Hoạ vô đơn chí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào những tuần tiếp theo chúng tôi không nói gì về việc này nữa. Thông qua công việc tới tìm cách lãng quên và xua đuổi ý nghĩ về điều này bằng cách chơi lâu hơn với Lê. Tôi thử hình dung làm mẹ thì sẽ như thế nào khi bế đứa con trên tay, nhìn thấy nó cười và vui sướng. Biết đâu mọi chuyện sẽ không đến nỗi tối tệ!

Mấy ngày sau, lúc ở nhà, tôi nghe tiếng mẹ cải nhau với bố, điều mà bà chưa bao giờ làm. Khi đến gán tôi nghe thấy bố dồn ép mẹ cho tôi đi cùng ông trong chuyến đi săn sang phía Bắc Lào sắp tới. Lần đầu tiên tôi chứng kiến mẹ nói giận.

“Nó còn quá bé”, mẹ nói một cách cương quyết. "Ông hãy để nó ở nhà với tôi! Chúng tôi cần có nó ở đây.” Bố tôi tìm cách thuyết phục bà thêm mấy lần nhưng không có kết quả. Lần đầu tiên mẹ tôi đã kháng cự - vì tôi! Đây là một điều mới mẻ!

Rốt cuộc thì bố đã nhượng bộ. Tôi làm như mình không nghe thấy gì. Tôi ngạc nhiên là bố lại muốn mang tôi theo trong chuyến đi này. Nhưng tôi còn ngạc nhiên hơn nữa về sự phản kháng quyết liệt của mẹ tôi.

Một vài ngày sau có ba người đàn ông đến đón bố đi. Chúng tôi nhìn ông chất các dụng cụ đi săn quen thuộc lên xe của họ rồi ngồi vào chỗ. Ông lên đường cùng với họ, và như mọi lần, không hề có một lời giã biệt.

Chỉ ít tuần nữa là đến mùa gặt lúa tháng Mười, Bó vẫn chưa quay trở lại. Hai anh trai tôi đi vào thị xã, mẹ và tôi thì ở nhà đánh vấy mấy con cá vừa đánh bắt được bằng dao sắc. Các em tôi đang tìm cách châm bếp lửa thì có hai người đàn ông lạ tiến đến gần nhà và dưỡng như muốn gặp chúng tôi.

"Chúng tôi đến đây để đòi tiền nợ của chống bà", một trong hai người đàn ông nói cộc lốc, chẳng hề chào hỏi gì trước đó,

"Tiếc là chồng tôi không có nhà", mẹ tôi trả lời một cách hòa nhã, mặc dù rất ngạc nhiên, "Ông ấy..."

" ...đã chết ở Lào rồi!", người đàn ông lạnh lùng nói tiếp hết câu. "Ông ta và những người khác đã bị đột kích trong chuyến đi. Ở phía Bắc đang có bạo loạn. Tất cả đều bị chết. Và bây giờ thì chúng tôi đến đòi lại tiền.” Mẹ đánh rơi con cá xuống đất và ngơ ngác hỏi: "Chết ư?" Bà nhìn tôi. Tôi có thể đọc được ý nghĩ của mẹ. Chỉ suýt nữa thì tôi cũng đã đi theo cùng bố. Liệu có phải mẹ đã có một mối lĩnh cảm? “Vậy các ông muốn đòi tiến gì?"

"Tiến ông ta đánh thua khi chơi bài ba quân", người đàn ông còn lại trả lời, rồi họ bước vào nhà. Họ lục lọi và tìm thấy tiến tiết kiệm của chúng tôi cất trong một tráp gỗ đợi đến lúc đổi thành vàng. Họ cấp theo chiếc tráp gỗ mà không thèm đếm xỉa đến tiếng khóc của mẹ tôi và lời cầu khẩn của ông bà tôi vừa đổ xô đến. Họ biến nhanh như cắt và không nói một lời, hệt như lúc đến.

Tất cả chúng tôi đều đứng ngây người và bắt lực, tôi không thể tin được là giờ đây mình không còn bố nữa. Tôi không khóc, bởi trước khi nỗi buồn có thể chạm vào đến tim thì cảm giác sợ hãi trước người chủ mới của gia đình đã xâm chiếm hết tâm trí của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro