It has to be you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 1

Jun Hyung rú ga. 80km/h. Phải nhanh, nhanh nữa lên vì cậu sắp không chịu nổi nữa rồi.

Thêm một lần rú ga. 100km/h.

Chiếc xe mô tô phân khối lớn lao vun vút trên con đường vắng.

FLASH BACK:

Jun hyung đứng trước ngôi biệt thự, đã 3 năm rồi kể từ khi mẹ mất và cũng 3 năm rồi kể từ khi cậu bỏ nhà đi. Nói là nhà, ừ, nó là nhà nếu như mẹ vẫn còn sống, nó là nhà nếu như vẫn còn hơi ấm, còn tình thương yêu của mẹ. Mẹ mất rồi, căn nhà vốn đã trống trải, lạnh lẽo lại càng trở nên u ám, xám xít và buồn bã biết bao. Cậu không chịu nổi, không thể chịu nổi và đã quyết định ra đi.

Kiiiiing coooongg…

Lão quản gia già chạy ra mở cửa.

- Cậu chủ! Cậu về rồi sao! – lão vui ra mặt - Cậu vào đi, vào đi!

Người quản gia khoá cửa rồi vội vàng chạy theo Jun Hyung.

- Thấy cậu chủ tôi vui quá! Ôi!, Nhìn cậu gầy đi nhiều quá đấy, thế này…

- Ông ấy đâu? – Jun Hyung ngắt lời – Ông ấy có ở nhà không?

- Ông…ông… chủ….- Người quản gia ấp úng.

- Chắc lại đang vi vu ở đâu à?

- Ông…ông…chủ hôm qua mới bay sang Pháp để… kí hợp đồng mua lại khách sạn Oasis rồi...

Jun Hyung cười nhếch mép. Cậu biết ngay mà. Ông ta thì lúc nào mà chẳng bận, lúc nào mà chẳng có việc. Từ ngày cậu sinh ra đời đến giờ chưa từng có một sinh nhật nào của cậu mà có mặt ông ta. Năm nào ông ta cũng gửi quà cho cậu nhưng cậu biết thừa rằng đấy là quà mà thư kí của ông mua vội vàng trên đường đi làm về. Trong kí ức của cậu, cậu gần như là một đứa trẻ mồ côi cha. Ông ta luôn vắng mặt, và trong ngày mẹ mất cũng thế…….

Cậu còn nhớ y nguyên cái ngày hôm đó. Một ngày mùa đông trời mưa phùn…

Cậu vừa mới thi tốt nghiệp cấp 3 xong. Ra khỏi cổng, Jun Hyung tìm mãi mà không thấy mẹ đâu. Mẹ nói rằng mẹ sẽ đến đón cậu. Và mẹ là người luôn luôn giữ lời hứa. Cậu đã chờ. Mười, mười lăm, hai mươi phút rồi một tiếng trôi qua. Nhìn những người bạn cùng trang lứa khác bố mẹ vây quanh hỏi han rồi chăm sóc. Jun Hyung hơi chạnh lòng. Nhưng mẹ cậu nhất định, nhất định sẽ đến thôi.

Chiếc điện thoại trong tay cậu rung lên. Phía bên kia lại là giọng ấp úng của lão quản gia:

- Cậu….cậu…cậu…chủ…à…

- Sao vậy? Sao mẹ tôi chưa đến? Điện thoại lại cũng không liên lạc được?

- Bà…bà…bà…chủ….

- Sao?

- Bà…chủ…gặp….gặp…tai…nạn trên đường…đến trường cậu rồi….

- Ông đừng đùa tôi! – Jun Hyung quát lên

- Cậu chủ, cậu bình tĩnh…..Bà chủ…. đang ở trong phòng mổ…ở bệnh viện Special…..

Tít tít tít tít………….

- Cậu chủ, đừng cúp máy. Cậu nghe tôi, hãy bình tĩnh đi. Xe đến đón cậu ngay bây giờ rồi…. Cậu chủ! Cậu chủ!!

Jun Hyung không thể tin vào tai mình nữa. Không thể tin được. Bất cứ giá nào cậu cũng không thể tin. Người cậu yêu thương nhất trên đời, người duy nhất khiến cho cậu hạnh phúc đang……. Jun Hyung chạy thật nhanh. Nước mắt chảy thành dòng trên má cậu….Mưa ngấm qua chiếc áo đồng phục khiến người cậu lạnh cóng….Lạnh vô cùng….

- Mẹ! Mẹ không được chết! Mẹ không, không thể bị làm sao cả!!!!

…..........

Jun Hyung xộc vào khu cấp cứu.

- Mẹ! Mẹ tôi đâu!! Mẹ tôi đâu!!

Ông quản gia cùng 2 người vệ sĩ chạy ra giữ cậu lại. Jun Hyung giãy giụa.

- Thả tôi ra!! Tôi phải gặp mẹ! Mẹ ơi!

- Cậu chủ, tôi xin cậu. Người ta đang mổ cho bà chủ. Xin cậu đừng làm ồn.

Jun Hyung tiếp tục giãy giụa.

- Cậu chủ à, tôi xin cậu….

Jun Hyung khuỵu xuống. Nước mắt chảy dòng dòng. Cậu khóc nấc lên…Cậu thấy khó thở…. Khó thở lắm….

Ông quản gia ôm lấy Jun Hyung vỗ về:

- Bà chủ sẽ không sao đâu. Bác sĩ ở đây rất tốt. Rồi bà sẽ qua khỏi thôi.

- Thật sao…Thật…thật…là mẹ sẽ không sao chứ….Bố tôi đâu…Ông ấy biết chưa.

- Tôi gọi rồi, thư kí bảo sẽ báo cho ông ấy ngay.

............................................

Cuối cùng cánh cửa phòng mổ cũng mở ra.

Jun Hyung đứng bật dậy

- MẸ! Mẹ tỉnh lại đi!! Jun Hyung của mẹ đến rồi đây! Mẹ à, tỉnh lại đi!! – Jun Hyung gào lên - Mẹ sao vậy! Bác sĩ à, mẹ tôi sao thế...Bác sĩ cứu mẹ tôi đi, làm ơn…

- Tôi xin lỗi. Chúng tôi đã cố hết sức… Mọi người nên chuẩn bị tinh thần… Chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân vào phòng bệnh. Có lẽ bà ấy cũng sắp tỉnh lại rồi.

Jun Hyung nắm chặt tay mẹ. Không rời.

- Mẹ, mẹ đừng bỏ con mẹ nhé. Đừng bỏ Jun Hyung một mình. Mẹ biết con không thích cô đơn mà. Mẹ ơi….

Ngày hôm đó, ông ấy - tức là người mà cậu vẫn gọi là cha đã không đến. Ông ta bận họp với đối tác làm ăn. Một mình cậu, chỉ có một mình cậu ở bên mẹ…..

............................................

Lão quản gia khẽ thở dài.

- Cậu chủ ở lại ăn cơm nhé.

- Không. Tôi chỉ đến thắp nén nhang cho mẹ…rồi sẽ về ngay.

- Nhưng…

- Và đừng nói với ông ấy rằng tôi đã về đây.

- Vâng, thưa cậu chủ.

END FLASHBACK

Jun Hyung gào lên:

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! MẸ À! TẠI SAO LẠI THẾ!! TẠI SAO ĐẾN PHÚT CUỐI MẸ VẪN NĂN NỈ CON THA THỨ CHO ÔNG TA! TẠI SAO LẠI THẾ! TẠI SAO ÔNG TRỜI LẠI ĐỐI XỬ VỚI MẸ NHƯ THẾ!! TẠI SAOOOOOOOOO!!!!!!!!

Cậu nằm vật ra bãi cát. Tiếng sóng biển rì rào bên tai. Bầu trời tối đen. Những hạt mưa vẫn cứ thế rơi, lăn trên mặt cậu, lăn trên người cậu, len lỏi qua chiếc áo mỏng, thấm vào trong khiến cậu lạnh giá. Mệt mỏi quá. Giá như cậu có thể nằm như thế này mãi. Nằm để cho những con sóng kia cuốn trôi cậu đi thật xa. Xa thật xa. Trôi mãi. Cậu sẽ không còn phải đau khổ và mệt mỏi như thế này nữa….Nhưng cậu đã hứa với mẹ rằng sẽ sống thật tốt….Làm sao cậu có thể sống tốt khi không còn mẹ cơ chứ…Cậu nhớ mẹ….

Chiếc điện thoại trong túi quần Jun Hyung rung lên.

- Alo.

- Tao Hyun Seung đây! Mày đang ở đâu?? Sao giọng nghe nản đời vật vã thế! (Au: Xin lỗi vì đã phá hoại hình ảnh dịu dàng bấy lâu nay của Hyun Seung oppa, so sorry )

- Đang trên đường.

- Khà khà, đêm nay bọn MBLAQ chúng nó thách mình đua xe tiếp đấy. Chúng nó muốn phục thù lần trước. Chơi chứ!

Đầu dây bên kia vang lên tiếng léo nhéo:

- Jun Hyung hyung, em Ki Kwang đây, vụ này nhất định hyung phải chơi đấy. Aishhhh, Dong Woon đừng kéo áo anh thế! – Ki Kwang cằn nhằn – Chúng nó cược lớn lắm, hyung phải cho chúng nó phục hẳn!

- Em cũng muốn nói chuyện với Jun Hyung hyung đẹp trai của em!

- Tránh ra đi! Anh thì không đẹp trai sao!

- KHÔNG!

- CÓ!

- KHÔNG!

- C…

- Ai dà, 2 đứa im đi, ồn ào quá. Cãi nhau thì vào phòng đóng cửa lại làm gì thì làm. Tốn mất bao nhiêu giây điện thoại của người ta – Hyun Seung quát lên rồi giật lại cái điện thoại – Ok chứ Jun siêu nhân?

- Ở đâu?

- Đại lộ ngoại ô Seoul. Bây giờ là 11 giờ rồi. Đúng 12 giờ gặp nhau ở đấy nhé!

- Ừ.

CHAPTER 2

Jun Hyung trở mình. Nắng chiếu thẳng vào mặt cậu. Jun Hyung với tay lấy cái đồng hồ. Mới gần sáu giờ.

Đêm qua đội của cậu lại thắng. Bọn MBLAQ tức gần chết. Biết làm sao được. Đua xe với một kẻ đang chán đời như cậu đâu có dễ. Từ ngày bỏ nhà đi, Jun Hyung bắt đầu niềm yêu thích với xe mô tô phân khối và tốc độ. Có thể xem như đó là hai thứ quan trọng nhất đối với cậu bây giờ. Hiện tại cậu đang làm trong một xưởng mua bán và sửa chữa xe mô tô. Một công việc đáp ứng được sở thích của cậu. Còn đua xe, nó khiến cậu quên đi tất cả. Nó làm cậu cảm thấy dễ chịu.

Đua xe xong đi nhậu nhẹt với ba thằng kia đến 3 giờ sáng cậu mới về nhà, thế là mới ngủ có gần 3 tiếng. Jun Hyung nhắm mắt lại, cố gắng ngủ thêm. Hôm trước cậu đang sửa dở một cái xe, dù sao thì hôm nay cũng nên đi làm và hoàn thành nó, cậu không nên vừa làm vừa ngủ gật. Mà cũng phải công nhận là con xe đấy đẹp thật.

Thế nhưng trở mình đi, trở mình lại mãi mà Jun Hyung vẫn không ngủ được.

Chán quá cậu uể oải mở cửa ra ngoài ban công.

Không khí buổi sáng thật trong lành và dễ chịu

- Good morning!!

Có tiếng nói vang lên từ ban công hộ bên cạnh. Jun Hyung quay sang, im lặng ngỡ ngàng. Trước mắt cậu là một nụ cười, giống như là của một thiên thần, giống như…của…mẹ cậu…Nụ cười đó sáng lên trong ánh nắng ban mai…Giống như mặt trời vậy. Jun Hyung ngây ngẩn mất (au: một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín giây) một lúc. Chủ nhân của nụ cười “nắng mai’ kia hươ hươ bàn tay trước mặt Jun Hyung

- Chào anh! Vui quá, hôm nay cuối cùng cũng gặp được hàng xóm mới!

Hồn Jun Hyung kịp rơi xuống đất sau giây thứ chín. Anh nhìn lại cái vật thể lạ có quả tóc vàng hoe, mặc quần áo ngủ gấu teddy hoa lá lộn tùng phèo. Jun Hyung nở nụ cười nửa miệng quen thuộc quay đi. Không khí yên tĩnh của cậu đã bị phá vỡ.

- Sao anh không nói gì! Gặp được anh khó thật đấy. Chủ nhà trước bảo anh hàng xóm lạnh lùng lắm. Giờ tôi mới biết. Chúng ta làm quen nhé. Tôi tên là Yang Yo Seob. Yang trong Yang Yo Seob. Yo trong Yang Yo Seob. Seob trong Yang Yo Seob – Tóc vàng hoe cười toe toét. Tên tôi rất hay đúng không. Còn anh?

Yo Seob quay sang.

RẦM! - Cánh cửa ban công nhà bên đóng sầm lại.

- Ơ, đã đi rồi à. Chán thế, còn chưa kịp hỏi tên – Vàng hoe xị mặt lẩm bẩm

1 ngày trôi qua.

Jun Hyung quẳng cái ba lô xuống đất. Cuối cùng cũng sửa xong cái xe, nhẹ cả người. Nhưng không hiểu vì sao hôm nay cậu lại làm việc một cách khó khăn đến thế, đầu óc không tập trung được, tay thì cảm giác như không có sức vậy, đấy là còn chưa kể đến việc thỉnh thoảng lại nghĩ đến nụ cười của “cậu hàng xớm mới”. “Dù sao nó cũng đẹp thật, giống của mẹ” – Jun Hyung nhủ thầm.

Cậu cảm thấy hơi mệt, chân tay rã rời chả muốn làm gì. Cái bụng thì cứ réo lên biểu tình. Hai hôm rồi Jun Hyung có ăn gì đâu, lúc sáng đi nhậu thì chỉ uống chứ cũng đâu bỏ được hạt cơm nào vào bụng, buổi trưa thì mải làm nên quên cả ăn. Tủ lạnh thì chẳng có cái gì ngoài một hộp bánh hết hạn và mấy gói mì tôm. Chẳng nhá nổi. Thôi, tốt nhất là ôm cái bụng đói này đi ngủ. Mai ăn bù. Cuộc sống của một thằng con trai cô đơn thì chỉ đơn giản như thế thôi.

Cậu lếch thếch đi vào phòng, định bụng đánh một giấc thật say nhưng ngay khi vừa đặt người xuống giường thì tiếng chuông cửa lại vang lên. Jun Hyung uể oải đi ra.

Cạch.

- Tôi, Yo Seob đây – phía bên kia cánh cửa là con người có quả đầu vàng hoe đang cười toe toét.

- Có việc gì? – Jun Hyung hỏi một cách lạnh nhạt.

- À, tôi định đóng bức ảnh lên tường nhưng nhà lại không có cái búa nào cả. Anh có không? Cho tôi mượn!

- Đợi một chút.

Jun Hyung vào trong tủ bếp lấy cái búa đem ra cho “tóc vàng hoe”.

- Đây – Jun Hyung ấn thật mạnh cái búa vào tay Yo Seob rồi quay đi đóng cửa.

- Khoan đã!

- Gì nữa?

- Nếu anh có đinh thì….

- Đứng yên ở đấy.

Jun Hyung lại lục tục đi vào bếp tìm hộp đinh.

- Này! Tại sao anh không mời tôi vào nhà.

Im lặng

- Trông nhà anh cũng gọn gàng đấy nhỉ - Yo Soeb ngó nghiêng – Anh sống ở đây một mình à?

Vẫn im lặng. Chỉ có tiếng tủ mở ra đóng vào.

- Tôi cũng sống một mình. Mà tên anh là gì? Lúc sáng tôi hỏi anh chưa nói!

CHOANG! PHỊCH!

Hai tiếng động vang lên liền nhau.

- Sao vậy? Tiếng gì vậy?

-

Tiếp tục im lặng.

Yo Seob vội vàng chạy vào thì thấy Jun Hyung đang nằm sõng xoài duới nềm, đầu be bét máu.

- Ơ! Anh…Anh bị làm sao vậy!!

…………………………………………� �………………………………………….

Jun Hyung ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng, thật dễ chịu. Thế nhưng mắt và chân tay cậu khó cử động quá, đầu cậu thì đau buốt. Cố gắng lắm cậu mới mở được mắt ra. Mọi thứ đều nhoè nhoè, sau đó mới rõ dần lên và hiện ra trước mắt cậu là căn phòng sơn màu trắng tinh đơn giản, phía bức tường đối diện là bức ảnh một người mẹ và một cậu bé đang nắm tay nhau đi trên đường, cả hai cùng cười rất tươi. “Đây là phòng mình mà” – Jun Hyung nghĩ- “Hình như lúc nãy mình đã ngủ mơ là mình bị ngất” -Cậu thở phào nhẹ nhõm. Bỗng nhiên một cái đầu lù xù màu vàng đi kèm nụ cười toe toét chắn ngang trước mắt Jun.

- Anh tỉnh rồi à? Bác sĩ bảo anh chỉ bị cảm nhẹ, thiếu ngủ và thiếu ăn thôi – Yo Seob giúp Jun Hyung ngồi dậy rồi ấn ấn vào bụng cậu – Anh làm tôi sợ quá! May vết thương trên đầu chỉ là rách da thông thường thôi, không phải khâu. Anh thấy thế nào?

- Ồn ào quá.

- Hả?

- Tôi nói cậu ồn ào. Tôi muốn ngủ một chút. Cảm ơn cậu. Cậu có thể về rồi.

Yo Seob ngỡ ngàng mất mấy giây nhưng ngay sau đó lại mỉm cười:

- Tôi có nấu một chút cháo. Để tôi đút cho anh rồi sau đó về cũng được – Đây này! Ngon lắm đấy – Tóc vàng với tay cầm lấy bát cháo trên bàn.

- Để đó tôi tự ăn – Jun Hyung định đưa tay lên cầm nhưng đôi bàn tay dường như không chịu nghe lời, cố gắng lắm mới run run giơ lên.

- Thấy chưa, tôi đã bảo rồi mà. Để tôi đút cho.

Im lặng.

Yo Seob cười.

- Cháo này tôi tự nấu đấy. Bí quyết gia truyền đấy. Ăn đảm bảo thích.

- Cái thứ nát nát như cám này à? – Jun Hyung cười nhếch mép.

- Cái gì! Anh ốm nên tôi mới phải nấu nhừ chứ. Mà nó có tên đấy, không phải là cám đâu! – Yo Seob hét lên phản đối.

- Rồi! Cậu làm ơn nói bé đi một chút được không.

- Xin lỗi. Nhưng tại anh nói nó là cám. Nó tên là “Cháo thăn bò giò heo hầm rau củ quả thập cẩm”. Nguyên liệu gồm có thịt bò, giò heo và hơn mười loại rau củ nấu nhừ. Đặc biệt thơm ngon – Yo Seob cười thích thú – Nghĩ đến đã thấy thèm rồi! Nào, anh há mồm ra! Ăn vào sẽ khoẻ ngay thôi.

Jun Hyung ngần ngừ một chút. Lâu lắm rồi không có ai chăm sóc cho cậu. Cuộc sống một mình, ốm cũng chỉ uống vài viên thuốc rồi ngủ một giấc, khoẻ thì khoẻ, không khoẻ thì lại uống thuốc tiếp. Như thế này…hơi ngại…..

- Anh không phải ngại đâu, hàng xóm với nhau cả mà. Khi nào khỏi anh sang đóng giúp tôi bức tranh lên tường là được ấy mà. Nào, há mồm ra.

Jun ngượng ngùng há mồm. Công nhận móm cháo gì gì đó thập cẩm đó ngon thật. Cậu ăn liền tù tì hết luôn cả bát khoáng to. Dù sao thì cũng đang đói mà.

Tóc vàng thấy cậu ăn ngon lành thì vui lắm.

- Ngon đúng không. Món này độc quyền của mẹ tôi đấy. Ngày bà….- Yo Seob đột ngột hạ giọng xuống rồi bỏ lửng câu nói, khuôn mặt bầu bĩnh bỗng mang mác buồn.

- Sao? – Jun Hyung nhìn Yo Seob với ánh mắt “nói nốt đi”

- Không – Tóc vàng cười gượng rồi đánh trống lảng – Tôi có pha nước cam để trong tủ ấy, trong nồi cũng còn cháo. Nếu đói thì anh tự ăn nhé. Bây giờ thì ngủ đi. Tôi về đây, mai còn phải đi học.

- Uhm…Mà này!

Yo Seob vừa quay đi thì Jun gọi giật lại:

- Uhm…Cảm ơn cậu, món cháo rất ngon…Còn tên của tôi. Tôi là Jun Hyung – Yong Jun Hyung.

Yo Seob cười - lại vẫn “nụ cười nắng mai” đó:

- Hỏi mỗi cái tên của anh mà mất nhiều công sức quá đó. Cửa tôi chốt trong nhé. Về đây.

Im lặng.

Yo seob cảm thấy mình bắt đầu quen với cái kiểu im lặng của anh hàng xóm mới. Dù sao thì cũng đã biết tên, thế đã là tốt lắm rồi. Yo Seob vui vẻ nhảy chân sáo về nhà dù cửa căn hộ của cậu và cửa căn hộ của “anh hàng xóm” cách nhau không đến 3 mét. Trong lúc vui vẻ hát ca, chân cậu đá phải chậu cây cảnh trong góc tường, chả biết thế nào mà lại ngã sõng xoài xuống đất, đau chết điếng.

-Au! Đen thật! – Yo Seob đứng dậy phủi quần rồi lại tiếp tục “chân sáo” về nhà.

Chapter 3

Jun Hyung đứng trước cảnh cửa, ngần ngừ mãi một lúc cậu quyết định đưa tay lên bấm chuông.

King Coong

Cánh cửa mở ra.

- Oh, anh hàng xóm. Có chuyện gì thế? Anh đã đỡ chưa mà lại đi linh tinh vậy? – Tóc vàng tròn mắt ngạc nhiên.

- Cậu nói muốn tôi giúp đóng khung ảnh lên tường.

- À, vâng – Yo Seob bỗng nhiên đỏ mặt – Tôi chỉ có khiếu nấu ăn thôi còn những công việc đó…..

Jun Hyung nhìn xuống bàn tay trái Yo Seob, có năm ngón thì bốn ngón băng kín.

- Vụng về - Jun Hyung nói rồi cười ( au: tất nhiên đó lại là một nụ cười nửa miệng vô cùng đáng ghét)

- Đã bảo là tôi không giỏi trong chuyện đó rồi mà- Seob nhe răng cười trừ - Mà anh vào nhà đi!

Jun Hyung bước vào. Căn hộ gọn gàng và rất ngăn nắp. Những bức tường đều được sơn màu vàng chanh với rèm cửa màu trắng. Đồ đạc thì đáng yêu và trẻ con y như chủ vậy. Nhưng điều khiến Jun chú ý nhất đó chính là cái bếp, rất hiện đại và đầy đủ.

- Cậu thích nấu ăn à – Jun Hyung hỏi nhưng không hề quay mặt lại.

- Yeah, đó là sở thích lớn nhất của tôi đấy. Mơ ước của tôi đó là trở thành một đầu bếp giỏi và được làm ở chuỗi nhà hàng Yong-ish của dòng họ Yong. Nghĩ đến mà đã thấy tuyệt rồi.

Yong-ish, dòng họ Yong, nhà hàng của ông ta tuyệt đến vậy sao? Đáng mơ ước đến vậy sao? Cũng phải thôi. Ông ta bỏ vợ, bỏ con chỉ suốt ngày chăm lo cho cái chuỗi nhà hàng, khách sạn của mình. Kể ra thì đấy cũng là một sự hi sinh vô cùng to lớn, rất đáng được công nhận. Jun Hyung lại cười nhếch mép.

- Thứ cậu muốn tôi dóng đâu?

- À, nó đây – Anh chờ tôi một chút

Yo Seob chạy vào phòng ngủ ôm ra một bức ảnh lớn được đóng khung gỗ cầu kì.

- Bức ảnh này là...- Jun Hyung hỏi

- Gia đình tôi đấy. Hai người đứng hai bên là cha mẹ tôi, còn tôi là thằng nhóc đứng ở giữa. Một bức ảnh đẹp đúng không?

Jun Hyung lặng nhìn bức ảnh. Yo Seob có màu tóc giống cha, còn khuôn mặt thì giống y hệt mẹ. Cả ba người họ đều cười rất tươi, rất hạnh phúc. Còn gia đình Jun Hyung, hình như cả nhà cậu chưa có bức ảnh nào chụp chung mà đủ cả ba người. Lúc nào cũng chỉ là mẹ và cậu.

- Cậu rất giống mẹ. Còn màu tóc….Cha cậu là người nước ngoài à?

- Ừ. Cha tôi là người Ý. Ai cũng nghĩ là tôi nhuộm nhưng từ khi sinh ra nó đã vàng thế rồi đấy chứ.

- Thế cha mẹ cậu tại sao không sống chung với cậu?

Nụ cười trên môi Yo Seob bỗng vụt tắt, đôi mắt cụp xuống. Cậu khẽ thở dài:

- Uhm……anh biết vụ tai nạn máy bay năm ngoái chứ, chuyến bay từ Venice về Seoul…..Cha mẹ tôi là hành khách trên chuyến máy bay đó….

- Xin lỗi…- Jun Hyung hạ giọng – Tôi rất tiếc….

- Không sao, không có gì…Mà anh định để tôi ôm cái khung ảnh này đến bao giờ?

-

Yo Seob lại nhe răng ra cười, nhưng đôi mắt thì vẫn còn long lanh long lanh.

- Cậu muốn tôi đóng ở đâu?

- Bức tường chính giữ phòng khách này nhé!

Chỉ cần vài thao tác nhẹ nhàng và đơn giản Jun Hyung đã xác định được vị trí cần đóng đinh.

- Ơ, hay dịch sang trái một chút được không, hình như hơi lệch – Yo Seob nói.

Jun Hyung kéo sang trái đánh dấu lại bằng bút chì.

- Lên trên một chút đi, hơi hơi thấp.

Jun Hyung đáp ứng yêu cầu, kéo cao lên một chút.

- Uhm, có lẽ treo về chỗ cũ là đẹp nhất

Jun Hyung bực mình quay lại nhìn “thằng nhóc tóc vàng” với ánh mắt “sắc gần bằng” lưỡi dao.

- Rốt cuộc cậu muốn treo ở đâu?

- Hì, thôi, chỗ nào anh thấy hợp lí thì anh đóng – Yo Seob cười trừ.

-

Thấy anh hàng xóm chăm chú vào công việc, tóc vàng lân la hỏi:

- Thế sao anh lại sống một mình?

Im lặng. Chỉ có tiếng búa gõ đều đều.

- Người phụ nữ trong bức ảnh ở phòng anh chắc là mẹ anh à? Bà ấy thật là đẹp. Tôi không thấy ảnh cha anh, nhưng tôi đoán là anh giống ông ấy lắm đúng không?

Im lặng.

Nghe đến từ “mẹ” tim Jun Hyung bỗng ngưng mất một nhịp. Tay cậu khựng lại. Đúng là mẹ cậu rất rất đẹp. Khuôn mặt trái xoan thanh tú, chiếc mũi dọc dừa, đôi môi trái tim với nụ cười lúc nào cũng thường trực, đôi mắt to và sáng long lanh, bà trông giống một thiên sứ hơn là một người trần mắt thịt đơn thuần….. Và cũng đúng là Jun Hyung rất giống ông ta. Từ khuôn mặt cho đến đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi. Đó là điều ai cũng phải công nhận. Từ nhỏ cậu đã nghe quen những câu như là: “Jun Hyung à, cháu thật là giống cha cháu đó, điển trai quá!” hay “ Đúng là cùng một lò có khác, y như đúc vậy” hoặc là” Đừng chỉ giống vẻ bề ngoài, hãy thông minh và tài giỏi như cha cháu nhé! “…..Thế nhưng thực sự cậu lại chẳng cảm thấy tự hào vì điều đó chút nào…..

- Xong rồi – Jun Hyung gõ nhát búa cuối cùng.

- Hoan hô! Hoan Hô! Cảm ơn anh nhiều nhé!

Yo Seob vỗ tay rồi đập đập vào vai Jun Hyung giống như kiểu “anh em chiến hữu với nhau”. Jun toan đi thu đồ đi về thì Yo Seob lại mở to đôi mắt “nai con” thỏ thẻ:

- Anh hàng xóm à….Đã giúp thì giúp cho chót. Anh giúp tôi thêm một việc nữa nhé, nhé nhé nhé nhé!!!

- Việc gì?

- Ùhm, cái bóng điện nhà vệ sinh nó….Tôi không hiểu nó bị làm sao nữa, cứ chập chờn chập chờn hoài. Tôi thay cái nào là cháy cái ấy…Anh xem giúp tôi được không? Năn nỉ anh đấy ( au: Con nai vàng ngơ ngác, đè nát bác thợ săn )

- Lấy bóng mới ra đây.

- Oh yeah yeah! Thích quá! Anh, anh ngồi xuống ghế chờ tôi đi tìm chút đã nhé! Hôm nọ mua ba, bốn cái không biết bỏ đâu rồi! – Anh ngồi xuống đi, tôi tìm nhanh thôi! – Yo Seob sung sướng ấn Jun Hyung xuống chiếc sô pha trong phòng khách rồi vội vàng chạy đi.

“ Mình điên hay sao mà lại đồng ý giúp thằng nhỏ rắc rối này nhỉ”-“ Chắc tại trời lạnh nên đầu óc cũng bị đơ đơ rồi” –Jun Hyung nghĩ rồi thở dài –“ Làm gì mà lâu thế không biết”. Tiện tay cậu vơ lấy một –cái- quyển- gì- đó trên bàn ra đọc cho đỡ chán. Bỗng nhiên một tờ giấy rơi ra. Jun Hyung cúi xuống nhặt lên.

“Họ và tên: Yang Yo Seob.

Lớp: 12A1

Trường: THPT Jea – in

BẲNG ĐIỂM TUẦN HỌC THỨ 34

Đại số: 4

Hình Học: 4,5

Vật lí: 5

Hoá học: 5,5

Quốc ngữ: 8

Tiếng anh: 2

Lịch sử: 7

Địa lí: 7

Công nghệ: 5

…….

Môn tự chọn [ Nấu ăn]: 9,5

Nhận xét của giáo viên: Còn một tháng nữa là kì thi tốt nghiệp bắt đầu. Em nên chăm chỉ và tập trung hơn. Mong em sẽ cố gắng. “

Jun Hyung lắc đầu ngao ngán. Một kẻ trong đầu chỉ nghĩ đến đồ ăn thì có thể học tốt môn chính quy gì chứ. So sánh điểm môn Tiếng Anh và môn tự chọn mà xem….

Đúng lúc đó Yo Seob hớn hở chạy ra với hộp bóng đèn trên tay. Ngay sau khi phát hiện cái “vật thể’ đang nằm trong tay “anh hàng xóm’ là bảng điểm của mình thì vội vàng giật lại, gấp gấp – nói chính xác hơn là gần như vò nó lại rồi nhét vào túi chiếc áo hoodie gấu Pooh.

- Điểm chác đâu có quan trọng đúng không! Dù sao tôi cũng không định thi đại học! – Yo Seob đánh trống lảng – Mà bóng đèn đây rồi. Lắp giúp tôi thôi!

Tóc vàng nhanh chóng kéo Jun Hyung ngồi dậy rồi đủn vào nhà vệ sinh.

Tách tách.

- Đấy, cái bóng này lúc sáng mới thay chạy ngon lắm nhưng giờ lại không lên rồi. Điên thật!

- Cậu soi cái đèn pin lên đây.

Jun Hyung chỉ cần nhìn lướt qua là biết nguyên nhân của vấn đề.

- Nó bị làm sao vậy?

- Nó bị ngu – Jun nói giọng chế giễu – Cái vít ở bên trong bấc đèn bị lỏng, cậu có tua vít không? Lấy cho tôi.

- Tua vít á! Có, có – Yo Seob chạy đi lấy tua vít, vừa đi vừa lẩm bẩm – Cái bóng đèn thì bị ngu gì nhỉ?

…………………….

- Tìm mãi mới thấy! Đây rồi! Tua vít đến rồi đây!

Yo Seob vội vàng chạy vào trong nhà vệ sinh. Thế nhưng không may cái chân hậu đậu “không có mắt” của cậu đã vấp vào bậc cửa và thế là……

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

- Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á

Hai tiếng hét vang lên rồi im bặt.

……………

Jun Hyung không thể tưởng tượng nổi cái tình trạng của cậu lúc bấy giờ. Phía sau đầu thì bị đập xuống sàn nhà đau chết điếng, còn phía trước thì bị đầu của một con heo tóc vàng ngu ngốc đập vào, chắc phải sưng một cục không như quả ổi thì cũng là quả cam. Đã thế lại còn bị con heo đó đè lên, cả người không cử động nổi. Nhưng có lẽ điều khiến cho cậu rơi vào tình trạng bất động toàn thân đó là hình như…… chỉ là hình như thôi….. Hình như môi cậu và môi con heo đó đang ở gần nhau lắm….

Má cậu và cái má bầu bĩnh của Yo Seob đang chạm, mà không, phải là dính vào nhau mới đúng. Jun Hyung còn có thể nghe rõ từng hơi thở Yo Seob – có chút gì đó như đang nén lại, có lẽ là vì sợ nếu như thở mạnh thì sẽ làm tổn thương đến tai cậu, và chính cậu ngay bây giờ cũng vậy thôi, thở mà cũng như không. Nhưng như thế hình như lại càng tăng thêm phần kích thích thì phải. Tim Jun Hyung bỗng dưng đập loạn lên. Thình thịch thình thịch thình thịch…….Chỉ cần cậu quay đầu một chút về bên trái là……ÔI! Tại sao cái bên Yo Seob này không chịu đứng dậy vậy? Thế này làm sao mà chịu nổi!

Bỗng nhiên có tiếng chuông cửa: Kingggggg Coongggggg ( au: Hình như trong fic này có nhiều Kinggggggg Coongggggg quá >.<)

Cả Yo Seob và Jun Hyung đều giật mình.

- Auuu – Jun khẽ rên lên.

- Xin…xin lỗi anh….Tại…tại không có đèn nên tôi không để ý cái bậc cửa – Yo Seob vội vàng đứng dậy rồi chạy đi với tốc độ của tàu hoả ( =.=”) - Để…để tôi xem ai bấm chuông.

“Sợ quá” – Seob nuốt nước bọt đánh “ực” một cái – “Thêm tí nữa chắc mình chết mất.” Cậu chỉ muốn ngay khi mở cửa sẽ nhảy chồm lên mà ôm mà hôn vị khách tuyệt vời đã đến vào đúng lúc nguy cấp nhất!

- Tôi đến đây! Tôi đến đây!

Cạch (ơ =.=”)

- Oh Yeah! – Yo Seob rú lên rồi nhảy chồm lên ôm lấy “vị cứu tinh”

Vị cứu tinh đó rốt cuộc là ai? Hãy đón xem ở chap sau

…………………………………………� �…….

CHAPTER 4

- Oh Yeahhhh!!! – Yo Seob nhảy chồm lên ôm lấy vị cứu tinh.

“Cứu tinh” không hiểu gì, lấy tay đủn Yo Seob một cách cật lực:

- Ơ, thằng hâm này! Lúc sáng mới gặp nhau xong mà! Làm cái trò gì thế!

- Tớ là tớ nhớ cậu lắm ấy ấy ấy – Yo Seob không hề thay đổi tư thế, hai chân vẫn quặp chặt lấy “cứu tinh” - Tớ là tớ yêu cậu lắm lắm lắm ấy!

- Ăn nói vớ vẩn! Có bỏ ra không! Nặng chết đi được!

“Cứu tinh” tiếp tục đủn Yo Seob còn Yo Seob tiếp tục bám chặt lấy “cứu tinh”.

Đúng lúc đó Jun Hyung bước ra từ nhà vệ sinh:

- Sửa xong rồi đấy. Từ nay nó………

- Ơ….

- ……

Ba con người đứng chết trân, nhìn nhau ngỡ ngàng.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Seob tóc vàng vội hạ cánh xuống đất rồi bật cười một cách “thích thú” để xua đi cái không khí “chết trân”.

- Á ha ha ha ha ha [ =.=” ]

Quả thật đây là điệu cười nhạt nhẽo, vô duyên và ngớ ngẩn nhất từ trước đến giờ mà hai người kia được nghe. Họ quay lại nhìn Yo Seob với ánh mắt “đồ điên, có im đi không” khiến cu cậu xấu hổ ngậm chặt mồm lại không dám hé một lời.

- Uhm hum – Jun Hyung hắng giọng – Cái đèn sửa xong rồi. Tôi về đây.

- Đợi chút ! – Uhm…..Đây là bạn thân của tôi – Yoon Doo Joon - Một hot boy toàn phần vô cùng tuyệt vời – Nói đến đây Yo Seob bật cười thích thú [ ố ô =.=” ] rồi quay sang chỗ “cứu tinh” - Giới thiệu với cậu, đây là anh hàng xóm đẹp trai và tốt bụng của tớ - Yong Jun Hyung. Hai người làm quen đi!

- Chào anh! – Yoon Doo Joon đưa tay ra bắt - Thằng nhóc ngoan ngoãn này sẽ gây cho anh nhiều rắc rối lắm đấy. Phiền anh rồi!

- Chào cậu – Jun Hyung nói rồi đi thẳng ra cửa, không quay lại nhìn lấy một cái.

- Ơ… tạm biệt anh – Doo Joon ngẩn người mất mấy giây – Seob này, anh hàng xóm của cậu kì thật đấy.

- Ừ, nhưng cũng tốt bụng lắm. Hôm nay đóng giúp tớ cái khung ảnh với lại sửa cái bóng đèn nhà vệ sinh đấy.

- Xì, cái đấy tớ mà chẳng giúp được. Mà trán cậu có cái cục gì thế kia! Cái con người vụng về này – Doo Joon nhăn mặt rồi lấy tay ấn ấn vào “quả ổi’ trên trán Yo Seob – Chán quá đấy!

- Đau!

- Để yên xem nào!

- Đau mà!

- Đứng yên không ta tẩn cho một trận bây giờ!

- Thách nhau à! Ta không sợ! Hãy đỡ ‘liên hoàn chưởng” của Yang Yo Seob đây!!!!!

- Xí, ta cũng có “liên bát chảo” nhá!

- Bịa đặt! Làm gì có cái gì là “liên bát chảo”!

- Yoon Doo Joon đại ca nói có là có, không hỏi nhiều!

- YAAAAAAAAAA YAAAAAAAAA!!!!!!!!

Thế là hai “thằng nhóc” nhảy lên ghế sô pha lấy gối lao vào đập nhau ầm ầm.

…………………………………………..

Jun Hyung bước ra ngoài, chống hai tay lên thành ban công. Cậu hít lấy một hơi thật sau cái không khí lành lạnh nhưng đầy yên tĩnh của Seoul về đêm. Làn không khí lành lạnh đó nhanh chóng tràn vào phổi Jun Hyung, rồi lan vào từng mạch máu một cách nhanh chóng khiến cả người cậu trở nên man mát và rất dễ chịu…. Gió thổi nhè nhẹ. Bầu trời hôm nay đen thui, chẳng có lấy một vì sao, thỉnh thoảng chỉ có vài đốm sáng nhấp nháy của những chiếc đèn báo trên phi cơ khi chúng bay vụt qua bầu trời đêm Seoul…..

Jun Hyung chợt nghĩ đến Yo Seob – cái con người kì lạ mới xuất hiện trong cuộc đời cậu mà đã khiến cho cậu…..phải nói thế nào nhỉ…. khiến cho cậu có cảm giác gì đó là lạ nhưng dễ chịu, giống y hệt cái làn không khí kia. Cậu cảm thấy không ghét cái con người kì lạ đó, mà không, phải là không ghét nổi chứ. Dù sao cậu bé đó cũng thật đáng thương…. Mất cả cha lẫn mẹ trong một vụ tai nạn máy bay, sống một mình cô đơn…. thế nhưng lúc nào cũng yêu đời, nụ cười “thiên thần” vẫn thường trực trên môi, giống như là một mặt trời bé nhỏ, ban phát những tia nắng ấm áp của mình cho mọi người…….

Jun Hyung vỗ vỗ tay vào đầu: “Mình có đang tự lí tưởng hoá không! Dù sao thì cái mặt trời vàng khè ấy cũng vô cùng rắc rối!”.

À, còn anh bạn “cứu tinh “ Doo Joon, cậu cảm thấy không thích cậu ta. Ờ, rõ ràng là cậu ta không làm gì ảnh hưởng đến Jun Hyung [ gặp nhau chưa đầy một phút thì ảnh hưởng cái gì =.=” ], thế nhưng Jun Hyung lại chẳng có cảm tình chút nào. Mặc kệ đi, cuộc đời này có quy định thích hay ghét là phải có lí do đâu. Ghét thì ghét thôi.

Cửa ban công nhà bên khẽ mở. Yo Seob đi thật nhẹ ra ngoài. Cậu quay sang nhìn “anh hàng xóm” một cách chăm chú. Khuôn mặt lạnh lùng, hay ăn nói cộc lốc, nụ cười nửa miệng đáng ghét, đôi môi hơi cong cong……..tất cả đối với cậu đều có vẻ gì đó rất quyến rũ. Hưm, cậu cũng không hiểu vì sao nữa. Có lẽ là cậu thích anh ấy. “Có nhanh quá không? Rốt cuộc là mình đang có cảm giác gì vậy”- Yo Seob khẽ thờ dài- “Khó hiểu quá đi!”

- Bạn cậu về rồi à? – Jun Hyung hỏi nhưng đôi mắt vẫn nhìn thằng vào khoảng không phía trước.

Yo Seob giật mình nhìn xung quanh. Nếu như cậu không phải là người duy nhất đứng gần Jun Hyung trong bán kính năm mét thì cậu đã chẳng thể biết được “anh hàng xóm” của mình đang hỏi ai.

- Hả? À, vâng, cậu ấy vừa mới về xong….Anh chưa ngủ à? Ốm thì nên tranh thủ ngủ nhiều nhiều một chút!

- Cậu vẫn học hành tệ như thế sao?

- Hả? À, tôi có định thi đại học đâu mà - Vẫn nụ cười nhăn răng quen thuộc.

- Đấy đâu phải là lí do. Không thi đại học thì cũng nên có cái bằng tốt nghiệp chứ.

- À – Khuôn mặt mặt trời tóc vàng ửng hồng – Tôi hơi kém….

- Tôi muốn đề nghị với cậu một việc.

- Việc gì?

- Tôi muốn trao đổi một chút.

- Trao đổi ? – Yo Seob nhắc lại, trong mắt cậu bỗng hiện lên hai dấu hỏi chấm to đùng đại bác.

Năm giây im lặng.

Một.

Hai.

Ba.

Bốn.

Năm.

“Rốt cuộc là muốn trao đổi gì ?”

Ðề: [Shortfic] It Has To Be YOU [ver.1]

^^~ Chap 5 này có OST nhé! Vì thế mình mong mọi người đến đoạn có OST hãy mở nó lên để cảm nhận được hết cậu chuyện nhé,à và nhớ là hãy đọc thật chậm nhé

CHAPTER 5

Năm giây im lặng.

Một.

Hai.

Ba.

Bốn.

Năm.

“Rốt cuộc là muốn trao đổi gì ?”

- Tôi sẽ kèm cậu môn Toán và Anh Văn từ bây giờ cho đến lúc thi tốt nghiệp….

- Hả? – Yo Seob há mồm ngạc nhiên mà hàm như chỉ trực rớt ra ngoài. Hai mắt cậu trố lên, dấu hỏi chấm ban nãy đã biến thành hai dấu chấm than to không kém – Kèm tôi học á? Ha ha ha [ cười nhạt hơn nước ốc] Thôi đừng đùa nhau. Liệu anh có đủ trình độ không? Mà tôi lại còn rất dốt nữa.

- Tôi không làm những việc mà mình không có đủ tự tin. Đổi lại…

- Đổi lại gì?

- Đổi lại cậu phải nấu cơm tối cho tôi. Đúng bảy giờ, ngày nào cũng như ngày nào, không hơn, không kém.

- HẢ?

Mồm “tóc vàng” lại há rộng ra tí nữa. Nhưng ngay sau đó cậu nhanh chóng lấy tay phải đủn đủn hàm dưới lên ( lỡ rơi thật thì sao).

- THẬT KHÔNG??? - Giọng Yo Seob bỗng trở hớn hở lạ thường, cả khuôn mặt cũng thế.

Im lặng

- Hahahaha – Seob bật cười thích thú ( lần này là thích thú thật sự nhé ) Thế này thì còn gì vui hơn! Tôi cũng ghét phải ăn một mình lắm rồi! Đồng ý đồng ý! Đồng ý ngay!

- Tốt. Vậy bắt đầu từ ngày mai. Đúng bảy giờ. – Jun Hyung nói rồi định đi vào nhà.

- Ơ mà……

- Sao?

- Ùhm, có…có… thể bỏ cái yêu cầu đầu tiên đi được không? Năn nỉ anh đấy – Yo Seob lại giương đôi mắt “nai con ngơ ngác” lên cầu xin.

- Không.

- Làm ơn đi. Tôi dốt lắm. Anh không dạy được đâu…..

- Không cái này thì không cái kia.

- ……

Jun Hyung đi thẳng vào nhà rồi đóng cửa đánh “rầm” một cái. Yo Seob giật nảy cả mình, nãy giờ cậu vẫn giương đôi mắt nai nhìn theo với hi vọng anh hàng xóm sẽ quay lại cười toe toét nói rằng “Tôi đùa đấy”, thế nhưng đấy là điều sẽ không bao giờ xảy ra. Seob thở dài, gục đầu lên thành ban công, hai tay thõng xuống nhìn chả khác gì cái xác không hồn. Mà cũng đúng thôi, hồn của cậu hiện giờ đang bay vất vơ lơ lửng ở cái xó nào rồi không biết…..

“ Nên vui hay nên buồn đây….”

…………………………….

Ngày hôm sau, tại trường THPT Jae In:

- Yo Seobbbb!!!! – Doo Joon gọi váng lên từ xa rồi chạy đến khoác vai Yo Seob – Hôm nay cậu lại có ca làm ở nhà hàng “Fenice “ đúng không? Có muốn quá giang không! Hôm nay tớ lại cũng có chút việc phải qua công ty của bố……

Doo Joon chợt dừng lại. Hình như nãy giờ Yo Seob không để ý thấy cậu nói gì hết, đôi mắt “nai con” vẫn cứ nhìn lơ đãng về phía trước.

- Này! Này! Yang Yo Seob! – Doo hét toáng lên rồi tát tát vào mặt “tóc vàng hoe” - Cậu bị làm sao đấy!

Lúc này hồn Seob ngố của chúng ta mới lượn về nhập vào xác ( đi từ hôm qua tới giờ =.=”) . Cậu giật mình quay lại nhìn Doo:

- À, không có gì. Tớ chỉ đang suy nghĩ một chút thôi!

- Xììì,nghĩ cái gì mà chăm chú thế.

- Ờ….Hôm qua anh hàng xóm đề nghị tớ một chuyện….

- Chuyện gì?

Thế là Yo Seob vận động hết tay chân mồm miệng để miêu tả lại mọi chi tiết của cuộc hội thoại “kì lạ” cho anh bạn thân nghe, còn anh bạn thân thì há mồm nhuốt từng lời. Lúc nghe xong, khuôn mặt Doo Joon chẳng khác gì Yo Seob hôm qua.

- Thế đấy…- Seob nói rồi thở dài đánh thượt một cái.

- Thôi, đừng lo. Cậu có thể từ chối không nấu cơm cho anh ta mà. Như thế thì sẽ chẳng phải để anh ta kèm học nữa.

- Ừ, nhưng cậu biết là tớ ghét phải ăn một mình mà….Biết làm sao được….

- Hay để tớ đến ăn với cậu nhé!

- Bố mẹ có thể cho cậu đến một, hai lần chứ làm sao được cả tháng, cả năm…

- Ừ - Doo Joon lại cũng thở dài - Biết làm sao đây….

- Thôi, cậu yên tâm đi. Chuyện đâu khắc sẽ có đó. Không phải lo! – Yo Seob lại nhe răng cười toe toét – Mà dạo này cậu hay đến công ty của bố nhỉ. Càng tốt tớ đỡ phải bắt xe bus. Mà xe đâu? Mau lên tớ sắp muộn làm rồi!

- Xe đang chờ ở cổng trường rồi…ơ ơ…chạy gì nhanh thế, đợi tớ với!

………………………..

- Bye bye! Tớ vào làm đây! – Yo Seob vẫy vẫy tay chào Doo Joon.

- Đừng có làm vỡ cái gì đấy nhé!

- Yên tâm đi! – Seob nói rồi nháy mắt một cách rất điệu nghệ.

Doo Joon cười khẩy:

- Cái thằng nhỏ này thật là……

- Thưa cậu chủ, bây giờ chúng ta đến công ty của ông chủ thật sao? - Người lái xe quay lại hỏi.

- Anh làm việc cho tôi bao nhiêu lâu rồi mà còn hỏi như thế. Đến đó làm gì. Về nhà thôi.

- Vâng.

…………………………………

Yo Seob vừa ăn vừa nhìn “anh hàng xóm” với ánh mắt đầy lo lắng và sợ sệt. Cậu chỉ ước giá như bữa ăn này sẽ dài mãi mãi, dài hàng thế kỉ để cậu không phải chịu cái cảnh xấu hổ vì trình độ học thức chấp chới mức “gà con” của mình. Còn cái con người đang ngồi đối diện cậu và ăn một cách rất từ tốn cùng với khuôn mặt không chút biểu cảm kia trong lòng thực ra cũng đang “hơi hơi” lo lắng vì không biết sẽ phải dạy thằng nhóc ngốc nghếch tóc vàng thế nào….

- Tôi nấu ngon đúng không? – Yo Seob rụt rè hỏi.

Im lặng.

- Thực ra thì anh vẫn có thể sang ăn cơm cùng tôi mà không phải dạy tôi học mà….

- Đúng tám giờ sẽ bắt đầu học. Môn tiếng Anh trước, Toán sau.

Nghe giọng nói quả quyết của Jun Hyung, Yo Seob biết rằng cậu sẽ chẳng thể nào thay đổi được quyết định của anh nên đành thở dài rồi nhá nốt chỗ cơm.

……………………………………….

8:00 PM.

- Trọng tâm của tiếng Anh lớp 12 gồm có: “Conditional Sentences” – Câu điều kiện, “Relative Clause” - Mệnh đề quan hệ và “Reported Speech” - Lời nói gián tiếp. Hôm nay tôi sẽ ôn lại cho cậu về câu điều kiện. Ok? – Jun Hyung nói rồi chống hai tay xuống bàn.

- Ơ…Vâng…vâng – Yo Seob nãy giờ vẫn mắt chữ A, mồm chữ O ngạc nhiên vì không ngờ anh hàng xóm sửa xe máy của mình lại có thể nói một cách rành mạch, à không, phải là một cách điêu luyện những từ tiếng anh mà có cho cậu tiền cậu cũng không thể phát âm chính xác, dù chỉ là một chữ ( trình độ kém nó thế đấy T.T ).

- Vậy câu điều kiện có mấy loại?

- Ờ một hả?

Im lặng.

- Mà nhầm, hình như ba đúng không? Ba hay bốn nhỉ?

Im lặng.

- Hì, thực ra nếu anh hỏi tôi Pasta có bao nhiêu loại hay mười cách chế biến bào ngư là gì thì tôi còn biết chứ…..

Jun Hyung lừ mắt nhìn Yo Seob làm cậu sợ chết khiếp, sau đó anh lấy bút vẽ lên giấy một sơ đồ:

- Câu điều kiện gồm có hai loại đó là: Câu điều kiện chỉ khả năng và câu giả thiết. Hum…Cậu hãy cứ coi đó như là mì spaghetti và mì lasagna.

- Mì spaghetti và mì lasagna. ( hai mắt sáng quắc lên như đèn pha ô tô =.=”)

- Uhm, hai loại mì này lại có thể chia ra làm ba cách nấu. Mỗi cách sẽ có một công thức khác nhau và tạo nên những món khác nhau. Được chứ?

Yo Seob gật đầu lia lịa.

- Loại mì spaghetti - ”Điều kiện chỉ khả năng” dùng để diễn tả một hành động có thể hoặc không thể xảy ra trong hiện tại, quá khứ hoặc tương lai. Quan trọng ở đây là cách hợp thì giữa mệnh đề If và mệnh đề chính.

- Giống như sự phù hợp giữa nhiên liệu chính và nhiên liệu phụ đúng không?

- Hãy coi như vậy đi. Nếu như mệnh đề If là thì hiện tại đơn…………………………………..

……………………………………..

http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/....IW68WOFD.html

Kể từ ngày hôm đó trở đi, đúng bảy giờ tối Yo Seob lại chuẩn bị bữa ăn cho Jun Hyung và đúng tám giờ tối Jun Hyung lại kèm Yo Seob học.

Cũng kể từ ngày hôm đó trở đi, khi cả Seoul đã chìm trong màn đêm, người ta vẫn có thể thấy ở hai căn hộ nọ ngay sát cạnh nhau có một chàng trai lạnh lùng mặc dù đã tốt nghiệp cấp III được ba năm nhưng vẫn đi mua một đống sách cơ bản, nâng cao đủ thể loại rồi cả sách dạy nấu ăn nữa về để nghiên cứu, tìm cách dạy cho một thằng ngốc tóc vàng. Và ở căn hộ bên cạnh, có một thằng nhóc tóc vàng bò lăn bò toài ra làm một lô một lốc những bài tập toán, bài tập tiếng anh mà trước đó, cậu thà chết chứ không bao giờ sờ đến.

Cuộc sống là như thế. Luôn luôn có những con người kì lạ, những điều kì lạ xảy đến khiến cho con người ta phải thay đổi lối sống, cách suy nghĩ của chính mình….

- Đang tắm thì mất điện.

Jun Hyung vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh vừa lẩm bẩm. “Không hiểu làm sao giữa cái tháng này lại có thể có mưa lớn rồi bão được nhỉ. Đúng là dở hơi.”

Trời đã mưa được hai ngày nhưng đến tối hôm nay thì trở nên to và vô cùng đáng sợ. Mưa rào rào, sấm chớp đùng đùng, gió thì thổi mạnh như muốn cuốn bay cả người. Hình như lúc nãy sét đã đánh trúng đường dây điện ở gần khu này nên điện bị mất hoàn toàn. Mọi thứ chìm vào trong bóng tối.

Cập! Cập! Cập…Cập! Cập! Cập!......

Jun Hyung nghe thấy tiếng cửa đập. Hình như là cửa ban công. Rõ ràng lúc nãy cậu đã đóng rồi mà ( chỉ chưa chốt thôi ). Jun mò mẫn trong bóng tối tìm chiếc đèn pin rồi đi vào phòng ngủ.

“Kiểu gì vậy nhỉ?” - Cậu đóng cửa rồi chốt trong lại. Bây giờ Jun Hyung mới để ý ở trong phòng có tiếng gì đó……Giống như tiếng khóc……tiếng khóc thút thít…..

Bên ngoài chớp vẫn cứ loé lên, sét đánh loạn xạ kêu uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh……..

Nuốt nước bọt đánh “ực” một cái, Jun từ từ tiến lại góc phòng – nơi đang phát ra tiếng khóc…..Chầm chậm soi chiếc đen pin vào………..

Một vật “gì đó” đang “ngồi” co ro ở đó……..Rồi cái “vật” đó từ từ ngước đầu lên…….

Nếu Jun Hyung mà bị yếu tim thì hẳn cậu đã lăn đùng ra vì chết khiếp trước cái khuôn mặt đó……Nhưng thật may mắn làm sao, ông trời sinh ra đã ban cho cậu một quả tim khoẻ hơn bình thường nên mới bình tĩnh hỏi:

- Cậu đang làm gì ở nhà tôi vậy?

- Tôi….ôi….t…ôi….s….ợ…..sợ….l� �...ắm…lắm…..

Cái “vật” đó với mái tóc màu vàng ướt sũng và khuôn mặt bầu bĩnh đang nhoè nhoẹt nước mắt vừa nói vừa nấc khiến cho Jun Hyung mãi mới dịch được là “nó” đang nói gì.

- Sợ thì về nhà đóng cửa lại. Lên giường, trùm chăn, đi ngủ. Thế là hết.

Yo Seob vẫn tiếng tục khóc nấc lên:

- H…ôm…đó….b…b…bố…m..ẹ đ..i..tr…ời…..b..ão……S..eob… s..ợ bão…Seob sợ…sợ…. t…ốiii….

Jun Hyung giật lấy tay Yo Seob, định kéo cậu dậy rồi đuổi thẳng về nhà vì cái tội nửa đêm nửa hôm trời mưa bão, dám trèo qua ban công nhà người ta, chui vào phòng rồi ngồi khóc lóc. Nhưng khi cậu định kéo đi thì bắt gặp đôi mắt đang ầng ậc nước, sưng húp lên vì khóc của Yo Seob, toàn thân cậu bé thì run lên bần bậc, tóc tai người ngợm đều ướt hết cả……Trông “mặt trời” bây giờ chẳng khác gì một chú chim bé nhỏ lạc cha mẹ giữa cơn giông bão. Đang hốt hoảng và vô cùng cô đơn.

Cậu thả tay Yo Seob, thở dài rồi đi ra tủ lấy một chiếc khăn tắm trùm lên đầu cậu bé – lúc này vẫn đang khóc:

- Sao không đi cửa trước? Nhìn xem cậu ướt cả rồi!

- Cửa...a..a…trước…a…nh…. đ…óng…gọ…i…khô…ng được…c..c.

- Dù thế thì…..

- Bố….m..ẹ…ẹ…s..sẽ…sẽ…. không…không….ba….o… giờ về…v..ới….t..ôi…n…ữa….rồi….l� �m…sa…o…o đ…â….y…

Jun Hyung lại thở dài. Cậu ngồi xuống bên cạnh rồi xoa xoa đầu Seob:

- Không sao đâu,không sao….ở đây…có tôi rồi….nín đi…..

- H..ọ…s..ẽ…về…ch..ứ….. – Yo Seob ngước mắt lên hỏi.

- Uhm, họ sẽ về với cậu thôi.

- Bố…m..ẹ…sẽ..về….s…s..ẽ…v…ề …Bố…m..ẹ…sẽ..về….s…s..ẽ…v… ề……..

http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/....IW68WOFD.html

Tóc vàng đáng thương cứ thế lẩm bẩm rồi dựa vào vai Jun Hyung ngủ tự lúc nào không biết. Ngủ nhưng những giọt nước mắt vẫn cứ thế tuôn rơi….Jun Hyung ngập ngừng vòng tay qua vai cậu bé, rồi nhẹ nhàng vỗ về:

- Nín đi, rồi bố mẹ cậu sẽ về sớm thôi…….Về sớm thôi…….

Ngoài trời mưa vẫn to, gió vẫn thổi, ầm ĩ và đáng sợ hơn bất cứ khi nào. Thế nhưng, ngay lúc này đây, cái cảm giác là bờ vai cho người khác sự bình yên lại khiến cho Jun Hyung cảm thấy bình yên hơn cả. Cậu khẽ mỉm cười rồi cũng từ từ chìm giấc ngủ. Và nếu bạn nhìn thấy, bạn sẽ ngạc nhiên bởi đó không còn là một nụ cười nửa miệng nữa. Đó là một nụ cười thực sự……..

Trên bức tường kia, người phụ nữ trong bức ảnh hình như cũng khẽ mỉm cười…………

……………………………………….

CHAPTER 6

Part 1

.

.

.

-Xeeeeeeeeeeeeee buýttttttttttttttttttt!!! Đợi đã….! Sao đi nhanh thế!

Yo Seob hét toáng lên rồi vắt chân lên cổ chạy mà không tài nào đuổi kịp chiếc xe buýt, và chiếc xe buýt cũng chẳng dừng lại để đợi cậu.

- Lại đi học muộn thì chết với cô giáo rồi – Seob chống hai tay vào đầu gối thở dốc và nghĩ đến cái viễn cảnh phải ngồi “xổm” những hai tiết ở ngoài hành lang khối mười. Thế thì còn gì mặt mũi đàn anh lớp mười hai nữa. Cậu xị mặt xuống, dẩu mỏ lên theo kiểu “môi thướt tha đi trước, người lả lướt theo sau” rồi lếch thếch bước đi.

Bỗng nhiên “kiiiiiiiíttttttttt” . Tiếng phanh xe vang lên ở ngay sát Yo Seob khiến cho cậu bé giật nảy cả mình, né người sang một bên.

- Ăn cướp hay bắt cóc! (=.=”)

Dù người đi đang đi chiếc mô tô phân khối lớn đang đội mũ bảo hiểm nhưng vẫn có thể thấy anh ta cười nhếch mép một cái.

- Không muốn muộn học thì lên xe.

- Hả?

- Không đi thì thôi – Jun Hyung nói rồi rú rú ga.

- Không…tôi đi, tôi…đi – Seob nói rồi nhảy ngay lên xe.

Jun liền lao thẳng đi làm cho Yo Seob tí nữa thì mất đà ngã bổ chửng về phía sau.

- Á á á á á! Anh định giết người à!

- Bám chặt vào.

- HẢ?

- Không muốn chết thì bám chặt vào.

- Không được! Tay tôi còn phải giữ đầu! Anh đi nhanh thế này bay mất đầu tôi thì sao!

Jun Hyung không nói gì, rú ga tăng tốc khiến Seob thêm một lần nữa mất đà, ngửa về phía sau rồi ôm chầm lấy Jun Hyung.

- Tôi chưa muốn chết sớm đâu hu hu – Yo Seob bám chặt lấy “anh hàng xóm” rên rỉ.

Chiếc xe môtô lao vun vút, lượn lách qua những con đường đang vào giờ cao điểm của Seoul rồi dừng lại trước cổng trường THPT Jae – In.

- Cậu còn chưa xuống sao?

- Xuống…..xuống đây.

Yo Seob nói giọng run run rồi từ từ “tiếp đất”. Dù đã chạm cả hai chân xuống mặt đất rồi mà cậu vẫn còn cảm thấy cả người mình đang bay bay, giống kiểu “đi mây về gió” vậy. Mặt mũi cậu thì xanh lè xanh ngắt như cái tàu lá chuối, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

- Cảm…cảm ơn anh.

- Đi đây – Jun Hyung lại phóng xe đi.

“Mặt trời xanh lè” nhìn theo khẽ rùng mình một cái. Bỗng nhiên có tiếng học sinh nhốn nháo ở phía sau Yo Seob. Cậu quay lại. Hoá ra là chiếc xe buýt tội lỗi đã bỏ rơi Yo Seob bây giờ mới đến nơi. Cậu nuốt nước bọt đánh “ực” một cái rồi lắc lắc đầu đi vào trường.

.

.

.

- Hôm nọ cậu ngủ ở nhà anh ta, sáng nay thì anh ta đưa đến trường sao? – Doo Joon tròn mắt hỏi.

- Ừ. Hôm nọ bão to quá, tớ sợ……Hôm nay thì tý nữa đi học muộn. May anh ấy đưa đi. Nhưng anh ấy đi nhanh quá làm tớ sợ hết cả hồn. Cậu không biết là trong nội thành mà anh ấy đi tốc độ bao nhiêu đâu! Tớ còn tưởng đầu tớ bay mất ấy chứ………

Yo Seob cứ thế vô tư thao thao bất tuyệt về anh hàng xóm mà không hề để ý đến ánh mắt kì lạ của Doo Joon.

Doo Joon là một công tử nhà giàu, từ bé đã được bố mẹ nuông chiều, bao bọc. Điều đó cộng với tính tình thất thường của một “cậu ấm” khiến cho cậu không có nhiều bạn và cũng chẳng dễ dàng kết bạn. Thế nhưng từ ngày Seob tóc vàng xuất hiện thì mọi chuyện đã thay đổi. Doo Joon trở nên vui vẻ và không còn quá khó tính như trước nữa. Sự vô tư và ngây thơ của Yo Seob giống như tiếng hót của một chú chim nhỏ trong một khu vườn lúc nào cũng được rào chắn kĩ càng, nó khiến Doo cảm thấy yêu đời và dễ chịu hơn….Chơi với nhau hơn bốn năm. Đối với Doo, tình cảm cậu dành cho Yo Seob hình như không chỉ dừng lại ở mức bạn bè. Nó đã tiến xa hơn từ lâu rồi…..Đôi lúc cậu muốn nói cho Seob biết tình cảm mình, nhưng….cậu không thể. Cậu sợ nếu cậu nói ra thì cũng coi như cậu tự tay đập vỡ cái khối pha lê mà bao lâu nay cậu nâng niu, giữ gìn. Yo Seob đối với cậu là như vậy….Vô cùng mong manh…..

- Doo “chân to” à, có nghe thấy tớ nói gì không - Tiếng Yo Seob cắt ngang dòng suy nghĩ của Doo Joon – Không ăn bánh thì đưa đây tớ ăn hộ cho!

- Hả? Mà sao cậu dám gọi tớ là chân to! Muốn tớ nhét cả cái bánh này vào mồm à!

- Rõ là chân to còn gì! Thử nhét xem! Tớ sẽ hét tướng lên cho cả cái trường này biết là Doo Joon hot boy thích cởi trần đá bóng trong nhà! Blều blều ( ) – Yo Seob lè lưỡi trêu người.

- CẬU!!!

Doo Joon hét lên rồi đuổi tóc vàng chạy té khói quanh sân trường. Hai thằng vừa chạy vừa hò nhau cứ như trẻ con cấp I. Thế này thì còn gì là mặt mũi đàn anh lớp 12 nữa ( )

.

.

.

Trung tâm mua bán và sửa chữa xe máy JHKD.

- Everyday I Shock, everynight i shock, i’m sorry……

Hyun Seung, Ki Kwang và Dong Woon đang chăm chú…chơi bài thì chợt nghe thấy tiếng hát “văng vẳng đâu đây”. Ba con người – sáu con mắt dáo dác nhìn quanh và ngay khi phát hiện được ra chủ nhân của tiếng hát đó thì đồng loạt sáu con mắt cùng trố lồi trố tỉ lên:

- Jun Hyung à! Mày bị ốm lại à? – Hyun Seung vứt luôn ván bài, chạy lại sờ đầu sờ trán Jun Hyung.

- Đâu, đầu hyung ấy mát mà – Ki Kwang cũng chạy lại sờ soạng

- Hay hôm nọ bị đập đầu nên…..làm sao rồi? Ôi! Hyung đẹp trai của em thật đáng thương – Dong Woon rên rỉ - Khổ thân quá đi.

- CÁI GÌ! Em bảo hyung ấy đáng thương sao! Tại sao chưa bao giờ em nói với anh được một câu nhẹ nhàng tử tế như thế! – Ki Kwang bỗng nhiên đổi giọng.

- Lúc nào anh cũng cáu cáu gắt gắt thế này thì ai mà nhẹ nhàng cho nổi!

- Anh cáu gắt lúc nào! Hả? Hả? Hả?

- Thế này không phải cáu gắt thì là gì!

- Hyung xin hai đứa! Tại sao lúc nào cũng cãi nhau thế nhỉ! Đến điên cả đầu! Muốn bị nhốt vào nhà vệ sinh không hả!

- Tại anh Ki Kwang đấy chứ!

- Do em đối xử không công bằng!

- #$^^#$^$^%^%&@#$%#$%^

- %^%&^&%&%&^*^$&^*&%^&^%$#%&&^%$#

- %$&%&^*&(*&^%$%^&^%^&^%$$%

- ^$^$^#&#&%&%#$%$#@#$%^

…………………………………………� �….

Jun Hyung chống cằm ngồi nhìn ba con người kia lảm nhảm với nhau. Đây là chuyện cơm bữa rồi nên cậu cũng chẳng có gì ngạc nhiên.

Ki Kwang và Dong Woon yêu nhau được gần một năm rồi thế nhưng có một điều kì lạ là hai đứa lúc nào cũng như nước với lửa, cãi nhau suốt ngày. Nếu như không có Hyun Seung và món đòn “Vệ sinh tiến” (nhốt cả hai đứa vào nhà vệ sinh ) thì chắc chúng đã tan đàn sẻ nghé từ lâu rồi.

Jun định quay đi, tiếp tục công việc đang dở dang thì chợt chiếc điện thoại trong túi quần lại rung lên.

Là số lạ.

- Alô?

Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói ngập ngừng:

- Cậu chủ à…………..

………………………………………..

Yo Seob ngồi nhìn đồng hồ. Đã 7:30 rồi mà chưa thấy “anh hàng xóm” đâu. Điện thoại thì không liên lạc được. Nhà cũng tối đen tối sì, bấm chuông mãi mà không thấy ai.

- Đi đâu mà giờ này còn chưa về nhỉ? Hay là ngủ quên! A! Đúng rồi! Chắc ngủ quên rồi!

Yo Seob tự lẩm bẩm một mình rồi trèo sang ban công nhà Jun Hyung để xem xem có đúng là “anh hàng xóm đang ngủ say đến quên cả bữa không”. Hai cái ban công sát sít nhau nên việc leo qua leo lại thật rất dễ dàng, với lại Yo Seob cũng quen rồi, dù cậu có là một kẻ vô cùng hậu đậu hay căn hộ đang nằm tít ở tầng tám thì cậu cũng chẳng thấy sợ.

Yo Seob nhòm qua tấm cửa kính vào trong. Cả căn phòng tối om. Bất giác, cậu xoay núm cửa:

- Ơ…Cửa không khoá à? Đúng là đang ngủ rồi. He he, người đâu mà ngủ say như chết. Quả này mình phải hù cho một phát, can tội dám để mình ngồi đợi nãy giờ.

Cậu cười thầm rồi khẽ khàng mở cửa, đi một cách nhẹ nhàng vào trong.

.

.

.

Yo Seob xoã tóc xuống trước mặt, lưỡi lè ra, quơ quơ hai tay vào không trung vừa để mò ra chỗ cái giường, vừa để “ra dáng một em ma đói ăn”.

- Jun Hyung ahhhhhh….Jun Hyung ahhhhhhh…….Ta đói quá…..Cho ta bát cơm đi……Jun Hyung ahhhhhhhh, dậy mau điiiiiiiii………….

Cộc.

Hình như chân cậu đá phải thành giường, Yo Seob khẽ cười “Phen này anh tiêu rồi, đồ đáng ghét! “

Cậu nhảy vồ lên giường:

- YONG JUN HYUNG! DẬY MAUUUUUUUUUUUUUUUUUU!

.

.

.

- Á Á Á Á Á Á Á Á……………….. (_ __||)

……………................................... .....................

Part 2

<Nhớ nghe OST nhé!>

- Haizz…….Hoá ra không có trong phòng ngủ. Vậy là đi đâu? Mà dạo này anh ta chẳng chịu đóng cửa ban công thì phải. Thật là chủ quan!

Yo Seob vỗ vỗ ngực, cậu vẫn còn đang sợ chết khiếp vì lúc này đã vồ lấy một vật tròn tròn và thằng đuồn đuột tên là gối ôm. Thật hãi hùng. Cậu khẽ rùng mình khi nghĩ đến bộ phim ma mới chiếu trên “Star Movies” hôm qua.

“Tình tính tình khoai tây chiên, pizza, mì đen, cháo thịt bò giò heo hầm rau củ quả thập cẩm tình tính tinh ngon ngon ngon dỏ dãi tình tính tinh”.

Chuông điện thoại báo có tin nhắn. Cậu vội vàng mở ra. Không phải của Jun Hyung.

“Nhớ chủ nhật này chúng mình đi Lotte World đấy nhé – Sender: Doo giò heo”.

Reply: “Tớ nhớ rồi, viết luôn vào sổ rồi, không quên được đâu hie hie “

.

.

.

Yo Seob hết ngồi nhìn mâm cơm, lại quay sang nhìn cái điện thoại. Đã 8:30 rồi. Bụng cậu thì réo “inh ỏi” lên vì đói. Seob cứ thế chạy ra chạy vào ngó sang nhà Jun Hyung xem anh đã về chưa.

8:45.

9:00.

9:30.

9:45.

- Oáp…..- Yo Seob ngáp một cái thật to rồi đóng quyển sách bài tập toán vào - Mới làm tí bài mà đã gần mười giờ rồi sao. Đồ điên Jun Hyung vẫn chưa về!

Seob bực mình đứng dậy, đá cái ghế vào rồi nhét hai tay vào túi áo. Cậu quyết định đi thang bộ lên tầng 10 - tầng thượng, hít chút không khí cho tỉnh táo đầu óc.

http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/....IW66FDUD.html

“Tại sao mình lại cảm thấy lo lắng cho anh ta…Rốt cuộc cái con người này đang ở đâu…Có xảy ra chuyện gì không? Tại sao tắt máy? Tại sao không về ăn cơm? Tại sao lại không nói với mình lời nào?....Mà mình đang thắc mắc gì vậy? Mình đâu có là gì của anh ta đâu mà anh ta phải để ý….Yo Seob à, mày cũng điên nốt rồi…….”

Cậu thở dài đánh thượt một cái rồi mở cánh cửa tầng thượng ra.

Trên này yên tĩnh quá. Yo Seob dựa vào tường rồi lẩm bẩm :

- Jun Hyung à, anh đang ở đâu?

Cậu lại thở dài rồi bất giác quay đầu sang bên trái.

Một tích tắc.

Hai tích tắc.

Tim Yo Seob bỗng nhói lên một cái.

Như có ai bóp vào vậy………..

Rất nhẹ….

Nhưng đau……

Con người đáng ghét mà cậu đã chờ đợi suốt cả buổi tối….đang ngồi ở đó, ngay trước mặt cậu. Tấm lưng gầy gò dựa vào tường, hai tay thõng xuống, đôi mắt buồn nhìn xa xăm về phía trước, khuôn mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm…. Cái dáng vẻ đầy cô đơn, lạnh lẽo ấy không hiểu sao lại khiến trái tim của Yo Seob nhói đau.

Cậu nắm chặt hai bàn tay lại rồi cứ thế đứng nhìn. “Tim à, mày bị sao vậy………….”

.

.

.

Mãi một lúc sau khi đã bình tĩnh hơn Yo Seob mới dám bước lại gần. Thái độ của cậu bây giờ đã trở thành tức giận:

- Anh có biết là tôi đã chờ suốt từ lúc bảy giờ không? Tại sao không báo cho tôi một câu? Hả? Anh là cái đồ vô tâm, xấu xa! Anh….

Yo Seob chợt im bặt, Jun Hyung dường nãy giờ như không thèm để ý đến thái độ của cậu.

- Cậu có biết uống rượu không? Có thì ngồi xuống đây. – Jun khẽ nói, giọng nghe có vẻ khang khác với bình thường.

Tóc vàng ngượng đỏ cả mặt, cậu lúng túng ngồi xuống bên cạnh. Jun Hyung đưa cho cậu một chai sô-chu rồi không ai nói gì, hai con người cứ im lặng như thế rất lâu.

Seob quay sang nhìn “anh hàng xóm”, tim cậu lại đập loạn lên. Cậu cũng cảm thấy buồn. Đúng là suốt thời gian qua cậu chẳng biết thêm gì về Jun Hyung. Anh ấy có vẻ có nhiều tâm sự hơn cậu tưởng. Anh ấy hình như có nhiều bí mật lắm chứ không đơn giản chỉ là một anh thợ sửa xe cô đơn. Cậu đã quá vô tâm chăng?

Cậu ngập ngừng hỏi, phá vỡ bầu không khí im lặng:

- Anh….có chuyện không vui à?

Im lặng.

- Anh….có thể….tâm sự với tôi mà.

Im lặng.

- Yên tâm tôi là người rất biết giữ bí mật đấy.

- Nếu một người…cậu gọi là cha nhưng lại... vô cùng vô tâm, chỉ suốt ngày cắm đầu vào làm ăn, đến mức bỏ rơi cả vợ con…Ngày vợ… mất cũng không hề có mặt và cũng chưa bao giờ nói được một câu tỏ ý quan tâm hay hối lỗi, bỗng nhiên gọi cậu đến rồi khóc lóc van xin cậu hãy trở về bên ông ta thì cậu sẽ làm thế nào? – Jun Hyung nói rồi uống một ngụm rượu. Đôi mắt vẫn nhìn xa xăm về phía trước.

- Tôi……- Yo Seob lúng túng.

- Không nghĩ ra đúng không…..Cậu bảo tôi có nên tha thứ cho ông ta không?

- Uhm…..Dù sao ông ấy cũng đã biết lỗi nên………

- Tôi cũng mong mình có thể cao thượng như vậy….nhưng……cứ nghĩ đến mẹ…cứ nghĩ đến hai mươi mốt năm qua tôi sống như một đứa trẻ mồ côi cha là tôi....- Jun Hyung bỗng ngừng lại, anh uống thêm một ngụm rượu nữa như để lấy tinh thần – Tôi…không thể….tha thứ…..

Yo Seob thấy trong mắt Jun Hyung hình như có những giọt nước long lanh đang trực trào ra, cậu tưởng mình nhìm nhầm nhưng không hề, đó chính xác là nước mắt. Jun Hyung vội ngước mặt lên trời, ngước lên để cho những giọt nước mắt đó chảy lại vào trong. Anh không hề muốn người khác thấy mình yếu đuối. Cảnh tượng này một lần nữa làm cho trái tim Yo Seob nhói đau.

- Đừng nhìn tôi như thế. Tôi không thích đâu.

- Đâu có, tôi nhìn cái bóng đèn chứ có nhìn anh đâu.

- Thế là tốt đấy – Jun Hyung cười nhếch mép và đổi lại giọng bình thường.

………

- Vậy anh quyết định thế nào?

- Tôi là kẻ ích kỉ…. vì thế tôi sẽ không dễ dàng tha thứ hay quay trở lại đâu. Tôi không thích căn nhà lạnh lẽo đó.

- Nhưng cũng đừng để quá muộn…Chắc ông ấy cũng day dứt lắm….Tôi nghĩ mẹ anh cũng không muốn thấy hai người mà bà ấy thương yêu nhất cứ mãi hằn học với nhau vậy đâu. Thật đấy.

- Tôi biết…Tôi sẽ cố….Mà cậu có nhìn thấy ngôi sao lẻ loi kia không? -Jun Hyung nói rồi chỉ chỉ tay lên trời - Đó là mẹ tôi đấy. Sáng, đẹp nhưng cô đơn và đáng thương.

- No no no, không có chuyện mẹ anh lẻ loi đâu. Bố mẹ tôi rất hiếu khách và thích kết bạn. Nhất định hai người sẽ đến làm quen với mẹ anh. Tôi chắc là họ sẽ rất hợp nhau đấy.

- Thật sao?

- Thật! Mà anh không thấy à, bây giờ hiện lên rất nhiều ngôi sao khác xung quanh mẹ anh rồi đấy! Chắc họ đã quen nhau rồi!

- Cậu đúng là……..- Jun Hyung nói rồi khẽ mỉm cười.

- Tôi làm sao?....

Yo Seob quay lại ngỡ ngàng. Lần đầu tiên cậu thấy Jun Hyung cười tươi như vậy ( thật ra là lần thứ hai )

- Cậu nhìn cái gì? – “Anh hàng xóm” lại trở về khuôn mặt đáng ghét thường ngày.

- Trời ơi! Tôi có nhìn nhầm không? Lúc nãy anh không cười kiểu - nhếch - mép - đểu - giả đúng không? Cười lại tôi xem nào!

- Đồ rắc rối. Trật tự đi.

- Không, anh cười lại cho tôi xem đi! Cười như thế có phải tuyệt không! Cười cho tôi xem đi. Please

Tóc vàng ngốc nghếch ngồi sát lại rồi bắt đầu kéo áo Jun Hyung, đôi mắt nai con chớp chớp, giọng năn nỉ.

- Please! Please! Please!

- Thôi đi mà. Tránh xa tôi ra.

- Anh gọi tôi lại rồi lại đuổi đi à! Mà anh có biết cái quảng cáo sữa bò mới không? Xem xong đảm bảo chết vì cười!

Yo Seob nói rồi đứng dậy, kẹp hai chai rượu vào hai bên nách, gù người xuống, mông chổng lên, bước giật lùi, vừa bước vừa hát:

- Sữa bò tươi nguyên chất một trăm phần trăm! Ngon ngon vắt sữa tại chỗ! Tuyệt vời! Sữa thật là ngon! Bò cái ăn cỏ, ựm bò…ựm ựm bò ò ò ò ò ò ò…………..

- Cậu thôi đi. Nghe kinh quá.

- Nhưng mà anh đang cười còn gì! Tôi sẽ hát tiếp! Bò cái ăn cỏ, ựm bò…ựm ựm bò ò ò ò ò ò ò…………..Bò đực lại cũng ựm bò ò ò ò ò ò…………………

.

.

.

Ngày nảy ngày nay, trên sân thượng của một toà nhà nọ có hai thằng ngốc. Một thằng chổng mông lên giả làm con bò, còn một thằng miệng thì cứ nói “Thôi đi” xong rồi lại ngồi cười khùng khục.

Trên bầu trời lấp lánh ngàn vì sao. Không có ngôi sao nào là cô đơn…………

CHAPTER 7 - PART 1

Sáng chủ nhật, tại Lotte World.

- Oh yeahhhhhhhh!!! Đã lâu lắm rồi tớ không được đến đây chơi! Thích quá đi! “Chân to” à! cảm ơn cậu nhé! – Yo Seob hét lên rồi sấn lại ôm Doo Joon.

Tất cả mọi người đều quay lại nhìn hai vật thể lạ, Doo xấu hổ đỏ hết cả mặt, cậu ẩy “thằng bạn ngốc nghếch” ra:

- Tớ biết là cậu vui rồi, nhưng làm ơn hãy bình thường một chút đi, không người ta lại tống cổ cả hai đứa ra ngoài thì hết chơi bời đấy!

- Ùhm, ùhm. Tớ biết rồi. Tớ sẽ nghiêm túc – Seob nói rồi đứng nghiêm tỏ vẻ chỉn chu, đứng đắn - Thế này được chưa? Nào, bắt đầu chơi thôi!

- Vậy chúng mình chơi trò gì trước?

Yo Seob xoay xoay tấm bản đồ khu vui chơi rồi sung sướng hét lên:

- Đua xe điện! Tớ rất thích đua xe điện! Chúng mình chơi đua xe điện đi!!

Nói xong rồi “tóc vàng” vội chạy đi bỏ mặc thằng bạn thân đứng chết trân giữa những cái lắc đầu ngán ngẩm của mọi người. Doo Joon lúc này đây chỉ mong sao cái nắp cống dưới chân mình sụt thẳng xuống dưới. Cậu thà lăn lộn dưới đống bùn rác còn hơn là phải chịu cái cảnh xấu hổ khốn khổ như thế này.

- Bạn cháu lâu lắm rồi không được đến đây chơi nên nó hơi…..

- Doo chân to à! Mau lên, tớ mua vé rồi!! Ra đây đi!

- À, ừ! Tớ đến đây!

“Đời mình sao lại có người bạn như thế chứ T.T “ – Doo đành khóc trong lòng rồi chạy đi.

Ngày hôm đó, Yo Seob và Doo Joon đã chơi tổng cộng 56/66 trò. Mười trò đáng thương bị bỏ sót toàn là những trò như đi xe cút kít hay đạp xích lô dành cho trẻ con. Đáng ra là hai thằng cũng chơi đấy thế nhưng tại cái xe nó bé quá, mà ngồi lên thì chỉ có nước hỏng hết hàng họ, cho nên đành phải chồng cằm ngồi nhìn. Hôm nay là một ngày thật vui.

.

.

.

- Kem việt quất ngon quá “chân to” ạ. Có ăn thử không?

- Khônggggggggg

- Bánh quế này cũng ngon lắm! Giòn tan đi ấy!!!

- Khônggggggggg

- Đùi gà nướng ở đây vị lạ thật!! Thử nhé!

- Khônggggggggggggggggggggggggggggg

- Còn nữa, rau hẹ nướng, chả cuốn rồi……….

- Không. Không và không!

Yo Seob dẩu môi ra nhìn Doo Joon – lúc này mặt mũi đang xanh lè như tàu lá chuối và trông có vẻ gì đó rất căng thẳng, hai tay cậu thì vịn chặt lấy ghế, mắt nhắm nghiền lại.

- Doo à à à à à! Cậu định để tớ một mình ăn hết chỗ đồ này à? Dù tớ có là một con super heo bụng dài 3 mét, rộng 5 mét thì cũng không nhét nổi đâu.

Doo Joon bật cười:

- Nếu cậu không rủ rê tớ chơi đi chơi lại cái trò tàu lượn siêu tốc ngu ngốc và thêm mấy cái trò mà chân – không - chạm - đất ấy thì tớ đã không………

Doo chợt im bặt, hai tay bịt chặt lấy miệng, mặt cúi xuống sát mặt bàn.

- Tớ xin lỗi, tớ quên mất là cậu sợ độ cao………. Nhưng ăn vào sẽ đỡ mà. Ăn vào rồi uống thuốc là sẽ khỏi thôi.

Doo không nói gì, chỉ đưa một tay lên ra hiệu cho Seob đừng nói nữa, sau đó lại bám chặt lấy ghế.

- Một, hai, ba, bốn, năm,……………mười bốn, mười lăm, mười….. Ơ! Còn thiếu một món này! Xem nào, thiếu món “Durian nhiệt đới’! Sao chưa mang ra nhỉ?

- Cái….cái…cái….gì….-Doo Joon bỏ tay ra khỏi mồm - Cậu gọi cái gì Du….du…ri…cơ??

- “Du-ri-an Nhiệt đới”. Tớ nghe tên lạ lạ nên gọi!

Đúng lúc đó người phục vụ mang ra một chiếc đĩa thuỷ tinh sâu lòng đựng mấy “cục” gì đó màu vàng vàng.

- Món “Durian nhiệt đới” của quý khách đâ….

Một giây ngay sau khi kịp nhận ra mấy cái “cục” đó là gì, cổ họng Doo Joon bỗng phát ra một âm thanh kì lạ, rồi ngay sau đó hai má căng phồng lên như bụng cóc. Cậu vội bịt chặt mồm lại rồi chạy nhanh ra ngoài.

“Tóc vàng hoe” lúc này mới ngẩn người hiểu ra vấn đề, liền vội vàng đuổi theo.

- Tớ không biết Durian là sầu riêng. Tớ….

- Hựm…oẹ…..

- Khổ thân cậu quá – Yo Seob vừa nói vừa lấy tay vỗ vỗ vào lưng Doo Joon -lúc này đang ngồi xổm, nôn thốc nôn tháo – Ai ngờ đấy lại là sầu riêng chứ!

- Hựm…..Đư….Đừng…nhắc…..đến…s� ��u….oẹeeeee….

- Ừ, ừ, tớ biết rồi. Cậu cứ tập trung vào chuyên môn đi. Khổ thân quá cơ….

Mười lăm phút sau Doo mới hoàn thành xong “nhiệm vụ”. Nhìn cậu bây giờ chả khác gì sợi bún. Cả người gần như kiệt sức, không đứng dậy nổi nữa. Khuôn mặt thì ướt đẫm mồ hôi hột, chân tay run lẩy bẩy. Chẳng phải cậu là đứa yếu đuối, không có sức khoẻ mà là hôm nay cậu đã phải trải qua hai thứ kinh khủng nhất đời đó là “tàu lượn siêu tốc” và “sầu riêng”, còn tất cả những gì cậu ăn từ sáng cộng thêm với một ít cái – gì – đó – xanh – xanh - gọi – là - mật cũng đã vừa chui ngược từ dạ dày lên cổ họng và….. Thật kinh khủng đối với một cậu công tử.

Yo Seob phải cố gắng lắm mới đỡ được Doo Joon dậy.

- Trời ơi! Con heo sức tàn lực kiệt này vẫn nặng gớm nhỉ!

- Tớ không còn hơi để cười đâu – Doo vừa nói vừa bật cười.

- Tớ gọi anh tài xế rồi. Xe đang chờ ở ngoài. Chỉ tiếc đống đồ ăn….Trả tiền rồi mà….

- Hay cậu quay lại lấy đồ ăn về. Tối đỡ phải nấu....

- Ùhm. Vậy tối nay anh Jun Hyung được đổi bữa rồi. Cảm ơn cậu nhé! Tớ yêu Doo chân to của tớ nhất!

- Yêu tớ thật sao…- Giọng “chân to” bỗng hạ xuống.

- Of course [ xí xớn ] ! Mà cậu lạnh không? Tớ cho mượn áo….

Tóc vàng chưa nói dứt câu thì bỗng nhiên cả người Doo Joon gần như đổ ập xuống khiến cho cậu chới với suýt ngã.

- Doo à! Cậu sao thế! Đừng…đừng làm tớ sợ!

- Cho….tớ….ôm cậu….một lúc được không…..Chỉ một lúc thôi…..

- Ừ, được, được mà.

http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/....IW6AEUZ7.html

Thế rồi Doo Joon gục đầu lên vai Seob, hai tay khẽ vòng ra sau, đôi mắt nhắm nghiền lại. Trong lòng cậu thầm hi vọng rằng cái khoảnh khắc này sẽ dừng lại, dừng lại để cậu mãi mãi được tận hưởng cái cảm giác êm đềm và dễ chịu vô cùng khi được ôm lấy người mình yêu thương. Ước gì thằng ngốc tóc vàng này là của cậu……

“Thời gian ơi, làm ơn xin hãy ngừng trôi…….”

Yo Seob cũng từ từ đưa tay lên vỗ vỗ vào lưng Doo Joon:

- Cảm giác kinh khủng này sẽ sớm qua thôi. Mai là cậu lại khoẻ ngay ấy mà!

- ….. Seob này….

- Sao? Vấn đề?

- Tớ ….và cậu có thể…… yêu nhau không?

- Ờ hớ! Tất nhiên là có rồi! Mà từ trước đến nay chúng mình vẫn yêu nhau đấy thôi!

- ……

- Cậu là người bạn thân nhất trên đời của tớ. Tớ không yêu thương cậu thì tớ còn yêu thương ai nữa cơ chứ!

- Không, ý tớ là……

- Dù có chuyện gì xảy ra thì Yoon Doo Joon vẫn sẽ là người bạn tốt nhất của Yang Yo Seob! Bây giờ và mãi mãi về sau!

- ……......

- Sao cậu không nói gì?

- Yoon Doo Joon mệt quá nên ngủ rồi.

- Điêu! Ngủ mà vẫn còn nói được. Có muốn tớ vỗ cho sụp lưng không!

……………………….

Yo Seob cứ thế thao thao bất tuyệt mà không biết rằng những câu nói vô tư của mình đã khiến cho trái tim một người vô cùng đau đớn. Con người đó đã lường được trước tình cảnh này thế nhưng không hiểu tại sao khi nghe được những lời đó, tim cậu lại thắt lại như thế, đớn đau như thế. Hình như nó đang rỉ máu, rỉ máu cho một mối tình sẽ mãi mãi chỉ là đơn phương…..

…………………………….

- Anh à, đưa Doo về nhà cẩn thận nhé! Còn Doo, cậu nhớ uống thuốc nhé. Tối tớ gọi mà vẫn chưa uống là tớ sẽ tẩn cho một trận tơi bời đấy! Nhớ chưa!

- Ừ - Doo Joon nói rồi nở một nụ cười gượng gạo.

- Thôi, hai người về nhé! Bye bye! – Yo Seob nói rồi đóng cánh cửa xe ôtô lại.

Chiếc ôtô đi được một đoạn, Doo Joon quay lại nhìn theo cái bóng đang khuất dần giữa dòng người của Seob. Cậu khẽ thở dài rồi mệt mỏi nằm xuống ghế.

- Cậu chủ có vẻ rất mệt. Để lát nữa tôi bảo quản gia gọi bác sĩ.

- Đau lắm, bác sĩ không chữa được đâu…

- Cậu chủ nói gì cơ? Cậu nói to lên được không ạ?

Doo không đáp lại. Cậu đặt một tay lên tim rồi từ từ nhắm mắt lại.

“Đau lắm, bác sĩ không chữa được đâu”……

…………………………………

- Tén ten! Tôi về rồi đây! – Yo Seob mở cánh cửa ban công nhà “anh hàng xóm” ra rồi cười toe toét khoe mấy túi thức ăn trên tay.

Jun Hyung đang ngồi xem ti vi, không thèm nói gì.

- Hôm nay Doo Joon gửi cho chúng ta rất nhiều đồ ăn nhé! Tối nay không phải nấu ăn rồi.

Im lặng.

- Tối nay ăn sớm rồi học sớm nhé! Ba hôm nữa là tôi thi rồi còn gì.

- Tối nay không học – Mãi “anh hàng xóm” mới chịu mở miệng nói một câu.

- Ơ, không học thì làm gì?

- Tối nay tôi sẽ đưa cậu đến một nơi.

- Đi đâu? Nơi nào?

- Tối cậu sẽ biết.

.

.

                            

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro