Chương 4: Yuki-san

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Akira và Paul trở hoàng cung khi trời đã nhá nhem tối. Trước lúc đó, cậu kể cho Paul nghe khá nhiều điều ở thế giới của mình. Đa số, Paul đều không hiểu, ông ta nói "Có vẻ thế giới của nhóc phát triển đến mức người như tôi cũng thấy khó hiểu." Điều đó cũng khá hiển nhiên, bở vì thế giới này thua tận khoảng 1600 năm phát triển. Một phần bởi vì điểm khác biệt giữa hai thế giới. Một bên mọi chuyện được giải thích bằng khoa học một bên được giải thích bằng ma thuật.

Akira trở về kí túc xá của mình. Trong mắt mọi người trong lớp, cậu không khác gì một kẻ lười biếng suốt ngày rong chơi. Mà có vẻ điều đó khá đúng với ngày hôm nay nên cậu sẽ không phàn nàn gì cả.

Bị kiệt sức, Akira úp mặt vào gối. Trong lúc định đánh một giấc đến sáng mai thì một âm thanh lạ khiến cậu bật dậy.

"Cốc cốc." Căn phòng của cậu hiện đang được đón thăm bởi ai đó. Cậu lê thân mình về phía cánh cửa.

"Tôi đến ngay." Cậu vội mở cánh cửa. Một cô gái với mái tóc đen trong bộ đồ ngủ. Yuki Sasaki chính là người gõ cửa phòng cậu. Cô ấy lại vào giờ này. Đúng vậy, bây giờ đã là 7:30 tối rồi.

"Anou, Mình vào được chứ Nakamura-kun". Hm, cô ấy vào phòng mình vào giờ này để làm gì vậy.

"Được thôi". Cậu mở rộng cánh cửa, Yuki bước vào trong. Cậu liền đóng lại ngay không phải vì cậu muốn làm gì cô ấy mà vì nếu một kẻ như tôi được cô gái đẹp nhất lớp ghé thăm vào buổi tối và diện bộ đồ ngủ. Chắc chắn, một số thành phần sẽ hiểu lầm và cuộc sống bình yên của cậu sẽ chấm dứt.

======

Ở góc tối, một cậu trai với thân hình to lớn nghiến răng khi thấy trong mộng cậu ta đi vào phòng một nam sinh khác. Vả lại, nam sinh kia lại là kẻ tự kỷ cũng như kiêm luôn là thành phần phế vật. Trong khi cậu là một trong những người mạnh nhất.

"Chết tiệt". Cậu đấm mạnh vào tường, ở chỗ đó in hình một vết lõm.

=======

"Thế Sasaki-san, cậu tìm tôi có việc gì ?". Cậu mang trà lên rồi nói.

"Thực sự ra thì mình...mình". Cô ấy lúng túng. Akira lại gần đưa tay lên trán cô.

"Cậu bị ốm à". Cậu nói, mặt Yuki càng đỏ.

"Không phải". Cô gạt tay cậu rồi nói.

"Nhưng tôi thấy nhiệt độ của cậu hơn cao đấy, có sao không".

"Không sao cả, với lại mình muốn... Cậu đưa mình vào thành phố". Cô ấy cuối cùng cũng nói nên lời.

Cậu bắt đầu lo lắng, chuyện hôm qua cậu ra ngoài mà lộ chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.

"Thực sự thì ông ta nói chúng ta đâu được rời khỏi hoàng cung. Với lại tôi cũng chưa rời khỏi đây bao giờ". Rõ ràng trong ngày, cậu đã ra ngoài.

Cô ấy đưa ly trà lên miệng, uống một hơi nhẹ.

"Hm, nhưng hồi sáng ở cổng phía đông...". Cậu biết những điều mà Yuki sắp nói. Giờ Yuki đang ở trong thế chủ động. Yuki đưa ngón tay lên môi, thể hiện cô đã nắm thóp cậu.

Toát mồ hôi, cậu phản ứng thật tệ.

"Cậu muốn tống tiền tôi phải không". Akira cúi đầu thất vọng trong lúc nói, không thể tin một đạo tặc như cậu lại bị phát hiện khi làm việc. Cậu thấy thật tệ.

"Không nghiêm trọng như thế đâu, tớ chỉ muốn ra ngoài mua sắm thôi. Những bộ đồ mà hoàng gia giao không hợp với mình lắm nên mình muốn thử ra thành phố một chút". Yuki cười tinh nghịch.

"Việc đó thì có thể nhưng cậu lấy đâu ra tiền vậy Sasaki-san". Hồi sáng, Paul chính là người trả tiền cho bữa ăn, đương nhiên là với bộ mặt càu nhàu.

"Hoàng gia có đưa cho bọn mình một ít, Nakamura-kun cậu không có được nhận à".

Việc này chắc chắn có liên quan đến chuyện cậu không có Skil. Vậy, những kẻ có sức mạnh sẽ được ưu tiên còn những kẻ yếu đuối sẽ trở thành gánh nặng. Cậu hiểu rõ việc này.

"À không, mình cũng có một chút". Cậu nói dối bởi nếu Yuki biết, một người như cô sẽ không bỏ qua việc này. Và nếu như cả lớp biết thì chuyện họ đòi quyền lợi cho cậu mà nhảy vào công kích cậu. Một người như cậu được Yuki để ý nếu bọn crush cô mà biết thì chuyện gì sẽ xảy ra. Cậu sẽ bỏ qua nó.

"Đây, có nó cậu sẽ có quyền đi khỏi hoàng cung". Cậu đưa chiếc huy hiệu cho cô.

"Nhưng... Được rồi, cảm ơn cậu, Nakamura-kun". Yuki có vẻ thất vọng, nhưng cô ấy cũng cầm lấy nó.

Cô ấy đứng lên, bước qua về phía cánh cửa.

"Vậy, chúc cậu ngủ ngon Nakamura".

"Cậu cũng vậy". Cậu đáp lại rồi đóng cánh cửa lại.

"Yuki à". Akira ngẫm nghĩ một chút. Cơn uể oải vì mệt đánh gục cậu. Cậu đặt cơ thể lên tấm nện êm ái. Nó dần đưa cậu vào giấc ngủ.
=======
Trong một căn phòng được bố trí một cách gọn nhẹ, ánh nến nhẹ lung lay, trong đó nữ sinh mà không ai khác chính là Yuki Sasaki.

"Đồ ngốc". Cô nói trong khi thổi tắt cây nến. Có vẻ có người không hiểu ý nào đó làm cô buồn.

Cô ngả lưng xuống giường, tay đưa chiếc huy hiệu lên. Nhìn ngắm nó một chút, cô chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro