Impurity

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Author: Chiaztolite
Trans: Thanh Thanh ( Py )

Sesshomaru nhắm mắt lại, mài giũa các giác quan và tìm kiếm xung quanh. Có điều gì đó đang làm phiền anh, đủ để kéo anh ra khỏi hang ổ thoải mái của mình vào buổi tối mùa thu ồn ào này để tuần tra lãnh thổ của mình. Đó là một đêm trăng khuyết, ánh sáng bạc của nó xuyên qua tán lá dày đặc phía trên anh.

Khi anh vào khu rừng gần làng Inuyasha nhất, anh đã được chứng minh mối lo phiền của mình là đúng. Những sợi lông mềm sau gáy anh dựng đứng, mọi giác quan của anh đều cảnh giác cao độ, cảm nhận được một thực thể phi tự nhiên đang ẩn nấp dưới bóng tối của khu rừng. Anh bước thêm một bước nữa, rồi một bước nữa, tiến sâu hơn vào khu rừng. Rin cư trú trong làng, rất có thể đang ngủ say trong chăn trong túp lều của miko, rất gần với nguồn gốc của sự đe dọa này. Anh cần phải đảm bảo sự an toàn cho người được giám hộ của mình.

Bên cạnh đó-

Đôi mày mềm mại của anh nhíu lại. Năng lượng đen tối mà anh cảm nhận được không phải là xa lạ. Nó khơi dậy một số ký ức đáng ngại đã bị lãng quên từ lâu và anh không thích nó.

Sesshomaru dừng lại khi nhận thấy một lớp sương mù mỏng đã bao phủ khu vực này, dần dần dày lên cho đến khi bao phủ cả nền rừng. Nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, châm chích vào da thịt anh. Không khí lạnh buốt, hơi thở của anh biến thành những làn khói trắng trước mặt.

Sau đó, mọi thứ đều tĩnh lặng. Qua những tiếng kêu inh ỏi của những con dế và những tiếng rùng rợn của những con cú đêm. Khu rừng trở nên tĩnh lặng đến nỗi anh cũng ngừng thở.

Tiếng rít của thứ gì đó đang đến gần lọt vào tai anh. Không phải là một con rắn, mà là một thứ gì đó phi tự nhiên hơn nhiều. Đôi mắt vàng của anh mở to khi anh nhìn thấy nó đằng sau màn sương - những vòng xoáy màu đỏ thẫm trong làn sương mờ bò trên nền rừng, nhanh chóng tiến đến gần cho đến khi cuối cùng nó dừng lại trước anh, hình dạng quằn quại của năng lượng đen tối thuần túy.

Hàm nghiến chặt và móng vuốt cắm vào, Sesshomaru sử dụng móng vuốt của mình để phá vỡ thực thể. Nó phân tán, nhưng mỗi mảnh lại phân nhánh và mọc thêm nhiều tua hơn. Gầm gừ, anh với lấy chuôi Tenseiga, nhưng một trong những vòng xoáy lao ra và quấn quanh cổ tay anh, khiến anh bất động. Anh cào bằng tay kia, nhưng cũng bị giữ chặt theo cách tương tự, và ngọn lửa phẫn nộ bừng dâng lên trong anh khi để mình bị hạ gục một cách nhục nhã như vậy.

Khi những sợi tua màu đỏ thẫm quấn quanh phần thân của anh, phần cuối của nó xuyên qua ngực anh, một làn sương mù màu đỏ chiếm lấy tầm nhìn của anh. Cơn đau chạy dọc sống lưng Sesshomaru. Miệng anh há to, và âm thanh phát ra từ cổ họng anh là tiếng gầm gừ của một con thú.

*******

Bên kia giếng Ăn Xương, năm trăm năm sau, Kagome giật mình tỉnh giấc. Cô nghĩ mình nghe thấy một tiếng hét, hoặc một tiếng gầm, nhưng màn đêm vẫn im lặng xung quanh cô. Sự lo lắng lan khắp người cô, làm da cô tê rần và khiến tim cô đập loạn nhịp. Thật bất thường. Kể từ khi Naraku bị đánh bại, họ đã có 5 năm yên bình. Đôi mắt cô tìm kiếm trong phòng ngủ, nhưng bóng tối bên trong không đưa ra câu trả lời nào cho nguyên nhân khiến cô đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Có ai đó đang gặp nạn, cô chắc chắn về điều đó, nhưng màn đêm dường như yên bình, sự im lặng của nó chỉ bị phá vỡ bởi bản giao hưởng của lũ dế. Cô vung chân qua mép giường và đi đến cửa sổ, ngước lên ngắm trăng.

Đó là một vầng trăng bị khuyết; một nửa non sáng trên bầu trời tối tăm.

Kagome nhìn quanh sân ngoài nhà cô. Khu phức hợp đền Higurashi trống rỗng và yên bình như lẽ ra nó phải thế, nhưng nỗi lo lắng không thể giải thích được của cô vẫn không hề giảm đi. Tim cô lúc này đang đập thình thịch, mồ hôi lạnh lấm tấm dọc theo chân tóc và trên lòng bàn tay, làm ướt tay cô.

Cô nhanh chóng thay bộ đồ ngủ, mặc áo len và quần jean, xỏ chân vào đôi bốt mới rồi đi ra ngoài. Gió thổi những chiếc lá khô rơi xuống đất, cuốn chúng thành một vũ điệu hoang dã, kỳ quái. Cô không biết tại sao, nhưng có một sự thôi thúc kỳ lạ khiến cô nhất định phải kiểm tra cái giếng Ăn Xương. Nếu gia đình cô được an toàn và nhà cô không gặp nguy hiểm, có lẽ cảm giác cấp bách đã đến từ phía bên kia.

Ngôi nhà tối tăm và yên tĩnh đúng như cô mong đợi. Khi bước xuống bậc thang phía dưới, cô vẫn dán mắt vào cái giếng gỗ cũ, nắm tay ấn vào ngực.

"Inuyasha, cậu đấy à?" cô lặng lẽ hỏi trong vực sâu tối tăm. Không có câu trả lời nào ngoài sự im lặng. Cắn môi dưới, cô mơ hồ nhớ lại bạn mình đã nói với cô rằng cậu ấy đang thực hiện một chuyến đi đến Osaka với Miroku để thăm một ngôi chùa cần hỗ trợ tiêu diệt một hoặc hai yêu quái phiền phức.

Shippō có lẽ vẫn đang ở trường Kitsune của mình, dự kiến ​​​​sẽ không trở lại cho đến gần Tết. Sango, Rin và những người khác sẽ được an toàn trong làng.

Nhưng, nếu không phải họ thì... ai?

Kagome trèo qua thành giếng và nhảy vào bóng tối.

*******

Bóng tối của màn đêm và cái lạnh đầu thu chào đón cô ngay khi cô leo lên bức tường đá của giếng. Những tiếng gầm gừ có thể nghe thấy ngay khi cô ló đầu ra khỏi miệng giếng, mắt cô tìm kiếm nguồn gốc của cái tiếng kỳ lạ đó nhưng nhận thấy mọi thứ gần như tối đen xung quanh mình. Mảnh trăng phía trên đã giúp ích chút đỉnh, nhưng ngay khi đám mây che khuất ánh sáng, cô gần như bị mù trong bóng tối. Tuy nhiên, cô có thể cảm nhận được năng lượng thất thường đang hiển hiện xung quanh mình.

Kagome dò dẫm, cố gắng tìm bất kỳ nguồn ánh sáng nào, nhưng túi của cô trống rỗng. Cô thầm nguyền rủa, hối hận vì đã không lấy đèn pin trước khi ra khỏi nhà. Bây giờ, hầu như cô rất hiếm khi đến giếng vào ban đêm, bóng tối khiến cô mất phương hướng và lo lắng.

Nhưng sau đó, cô lại nghe thấy tiếng gầm gừ, và nỗi sợ hãi của cô tạm thời bị quên lãng. Cô nhớ lại sự cấp bách lo lắng đã đưa cô đến đây và quyết tâm của cô càng được củng cố. Cô tiến lên một bước, quyết tâm tìm ra nguồn gốc của tiếng động. Khi cô băng qua khu rừng tối tăm, nỗi sợ hãi và lo lắng gặm nhấm tâm can cô, nhưng cô buộc mình phải tập trung. Tiếng gầm gừ ngày càng to hơn khi cô tiến về phía nó, tim cô đập thình thịch theo từng bước đi.

Đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng gầm lớn khiến tim cô lỡ nhịp. Đó không phải là con người, và cũng không phải bất kỳ loài động vật nào cô biết. Đó là một tiếng gầm nguyên thủy, đầy giận dữ - giống như một con quỷ đang nổi cơn thịnh nộ.

Ký ức hiện lên trong đầu cô. Cô đã từng nghe thấy tiếng gầm này trước đây. Bây giờ nó nghe rất quen thuộc. Nghe có vẻ như-

Sesshomaru?

Không chút do dự, cô chạy về hướng phát ra âm thanh. Năng lượng xung quanh cô ngày càng mạnh mẽ hơn. Cô nhìn thấy những tia sáng đỏ ở phía xa, giống như ngọn lửa, nhưng không hoàn toàn giống . Thay vì nóng, cô cảm thấy cái lạnh thấm vào tận xương tủy. Và khi cô đến gần hơn, cô nghe thấy tiếng gầm của Sesshomaru biến thành một âm thanh xé lòng, tuyệt vọng và đau đớn.

Có thứ gì đó bên trong cô rạn nứt khi nghe âm thanh đó, và cô bỏ chạy, quyết tâm giúp đỡ daiyoukai.

*******

Con quái vật của anh rung chuyển trong vòng giam giữ, có ý định thoát ra, và Sesshomaru để cho sự biến đổi chiếm lấy mình. Anh cào vào những tua rua màu đỏ thẫm bí ẩn, móng vuốt sượt qua, đập mạnh vào kẻ thù quỷ quyệt. Nó tan biến bất cứ khi nào bàn chân của anh chạm vào, nhưng ngay sau đó các vòng xoáy lại tụ lại, lớn dần theo từng giây, siết chặt quanh thân anh.

Một cơn đau nhói khác xuyên qua ngực anh, và anh rên rỉ như một con chó vô dụng. Anh chưa bao giờ cảm thấy điều gì như thế này trước đây. Giống như có hàng ngàn mũi kim xuyên qua da thịt, cắm sâu vào da thịt. Quái thú trong người anh nổi cơn thịnh nộ, nguyên lực đạt đến đỉnh điểm, muốn thoát ra. Sức mạnh dâng trào trong huyết quản của anh.

Anh cúi xuống bằng bốn chân, những sợi tua bí ẩn vẫn quấn quanh người anh khi anh giãy giụa và quằn quại. Đôi bàn chân trắng to lớn của anh vung ra, nhưng những sợi tua dường như chỉ siết chặt hơn, như thể đang từ từ bóp cổ anh.

Đột nhiên, một giọng nói gọi anh, ấm áp và quen thuộc. Anh căng tai ra trước tiếng gầm giận dữ và nghe thấy nó lần nữa, lần này gần hơn. Mùi kim ngân thoang thoảng bay đến anh, và anh tập trung, chiến đấu với nỗi đau và bóng tối đang đe dọa nuốt chửng mình.

"Sesshomaru, là tôi! Là Kagome!"

Giọng nói của cô xuyên qua làn sương mù, đốt cháy ngọn lửa bên trong anh. Anh mở mắt ra, và cô ở đó - đứng trước anh, đôi mắt nâu của rừng đất mở to và dò xét. Nỗi sợ hãi và lo lắng tràn ngập mùi hương của cô, xóa đi mùi hương hoa kim ngân trước đó.

"Sesshomaru! Cái gì đây?!"

Anh muốn bảo cô hãy chạy đi và để anh yên, nhưng âm thanh duy nhất anh có thể tạo ra là những tiếng gầm gừ và vài tiếng sủa nghẹn ngào. Điều đó không quan trọng - cô ấy không di chuyển. Nếu anh nhớ không lầm thì cô ấy có tính cách bướng bỉnh, nó từng khiến cô rơi vào khá nhiều tình huống không mong muốn trước đây.

Người phụ nữ ngu ngốc đứng giữa anh và những sợi tua chết tiệt đó - một kẻ thù phù du không phải bằng xương bằng thịt mà là năng lượng quỷ quyệt mà ngay cả anh, inu daiyoukai Sesshomaru, cũng không thể đánh bại trong hình dạng quái thú.

Tuy nhiên, trước đôi mắt đỏ như máu của anh, miko nhấc tay lên và một quả cầu năng lượng màu hồng nổi lên từ lòng bàn tay cô, những ngón tay thanh tú của cô tập trung sức mạnh vào ánh sáng hồng rực rỡ. Sesshomaru quan sát quả cầu năng lượng bùng nổ, đập vào các xúc tu với một lực mà anh có thể cảm nhận được ngay cả khi ở dạng quái thú.

Anh rên rỉ vì cú va chạm, mặc dù anh nhanh chóng nhận ra sự kiểm soát năng lượng của cô không gây tổn hại gì cho anh - chỉ nhắm tới những thứ trói buộc anh. Những sợi tua đỏ thẫm run rẩy và tan biến, những xúc tua bám chặt lấy anh tan vỡ.

Anh gầm lên với một cảm giác tự do mới khi được phóng thích khỏi đống xúc tua, giọng anh vang vọng qua những tán cây và bay lên bầu trời đêm, to đến nỗi trái đất dường như rung chuyển theo nó. Kagome lao tới giúp anh, đặt một tay lên cái đầu to lớn của anh. Cô vuốt ve bộ lông của anh, sự đụng chạm nhẹ nhàng của cô, và Sesshomaru cảm thấy mình dần dần bình tĩnh lại bất chấp cơn đau nhói ở ngực.

Sau đó, anh quay đầu lại, kẹp hàm mình quanh tay cô và cắn xuống, tiêm một chút yōki* của mình vào máu cô.

( *Kiểu như một năng lượng của yêu quái )

"Ối!" Miko hét lên trước khi ôm tay vào ngực. Cái nhìn nheo mắt mà cô dành cho anh có thể khiến một người đàn ông kém cỏi hơn sợ hãi, nhưng anh thấy mình bị hấp dẫn hơn bất cứ điều gì khác. "Anh chưa từng nghe nói chó không nên cắn vào tay người cứu mình sao?!"

Môi Sesshomaru nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ. Anh kiểm tra mối liên hệ của họ, cảm nhận được sự hiện diện của cô bên trong anh, và anh biết nhận thức cũng đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc bên trong cô.

'Giờ không phải lúc cần nhằn, miko, ta có thể đề nghị cô làm điều đó sau được không? Bây giờ, có phải là hơi quá khi yêu cầu cô lấy kiếm của ta để chúng ta có thể rời khỏi nơi này không?'

Tuyệt, cô chỉ nhướn mày - một biểu hiện ngạc nhiên nhỏ và ngắn ngủi khi nghe thấy giọng nói của anh trong tâm trí cô - trước khi cô lao đến thanh kiếm của anh và chộp lấy chúng, cố gắng giữ chúng chắc chắn bên hông cô.

"Giữ lấy ta," anh ra lệnh cho cô.

Miko trẻ tuân theo mà không nói một lời, nhảy lên lưng và vòng một tay qua cổ anh khi anh cất cánh, rời khỏi khu rừng trước khi những sợi tua đỏ thẫm đó lại tiếp cận họ một lần nữa.

*******

Sau khi chạy trốn dường như hàng giờ đồng hồ, họ đến được một hang động có vẻ khá an toàn. Khi thả cô xuống đất, Sesshomaru - vẫn ở dạng quái thú - ngã ​​xuống thành một đống lông trắng trên sàn hang. Anh không cần phải nói một lời nào. Từ cách thở hổn hển và quằn quại, Kagome biết daiyoukai đang bị thương và đau đớn.

Cô cẩn thận cởi bakusaiga và Tenseiga khỏi thắt lưng và đặt cả hai thanh kiếm xuống bên cạnh anh, luôn trong tầm tay anh. "Sesshomaru... đau ở đâu thế? Anh có thể biến trở lại hình dạng khác của mình không?

Con chó lớn cố gắng đứng lên bằng bốn chân, nhưng sức lực bên trong nó đã tuột mất. Anh ngồi phịch xuống nền hang, hơi thở khó khăn. Kagome quỳ bên cạnh anh, tay cô lướt qua cơ thể anh trước khi nhẹ nhàng đặt chúng lên bên sườn đang run rẩy. Những ngón tay cô thọc vào bộ lông dày của anh, cảm nhận được các cơ của anh cứng lại và run rẩy vì căng thẳng. Chắc hẳn anh đang cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng anh không đẩy tay cô ra hay từ chối sự đụng chạm của cô.

"Anh cắn tôi để tôi có thể chạm vào kiếm của anh phải không?" cô nhẹ nhàng hỏi. "Nếu không, rào cản của chúng sẽ đẩy lùi tôi hoặc thiêu rụi tôi."

Đôi mắt đỏ thẫm đó ngước lên nhìn cô, và cô nhìn thấy một chút thích thú ẩn giấu trong nỗi đau và sự kiệt sức. Nó chỉ kéo dài một lúc trước khi anh đóng chúng lại, hơi thở gấp gáp.

'Đó là cách duy nhất.'

Giọng nói quái gở đó quá cộc cằn và giống Sesshomaru đến mức Kagome không thể không cười khúc khích. Anh cau mày và quay đầu đi.

'Ta rất hài lòng vì ít nhất một người trong chúng ta cảm thấy thích thú, miko.'

"Không không! Tôi không thích thú. Tôi... nhẹ nhõm vì anh vẫn có vẻ là chính anh. Tôi coi đó là một dấu hiệu tốt. Có thể anh sẽ không bị thương nặng như tôi nghĩ đâu."

'Hừm.'

Sự im lặng bao trùm họ khi cô quỳ xuống bên cạnh anh, những ngón tay cô vẫn nhẹ nhàng di chuyển qua bộ lông của anh. Anh không nói một lời nào về việc cô chạm vào anh, nhưng cô cảm nhận được những chuyển động nhịp nhàng khiến anh bình tĩnh lại và xoa dịu anh.

Kagome không thể làm ngơ nỗi sợ hãi đang len lỏi vào lòng cô. Cô chưa bao giờ nhìn thấy Sesshomaru - daiyoukai mạnh nhất mà cô từng biết, lại dễ bị tổn thương như vậy trước đây.

"Vậy...anh có biết những thứ xoáy màu đỏ đó là gì không?" cô đánh bạo hỏi khi cô chắc chắn rằng anh ít nhiều đã cảm thấy thoải mái hơn. "Anh có chọc giận một số yêu quái xấu xa nào không?"

Anh mở một mắt; mống mắt màu ngọc lam trong ánh nhìn của anh tìm thấy hình bóng của cô bên cạnh anh.

'Chúa tể của Vùng đất phía Đông đã lên kế hoạch trên vùng đất của ta, và hắn đã tính toán điều đó trong nhiều thế kỷ. Hắn ta dùng yōki ô uế, thứ đã bị cấm sử dụng.'

Đôi mắt của Kagome mở to. "Yōki ô uế? Đó là thứ đã tấn công anh à?"

Anh thở dốc, không khí ấm áp phả ra từ mũi, phấp phới bộ lông trắng của anh.'Ta có cảm giác là chắc chắn như vậy.'

Cô cau mày, thông tin đó không giúp cô cảm thấy tốt hơn về hoàn cảnh của họ. Yōki ô uế được biết đến là một thứ chết người, và bất cứ ai sử dụng nó đều phải có một mục đích nham hiểm trong đầu. Nếu Chúa tể phương Đông có thể kiểm soát được lực lượng như vậy, điều đó sẽ khiến hắn ta trở thành một kẻ thù đáng gờm.

"Nó có lọt vào bên trong anh không?"

'Mặc dù kẻ thù của ta đã không thành công, nhưng nó vẫn có thể xuyên qua ta với một lượng nhỏ tạp chất. Bây giờ ta có thể cảm nhận được nó... Một năng lượng ô uế không phải của ta đang xoáy vào bên trong.'

"Chúng ta cần tìm cách tẩy sạch yōki của anh," Kagome nói, mặc dù cô chưa biết làm thế nào. "Và ngăn hắn ta lại."

Sesshomaru gầm gừ đồng ý trước khi cố gắng đứng dậy, nhưng rồi hơi thở của anh như tắt lịm. Anh ngã xuống với một tiếng càu nhàu nặng nề.

"Lúc này tôi không có ý đó," Kagome nhắc nhở anh, ấn tay cô vào bên hông anh để giữ anh nằm ngửa trên mặt đất. Sesshomaru rất to lớn, ngay cả khi anh không ở dạng lớn nhất. Lẽ ra anh có thể gạt bỏ sự đụng chạm của cô một cách dễ dàng, nhưng anh đã không làm vậy. Anh nằm yên như cô đề nghị, phần giữa ngực lên xuống với hơi thở khó khăn khi anh nằm đó, mắt nhắm và lông ướt đẫm. Kagome cảm nhận được cơn đau đang truyền khắp người anh, nhưng cô tự nhủ phải giữ bình tĩnh. Họ phải tìm cách tẩy sạch yōki của anh trước khi sự thối nát lan rộng và nó hoàn toàn kiểm soát anh.

"Ta cần thanh tẩy nó bằng Tenseiga," anh gầm gừ. 'Nếu ta có thể cầm thanh kiếm-' Anh nhìn xuống chân mình và im lặng.

Đôi mắt của Kagome mở to. "Anh không thể quay trở lại hình dạng khác của mình à?"

'Con thú của ta cảm thấy cần phải nhốt mình trong hình dạng này để làm chậm quá trình thối nát.'

Kagome có thể cảm nhận được sự thất vọng tỏa ra từ anh. Sesshomaru không phải là người có thể chịu đựng được việc bị kiềm chế bởi bất kỳ ai hay bất cứ thứ gì, kể cả con thú bên trong của chính mình. Nhưng việc anh không thể quay lại hình dáng khác có nghĩa là sự thối nát đã ăn sâu vào yōki của anh.

"Chúng ta sẽ đưa anh trở lại hình dạng khác," cô đảm bảo với anh, cố tỏ ra tích cực. "Nhưng trước tiên, hãy để tôi xem xét kỹ hơn nơi những xúc tua đỏ đã đâm vào anh."

Sesshomaru gầm gừ nhỏ nhưng cũng đồng ý và nằm yên khi cô nghiêng người về phía anh. Kagome vén bộ lông dày trên ngực ra và thở hổn hển. Những luồng năng lượng nhỏ, ngoằn ngoèo, giống như những con sâu quằn quại, đâm thủng ngực anh. Màu của chúng không còn là màu đỏ thẫm nữa mà là màu đen. Một dấu hiệu cho thấy nó đã làm hỏng yōki của anh ấy?

Kagome tập hợp linh lực của mình ở đầu ngón tay và thận trọng chạm vào những vòng xoáy ngoằn ngoèo. Nó từ từ tan rã thành cát bụi và biến mất trong vài giây - dù sao thì nó cũng không tránh khỏi sức mạnh miko của cô. Có lẽ, đã có hy vọng.

Cô dành vài phút tiếp theo để cố gắng loại bỏ mọi tạp chất giống như sâu bọ đang quằn quại. Nhưng dù có cố gắng bao lâu và thanh tẩy bao nhiêu, cô dường như không thể tìm được cốt lõi của vấn đề. Thở dài, cô lau mồ hôi đọng trên chân tóc bằng ống tay áo len.

'Cô đã có được nhiều sức mạnh kể từ lần cuối ta gặp cô,' Sesshomaru đột nhiên nhận xét, giọng cộc cằn và có phần miễn cưỡng. Anh vẫn gục đầu xuống sàn, nhắm mắt.

Lời khen dù có vẻ miễn cưỡng nhưng lại gây ngạc nhiên đến mức Kagome không khỏi bật cười. "Thật sự?!"

Anh vẫn im lặng như không nghe thấy cô nói. Cô dùng ngón trỏ huých vào sườn anh, háo hức một cách khó hiểu trước lời khen ngợi của daiyoukai lầm lì. "Thật sự?" Có thể nghe thấy một chút vẻ trêu chọc trong giọng điệu của cô ấy.

Một con mắt đỏ thẫm hé mở. Một tiếng gầm gừ trầm vang lên từ sâu trong lồng ngực anh, mặc dù nó không mang lại cảm giác khó chịu thường thấy.

'Đúng.' Cuối cùng anh cũng chiều theo ý cô, dịch chuyển một chút trước khi ổn định lại. 'Ta cảm nhận được điều đó. Sức mạnh từng cung cấp năng lượng cho cô giờ đang bùng lên như một ngọn lửa.'

Kagome cảm thấy ấm áp lan tỏa khắp người trước lời khen ngợi như vậy. Vì cuộc phiêu lưu của cô với bạn bè ở Thời kỳ Chiến Quốc đã kết thúc, cô sẽ tiếp tục tập luyện ở Tokyo hiện đại. Tuy nhiên, đã lâu rồi chưa có ai khen ngợi cô. Đến từ daiyoukai, nó thật sự có sát thương áp đảo. Cô biết Sesshomaru không phải là người dễ dàng đưa ra những lời khen ngợi, nên cô tận hưởng từng lời của anh.

"Hãy cảnh giác," Sesshoumaru cảnh báo. 'Chúng ta vẫn chưa thực sự thoát khỏi nguy hiểm'.

Kagome gật đầu. Bất chấp sự tò mò và sự xao lãng trước đó, sự tập trung của cô vẫn hướng về phía Sesshomaru, cố gắng đánh giá khí chất của inuyoukai. Bề ngoài anh ta có vẻ bình tĩnh, nhưng cô cảm nhận được nguồn năng lượng tràn lan, sự thối nát chưa được chế ngự đang đe dọa nhấn chìm daiyoukai. Dù cố gắng bao nhiêu, cô dường như không thể gột rửa được phần lớn sự ô uế bên trong anh.

"Chuyện gì sẽ xảy ra?" cô hỏi. "Nếu yōki ô uế kiểm soát anh?"

Lần này anh mở cả hai mắt ra, không nhìn chằm chằm vào cô mà nhìn vào bóng tối ở cuối hang. 'Sau đó, Chúa tể của Vùng đất phía Đông sẽ thành công trong việc biến ta thành nô lệ của hắn, chẳng khác gì một con rối để tuân theo mệnh lệnh của hắn.'

Lúc đó cả hai đều cảm nhận được kẻ đột nhập. Kagome nhanh chóng đứng dậy, che chắn cho Sesshomaru bằng chính cơ thể mình. Những sợi tua màu đỏ thẫm phát ra ánh sáng kỳ quái, bò về phía cửa hang. Phát ra những âm thanh rít dài khi nó trườn ngày càng gần hơn. Sesshomaru gầm gừ, âm thanh trầm thấp và đầy đe dọa từ tư thế nằm sấp trên mặt đất.

'Nó làm anh ấy đau', cô nghĩ với vẻ hoảng sợ. 'Anh ấy đau khi di chuyển.'

Bất chấp nỗi đau, daiyoukai vẫn kiên trì. Kagome kinh ngạc nhìn Sesshomaru tập trung sức mạnh và từ từ đứng dậy. Với một tiếng gầm hùng mạnh, anh phóng một luồng yêu khí thuần khiết về phía các tua màu đỏ thẫm đang tiến tới, xua tan yêu quái ô uế chỉ bằng một đòn nhanh chóng. Tuy nhiên, giống như trước đây, những sợi tua nhanh chóng tập hợp lại, xoáy tròn và nhảy múa trước mặt họ như một sự chế nhạo.

Sesshomaru lắc lư và ho. Dòng máu đen hôi thối chảy ra từ cái miệng há hốc của anh. Kagome di chuyển nhanh chóng, nắm lấy cái cổ to lớn của Sesshomaru và đỡ anh khi anh đứng run rẩy trên bốn chân.

"Tenseiga," anh thở hổn hển. 'ta cần Tenseiga.'

Ngực Kagome thắt lại vì sợ hãi. Sesshomaru cần phải thanh tẩy những sợi tua màu đỏ thẫm bằng Tenseiga, nhưng con quái thú kiên quyết giữ anh trong hình dạng này để làm chậm tác dụng của Yōki ô uế. Cô cần tìm cách thanh lọc chúng để anh có thể trở lại hình dạng con người và có thể nắm giữ Tenseiga - chấm dứt mối đe dọa này một lần và mãi mãi.

Cô có thể làm gì để giúp anh bây giờ?

Dưới ánh mắt mở rộng của cô, những tua đen như màng nhện trên vết thương ở ngực anh đang lan rộng. Một ý tưởng nảy ra khi mắt cô nhìn chằm chằm vào những hình thù giống như con sâu đang quằn quại đó, điều mà cô chưa bao giờ thử trước đây. Nhưng trong hoàn cảnh khốn cùng này, cô phải làm điều gì đó, bất cứ điều gì.

"Sesshomaru. Hãy đứng yên một lát. Tôi sẽ cố gắng tẩy sạch chúng cho anh-"

Có lẽ có thể hút tạp chất ra như nọc rắn. Có lẽ cô có thể sử dụng cơ thể mình như một vật chứa bằng cách truyền năng lượng bị thối nát qua cơ thể mình và thanh lọc yōki, sau đó cô sẽ truyền nó trở lại Sesshomaru.

Kagome cảm thấy sức mạnh của chính mình đang cuộn xoáy bên trong cô, vươn tay ra như thể để giúp đỡ anh. Cô nhắm mắt lại để cho linh lực của mình tích tụ bên trong. Đưa tâm trí của mình ra, cô thăm dò yōki của anh, cảm nhận được sự kháng cự và sự đồng tình miễn cưỡng của nó trước khi rút nó vào trong mình, cảm thấy nó trượt qua các tĩnh mạch của cô như một thanh kiếm lạnh lẽo, vặn xoắn và cắt vào sâu bên trong cô. Cô nghẹn ngào thở hổn hển khi cơn đau thiêu đốt cô.

Cô nghe thấy giọng nói của anh trong đầu, gọi tên cô. 'Kagome.'

Sesshomaru, cả ở dạng người và dạng quái thú, đều không có nhiều cảm xúc. Nhưng không hiểu sao, vào lúc đó, cô nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt đỏ thẫm của anh. Cô cố gắng nói, nhưng giọng cô phát ra như một tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt. 'Không sao đâu. Tôi không sao.'

Yōki ô uế đang đốt cháy cô từ bên trong, mạnh mẽ hơn sau mỗi giây trôi qua. Cô có thể cảm nhận được nó đang chảy trong huyết quản như dung nham nóng chảy. Cơn đau không thể chịu nổi, và cô có thể cảm thấy ý thức của mình đang dần dần mất đi. Nghiến răng, cô thu mình lại, buộc phải mở mắt và tập trung vào khuôn mặt của Sesshomaru, đôi mắt đỏ thẫm của anh nhìn chằm chằm vào mắt cô trong khi máu đen vẫn chảy ra từ quai hàm há hốc đó. Bây giờ cô không thể chùn bước. Cô cần phải giải quyết vấn đề này đến cùng, bất kể giá nào.

Hít một hơi thật sâu, Kagome lấy lại tinh thần và tiếp tục rút Yōki không thuần khiết ra khỏi cơ thể Sesshomaru và đưa vào trong cơ thể mình. Những sợi tua đen quằn quại và đập mạnh khi chúng va chạm với năng lượng thuần khiết của cô, nhưng Kagome vẫn giữ chặt, không chịu buông ra. Cơn đau thật khủng khiếp, nhưng cô vẫn kiên trì, quyết tâm làm đến cùng.

Với một tiếng hét lớn và tuyệt vọng, cô triệu tập từng chút sức mạnh còn sót lại trong cơ thể, một năng lượng màu hồng tỏa ra bên ngoài, đốt cháy mọi vết đen, từng chút tạp chất. Bây giờ cô có thể cảm nhận được năng lượng của Sesshomaru, bốc lên như hơi nước nóng bên trong cô. Khi nhắm mắt lại, cô có thể nhìn thấy ánh sáng xanh lục - màu hào quang của anh - bốc lên như một quả cầu sức mạnh. Nó có sức mạnh khủng khiếp, nhưng nó thuần khiết theo cách riêng của nó, không bị hư hại.

Kagome duỗi nắm đấm chặt chẽ của mình ra, và Yōki của Sesshomaru bắt đầu chảy ra khỏi người cô, trở về với chủ nhân ban đầu của nó. Toàn bộ quá trình đã khiến cơ thể cô bị tổn hại, và cô ngã người về phía trước, kiệt sức đến mức gần như không thể nhấc nổi một ngón tay.

"Đứng lên," cô tự nhủ. 'Vẫn còn kẻ thù phải chiến đấu',' Nhưng mắt cô mờ đi và những chấm đen che khuất tầm nhìn của cô.

Cô tỉnh táo đủ lâu để nhìn thấy bóng dáng cao lớn, oai vệ đột nhiên đứng trước mặt cô, che chắn cho cô khỏi kẻ thù đang tiến tới họ. Ngực cô thắt lại khi nhìn thấy anh; niềm hy vọng và sự tự tin đang trỗi dậy trong cô.

Đôi mắt vàng nhìn lại cô, bình ổn và điềm tĩnh.

'Cô đã làm quá đủ rồi, miko.' Kỳ lạ thay, cô vẫn nghe thấy giọng nói của anh trong đầu. 'Đi đi. Để phần còn lại cho ta'.

Và kỳ lạ thay, cô lại tin anh. Cô vẫn mở mắt trong khi anh vung kiếm, giải phóng một luồng sáng mạnh mẽ và chói mắt nhấn chìm hang động trong ánh sáng trắng. Sau đó, Kagome buông tay, giải phóng ý thức cuối cùng của sợi dây trói buộc và để bóng tối kiệt sức cuốn lấy cô.

*******

Ngay khi Kagome tỉnh dậy, hình ảnh trần đá tối tăm của hang động đập vào mắt cô. Tất nhiên rồi, cô đang ở trong hang động và nhớ rằng mình đã ngất đi ngay sau khi thanh tẩy yōki bị ô uế của Sesshomaru bằng cơ thể của mình. Ánh nắng ấm áp chiếu vào bên trong từ miệng hang rộng. Cô đã tưởng rằng cơ thể mình sẽ đau nhức khi nằm trên nền đất cứng, nhưng cô thấy - với nhiều ngạc nhiên - mình đang nằm trên nền đất mềm mại.

Cô lắc đầu, rên rỉ một chút khi cố gắng ngồi dậy. Bàn tay cô chìm vào một thứ trắng mịn, mềm mại và ấm áp. Với sự bối rối tột độ, cô nhận ra đống lông mà cô ngủ trên đó của không ai khác ngoài Sesshomaru.

Anh đã trở lại ở dạng hình người và Kagome không thể quyết định hình dạng nào của anh đáng sợ hơn.

"Vậy nó có tác dụng à?" cô nói giọng khàn khàn.

"Thật may mắn," anh nói với cô mà không mở miệng. 'Sự đánh đổi của cô thật liều lĩnh, nữ nhân, nhưng nó đã được đền đáp.'

Cô đã nhận thức được sự nguy hiểm. Nếu sự thối nát đó ảnh hưởng nặng nề đến Sesshomaru thì không có gì đảm bảo nó sẽ không ảnh hưởng đến cô - hoặc tệ hơn. Cô chỉ hy vọng việc đào tạo miko và nguồn linh lực dự trữ tự nhiên trong cơ thể cô sẽ thực hiện công việc của mình và tiêu diệt những thứ ô uế đó - điều mà họ đã làm. Cô không thể ngăn được một nụ cười ngốc nghếch hiện lên trên môi mình.

"Tại sao tôi vẫn nghe thấy anh trong đầu tôi?" cô hỏi khi chạm vào ngực mình. Trong lòng có một cảm giác kỳ lạ. Cảm giác xa lạ, tựa như không phải của mình.

Không thể phủ nhận nó cũng mang lại cảm giác giống như nó - yōki của Sesshomaru trước đó.

"Một phần nhỏ Yōki của ta đã không chịu rời xa cô," anh nói đơn giản như thể đó là chuyện xảy ra hàng ngày.

"Nó không chịu rời xa tôi?"

'Đó là những gì ta đã nói.'

"Tại sao?!"

"Đôi khi không có lời giải thích nào cho các sự kiện và hiện tượng," anh nói, nghe có vẻ chán nản. Anh trông như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tạo ra một tư thế thoải mái, nằm dài trên ghế và kiểm tra móng vuốt của mình. 'Đôi khi nó chỉ như vậy thôi.'

Kagome bắt đầu hoảng sợ. "Sesshomaru, Yōki của anh trong cơ thể tôi không chỉ là một hiện tượng bình thường. Trời không thể mưa khi mặt trời vẫn đang chiếu sáng. Đó cũng không phải là cầu vồng. Anh vui lòng xóa nó đi được không?"

Anh nhìn cô chằm chằm một cách kỳ lạ, bất động và không nói gì trong một lúc lâu. Sau đó, anh đứng dậy, nhẹ nhàng kéo mokomoko của mình ra khỏi người cô và đi đến cửa hang.

"Chờ đã!" Kagome gọi lớn, đứng dậy với nắm đấm ở bên hông. "Cái... còn yōki của anh vẫn còn trong người tôi thì sao?"

"Giữ nó đi," anh nói, và không hề liếc nhìn lại, anh bay đi.

*******

Mối đe dọa được loại bỏ, Kagome qua giếng trở về nhà. Nhiều tuần trôi qua, yōki của Sesshomaru vẫn ở bên cô. Ít nhất thì điều đó thật kỳ lạ. Nó im lặng - chủ yếu là vậy. Đôi khi, nó gần giống như một người bạn câm vậy. Đôi lúc, cô cảm thấy như thể cô gần như có thể trò chuyện với nó - với Sesshomaru, mặc dù câu trả lời cô nghe thấy trong đầu luôn là 'Hnn.'

Có lẽ không kỳ lạ chút nào, vì đó là anh ta.

Trở lại cuộc sống bình thường ở Tokyo hiện đại, cô tiếp tục những ngày tháng của mình. Cô tham gia các lớp học ở trường đại học, đi chơi với bạn bè, thử nhà hàng mới, đi hát karaoke và sống những ngày của mình như thể không có chuyện gì xảy ra, như thể cô không mang theo sinh lực của một inu daiyoukai mạnh mẽ thời phong kiến ​​hơn năm trăm năm trước.

Mảnh Sesshomaru nhỏ bé bên trong cô dường như chế giễu rất nhiều khi các chàng trai ở trường đại học tiếp cận cô, ngay cả khi cô không bao giờ tham gia hoặc đáp lại những nỗ lực cẩu thả của họ nhằm thu hút sự chú ý của cô.

Nghe có vẻ điên rồ và cô không thể nói với ai vì sợ họ cũng nghĩ cô bị điên.

Vào ban đêm, khi nằm trên giường, cô luôn giữ cho các giác quan của mình tỉnh táo với giấc ngủ nông, đề phòng có thứ gì đó chui qua từ đầu bên kia giếng Ăn Xương. Cô không thể phủ nhận mình lo lắng cho Sesshomaru. Cô nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng mịn của mình, tự hỏi liệu Lãnh chúa của Vùng đất phía Đông có cố gắng tấn công anh và lãnh thổ của anh lần nữa hay không. Cô tự hỏi liệu anh có khỏe không, anh đang làm gì vào lúc này.

Đây thường là lúc cô nằm nghiêng, ôm gối nhắm mắt lại và cố gắng hết sức để trục xuất Sesshomaru ra khỏi tâm trí mình, bởi vì cô không thể nào gạt anh ta ra khỏi trái tim cô.

Một buổi chiều, khi cô vừa trở về nhà sau buổi giảng, cô cảm thấy yōki của Sesshomaru khuấy động bên trong cô, như thể đang vẫy gọi cô, đẩy cô về phía trước. Cô làm theo bản năng, chạy nhanh hết sức có thể, hướng về phía cái giếng.

Ngay khi cô mở cửa, cô nhìn thấy anh ở đó, bằng xương bằng thịt, đứng bên cạnh cái giếng bên trong căn phòng tối tăm. Những tia nắng chiều chiếu vào bóng tối qua những tấm lưới dọc theo ô cửa phía trên. Những hạt bụi lấp lánh như những vì sao trải dài quanh mái tóc bạc của anh. Đôi mắt vàng dễ dàng nhận ra hình dáng cô, như thể anh đang đợi cô.

Ngực cô rung lên vì bất ngờ. Tư thế và dáng điệu của anh vẫn kiêu kỳ và tự tin hơn bao giờ hết khi anh nhìn quanh không gian, mặc dù đã du hành tới tương lai hơn năm trăm năm.

"Vậy- đây là nơi cô đến," anh nói, giọng nói mượt mà của anh vuốt ve cô từ khoảng cách vài bước ngăn cách họ. Một tiếng cười vang lên trong lồng ngực cô. Sesshomaru luôn có thể được tin cậy trong việc giữ cách cư xử của mình, bất kể hoàn cảnh có kỳ lạ đến đâu.

Anh không hề bối rối chút nào, nhưng đôi lông mày cong nhẹ và đôi mắt vàng dịu dàng của anh khiến cô nghĩ anh bằng cách nào đó hài lòng khi gặp cô. Bản chất của anh không phải là thể hiện những cảm xúc như vậy bằng lời nói, nhưng cô đã biết, với anh, hành động có ý nghĩa lớn hơn - mạnh mẽ hơn nhiều - so với lời nói. Việc anh đã xuất hiện ở đây từ quá khứ, đã nói lên rất nhiều điều.

Bây giờ, cô không thể không tự hỏi liệu anh có biết mảnh yōki nhỏ mà anh để lại trong cô sẽ kết nối cả hai theo thời gian hay không. Có phải đó là lý do anh từ chối lấy lại nó? Anh có biết yōki của anh, giờ là một phần của cô, sẽ kích hoạt phép thuật của cái giếng và cho phép anh đi qua thế giới của cô hay không?

Cô nghi ngờ anh sẽ không bao giờ kể, ngay cả khi cô hỏi. Nhưng điều đó không thành vấn đề.

"Đúng, đây là nhà của tôi," Kagome nói, bước về phía trước một bước. Ánh mắt họ chạm nhau và khóa chặt, và lần này, niềm vui dâng trào trong lồng ngực cô là không thể phủ nhận. Cô tự hỏi liệu cảm xúc đó thuộc về cô hay anh - hay có lẽ là của cả hai.

"Anh đến để lấy lại yoki của mình à?" cô hỏi, cố chống lại ý muốn khoanh tay trước ngực, như thể để ngăn anh giật lại những gì thực sự thuộc về anh. Đầu gối cô run rẩy khi nhận ra: cô không muốn trả lại nó. Cô không muốn đánh mất sợi dây kết nối nhỏ bé mà cô có với anh.

Chậm rãi, anh chớp mắt. "Tại sao ta lại làm vậy, khi nó đã tìm thấy một ngôi nhà rất dễ chịu bên trong cô?"

Má cô bỏng rát. Cái nhìn của anh khi nhìn cô khá... khêu gợi, và nó khiến cô cảm thấy khó chịu.

Khi cô giữ im lặng, Sesshomaru tiến lên một bước. "Nếu cô muốn thoát khỏi nó, ta sẽ làm theo yêu cầu của cô."

Ý nghĩ được thoát khỏi anh không còn là điều đáng mong muốn nữa; sẽ cảm thấy cô đơn. "Hãy đến gặp gia đình tôi," cô nói với anh, nghiêng đầu về phía cửa. "Mẹ tôi sẽ nhất quyết đòi cho anh ăn. Em trai tôi sẽ nhìn chằm chằm. Và ông tôi... Ồ, ông ấy sẽ cố thanh trừ anh, nhưng anh sẽ sống sót."

Anh nghiêng đầu sang một bên nhưng không cử động. "Còn cô, miko? Còn cô thì sao?"

Nhận thức lướt qua cơ thể cô, ấm áp và dễ chịu. Bụng cô lộn nhào khi cô nhận ra đôi mắt vàng của anh vẫn đảo quanh cơ thể cô, nuốt chửng cô.

"Tôi rất vui vì anh ở đây, Sesshomaru," Kagome nói, và cô gần như đỏ mặt khi ngay lập tức nhận ra sự thật trong lời nói của mình.

Daiyōukai không nói gì, nhưng khóe môi nhếch lên thành một nụ cười tự mãn.

Sau đó, anh đến bên cô, mùi đất, mùi thông và mùi gỗ bao trùm các giác quan của cô. Họ cùng nhau rời khỏi nhà giếng, bước ra ngoài nắng.

*******

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro