cô thực sự hôn anh, anh đã nửa tin nửa ngờ rằng cô sẽ từ chối anh lần nữa. Nhưng dù sao thì anh cũng đã hiểu được tâm ý của cô.

"Đừng lo lắng, em sẽ bù đắp cho anh," cô hứa và khóe miệng càng cong lên.

"Chắc chắn là vậy." Lời nói tuy lạnh lùng nhưng ánh mắt lại đầy thích thú.

Kagome cười lớn. "Tuy nhiên, chúng ta phải nỗ lực giao tiếp nhiều hơn để hiểu nhau. Mối quan hệ giữa các loài đủ phức tạp mà không có cách nào phiên dịch được. Tất cả những món quà mang tính nghi lễ và những tín hiệu phức tạp này giống như... giống như nói những ngôn ngữ khác nhau vậy." Cô lắc đầu và mỉm cười. "Dù sao thì em cũng không cần những thứ đó. Hãy...anh biết đấy, hãy...là chính mình."

"Hn," anh nói. "Như em muốn."

Và đột nhiên cô thấy mình nằm trên mặt đất. Xung quanh cô là những bông hoa và vầng hào quang của mái tóc bạc, Sesshomaru quỳ lên trên cô và, chúa ơi, áo giáp của anh đâu mất rồi?

"A-anh đang làm gì vậy?" cô thở dốc.

Môi Sesshomaru cong lên và trái tim cô nhảy như một hòn đá trên mặt nước.

"Giao tiếp." Và không nói thêm lời nào nữa, anh nghiêng đầu về phía trước và che phủ môi cô bằng miệng anh.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro