Chapter 17 : Mr. Richardson

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nói lại lần nữa đi."

"Chúng ta nhận được lời mời tới bữa tiệc của ông Richardson. Đó là bữa tiệc sinh nhật thứ 50 và tổ chức ở tòa nhà của ông ta," Natasha giải thích khi bỏ chiếc ghim sắt ra khỏi bộ váy trắng. "Phần đầu chúng ta biết được là vài tháng trước có người nói rằng có vài đặc vụ HYDRA ở đây. Giả sử tin nhắn đến từ một trong những tên đó và chúng tạo nên một cái bẫy công phu." 

Tony cảm ơn cô vì bộ quần áo mới là. "Có vẻ dễ dàng. Tôi giả định rằng ông Richardson mới bắt đầu là đối tác kinh doanh của chúng. Có lẽ ông ta bán cho chúng vũ khí hay gì đó."

Cô nhún vai. "Không biết." Cô đưa cho anh một cái cà vạt lụa màu đen. "Bọn tôi sẽ theo dõi anh qua cái này và Peter sẽ lấy cho anh một chiếc đồng hồ phù hợp."

Như gợi ý, Peter bước vào phòng và đưa phụ kiện cho tỷ phú như thể nó là một vũ khí cổ.

"Ba, con tặng ba chiếc đồng hồ sắt này." Cậu cười.

Tony sẽ không bao giờ thấy mệt khi nghe Peter gọi anh là ba. "Cảm ơn nhóc. Không phải là cái tên tồi đâu." Tony đặt nó lên bộ đồ và hai người rời đi để anh có thể hoàn thàn việc chuẩn bị.

"Tôi nghĩ là tôi đi được rồi," Anh thông báo với mọi người đang đợi mình ở phòng khách.

"Chưa đâu. Anh vẫn còn cuộc hẹn," Steve trả lời. Stephen sao! "Đó là Sharon." Anh ra hiệu cho một người phụ nữ tóc vàng bước vào.

"Ngài Stark," cô chào khi đưa tay ra. "Sharon Carter."

Mặt Tony nóng lên khi anh bắt tay cô. Sao không đề cập đến cô ấy trước? Anh biết mình đang trong nhiệm vụ, nhưng  cảm giác như anh đang lừa dối Stephen. Anh có nên gọi không? Đợi đã không. Điều gì sẽ xảy ra nếu Stephen nghĩ rằng Tony không muốn đi với gã? Có tệ hơn không nếu Tony không nói bất cứ điều gì?

_________________

Steve, Natasha và Peter theo dõi Tony qua camera ẩn trên máy tính bảng. Họ đang ở trên sân thượng của một tòa nhà trong bữa tiệc.

"Ngài Stark!" Richardson thốt lên. "Cảm ơn vì đã tới! Điều này rất có ý nghĩa với tôi! Thật đấy!"

Vị tỷ phú mỉm cười lịch sự. "Cảm ơn vì đã mời tôi. Tôi mong ông không phiền khi tôi dẫn theo bạn hẹn của mình."

"Tôi là Amy Williams," cô ấy nói dối.

Chủ tiệc cười toe toét. "Rất hân hạnh được gặp cô. Đi lấy đồ uống nào!" Ông ta chỉ vào quầy bar. "Tôi đãi hết!"

Peter lo lắng kiểm tra tất cả người hiển thị trên màn hình để nhận biết những chi tiết nhỏ nhất của một đặc vụ HYDRA để cậu có thể sử dụng bộ đồ Iron Spider của mình. Vì bộ đồ phức tạp hơn so với bộ đồ cũ, Tony đã mở một khóa đào tạo thêm cho cậu.

Peter rút điện thoại ra khỏi túi và chụp ảnh với mọi người. Cậu gửi bức ảnh cho Stephen. Cậu rất hay nhắn tin cho pháp sư, thậm chí còn nhiều hơn cả bạn trai của Stephen. Stephen cũng không phiền. Gã thích nghe tin từ cậu.

________________

"Amy" ngồi xuống với bạn hẹn của mình. "Anh phát hiện gì chưa?"

Tony gật đầu với một nhân viên bảo vệ đang dựa vào tường. "Khi anh ta bước vào, tôi thấy có ghim trên cà vạt anh ta. Những người khác không ai có. Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng anh ta cũng đang nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình và lầm bầm điều gì đó trong mười phút qua. Anh ta thực sự ghét công việc của mình hoặc đang che giấu điều gì đó."

Sharon bước tới chỗ nghi phạm. Anh ta quá bận rộn để thấy cô đang đứng trước mặt mình.

"Xin lỗi, thưa ngài. Nhà vệ sinh ở đâu vậy?"

Không có phản hồi.

Sharon nhìn xuống cái ghim mà Tony đề cập tới. Nó nhìn như một con bạch tuộc...oh chết tiệt.

"Dễ thôi." Sharon đá tên lính canh và hạ gục hắn ta với một cú đá vào đầu.

Mọi người trong tòa nhà, thậm chí là khách mời, đã rút vũ khí ra và ngắm vào hai người.

"Chết tiệt!" Natasha tắt máy tính bảng và nhét nó vào túi. Mọi người đứng dậy.

Peter giật mình vì chuyển động đột ngột, đến nỗi cậu thậm chí còn không có thời gian để trả lời câu hỏi của Stephen. Gã muốn biết nhiệm vụ là gì. Tony để Peter nói về họ với Stephen.

Cậu nhanh chóng nhắn "Starks cần giúp đỡ." Chà....cậu mới gõ được một nửa và vô tình nhấn nút gửi trước khi tham gia với mọi người.

Stephen nhận được tin nhắn  và cơn lạnh thấu xương chạy dọc lưng gã. "Wong! Tôi sẽ quay lại ngay!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro