It Takes Two

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khói thuốc bám trong không khí như sương mù, một loại sương có màu xanh lam và có mùi như cam thảo. Các học sinh ho sặc sụa khi họ chui ra từ dưới những gầm bàn và những chiếc ghế dài mà họ đã trốn vào sau tiếng hét cảnh báo đầu tiên trước khi cái vạc nổ tung.

"Harry! Harry! Cậu không sao chứ?" Hermione gọi, bị vấp chân và tiến thẳng tới trung tâm của căn phòng.

"Draco! Tên ngớ ngẩn kia tốt nhất là chưa giết chết cậu!" Pansy nói, sử dụng đũa phép của mình để thổi bay sương mù.

Một quả đầu với mái tóc đen rên rỉ-

"Harry?"

-và ngồi dậy, làn da tái nhợt-

Pansy hỏi, "Draco có phải cậu đấy kh-"

Dáng người cô độc đẩy mình lên, mái tóc đen nhưng không lộn xộn như thường lệ, một lọn tóc vàng ở giữa trán, làn da nhợt nhạt mềm mại với đôi mắt màu xanh lục đầy xúc cảm. Cậu ta vẫn còn vết sẹo hình tia chớp và một sự pha trộn giữa cấu trúc xương của Draco và Harry.

Slughorn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, "Chà. Chuyện này bất thường đây."

"Em sẽ phải đồng tình đấy," Harry-Draco nói khi nhìn xuống chính mình, giọng nói của cậu ta nghe khá giống Harry nhưng cực kỳ trang trọng. Cậu ta đang cười toe toét.

"Những người đã tham gia vào độc dược của họ thì ở lại," Slughorn nói, "Các em khác có thể về sớm. Đi gặp bà Pomfrey ngay nếu các em nhận thấy bất kỳ sự bất thường nào."

Phần còn lại của lớp học được lấp đầy, gần như là một mớ hỗn độn của hàng trăm tiếng thì thầm.

"Vậy cậu là Harry? Hay cậu là Malfoy? .... Hoặc cả hai? Các cậu đang chia sẻ cơ thể?" Hermione hỏi.

Harry-Draco ngước lên khi xem xét đôi tay của mình, "Tớ là Harry. Và tôi là Draco. Phải," và cậu ta cười toe toét một lần nữa.

"Gì?" Hermione cau mày.

"Cậu có ổn không?" Pansy lo lắng hỏi, "Tất nhiên là không. Cậu đã được hợp nhất với một tên ngốc vô dụng."

"Vô dụng? Không. Tôi đã bị phân tâm bởi... bởi chính mình," Harry-Draco nói, "Tôi đang suy nghĩ về cách- huh ..." cậu ta nháy mắt nhanh trong quá trình suy tưởng.

"Cậu cảm thấy ổn không?" Ron hỏi.

Harry-Draco gật đầu.

"Và không có cảm giác muốn nôn mửa chứ?" Ron nói, trông cậu chàng khá xanh xao.

Harry-Draco nhướn mày, "Không? Tớ cảm thấy.. rất tốt ..." cậu ta cười, "không phải tốt.. thật sự thì là vượt xa tầm mong đợi. Tớ tài giỏi và thông minh, xuất sắc trên cây chổi, trông thật tuyệt vời, cảm giác như có thể làm bất cứ điều gì."

Có một tiếng cười đằng sau họ, nơi Blaise đã nán lại bên cánh cửa, "Hai người họ đang cùng nhau tạo ra một con người hài hước đấy."

"Này!" Ron phản đối.

"Ngưng ảo tưởng đi, Weasley," Blaise nói, "Cả hai người họ đều hoàn toàn là những tai họa. Có lẽ chúng ta nên để họ như thế."

"Không! Tuyệt đối không!" Hermione tự động nói.

"Nếu họ hạnh phúc hơn thì sao?" Pansy nói khẽ.

Căn phòng im lặng, Hermione nhìn Ron với một cái nhíu mày khi cậu nhún vai.

"Điều đó có nghĩa là chúng ta phải chia sẻ quyền nuôi con?" Blaise đùa.

Cả ba đều lườm Blaise.

Harry-Draco cười, "Chia sẻ quyền nuôi con? Tại sao các cậu phải làm điều đó? Chúng ta đều là bạn mà." Cậu ta một lần nữa phấn khích, "Tôi có rất nhiều bạn. Mẹ nó thật tuyệt ."

"Không nên có thêm bất kỳ rắc rối nào nữa," Slughorn lên tiếng, mọi người đồng loạt chuyển sự chú ý sang vị Giáo sư, người đang đọc một quyển sách về độc dược to nặng được đặt ngay trên bàn trước mặt ông. "Độc dược nguyên bản có tác dụng trong vòng hai mươi tư giờ, ta không nghĩ rằng hiệu ứng đặc thù này sẽ có thay đổi."

"Họ đã bị hợp nhất thành một người đấy!" Hermione hét lên.

Slughorn rời tầm mắt khỏi cuốn sách của mình, "Ừ thì, phải. Ta có lên kế hoạch kiểm tra bất cứ dấu vết độc dược nào còn sót lại từ vạc của họ để đảm bảo an toàn, nhưng loại độc dược chúng ta đang pha là một trong những loại an toàn ngay cả khi mà nó có bị pha chế sai. Sẽ ổn thôi, và nếu không, chúng ta có thể giải quyết vấn đề khi nó phát sinh. "Ta sẽ nói với Hiệu trưởng, các em có thể tiếp tục sinh hoạt hàng ngày rồi đấy."

Hermione cầm lấy túi xách của cô và của Harry, "Đi nào."

Ron theo sau cô, Harry-Draco theo sau vài bước và Pansy cùng Blaise đi ở phía tít sau cùng.

"Chúng ta sẽ đi gặp bà Pomfrey," Hermione nói ngay sau khi khoảng cách giữa họ đã đủ xa.

Pansy trợn tròn mắt, "Để làm gì? Lãng phí thời gian?"

"Tôi nghĩ là chúng ta cần một ý kiến của chuyên gia," Hermione nói, "Thực tế thì, chúng ta nên tự mình tìm đến McGonagall, hoặc St Mungo."

"Nah."

Hermione quay lại.

Harry-Draco kéo túi Draco lên vai, "Tớ muốn đi ăn trưa và- oh! Tớ muốn đi bay! Nếu ăn đủ nhanh tớ có thể ra ngoài, và lượn một vài vòng quanh sân!"

"Cậu sẽ không bay bổng gì hết!" Hermione nói.

Harry-Draco lấy túi của Harry từ tay cô và thu nhỏ nó đủ để đặt vào trong cái túi còn lại của mình, "Nó sẽ rất tuyệt cho xem," cậu ta nói với nụ cười toe toét, vội vã xuống hành lang.

"Harry! Malfoy!" Hermione hét lên khi cô chạy theo họ, Ron và Pansy bám sát gót chân cô. Nhàn nhã bước theo sau với biểu tình thích thú, chỉ có thể là Blaise.

---------------------------------------

"Tớ ghét chuyện này," Hermione rên rỉ, hai tay siết chặt quanh eo.

Cả cô và Ron đều quay đầu lại để theo dõi người bạn của mình, một nửa người bạn của mình, bay giữa những mục tiêu vòng tròn với tốc độ nhanh hết mức mà cây chổi có thể đạt tới.

"Sẽ ra sao nếu độc dược hết tác dụng khi họ đang còn ở trên đó?"' Hermione băn khoăn.

"Slughorn đã nói-"

"Nhưng ông ấy có thể sai! Đó là một sự tương tác không hoàn thiện từ một vụ nổ thuốc tình cờ! Nó có thể ngừng hoạt động bất cứ lúc nào."

"Tớ cho là có khả năng đấy" Ron nói.

"Và có thể họ sẽ rơi xuống-"

"Để rồi chúng ta sẽ bắt được họ," Ron nói, nhìn xuống Hermione và giơ đũa phép lên.

Lông mày của Hermione nhíu lại nhưng cô cũng rút đũa phép ra, "... Tớ ghét chuyện này nhiều lắm luôn."

Ron vòng tay qua vai Hermione, "Dù vậy thì cũng khá tuyệt. Cậu ấy có kỹ năng của Harry và độ chính xác của Malfoy. Cậu ấy là người bay giỏi nhất mà tớ từng thấy."

"Đúng điều mà cậu sẽ nói đấy," Hermione đáp lời.

Ron nhún vai và yểm một bùa chú ấm áp tươi mới lên hai người họ.

Hermione thở dài và dựa vào người cậu.

Mười phút sau Harry-Draco đáp xuống, má ửng hồng vì lạnh, nhảy ra khỏi cây chổi của mình với một tiếng cười hớn hở và chạy đến chỗ họ. "Tớ đã bảo rằng nó sẽ rất tuyệt mà!"

"Tớ chỉ là vui mừng khôn siết khi nó đã kết thúc," Hermione cất tiếng.

"Tớ chắc chắn sẽ trở lại sau bữa tối," Harry-Draco huých Ron, "Cậu cũng sẽ đến nữa, phải không? Có lẽ chúng ta có thể cùng nhau chơi một trò chơi nhanh giữa cả hai nhà."

"Nghe hay đấy nhưng Gryffindor và Slytherin?" Ron nói trong khi lắc đầu, "ý tớ là tớ chẳng có vấn đề gì đâu nhưng có lẽ họ sẽ không-"

"Tuyệt vời, tớ sẽ loại các Slytherin còn cậu phụ trách các Gryffindor!" Harry-Draco nói, chạy đến kho chổi để cất cây chổi của mình đi.

Ron mở và ngậm miệng lại. "Đó... không phải là điều tớ định- sao cũng được, chắc chắn rồi."

"Ron! Cậu có nghe tớ nói không vậy?" Hermione nói.

Ron nhún vai, "Trừ khi cậu trói cậu ấy lại còn không thì tớ không nghĩ là cậu ngăn nổi cậu ấy đâu. Ý tớ là Harry đã đủ khó để tự mình dừng lại rồi và Malfoy lại rất bướng bỉnh.

Hermione giật tóc cô không hài lòng.

"Hãy nhìn vào mặt tích cực, thậm chí sẽ có nhiều người để mắt đến cậu ấy hơn, cậu biết mà, đề phòng trường hợp hai người nhập thành một lần nữa," Ron nói.

"Này, chúng ta sẽ vào lớp trễ nếu không di chuyển đó," Harry-Draco gọi họ, đã bắt đầu lên đến đồi.

"O-Oh!" Hermione nhảy lên và bắt đầu đi về phía lâu đài nhanh nhất có thể mà không thực sự chạy.

"Ngay lúc này, chúng ta đang có một khoảng thời gian nhàn rỗi đó, bồ tèo à," Ron nói, đôi chân dài của hắn cho phép hắn theo kịp cô bạn gái lùn hơn mà không cần bất kỳ nỗ lực rõ ràng nào.

Harry-Draco lắc đầu, "Không. Tớ có tiết số học huyền bí."

"Một nửa của cậu có thôi," Ron nói, "Luôn luôn có thể bỏ qua."

Harry-Draco cau mày nhìn hắn, "Một nửa của tớ? Tớ là một người, không phải một thứ để mổ xẻ."

"Nhưng cậu đã-" Ron cố gắng.

"Bên cạnh đó. Tớ muốn đi," Harry-Draco ngắt lời.

"Tại sao?" Ron hỏi.

Harry-Draco im lặng lần thứ hai, trông hơi bối rối, "Bởi vì... Là bởi tớ có thể làm được điều đó và... Tớ đã không thể trước đây..." cậu chớp mắt suy nghĩ, "Một thứ giống vậy, sao cũng được."

Ron nhún vai, "Được thôi, tớ đoán là làm việc này sẽ khiến cậu thấy vui."

Harry-Draco vỗ vai Ron và cùng Hermione đi lên cầu thang đến lớp học tiếp theo của họ.

Khi họ khuất khỏi tầm mắt, Ron khẽ ngáp dài, lẩm bẩm với chính mình, "Cá nhân tớ, tớ sẽ đi chợp mắt một chút."

-----------------------------------------------

Họ xoay xở để có đủ số người cùng chơi mà không cần tới các Tấn thủ và Truy thủ. Không ai muốn làm Tầm thủ đối đầu với Harry-Draco, vậy nên họ đã chơi cho đến khi cậu ta bắt được trái snitch và đội đạt được nhiều điểm nhất là đội chiến thắng. Đó là một trận đấu ngang sức, Slytherin đã thắng bằng một bàn duy nhất.

"Ôi thần linh ơiiii, Parkinson! Tại sao cậu chưa từng chơi quidditch cho Slytherin? Tôi không nghĩ là tôi từng thấy ai bay như vậy trước đây cả." Ron hỏi khi tất cả họ đã hạ cánh và cùng ném chổi vào nhà kho.

Pansy sử dụng một câu thần chú làm sạch cho bản thân mình, "Đó được gọi là đòn nhử chó rừng và trả lời cho câu hỏi của cậu, tôi có mục tiêu khủng khiếp và không thể ném nó ra xa và tôi chỉ không nghĩ rằng tôi có đủ cơ bắp mà ai đó sẽ cần cho một cánh tay mạnh mẽ. Khung xương của tôi rất yếu ớt. Dù vậy, có vài cô nàng..." Cô quay lại và nhìn Ginny một cách trân trọng, "nó thực sự rất phù hợp với họ."

Ginny mỉm cười ngập ngừng, một vệt hồng phớt trên má.

Biểu cảm của Ron sững lại, một nỗi kinh hoàng thầm lặng hiện trong mắt cậu. Hermione nắm lấy cánh tay cậu, "Sẽ ổn thôi. Đi ăn tối nào."

Ron để Hermione kéo cậu về lâu đài cùng với những người còn lại trong nhóm, lầm bầm, "Tớ chỉ- ý tớ là con bé có thể thích bất cứ ai nhưng-"

"Sẽ ổn thôi," Hermione nói rất nhẹ nhàng, "Ginny có thể tự chăm sóc bản thân."

"Rất trơ tráo, Pansy," Blaise nói không được nhỏ cho lắm.

Pansy hất tóc mình, "Nó là sự thật."

Blaise nhếch mép cười yếu ớt.

Họ tách ra tại vị trí cuối đại sảnh nơi phân chia giữa các bàn của hai nhà.

"Harry-"

"Draco-"

Hai nhóm dừng bước, quay lại và lườm nhau.

"Harry sẽ ngồi với chúng tôi."

Blaise nhướn một bên mày, "Draco đã ngồi với cậu, vào bữa trưa. Nếu cậu còn nhớ."

"Cậu ấy nên ngồi chỗ mà cậu ấy muốn," Hermione nói.

"Chính xác," Blaise đáp.

Hermione tiếp tục lắt léo, "Chỗ đó, dĩ nhiên là, với-"

"chúng tôi," Pansy lãnh đạm.

Ginny tròn mắt, "Tại sao chúng ta không ngồi cùng nhau?" Cô liếc nhìn Pansy từ khóe mắt, "Em sẽ không thấy phiền đâu."

Pansy nói, "Tôi sẽ rất thích cái-"

"Tuyệt đối KHÔNG," Ron lớn tiếng khiến toàn bộ căn phòng im lặng và nhìn hắn chằm chằm.

Có tiếng vang từ bàn đầu khi McGonagall đặt cốc xuống và nheo mắt cảnh báo.

"Xin lỗi, Hiệu trưởng," Ron lẩm bẩm.

"Harry đâu rồi?" Hermione hỏi khi những học sinh khác lặng lẽ bắt đầu lại cuộc trò chuyện của họ.

Tất cả đều quay đầu. Nơi Harry-Draco vừa đứng trước đó giờ đã thành một không gian trống. Tất cả bọn họ bắt đầu nhìn xung quanh, đầu tiên là những chiếc bàn khá giống Harry-Draco và sau đó đến những chiếc bàn còn lại, nơi Harry-Draco đang tiến thẳng về phía Luna ở cuối bàn của Ravenclaw.

Ginny đấm vào cánh tay Ron và vội vã đuổi theo Harry-Draco, Pansy theo sau vài bước.

Ron xoa xoa cánh tay mình, chìm vào đôi vai đã gù xuống.

"Cậu xứng đáng với điều đó," Hermione nói.

"Tớ biết," Ron nói khi họ đi theo phần còn lại của nhóm, và ngồi tại chiếc ghế trống ở cuối bàn với Luna.

-----------------------------------------

"Vậy cậu từng là hai người, nhưng giờ cậu là một người với hai bộ nhớ kí ức?" Đôi mắt Luna mở to, "Nó có bối rối kinh khủng không?"

"Đôi lúc," Harry-Draco nói với một cái nhún vai, "Tâm trí của tớ muốn có một lựa chọn, thật khó để xem xét điều gì đó khi nó xảy ra hai lần với hai người nhưng cũng với chỉ một người là tớ lúc này. Dù nó không quá tệ."

"Tớ tưởng tượng điều đó rất thú vị," Luna trầm ngâm suy tưởng khi cô đắp lên một cái hào từ khoai tây nghiền và nước thịt, "Bởi vì hai người các cậu luôn luôn gây gổ với nhau và giờ các cậu biết chính xác người kia đang nghĩ gì và cảm thấy thế nào."

Harry-Draco gật đầu, "Giờ thì tớ hiểu rõ về chính mình. Tớ cảm thấy ... tốt hơn."

"Thật tuyệt," Luna nói với một nụ cười.

Ron ngồi đối diện với Ginny, người ngồi cạnh Pansy và kiên quyết phớt lờ hắn.

"Nói cho em biết thêm về đòn nhử chó rừng đi," Ginny nói, "Em cảm thấy như mình đã đọc về nó ở đâu đó nhưng em không thể nhớ ra được."

"Chú của chị đã chơi cho đội Ballycastle Bats của Enzoe khi còn trẻ, ông đã rất nổi tiếng với đòn nhử này," Pansy nói.

"Ông ấy hẳn rất giỏi," Ginny nói.

"Đủ giỏi. Đòn nhử này khó học nhưng dễ bị chặn khi em đã phát hiện cách nó hoạt động. Không ai sử dụng nó nữa," Pansy nói. Cô mím môi dưới, "Ông ấy cũng nổi tiếng vì sự gian lận. Ông chỉ chơi cho đội trong hai năm."

Ginny chống cằm lên tay, dựa sát vào Pansy, "Dù vậy ông ấy cũng đã dạy chị về nó? Đòn nhử? Chị có từng-?"

"Muốn chơi quidditch?" Pansy lắc đầu, "Không thực sự. Ông ấy đã dạy em gái chị và chị bay khi bọn chị còn nhỏ. Đó là cách... ít nhiều thì cũng là cách duy nhất để ông có thể nói chuyện với bọn chị, hầu như không nói một lời nào khác, nhưng ông ấy có thể nói về việc bay mãi mãi."

Ginny mỉm cười nhút nhát, "Chị có thể dạy em chứ?"

Pansy lơ đãng vuốt tóc cô nàng, "Chị chắc chắn có thể thử, chị không biết là mình có thể trở thành một giáo viên tốt đến mức nào."

"Dù thế nào đi nữa, sẽ rất vui nếu chị thử," Ginny nói.

Pansy cắn môi và gật đầu.

"Có chuyện gì vậy, Harry và Draco?" Luna hỏi.

Harry-Draco cau mày trước sự lan rộng từ hương vị đồ ăn, "Tôi có hai dạng đồ ăn yêu thích khác nhau và những món tôi ghét thì.."

"Hay có thể là cậu không ghét chúng nữa vì một nửa trong cậu không ghét chúng," Luna nói. Cô ngồi dậy và vỗ tay, "Oh! Cậu nên thử mọi thứ và thấy! Cảm giác có thể giống như được thử mọi thứ lần đầu tiên. Thật là một khả năng tuyệt vời. Cậu phải thử!"

Harry-Draco đặt một miếng nhỏ của mọi đồ ăn vào đĩa của mình và sau đó nếm từng thứ.

Pansy bật cười khi Harry-Draco làm ra vẻ mặt kinh tởm, "Vẫn ghét ớt chuông sao?"

"Ugh, phải," Harry-Draco đáp, nhấc cốc của mình lên để tẩy rửa mùi vị từ miệng.

Blaise đặt khuỷu tay của mình lên bàn và nhoài người về phía trước với một nụ cười nham nhở như cứt "Vậy cậu sẽ ngủ ở đâu?" hắn hỏi Harry-Draco.

Lông mày của Harry-Draco nhăn lại.

Ron bắt đầu, "Chà-"

"Không." Hermione giơ tay lên, "Chúng ta đã vậy trước đó rồi. Nó tùy thuộc vào họ," cô ấy gật đầu với Harry-Draco.

Harry-Draco nhìn từ Ron và Hermione đến Blaise và Pansy, tất cả bạn bè của cậu đang chờ câu trả lời của cậu. Cậu tròn mắt và quay sang Luna, "Tối nay tôi có thể ở lại với cậu không?"

"Được thôi," Luna nói.

"Gì?" Hermione nói.

Blaise thở dài và ngồi xuống, "Chẳng vui gì cả."

Pansy khịt mũi và huých vào cạnh sườn hắn ta.

"Cậu định ở trong ký túc xá nữ Ravenclaw?" Ron hỏi.

"Tớ có thể ngủ trên ghế dài," Harry-Draco nói.

"Ồ không, cậu không cần phải ngủ ở đó," Luna vui vẻ, "Tớ có thể mở rộng giường của mình."

----------------------------------------------------

"Ngủ qua đêm ở đó thế nào?" Hermione hỏi khi Harry-Draco gia nhập cùng họ vào sáng hôm sau.

"Tuyệt vời!" Luna nói siết chặt giữa Ron và Hermione và liên kết cánh tay với cả hai người, "Harry và Draco rất khiến người khác muốn âu yếm. Tất nhiên là khi họ đã hoàn thành công việc."

Harry-Draco ngáp, "Cuối cùng tớ đã thức quá khuya để hoàn thành bài luận bùa chú của mình."

"Những chúng ta đã hoàn thành nó vào ngày trước đó trong thư viện. Tớ nhớ, tớ đã ở đó và mọi thứ," Ron nói.

"Tớ đã có một số ý tưởng mới về nó," Harry-Draco nói. "Rất nhiều ý tưởng. Cuối cùng tớ đã viết thêm hai feet. Hy vọng là Flitwick không bận tâm."

"Um..." Hermione lưỡng lự, "Tớ nghĩ Giáo sư có thể sẽ mong đợi hai bài luận, được làm từ từng người trong các cậu."

Harry-Draco lắc đầu bực bội, "Sao? Trọng điểm là gì? Và giờ bài luận của tớ tốt hơn. Nó tốt hơn hẳn so với hai bài luận kia."

"Trọng điểm là, đó không phải là cách các bài luận được hoàn thành," Hermione nói.

"Tớ không biết cậu mong đợi gì ở tớ về điều đó," Harry-Draco nói với một cái nhún vai và đi vào lớp học.

"Nộp hai bài luận riêng đi!" Hermione gọi, vội vã đuổi theo họ.

"Quá muộn rồi! Tớ đã phá hủy chúng!" Harry-Draco nói.

"Làm tốt đấy, bạn," Ron nói khi ngồi xuống cạnh Harry-Draco.

Hermione ném mình xuống cạnh Ron và tiếp tục bốc khói trong phần còn lại của giờ học. Cô là người đầu tiên chạy lên bàn của Flitwick khi lớp học kết thúc và đứng gần đó với một cái hất cằm bướng bỉnh khi Harry-Draco đặt bài luận của họ lên đống các bài và rời đi.

Flitwick đã ngăn chặn họ, "Đợi đã, cậu- các quý ông tôi đã nghe về tai nạn của các em nhưng chắc chắn các em đã có những bài luận riêng trước ngày hôm qua. Cậu Malfoy chắc chắn đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình."

"Em đã có cái nhìn tốt hơn về nó," Harry-Draco nói, "và em đã thêm vào rất nhiều. Nó là-"

"Các em là hai người sẽ nhận những điểm số khác nhau, trước và sau khi thuốc này hết tác dụng, vì vậy tôi mong đợi hai bài luận riêng biệt," Flitwick nói khi gõ nhẹ vào bài luận của họ, "không phải thế này."

Hermione cười toe toét, trông thỏa mãn.

Harry-Draco lấy ra cây đũa phép của mình, nhân đôi bài luận của mình bằng một bùa chú, "Đó. Mọi người đều hài lòng," cậu nói, quay gót và rời đi, phớt lờ những lời phàn nàn của Flitwick và Hermione đằng sau mình.

Cậu đã không đi được hơn ba bước khỏi hội trường khi Slughorn vẫy cậu, "Các cậu đây rồi, những chàng trai trẻ! Tôi nghĩ rằng mình sẽ gặp các cậu ở bệnh thất khi dược hết tác dụng."

"Tại sao?" Harry-Draco nghi ngờ hỏi, "Em tưởng thấy đã nói là nó an toàn."

"An toàn, có chứ!" Slughorn nói vui vẻ, "nhưng có thể có một số... biến chứng."

"Những biến chứng," Harry-Draco nói thẳng thừng.

Slughorn gật đầu, "Phải, à thì, nó sẽ không gây hại, đó chính xác là ý tôi khi nói rằng nó an toàn."

Harry-Draco để mình được hướng dẫn đến bệnh thất và ngồi trên một trong những chiếc giường khi Slughorn nói chuyện với Pomfrey. Cậu ta vẫn ngồi đó khi lọ thuốc được uống hết sạch, và cậu tách ra thành hai người một lần nữa, giống như một quyển sách rơi xuống, mỗi người xuống một bên giường.

Cả hai đều rơi vào trạng thái vô ý thức và vẫn như vậy trong tám ngày, bốn giờ và mười một phút.

---------------------------------

Harry chớp mắt tỉnh giấc, cơ thể hắn nhức mỏi và đau đớn khủng khiếp khi hắn chống mình lên khuỷu tay.

"Harry!" Ron gọi, nhảy lên khỏi ghế và ôm quanh một bên vai Harry. "Hermione! Harry tỉnh rồi!"

Hermione chạy đến từ phía cửa sổ, ôm lấy phía bên kia của Harry, "Tạ ơn chúa! Tớ đã rất lo lắng!"

"Lo lắng?" Harry khàn giọng hỏi, đeo kính lên khi chúng được trao cho hắn.

"Bạn à, cậu đã bất tỉnh cả tuần rồi," Ron nói.

Harry đưa tay ra, "Nước?"

Hermione đưa cho hắn một ly, "Nó khá là lôi cuốn-"

"Cậu đã được lo lắng đến phát ốm cho tới vài giây trước," Hermione chỉ ra.

"Ừ nhưng giờ thì tớ biết cậu ổn rồi và tớ có rất nhiều câu hỏi-" Hermione nói.

"Mione, cậu ấy vừa mới tỉnh dậy mà," Ron kêu lên.

Hermione đảo mắt, "Được rồi. Được rồi. Để sau vậy."

Harry uống xong nước và đặt ly lên bàn bên, động tác của hắn cứng nhắc và chậm chạp. Hắn xoa xoa trán và đưa tay vuốt tóc.

"Điều khiến chúng tớ lo lắng là tên chồn đã thức dậy từ nhiều giờ trước," Ron nói.

Harry ngồi thẳng lên, "Draco? Cậu ấy đâu?"

Ron nhún vai, "Quay lại kí túc xá của mình, tớ đoán thế."

Hermione lắc đầu.

Harry lật chăn và vung chân qua một bên giường.

"Ớ này! Cậu tính đi đâu-"

"Đến với Draco," Harry nói ngắn gọn.

Hermione nắm lấy tay áo hắn và Ron vòng tay quanh ngực Harry, giữ hắn lại.

"Từ đã, cậu vừa mới-" Ron nói.

"Để. Tớ. đi." Harry nói giữa hai hàm răng nghiến chặt, nắm lấy cánh tay Ron và cố gắng cạy nó ra.

Hermione gọi qua vai cô, "Bà Pomfrey! Harry tỉnh rồi!"

Harry bắn cho cô một ánh mắt giận dữ, cố gắng đẩy cánh tay Ron ra khỏi người.

"Chuyện gì vậy?" Pomfrey vừa nói vừa hối hả rời khỏi văn phòng của mình.

"Con phải đi. Con cần phải đi ngay bây giờ," Harry nói với bà một cách khẩn trương.

Ron và Hermione trao nhau ánh nhìn lo lắng.

"Không, cho đến khi ta kiểm tra xong thì con không được phép," Pomrey nói. Bà lấy đũa phép ra và sử dụng một vài câu thần chú chẩn đoán xung quanh hắn trước khi gật đầu, "Giống hệt như cậu Malfoy. Ta sẽ đưa con một lọ phục hồi."

Bà quay trở lại với gian thuốc của mình.

"Hãy để tớ đi," Harry nói.

"Đi trốn?" Ron hỏi.

"Tớ sẽ không-"

Ron và Hermione từ từ nới lỏng sự kìm kẹp nhưng vẫn giữ đúng khoảng cách.

Pomfrey trở lại, kéo nút chai từ một lọ có chất lỏng màu xanh.

Harry chộp lấy nó và uống sạch trước khi bà có thể nói bất cứ điều gì. "Con muốn đi ngay bây giờ, ngay lập tức," Harry đưa cho bà lọ thuốc rỗng.

"Con cần nghỉ ngơi. Không để bản thân căng thẳng. Không đi lang thang. Nếu cậu Weasley và cô Granger đưa con về kí túc xá của mình, con có thể đi," Pomrey nói.

"Tất nhiên," Hermione nói.

Ron gật đầu.

"Rất tốt," Pomfrey gợi lên một màn hình thay đổi, và Harry nhanh chóng trở lại trong bộ đồng phục. Ron vòng tay qua vai Harry, hướng dẫn hắn rời khỏi bệnh thất, Hermione giữ chặt cánh tay hắn.

Họ đang đi được nửa cầu thang thì Harry thoát khỏi cả hai.

Hermione vấp ngã và được Ron giữ lại, cô gọi với theo sau, "Harry! Quay lại, cậu phải nghỉ ngơi!"

"Đừng bắt tớ phải chạy và tớ sẽ không," Harry nói, đi xuống hành lang dẫn đến hầm tối bỏ lại bạn bè của mình ngay sau lưng.

"Cậu ấy sẽ không vào được đâu," Ron trấn an Hermione.

"Tớ không chắc-" Hermione nói.

Họ đến trước lối vào Slytherin.

"Fluxweed!" Harry hét lên, và lối đi bí mật mở ra. Harry biến mất bên trong.

"Làm sao-?" Ron nói khi tăng tốc trước khi cửa đóng lại.

Hermione phải chạy để theo kịp, thở hổn hển một cách hào hứng, "Họ đã chia sẻ tâm trí! Tớ nghĩ đó là lý do tại sao họ ngủ quá lâu! Chúng ta ghi lại những kí ức khi ngủ!"

"Hấp dẫn đấy, Mione nhưng chúng ta phải di chuyển!" Ron nắm lấy tay cô và tăng tốc, kéo cô ra sau lưng mình. Cậu cúi đầu khi họ chạy qua phòng sinh hoạt chung mà không làm gì che khuất mái tóc đỏ của cậu khi tiếp nhận những lời thì thầm và nhìn chằm chằm vào bản thân.

Harry đi xuống một trong những lối đi hẹp sau những cánh cửa, trước khi bước qua cánh cửa thứ năm mặc dù nó trông không khác gì so với những cánh còn lại. Hắn dừng lại vài bước bên trong, Ron và Hermione sau lưng hắn.

Draco giật bắn mình, "Harry-"

------------------------------------

- Chỉ sớm hơn một chút -

"Cậu nghĩ cậu ấy sẽ còn ngủ trong bao lâu?"

Có một tiếng thở dài, "Cậu đã suy nghĩ cả tuần rồi đấy, cậu ấy sẽ thức dậy sớm thôi."

"Tớ có thể nghe thấy các cậu nói, các cậu biết đấy," Draco lẩm bẩm.

Blaise nói, "Chúng tớ đã thật sự không được tinh tế."

"Chúng tớ muốn biết chuyện gì đã xảy ra," Pansy lên tiếng.

"Các cậu ở đây hầu như là vì điều đó," Draco lăn qua lăn lại và cẩn thận đẩy mình ngồi lên mép giường.

"Ừ, nhưng nó thế nào?" Pansy nhấn.

Blaise và Pansy đang ngồi trên giường của Blaise nằm đối diện nhìn hắn đầy mong đợi.

Draco nhìn xuống tay mình cau mày, "Nó đã... Tớ đã cảm thấy.." hắn thở dài, "Nó rất khó để giải thích."

Blaise đảo mắt. "Không có gì là dễ dàng với cậu cả."

Pansy thúc khuỷu tay vào xương sườn gã ta.

Blaise đập vào lưng cô để trả thù, "Rồi. Rồi, Tốt thôi. Bắt đầu một cách dễ dàng nhé, khi hai cậu dùng chung tâm trí thì cậu có thể nghe thấy Potter hay nó là ... thứ gì đó kì lạ hơn?"

"Nó không kì lạ," Draco nói.

"Chia sẻ tâm trí thì có."

Draco lấy gối của mình và ném nó vào Blaise mặc dù hắn không thể đặt nhiều sức mạnh vào nó.

"Nhưng vậy thì.. nó tuyệt chứ?" Pansy hỏi.

"Nó đã.. đúng," Draco nói, "Tớ đã không hoàn thiện, nhưng tớ đã không biết điều đó, và rồi tớ còn hoàn thiện hơn trước đây. Nó tuyệt, và nó đã-" Lời nói của hắn bị cản trở, "- nó đã rất đau đớn, nhưng nó tuyệt vời hơn khi là tớ, khi là chúng tớ. Tất cả mọi thứ đều đáng sợ và dễ dàng gấp đôi, thậm chí cả thở. Tớ đã cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều."

"Giống như khi phê thuốc," Blaise nói, giọng có vẻ rất bị ấn tượng.

Pansy nghiêng người về phía trước, "Vậy là, um, cậu không ghét cậu ta nữa à?"

"Tớ nhớ cậu ta."

Blaise và Pansy kinh ngạc nhìn nhau.

Cánh cửa mở ra và Draco đang tự mình đứng lên trước khi bất cứ ai có thể phản ứng, "Harry-"

"Dra-" Những lời nói của Harry đã bị cắt ngắn khi Draco túm lấy áo hắn và kéo hắn vào vòng tay mình.

"Woah! Chờ chút. Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Ron hỏi, giữ chặt Hermione.

Blaise dựa lưng vào giường, "Cậu ta nhớ hắn ta."

"Cậu ta nào?" Ron hỏi.

Blaise nhún vai, "Có quan trọng không?"

"Tao đã đến ngay khi có thể," Harry nói, giữ Draco thật chặt đến nỗi khiến người khác phải tự hỏi liệu họ có thể thở được.

Draco lắc đầu, "Tao không nên rời đi, tao đã rời khỏi đó, tao chỉ-"

"Giờ thì mày đang ở đây. Chúng ta đang ở đây," Harry nói, di chuyển và áp trán mình vào trán Draco.

"Nhưng chúng ta không phải là chúng ta," Draco nói một cách yếu ớt. "Tao muốn nhiều hơn nữa."

"Cậu luôn có thể làm điều đó theo cách thông thường," Pansy cất tiếng, "Cậu biết đấy, bằng cách nói chuyện,"

"Nó sẽ biến mất mãi mãi," Draco phản đối.

Hermione mỉm cười ngập ngừng, "Tớ đoán đây là toàn bộ trọng điểm. Và nó thật tuyệt." Cô ngước nhìn Ron.

Ron mở miệng, ngậm miệng, nuốt đi phản ứng ban đầu và gật đầu chậm chạp. "T-U-Y-Ệ-T," cậu lặp lại một cách yếu ớt.

Hermione mỉm cười và siết chặt tay cậu.

"Mày có muốn?" Draco hỏi.

Harry đưa tay vuốt ve má Draco, "Yeah. Hơn bất cứ thứ gì."

Draco dao động, và từ từ tựa vào cho đến khi đôi môi chạm vào môi Harry.

Harry thở dài trong nụ hôn, nghiêng người như thể bằng cách nào đó họ có thể tìm cách để gần gũi hơn so với trước đây.

Có tiếng sột soạt khi áo choàng của họ rơi xuống đất, cà vạt nhanh chóng được lới lỏng sau đó. Những ngón tay tìm kiếm da thịt, cởi nút, trượt dưới áo với sự khẩn trương ngày càng tăng và nhận thức mờ nhạt về bất cứ điều gì khác ngoài nhau.

"Tớ sẽ chỉ- Bọn tớ sẽ-" Hermione lắp bắp, phóng ra khỏi cửa và kéo Ron theo với cô.

Pansy bày ra một biểu cảm, "Họ đã quên là chúng ta đang ở đây rồi, phải không?"

"Yep," Blaise nói.

Pansy đứng dậy, "Hãy biến khỏi đây trước khi chúng ta nhìn thấy thứ gì khiến mình phải hối tiếc nào."

"Cậu có thể sẽ hối tiếc nó-"

Pansy nắm lấy cánh tay của Blaise và thô bạo kéo gã lên, "Draco sẽ chảm cậu."

"Tớ cho là thế đấy," Blaise thở dài và cho phép Pansy hướng gã rời khỏi phòng.

Cánh cửa sau lưng họ được khóa lại.

Và rồi họ địt hahahahahahhahhahah-)) đùa thôi các cậu ạ

Hết truyện the enddddd~~~'~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro