14. (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh cáo: Cảnh mây mưa này yêu cầu người đọc phải trên 18 tuổi! Chưa đủ mười tám tuổi có thể đọc một nửa chap này và thoát ra ngay nếu chưa đủ tuổi để đọc các cảnh ân ái phía sau!

Lý do Truki ra chap muộn là vì còn học với chơi game nữa :) mà thôi, ban đêm quẩy vẫn high hơn buổi sáng mà.
~•~

Trong cánh rừng nhỏ này có một căn nhà gỗ khá lớn và rất chắc chắn được xây nên bởi một người thanh niên có sức mạnh phi thường. Người thanh niên ấy sống bằng nghề săn thú rừng và thi thoảng là đi loanh quanh trong rừng mỗi đêm để dẫn lối chỉ đường cho mấy người đi lạc, sống trong căn nhà gỗ cùng gã là một người phụ nữ rất xinh đẹp có mái tóc màu đỏ và một thanh niên ốm yếu bị mắc bệnh tâm thần. Dù rằng cuộc sống ở đây rất khắc nghiệt và quanh năm lạnh lẽo, một đặc trưng thường thấy ở cao nguyên Leng, nhưng trong căn nhà gỗ đó, sự ấm áp và hòa thuận vẫn không hề bị mất đi.

Nathaniel ngồi trên mặt đất được lót lông thú ấm áp và loay hoay vẽ vời trên các tờ giấy được cho bởi người mẹ nuôi tóc đỏ, dù rằng tâm thần của Nathaniel không ổn định và cũng đã trở nên ngây ngô như một đứa trẻ sáu tuổi nhưng những nét vẽ và toàn cảnh bức tranh không hề xấu và nghuệch ngoạc như bức tranh của những đứa trẻ ấy vẽ nên. Cậu đang phác họa thành phố Inganok, một thành phố nổi tiếng thân thiện và có các mỏ đá Onyx đẹp đẽ, bức tranh rất đẹp và rất chỉn chu dù rằng chỉ có hai màu đen trắng, nhưng điều bất ngờ nhất chắc phải là việc người này vốn dĩ là một người mù.

"Nathan vẽ đẹp quá."

Giọng nói ấm áp của người mẹ nuôi làm cho Nathaniel đang tập trung có hơi giật mình và ngẩng mặt lên để "nhìn" về phía nàng. Vì vẽ bằng màu mực nên khi vẽ tranh, Nathaniel không tránh khỏi việc sẽ phải đưa tay lên xoa mặt, khuôn mặt trắng nõn nhem nhuốc mực khiến người phụ nữ dở khóc dở cười, nàng cũng quỳ xuống tấm thảm lông thú, đĩa trái cây quý giá được đặt qua một bên.

"Mặt con dơ hết rồi, để ta lau cho con nhé."

Người phụ nữ rút khăn ra, muốn lau cho Nathaniel lại bị cậu rụt đầu né tránh, Nathaniel đưa tay áo lên để xoa xoa mặt, miệng cũng thốt lên những lời ngây ngô.

"Nathan có thể tự làm được, Nathan biết làm mà."

"A... À, đúng vậy, Nathan của chúng ta việc gì cũng có thể tự làm, nhưng con hãy dùng khăn tay nhé, dùng tay áo sẽ bị dơ mất."

Nathaniel lại tiếp tục ngồi vẽ dù rằng không thấy gì, dưới ánh lửa từ lò sưởi ấm áp, khuôn mặt thanh tú và nhẹ nhàng của cậu lại được tô điểm thêm phần nhẹ nhàng dễ chịu. Nathaniel có vẻ ngoài rất ưa nhìn, vì bệnh tật cho nên vẻ ngoài ưa nhìn đó lại được phủ thêm chút màu sắc ảm đạm, người phụ nữ tóc đỏ dù có ngắm nhìn bao lần và biết rằng cậu với trụ cột trong nhà là anh em song sinh thì cũng dễ dàng nhận ra hai người là ai với ai.

Nathaniel rất ngây ngô và khó nuôi lớn dù là anh trai trong khi Ithaqua thì lại gai góc và cực kỳ trưởng thành, nhưng vì có sự tương phản ấy nên cuộc sống của ba người mới trở nên hài hòa và có nhiều điểm thú vị.

Két!

Tiếng cửa mở ra thế này chắc chắn không phải là do gió tuyết thổi mạnh cho văng ra, Ithaqua đã trở về từ một cuộc đi săn và kéo theo phía sau là một con lợn rừng và một con nai rất lớn, ngoài ra cầm trên tay gã còn là một chiếc lồng với rất nhiều thỏ có bộ lông trắng muốt đang không ngừng giãy dụa tìm đường thoát trong chỗ chết. Người phụ nữ tóc đỏ đi xuống, giúp đỡ Ithaqua kéo các con mồi săn được hôm nay qua một bên rồi tấm tắc khen ngợi.

"Vậy mà lại bắt sống được một con nai trong trời bão tuyết, Ithaqua nhà chúng ta thật cừ."

"Nếu có nai sống thì chúng ta không chỉ có thịt ăn mà còn làm được rượu máu nai để bán nữa."

Ithaqua điềm tĩnh nói rồi nhìn vào trong nhà, nơi mà Nathaniel đã bỏ hết bút giấy xuống và nhẹ nhàng bò đi chỗ khác để né xa tầm mắt của người được gọi là em trai mình.

"Mẹ, con đưa Nathaniel đi tắm, một chút nữa con sẽ xuống xẻ thịt, mẹ đợi con nhé."

Mẹ nuôi gật đầu, Ithaqua cũng đi thẳng vào nhà, bế Nathaniel đang gấp rút bỏ trốn lên rồi đi thẳng lên lầu mặc cho anh trai mình đang kịch liệt giãy dụa.

Một năm sau khi mang Nathaniel về nhà nuôi thì để có thời gian gần gũi hơn với anh trai, Ithaqua đã rút dần ra khỏi hoạt động của trang viên, dù rằng rất cố gắng và hết sức nhẹ nhàng với Nathaniel rồi nhưng anh trai gã vẫn sợ và không muốn gần gũi với gã nên khi Nathaniel khỏe dần hơn về mặt thể chất, Ithaqua cũng không thèm mềm mỏng và dỗ dành Nathaniel trẻ con nữa.

"Thả ra, thả Nathan ra!"

Nathaniel giãy dụa, tay đập thùm thụp vào lồng ngực của Ithaqua cứ như mèo con đang quào lên gốc cây vậy, Ithaqua nhẹ nhàng bế Nathaniel bằng một tay, tay còn lại thì gỡ mặt nạ ra rồi ném nó sang một bên, nhìn xuống khuôn mặt còn mờ mờ vết mực hay màu của anh mình, Ithaqua đi thẳng vào nhà tắm rồi đặt anh mình ngồi lên bồn nước tắm lúc nào cũng có nước ấm được bổ sung thường xuyên. Vì trong nhà đều có hai con người dễ bị bệnh nên Ithaqua đã tốn rất nhiều công sức để tìm và xây nhà trên một nơi không chỉ vừa yên tĩnh mà còn có mạch nước ngầm là nước nóng tự nhiên, không chỉ vừa đỡ tốn thời đun sôi nước mà thời gian tắm rửa cũng được kéo dài đến mức muốn ngâm bồn bao lâu cũng được.

"Hôm nay anh lại ngồi vẽ cả ngày à?"

Giọng nói của Ithaqua khi trưởng thành hoàn toàn không non nớt và dễ nghe như trước, kết hợp với thời gian và bôn ba khắp nơi để làm việc đã khiến giọng nói của gã trở nên trầm ấm và gai góc rất nhiều, điều này cũng vô tình tạo nên sự quyến rũ và gợi cảm của một người đàn ông mà bất kỳ cô gái nào cũng phải đổ gục hoặc mê đắm. Nhưng với Nathaniel mà nói, dù là từ lời nói hay đến hơi thở, Ithaqua đều là một sự đe doạ luôn làm cậu sợ hãi và lo âu, nắm chặt tay mình đầy căng thẳng đến mức trắng bệt, Nathaniel cúi thấp đầu và không hề lên tiếng khiến Ithaqua híp mắt lại.

"Trả lời em, Nathaniel Norwell."

Gã cũng cúi đầu và thì thầm vào vành tai trắng nhợt của anh mình, đôi mắt xanh tràn ngập sự hoang dã và xâm lược nhìn chằm chằm vào phần gáy non mềm của một người đã lâu rồi chưa từng bước ra thế giới bên ngoài. Nathaniel vẫn tiếp tục không nói, âm thầm chống đối lại gã thợ săn nguy hiểm khiến gã ta đau đầu vô cùng.

"Nếu anh không chịu nói thì cũng không sao cả."

Gã vòng một tay giữ Nathaniel đang ngồi cạnh thành bồn tắm, một tay lột sạch bộ đồ mà anh mình mặc rồi đẩy anh vào bồn ngâm nước. Sau đấy, gã cũng xoay người cởi hết đồ trên người ra rồi ngồi vào bồn tắm với Nathaniel bị bắt ngồi trên mình.

"Đừng!"

Nathaniel nhắm tịt mắt, đầu nghiêng hẳn qua một bên khi cảm nhận có đôi môi nào đó đang chạm lên cổ mình.

"Anh trai, đừng né qua chỗ khác."

Ithaqua bất mãn cắn nhẹ lên phần cổ mịn màng của anh mình. Từ lúc biết được Nathaniel vẫn chưa chết dường như Ithaqua đã hoàn toàn vỡ tung trong niềm vui sướng tột cùng, nếu Nathaniel chưa chết thì gã sẽ dễ dàng yêu thương và bù đắp cho cậu nhiều hơn, ngoài ra, việc được ôm và chạm vào một người còn sống vẫn sẽ tốt hơn là một người đã chết nhiều.

"Anh nhỏ quá, một tay của em thôi cũng đủ để bọc lấy tay anh rồi."

Ithaqua nâng bàn tay mềm mại của anh trai mình lên, những ngón tay trắng trẻo mượt mà do chưa từng làm qua bất kỳ công việc nặng nề nào hoàn toàn khác xa và nhỏ hơn bàn tay thô ráp to lớn của gã. Nathaniel mất tự nhiên rút tay về, cả người cũng hơn nhúc nhích khiến nước trong bồn nhấp nhô gợn sóng. Ithaqua thở dài, dễ dàng kéo Nathaniel đang trốn về phía mình rồi hơi nghiêng mình về phía trước, hoàn toàn bao phủ và giam chặt anh mình trong vòng tay.

"Anh ơi."

Ithaqua nỉ non, bàn tay nắm chặt cổ tay của Nathaniel cũng vòng lên để đan chặt các ngón tay vào nhau. Nathaniel chợt giãy dụa, cậu lắp bắp.

"Đừng mà, không thích!"

Ithaqua xoay mặt của Nathaniel qua, dùng môi mình cắt đứt lời kháng cự của anh trai, bàn tay đó cũng trượt xuống đùi cậu, tách nhẹ ra rồi mơn trớn nơi mình đang đặt tay lên.

"Nathaniel..."

Ithaqua chủ động tách môi mình ra rồi ấn Nathaniel sắp xụi lơ vào thành bồn, thân mình cường tráng của một người đàn ông trưởng thành đè lên thân thể gầy gò của người anh trai nhỏ hơn. Gã thì thầm tên của anh trai mình một cách chậm rãi, đôi mắt xanh như hồ nước âm ủ và mờ mịt hơi sương của dục vọng bất tận, đôi tay thường xuyên chụp, bắt và bóp chết con mồi không ngừng vuốt ve và xoa nắn từng tấc thịt ướt át hồng hào.

"Nathaniel, anh trai của em."

Sự ám ảnh và mê mẩn trong đôi mắt càng dâng tràn, phản ứng không thể che giấu của thân thể dẫn đến việc tốc độ xâm lấn ngày một nhanh hơn, đến khi Nathaniel có thể tỉnh táo lại thì hai chân cậu đã gác lên vai của Ithaqua rồi. Nathaniel chớp chớp đôi mắt hoàn toàn không nhìn thấy gì của mình rồi rụt rè bảo.

"Đau... Đau lắm, không muốn làm đâu."

Ithaqua hôn lên trán cậu, nhẹ nhàng xoa xoa lên phần gáy ẩm ướt.

"Sẽ không đau đâu, em sẽ nhẹ nhàng."

Nói rồi gã cúi đầu, vùi đầu vào việc bú mút hai núm vú tròn mẩy đã bị mình chơi đùa vân vê không biết bao lần. Việc núm vú bị đầu lưỡi giảo hoạt liếm láp và đè ấn khiến Nathaniel cảm thấy kỳ cục lắm, cậu liên tục vặn vẹo, kẽ mông không ngừng ma sát với dương vật bán cương của em trai mình khiến thứ đó càng thêm cứng rắn và giần giật.

Roạt!

Ithaqua đột ngột nhấc Nathaniel lên khiến nước trong bồn trào hết ra ngoài, bàn tay gã xoa nắn mông thịt căng tròn rồi ấn từng ngón một vào chiếc lỗ luôn được mình âu yếm suốt nhiều đêm dài.

"A... A a..."

Nathaniel run rẩy người rồi bị ôm chặt hơn, nhóc con cân đối nhỏ xinh dưới háng cậu ngóc đầu, liên tục ma sát giữa bụng của hai người nên đầu khấc không ngừng rỉ ra những giọt nước trắng đục. Có vẻ lấy làm ngại với việc liên tục nhấp hông một cách dâm đãng nên Nathaniel luôn cứng người và cố gắng tách xa Ithaqua một chút, nhưng việc bị những ngón tay linh hoạt quấy phá phía sau và tuyến mẫn cảm cũng liên tục bị ấn vào khiến Nathaniel đều bất giác hích hông về phía trước.

Cảm thấy nới lỏng đã đủ, Ithaqua rút ngón tay mình ra rồi tuốt tuốt thằng em cũng đang nóng lòng đâm vào nơi ấm áp của mình. Gã rướn cổ, hôn lên má của Nathaniel một cái rồi thì thầm.

"Nếu anh tự mình cho vào, em sẽ không trách anh vì đã xuống phòng khách chơi hôm nay."

Mặc cho Nathaniel có hiểu hay không, gã chộp lấy cổ tay của cậu rồi đè bàn tay nhỏ kia lên dương vật của mình, độ cứng và nóng của nó làm Nathaniel phát hoảng nhưng Ithaqua vẫn cứng rắn ép cậu vuốt ve nó cho mình, xúc cảm mềm mại từ bàn tay Nathaniel làm Ithaqua rên rỉ và gầm gừ đầy khoái cảm, gã mút mát cổ của anh mình, tham lam để lại dấu vết đánh dấu chủ quyền rồi thở dài.

"Nathaniel, em đã nói là anh không được rời khỏi phòng ngủ rồi mà."

"Nathan không có.... Là mẹ... Mở cửa cho Nathan."

Nathaniel ngọ nguậy muốn rút tay mình về, Ithaqua cũng không ép buộc cậu vuốt ve cho mình nữa, thay vào đó, gã nhấc bỏng Nathaniel lên, tách hai má mông căng mềm ra rồi kề sát lỗ nhỏ đã nới lỏng đầy đủ lên đầu khấc to tròn của mình. Nathaniel vòng tay ôm cổ em mình, khuôn mặt đỏ bừng như thể đang say rượu vậy.

"...."

Nathaniel rên lớn một tiếng vang vọng phòng tắm, may mắn là cả phòng Ithaqua đều làm từ vật liệu tốt có khả năng cách âm, nếu không, mẹ nuôi sẽ nghe được và sẽ sốc vô cùng nếu biết về mối quan hệ sai trái này.

Sau tiếng rên rỉ thật lớn đó, Nathaniel co rúm người, hai tay vòng qua cổ của Ithaqua buông lỏng rồi bấu mạnh vào tấm lưng dẻo dai của Ithaqua. Ithaqua cũng gầm một tiếng, dương vật của gã đâm sâu vào lỗ nhỏ ấm áp đã được nới lỏng đầy đủ, vách trong liên tục co bóp mút mát từng đường gân dường như đang muốn tước bỏ ý chí chiến đấu của gã vậy.

Nhưng sẽ không có một thợ săn lão làng cao ngạo nào sẵn sàng tha cho con mồi đã nằm gọn trong lưới của mình. Ithaqua nắm lấy eo của Nathaniel, nhẹ nhàng đung đưa vài cái rồi vớ lấy khăn bông để lau khô, bọc tạm cho Nathaniel đang ướt như thỏ nhỏ vừa rơi tùm xuống nước.

Quá trình làm khô bình thường không quá lâu nhưng bây giờ lại như bị kéo ra hàng tiếng vì Ithaqua sẽ luôn dừng lại để nhấp sâu và đổi tư thế làm tình với anh mình, lúc thì đối mặt, lúc lại tiếng vào từ đằng sau nhưng chỉ có duy nhất một điều giống nhau là Ithaqua luôn bế và tách chân anh mình ra thành hình chữ M không thể chạm ngón xuống đất.

"Anh muốn cái gì em đều để trong phòng cả, anh chỉ cần ngoan ngoãn ở trong và đợi em về là đủ rồi. Yêu cầu đơn giản như thế anh cũng không thể hiểu sao?"

Ithaqua vừa nói vừa tuốt và vừa xoa xoa thân dưới đang không ngừng xuất tinh của anh mình, háng gã không ngừng dập mạnh vào hạ thể của Nathaniel khiến nơi gắn kết càng thêm nhớp nháp và tội lỗi. Nathaniel đã sớm bị mất trí sau khi xuất tinh, cơ thể nhấp nhô liên tục bị đâm vào rút ra cũng không cho cơ hội để cậu được thở dốc nữa, điều cậu có thể làm tốt bây giờ là rên rỉ, cố gắng giữ thăng bằng để không tụt xuống và không ngừng lắc đầu kháng cự lại thế tấn công dồn dập của em trai mình. Ithaqua nhíu mày, ngừng đâm vào, giữ nguyên tư thế đứng rồi bắt cằm Nathaniel.

"Em nói gì anh có nghe không?"

"....?"

Khuôn mặt của Nathaniel mờ mịt, đôi mắt đẫm lệ khiến Ithaqua bất lực không thôi, gã nói.

"Em không cho anh ra khỏi phòng nửa bước, dù mẹ có mở khóa phòng cho anh ra ngoài thì cũng không được đi ra."

Nathaniel nghe vào lại yếu ớt phản bác.

"Nhưng Nathan cũng muốn ra ngoài với mẹ."

"Em nói thì anh phải nghe chứ!"

Ithaqua tức giận thúc mạnh lên làm Nathaniel chỉ biết rên lớn một tiếng, trước mắt dường như cũng xuất hiện sao xẹt.

"Không được ra ngoài, không được nói chuyện với ai, cũng không được làm việc khác với người khác ngoài em! Nathaniel, anh phải nghe lời em!"

Vừa nói, Ithaqua lại vừa đâm mạnh và không ngừng ấn lên bụng dưới của Nathaniel khiến cậu vừa đau mà lại vừa sướng đến tê dại, kết hợp với việc chân không thể chạm đất, trọng lượng cơ thể đều dựa vào Ithaqua càng làm Nathaniel mất khống chế. Cậu biết Ithaqua khi giận sẽ chỉ muốn nghe mình nói những lời gã muốn nghe nên khi bị gã ta bắt ép trả lời, Nathaniel chỉ có thể nói.

"Nathan biết rồi, Nathan sẽ nghe lời."

"Tốt lắm."

Ithaqua thở dài, hôn lên trán của anh mình rồi đè nghiến eo anh mình xuống, cặp mông của cậu cũng nuốt trọn vẹn dương vật của gã, từng dòng tinh nóng hổi trượt vào và tưới lên từng ngóc ngách trong vách tràn khiến sự gắn kết dai dẳng cũng đã tạm kết thúc.

Nhìn Nathaniel đã ngất đi trong lòng mình, Ithaqua sờ tay lên trán cậu để kiểm tra rồi ôm người ra ngoài phòng ngủ.

Lạch cạch!

Ithaqua với lấy xích chân bị ném chỏng chơ trên giường cả ngày ra rồi lần nữa tròng vào mắt cá chân của anh mình. Nathaniel dù rằng đang ngủ nhưng khi cảm nhận có gì đó nằng nặng đè lên chân mình thì cũng cau mày đầy khó chịu. Ithaqua nhẹ nhàng xoa đầu anh mình, hôn lên khuôn mặt của cậu rồi cọ má lên.

"Em chỉ muốn tốt cho anh thôi, Nathan. Chỉ cần anh ở yên đây, vẫn luôn dựa dẫm vào em và không đi đâu cả thì giữa chúng ta sẽ không bao giờ xảy ra thêm việc đáng tiếc nào nữa."

Ithaqua đã giam lỏng Nathaniel được một khoảng thời gian rồi, ngoại trừ những lúc gã ở nhà ra thì kể cả mẹ cũng không được gỡ xích chân và thả Nathaniel ra ngoài. Nhìn đến xích chân lại bị mẹ gỡ ra dù chìa khóa đã bị gã giấu, Ithaqua quyết định ngày mai sẽ đi làm thêm loại xích mới và cũng sẽ khóa chặt cửa phòng hơn để không ai có thể mở cửa và thả Nathaniel đi nữa.

Nathaniel là người thân duy nhất ngoài mẹ nuôi còn sót lại của gã, gã sẽ không để anh rời xa mình lần nữa đâu.
~•~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro