Cuddling Prompts 17. With Snow Outside

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tony lơ đãng chơi với chiếc nhẫn trên ngón tay khi những ngọn nến cháy thêm một chút. Anh quay lưng lại với chúng để nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ - trời gần như đã tối hẳn, nhưng tuyết vẫn rơi rất nhiều khiến nó có vẻ sáng hơn thực tế.

"Anh đâu rồi?" Anh hỏi cửa sổ. Đến giờ đã quá muộn để bắt đầu lo lắng. Stephen đáng lẽ phải có mặt ở đây vào đầu giờ chiều và muộn nhất là vài giờ trước.

Lễ kỉ niệm với một nửa còn lại vẫn mất tích không phải là một lễ kỉ niệm.

Anh không biết mình đã nhìn chằm chằm vào tuyết bao lâu trước khi cánh cổng xuất hiện và kéo anh ra khỏi những suy nghĩ đen tối. Anh nở một nụ cười và nhìn qua gương khi cánh cổng mở hẳn và Stephen bước qua. Đương nhiên gã vẫn mặc như thường lệ, ngoài chiếc áo choàng, và có vẻ vẫn ổn. Tony thở phào và gạt đi những lo lắng.

"Xin lỗi tôi đến trễ. Đó là...điều không thể tránh khỏi." Lời nói thể hiện sự chân thành. Như phản ứng của bạn đồng hành của Stephen - cổ áo của áo choàng bị vặn xuống trước khi nó vẫy tay chào. Tony vẫy tay nhưng không nhìn qua. Một lúc sau, nó rời khỏi vai Stephen và bay đi làm bất cứ thứ gì nó muốn.

Như mọi khi, giọng nói trầm ấm của Stephen là một sự cân bằng cho tâm hồn anh nhưng anh chưa sẵn sàng quay lại để đối mặt với chồng mình. Thay vào đó, Tony nhìn thấy Stephen tiến lại qua cửa sổ và đứng ngay sau anh. Gã ôm chầm lấy anh từ phía sau, một cái ôm chặt với đôi bàn tay run rẩy vòng qua eo Tony. Ngực Stephen ấm áp và Tony thả lỏng. Anh vẫn không nhìn vào Stephen mà qua hình ảnh phản chiếu của họ, như mọi khi.

"Xin lỗi," Stephen lặp lại nhẹ nhàng.

Những người khác có thể không chú ý nhưng Tony có thể cảm nhận gã lo lắng thế nào về phản ứng gã có thể nhận được. Trái tim anh tan vỡ vì Stephen vẫn không an tâm về vị trí của mình trong cuộc sống Tony và thực sự sợ rằng gã có thể không nhận được bất cứ thứ gì ngoài sự chào đón nồng nhiệt.

Tất cả phản ứng theo kế hoạch của anh - đánh yêu, đểu cáng, lém lỉnh, giận giữ và trong sáng - đã bị gạt đi trước khi có thể xuất hiện. Không phải lúc này, không phải hôm nay. Không phải khi Stephen cảm thấy mong manh.

"Anh đã ở đây rồi mà," anh nói, đặt tất cả tình yêu và sự ấm áp vào giọng nói của mình, và ngả người ra sau, tin rằng Stephen sẽ đỡ được mình. Anh đã quá già và mệt mỏi để chiến đấu và chỉ muốn tận hưởng thời gian bên cạnh người đàn ông anh yêu. Anh nhắm mắt và tập trung vào vòng tay gã.

"Tony." Một tiếng thở dãi thật kẽ. "Tôi thực sự xin lỗi. Đáng lẽ tôi nên ở đây sớm hơn..."

"Shh." Tony quay lại và vòng tay qua gáy Stephen để kéo gã vào nụ hôn mừng về nhà. "Tôi biết." Anh thực sự hiểu. Điều đó vẫn thể hiện thực tế là Stephen ngày càng bận rộn hơn trong khi Tony chỉ già đi và không dễ chấp nhận nó. "Anh đã ở đây rồi mà." Anh sẽ mất từng giây có thể và trân trọng nó như một món quà. Không có thời gian cho cay đắng và hối tiếc, không phải lúc này. Anh hôn lên mũi Stephen và sau đó hôn lên má gã.

Stephen đã ở đây, không bị thương, họ ở với nhau và tuyết rơi bên ngoài. Ngoài thảm họa thần bí ra, không gì có thể hủy hoại mấy ngày tới. Anh cẩn thận kéo đầu Stephen xuống cho đến khi nó dựa vào vai Tony. "Anh ở đây rồi mà," anh lặp lại lần thứ ba, chủ yếu là để khiến bản thân thực sự tin vào điều đó. Sự chuyển đổi từ người được ôm thành người chủ động vẫn trôi chảy hơn bao giờ hết, một điệu nhảy hoàn thiện sau từng ấy năm. "Anh có thể thả lỏng. Tôi hiểu mà." Có một tiếng thở dài lặng lẽ khi Stephen thư giãn và đầu hàng trong vòng tay anh.

Stephen không thể phản kháng bất cứ điều gì khi Tony dẫn gã đến chiếc ghế dài với một cánh tay vòng qua eo. Gã nằm trong vòng tay Tony mà không cần vội vã, áp mặt vào cổ Tony và ngửi mùi hương của anh để tự trấn an bản thân.

Tony chỉ ôm gã, biết rằng gã sẽ mất chút thời gian để thực sự ở đây. Một vài cái vuốt ve an ủi trên lưng Stephen, một nụ hôn, những cử chỉ xoa dịu có thể tìm thấy ở đây và ngay lúc này. Sau đó sẽ đến bữa tối, Stephen sẽ nói cho anh biết gã định làm gì và sau đó có thể là sẽ làm tình. Hoặc có thể chỉ là những cử chỉ âu yếm và hôn nhiều hơn, sau đó là đi ngủ, tùy thuộc vào mức độ năng lượng của Stephen. Tony sẽ đợi cho đến khi Stephen sẵn sàng như gã thực sự muốn được mở ra món quà của mình và chăm sóc cho Stephen như gã xứng đáng.

Để sau đi. Lúc này, chỉ có tuyết rơi bên ngoài và một người đàn ông trong vòng tay anh. Những ngón tay run rẩy của Stephen dừng lại trên bàn tay trái của Tony và gã cố gắng chơi với chiếc nhẫn cưới bằng cách tốt nhất có thể. Tony nắm lấy sợi dây chuyền có chiếc nhẫn của Stephen để trả đũa và nhẹ nhàng kéo nó để Stephen ngẩng đầu lên.

Anh cúi xuống cùng lúc với Stephen và làm theo yêu cầu không lời của gã để tiến vào một nụ hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro