Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harumoto Itsuki từ nhỏ vốn đã không có chút kí ức nào về cha, ấn tượng về mẹ cũng mờ nhạt dần theo thời gian. Sau khi tiếp thu kiến thức về phân cấp giới tính ở giờ học Sức khỏe, cô cho rằng bản thân mình cũng giống như bà ngoại, chỉ là một Beta bình thường không có gì đặc biệt. Suy cho cùng, thời đại này - nơi mà sự phân hóa ngày càng gay gắt, tầng lớp thượng lưu kiểm soát phần lớn tài nguyên hầu hết đều là Alpha hay những Omega phục thuộc vào Alpha. Những người xuất thân như cô, cùng phần lớn Beta khác, chỉ có thể an phận ở một góc, tương lại tìm một công việc tầm thường, kiếm một Beta vừa ý để kết hôn, sống một cuộc đời như vậy là đủ.

Đúng như Harumoto Itsuki nghĩ, sau khi vào trung học, bạn cùng lớp hay bạn bè mà cô quen biết đều đã phân hóa rồi. Sau khi phân hóa, Alpha cùng Omega nhất định phải chuyển đến những trường học đặc biệt theo chính sách của Nhà nước, để lại đó những Beta không có triệu chứng phân hóa rõ ràng. Nhìn lại những chiếc ghế bị bỏ trống lại trong lớp, Itsuki thật sự cảm thấy có chút cô đơn. Thời điểm mà bạn thân của cô được chuyển đến trường học cho Omega sau khi phân hóa. Đó cũng là lần đầu tiên cô hi vọng mình không phải là một Beta. Cô ước rằng bản thân mang gen lặn, có thể được phân hóa thành Omega, để tiếp tục ở bên bạn thân của mình. Không còn phải chấp nhận việc phải rời xa ai đó, hay cảm thấy cô đơn như bây giờ nữa.

Phân hóa đi, nhanh phân hóa đi, hãy phân hóa đi mà...

Harumoto Itsuki khi còn nhỏ, cả ngày lẫn đêm đều cầu nguyện như vậy.

Nhưng trái với mong đợi, nhiều năm trôi qua, cơ thể cô vẫn không có dấu hiệu phân hóa. Hiện tại, cô đã vào đến đại học, cũng đã quá thời điểm phân hóa. Mặc dù bản thân không muốn cũng chỉ đành chấp nhận kết quả này. Cuộc sống, dường như chỉ có thể tiếp tục như vậy mà thôi.

Sau khi vào đại học, sự kiểm soát của Nhà nước đối với Alpha, Omega và Beta ở độ tuổi này cũng không còn nghiêm ngặt nữa. mọi người đều đã được học rất kĩ về cách kiểm soát thời kỳ nhạy cảm và thời kỳ phát tình tại trường trung học. Tại đất nước trọng sĩ diện này, chẳng có ai lại nguyện ý ở trước mặt mọi người mà mất khống chế. Một khi mất không chế, họ sẽ chả còn dám gặp mặt ai nữa. Tuy rằng sự kiềm chế của Nhà nước với sinh viên đại học có giảm bớt, nhưng qua nhiều năm, ngăn cách giai cấp từ sự phân hóa cũng bắt đầu xuất hiện. Đại học Quốc tế Kyoto nơi Harumoto Itsuki đang học, hầu hết sinh viên đều là Beta giống cô. Alpha trong nước sẽ theo học ở trường cao cấp hơn, Omega cũng như vậy.

Trong khuôn viên trường chỉ còn một ít Alpha và Omega, đều là sinh viên quốc tế đến từ nước ngoài. Mục đích sắp xếp này của Bộ Giáo dục, Văn hóa, Thể thao, Khoa học và Công nghệ là khi những sinh viên Quốc tế này vô tình mất kiểm soát, ít nhất cũng sẽ không gây quá nhiều hỗn loạn đối với những Beta - người vốn không nhạy cảm với tin tức tố.

Chính trong hoàn cảnh này, Harumoto Itsuki đã gặp Lâm Đông Vũ, một du học sinh đến từ Trung Quốc. Việc quen biết Lâm Đông Vũ, bắt nguồn từ một tai nạn nhỏ, nhưng lại khiến Harumoto Itsuki vô cùng trân trọng duyên phận mà ông trời ban cho mình.

Có lẽ bản thân cô đã quá cô đơn. Nên dù biết rằng một du học sinh như Lâm Đông Vũ ngày nào đó sẽ trở về Trung Quốc, nhưng bản thân lại không cách nào giảm bớt đi mong muốn được gần gũi với nàng.

Người không thể ngửi thấy mùi tin tức tố như Harumoto Itsuki, ban đầu không thể nhận biết Lâm Đông Vũ là Alpha, Beta hay Omega. Cho dù sau này hai người họ có thân thiết, nhưng chỉ cần Lâm Đông Vũ không chủ động nhắc đến, cô cũng không nhắc tới. Trong lòng cô, dù Lâm Đông Vũ có là gì, chỉ cần được ở bên cạnh nàng với tư cách bạn thân là đủ rồi.

Cho đến một lần, Lâm Đông Vũ - người biến mất cả ngày nay gọi điện thoại đến cho cô với giọng thở gấp...

"Fuyu? Cậu ổn chứ? Sao hôm nay không đi học?" Harumoto Itsuki lẻn ra khỏi phòng học, lo lắng hỏi.

"I... Itsuki... a... cậu..."

Tiếng thở hổn hển đầy mơ màng truyền qua micro, ngầm diễn tả sự bồn chồn và nhẫn nhịn của Lâm Đông Vũ, cũng không biết tại sao mặt cô lại đột nhiên đỏ bừng,

"Fu, Fuyu? Cậu, cậu, cậu không sao chứ?"

"Itsuki, đến... ừm... tới giúp mình... được không... mình sắp không chịu nổi nữa rồi... ừm... a..."

"Làm, làm ơn... Itsuki..."

Harumoto Itsuki không nhớ mình đã trả lời như nào.

Cúp điện thoại, cô ngơ ngác đứng bên ngoài lớp học, lấy tay vuốt má, nhiệt độ nóng bừng trên mặt này khiến bản thân cô tưởng chừng như mình đã nóng chín. Dù chỉ là Beta, nhưng người luôn đạt điểm tuyệt đối trong giờ Sức khỏe như cô, biết rất rõ tình hình hiện tại của Lâm Đông Vũ.

Âm thanh đó, hiển nhiên là đến kỳ phát tình...

Lâm Đông Vũ là Omega sao?

Lâm Đông Vũ muốn cô qua giúp? Giúp?

Ừm? Nghĩa là sao?

Là muốn... giúp... như thế nào?

Tiếng thở hổn hển liên tục vang vọng bên tai, Harumoto Itsuki bất lực che mặt, sau khi suy nghĩ một lúc, cô nghiến rằng lao về phía phòng ký túc xá của Lâm Đông Vũ. Bước đến ký túc xá của nàng một cách quen thuộc, cô lo lắng gõ cửa, còn chưa kịp nói gì thì cánh cửa đã mở ra. Còn chưa kịp phản ứng thì một bản tay mảnh khảnh đã kéo cô vào. Trong căn phòng tối tăm, chỉ có một chút ánh nắng ngoài cửa sổ lọt qua tấm kính nhưng cũng đủ để Harumoto Itsuki, người bị ném xuống đất, có thể nhìn rõ mọi thứ trước mặt. Toàn thân Lâm Đông Vũ đỏ bừng, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu nâu rộng thùng thình và một chiếc quần lót màu đen... Harumoto Itsuki xấu hổ, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nữa.

"Itsuki... mình, mình cảm thấy rất khó chịu..." Lâm Đông Vũ nói rồi cúi xuống, cả người ghé vào Harumoto Itsuki và không ngừng cọ xát phần thân dưới.

Người thiếu kinh nghiệm tình trường như Harumoto Itsuki nào đã bao giờ trải qua chuyện như vậy, chỉ cần nhìn một màn kia thôi cũng đủ khiến cơ thể cô bùng cháy. Huống chi, Lâm Đông Vũ còn nằm trên cọ sát như vậy, quả thật như muốn tan chảy mọi sự tỉnh tảo của cô.

Cô thích Lâm Đông Vũ, nhưng trong thâm tâm cô chưa bao giờ nghĩ tới những thứ này, bản thân cô chỉ thầm hi vọng 4 năm đại học này có thể chăm sóc thật tốt cô gái trước mặt.

Harumoto Itsuki cố gắng hết sức để đè nén tất cả những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, và duy trì sự tỉnh tảo còn xót lại. Cô khó khăn liếc sang một bên và lắp bắp hỏi: "Cậu, cậu, Fuyu, mình, mình nên làm gì đây..."

Một âm thanh nghẹn ngào và khó chịu phát ra từ ngực Harumoto Itsuki.

"Thuốc... Thuốc ức chế... hết rồi... Mình không thể đi ra ngoài..."

"Mình cảm thấy rất khó chịu... Itsuki... Mình khó chịu quá..."

Những tiếng rên rỉ nối tiếp nhau không hiểu sao lại trở thành một giai điệu quyến rũ, thoáng chốc, Harumoto Itsuki thực sự nảy ra ý định chiếm hữu một cách mãnh liệt.

Ý định vừa xuất hiện trong đầu, cô liền sợ hãi chính suy nghĩ của bản thân mà tỉnh táo lại.

Tại sao... cô ấy lại có suy nghĩ đó với Lâm Đông Vũ...

Những suy nghĩ cực kỳ hung hãn như vậy không phải là điều mà một Beta nên có... Sống lưng Itsuki không ngừng toát mồ hôi lanh, cô chống đỡ người đứng dậy, nhưng Lâm Đông Vũ vẫn bám lấy cô mà rên rỉ. Nhắm mắt lại, không dám nhìn Lâm Đông Vũ nữa, nếu có thể, cô thậm chí còn hy vọng năm giác quan của mình có thể tạm thời ngừng hoạt động.

Cô loạng choạng đứng dậy, lảo đảo đỡ Đông Vũ nằm xuống giường, lắp bắp bảo đợi cô quay lại rồi bỏ chạy thục mạng. Đến tận cửa hiệu thuốc, Harumoto Itsuki mới dừng lại. Lồng ngực đập lên dữ dội, trái ngược với đôi môi đang khô quắt kia là cả cơ thể đang đổ đầy mồ hội. Cô thở hổn hển và cố gắng trút bỏ sự ngột ngạt đang mắc kẹt trong lồng ngực.

Harumoto Itsuki dựa vào bức tường bên ngoài hiệu thuốc và từ từ giơ tay lên che mặt, một tiếng rên rỉ đau khổ mềm mại chảy ra từ giữa các ngón tay. Cô thật sự không biết phải làm sao, cô sợ phải đối mặt với Lâm Đông Vũ - người đang trong kỳ phát tình kia một lần nữa, não cô xuất hiện những suy nghĩ thật đáng sợ. Theo lý thuyết, trong tình huống này Beta sẽ không bị ảnh hưởng bởi Omega, nhưng tại sao cô ấy lại có những suy nghĩ khủng khiếp như vừa rồi... Nhưng cô lại không thể để Lâm Đông Vũ lại một mình, nếu không tiêm thuốc ức chế, cơn động tình sẽ khiến cậu ấy chết mất. Cuối cùng, cô cam chịu số phận, mua một ít thuốc ức chế cực mạnh, rồi quay lại phòng ký túc xá của Lâm Đông Vũ.

Ngay khi vừa bước vào phòng, Lâm Đông Vũ vẫn đang nằm trên giường quằn quại và rên rỉ, thấy cô quay lại, liền vội vã nhảy xuống bám lấy một lần nữa.

"Itsuki... mình thật sự... thật sự rất khó chịu"

"Cậu đã ở đâu vậy... đừng bỏ mình..."

Đó rõ ràng là một tiếng khóc khó chịu, nhưng lại khơi dậy một ham muốn mạnh mẽ hơn trong trái tim của Harumoto Itsuki. Tiếng thì thầm ma quỷ cứ vang vọng bên tai cô, xúi giục cô tuân theo trái tim mình hết lần này đến lần khác.

Cô trợn tròn hai mắt, cơ thể đóng băng tại chỗ, ngực lại bắt đầu phập phồng không thể khống chế. Một tia đỏ thẫm lóe lên trong đôi đồng tử đen láy, Harumotoki Itsuki nghiến rang khống chế nhìn Lâm Đông Vũ đang dụi đầu ở hõm vai của mình, lông mày vô thức nhăn lại.

Giây tiếp theo, cô lấy thuốc ức chế đã mua từ trong túi rồi tiêm vào sau gáy Lâm Đông Vũ.

Kim vừa rút ra, người trong lòng cũng mềm nhũn xụi xuống.

Harumoto Itsuki vội vàng ném thuốc ức chế xuống đất, lo lắng và đau khổ ôm lấy Lâm Đông Vũ. Nhìn thấy nàng dường như đã ngất đi, Harumoto Itsuki thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút không cam lòng.

Sẽ thật tuyệt nếu cô ấy thực sự là một Alpha...

Một vài suy nghĩ xuất hiện, cảm xúc đau đớn cũng liên tục kéo đến.

Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Harumoto Itsuki mà cô không hề nhận ra.

Sau khi nhiệt độ nóng đến đáng sợ trên tay dần hạ xuống, cô bế Lâm Đông Vũ lên, nhẹ nhàng bước đến bên giường, từ từ đặt nàng xuống giường. Khuôn mặt Lâm Đông Vũ vì khóc mà trở nên hốc hác, mắt sung đỏ, còn đôi môi vốn hồng hào bị cắn đến chảy cả máu, làm Harumoto Itsuki càng cảm thấy vô cùng đau khổ. Cô đưa tay vuốt lại mái tóc đang rối bù trên trán của Lâm Đông Vũ, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, ngắm nhìn một lúc rồi thì thầm...

"Xin lỗi, đây là tất cả những gì mà mình có thể làm cho cậu..."

Lâm Đông Vũ tỉnh lại thì đã là nửa đêm, ý thức mơ hồ khiến nàng không xác định được mình đang ở đâu. Nàng lắc đầu, mắt cũng dần thích khi với bóng tối hiện tại, chậm rãi nhận ra bản thân đang ở trong phòng.

Tiếng ga giường sột soạt đặc biệt vang lên trong đêm tối tĩnh mịch, nàng cố gắng gượng dậy nhưng lại phát hiện mình không còn chút sức lực nào.

"Cậu tỉnh rồi à?"

Giọng nói dịu dàng, nhưng vẫn khiến Lâm Đông Vũ phát ra một tiếng cảm thán nhỏ. Nhận ra người đang nói chính là Harumoto Itsuki, nàng chậm rãi nhớ lại chuyện xảy ra lúc chiều. Nhớ lại bản thân đã mất kiểm soát trước mặt người Nhật hay chính là trước mặt Harumoto Itsuki, cảm giác khó chịu và xấu hổ đột ngột xuất hiện khiến nàng hét lên trong lòng, run rẩy kéo chăn lên che đi nửa khuôn mặt.

"Fuyu? Cậu không sao chứ?" Harumoto Itsuki đang ngồi dưới sàn giờ đã chuyển tới mép giường.

Lâm Đông Vũ vốn rất dễ xấu hổ, nhìn cô càng ngày càng gần, nhanh chóng nhắm mắt lại, không dám đối mặt với cô. Một cái chạm nhẹ chạm vào trán, bên tai thì vang lên một câu nói dịu dàng: "Ừ, hình như đã đỡ hơn nhiều rồi."

Cảm giác được Harumoto Itsuki đưa tay ra, Lâm Đông Vũ không hiểu vì sao lại có chút thất vọng mở mắt, rụt rè nói.

"Itsuki, mình xin lỗi, mình..."

Harumoto Itsuki lắc đầu, nhẹ nhàng trả lời: "Không sao đâu, sau này nhớ rõ thời gian uống thuốc ức chế là được."

"Mình không có ý đó... để cậu thấy mình như vậy... còn đem đến phiền phức cho cậu... mình... mình... à..."

Nghe thấy tiếng nức nở, tiếng chuông báo động trong lòng Harumoto Itsuki đột nhiên vang lên ầm ĩ. Cô cúi người xuống, đưa tay ôm lấy vai Lâm Đông Vũ, vội vàng an ủi.

"Đừng khóc, không sao, mình không để tâm đến chuyện này đâu."

Nhìn khuôn mặt Harumoto Itsuki đột nhiên lại gần, Lâm Đông Vũ lập tức đỏ mặt. Việc Harumoto Itsuki là Beta, nàng đã vốn biết từ lâu rồi. Alpha và Omega ở thế hệ này sẽ đeo miếng dán ức chế trên cơ thể để ngăn chặn tin tức tố. Nhưng miếng dán cũng không phải là toàn năng. Là một Omega, Lâm Đông Vũ vẫn có thể ngửi thấy mùi tin tức tố do người khác phát ra, nhưng nàng chưa bao giờ ngửi thấy bất cứ thứ gì xung quanh Harumoto Itsuki.

Đối với nàng, Harumoto Itsuki là chỗ dựa duy nhất ở nước ngoài. Ở bên cô mỗi ngày, Lâm Đông Vũ cùng ngày một phụ thuộc hơn, bản thân cũng không thể nói rõ cảm xúc đó là gì. Cho dù đó là trong lớp, đi chơi, hay ở nhà học chung, cũng không phải là chưa bao giờ hai người ở gần nhau đến vậy. Vậy mà không hiểu tại sao lần này bản than lại phản ứng mạnh mẽ như vậy với một Beta.

Nhớ lại bản thân buổi chiều ném Harumoto Itsuki xuống đất, vừa khóc vừa quấy phá như một thiếu nữ chưa được thỏa mãn dục vọng, Lâm Đông Vũ cảm thấy xấu hổ đến mức muốn bóp cổ mình cho đến chết.

Nhưng Harumoto Itsuki dường như không hề phàn nàn gì cả, vẫn dịu dàng và ấm áp như thường lệ...

Động tâm...

Lâm Đông Vũ, điên thật rồi? Omega không được phép có tình cảm với Beta...

Nhưng tại sao lại không thể? Tại sao Harumoto Itsuki lại không thể? Người này chính là Harumoto Itsuki mà!

Không, không thể, nhất định là do ảnh hưởng từ kỳ phát tình...

Lâm Đông Vũ cố gắng lắc đầu, rũ bỏ mọi suy nghĩ lộn xộn rải rác trong đầu.

"Cậu còn cảm thấy khó chịu ở đâu sao?" Giọng nói của Harumoto Itsuki kéo nàng về thực tại.

Lâm Đông Vũ lắc đầu, không có trả lời. Thấy nàng lại vùi mặt vào chăn, Harumoto Itsuki biết là đang xấu hổi nên lại an ủi: "Không cần suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi là được, ngày mai là khỏe lại thôi, mình để thuốc ức chế trên bàn, sáng mai... khi dậy nhớ tiêm thêm nhé."

Lâm Đông Vũ chỉ lộ ra một con mắt, gật đầu, như một bé mèo ngoan ngoãn. Ánh mắt Harumoto Itsuki cũng trở lên ôn như hơn nhiều.

"Cậu ổn hơn nhiều rồi. Mai gặp lại ở lớp nhé. Nếu như có chuyện gì, cứ gọi điện thoại cho mình, lúc nào cũng được, biết không?"

Lâm Đông Vũ sửng sốt một lúc rồi chậm rãi gật đầu. Nàng thực sự không muốn Harumoto Itsuki rời đi, nhưng những cảm xúc kỳ lạ trong lòng khiến nàng hiểu rằng có lẽ tốt nhất hai người nên bình tĩnh lại. Điều nàng không biết chính là, người nói ra điều này thật ra cũng có suy nghĩ giống nàng. Trước khi Harumoto Itsuki rời đi, một hương hoa mơ hồ đột ngột xộc vào mũi, nàng hơi kinh ngạc dừng bước, xoay người tìm kiếm xem mùi thơm xuất phát từ đâu.

Tuy nhiên mùi hương chỉ thoáng qua.

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nghĩ có lẽ do bản thân đã quá mệt mỏi. Mấy ngày tiếp theo, Lâm Đông Vũ vốn dĩ cảm thấy có chút khó xử, thấy Harumoto Itsuki vẫn đối xử với cô như trước, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng sâu trong lòng nàng vẫn không thể bỏ qua suy nghĩ của mình. Vốn cho rằng vì ảnh hưởng từ kỳ phát tình mà bản thân đã yêu một Beta. Nhưng bây giờ kỳ phát tình đã kết thúc rồi, ham muốn trong lòng nàng lại càng ngày càng mạnh mẽ. Mỗi lần chạm vào Harumoto Itsuki, sẽ lại khiến dục vọng trong lòng bộc phát.

Hôm nay, trước khi giáo viên bước vào lớp, nàng không thể kiềm chế bản thân đến gần Harumoto Itsuki, cả người dựa vào người cô, đầu tựa vào vai, rúc cả cơ thân như một bé mèo con. Lâm Động Vũ đột nhiên ngửi thấy trên cổ áo có một mùi thơm kỳ lạ, có chút giống mùi gỗ đàn hương, mang đến cho người ta cảm giác bình yên và tĩnh lặng. Harumoto Itsuki nhìn người bên cạnh nhăn mũi ngửi ngửi thân thể của cô, hai gò má lại ửng hồng, cố chịu đựng suy nghĩ kỳ quái trong lòng, làm bộ hỏi.

"Có chuyện gì vậy?"

"Hôm nay Itsuki có xức nước hoa không? Có mùi thơm quá..."

"Hả? Không." Harumoto Itsuki nghe xong cúi đầu ngửi quần áo trên người, nhưng cô không ngửi thấy mùi gì.

"Thật sao?" Lâm Đông Vũ vì muốn ngửi kỹ mùi hương, càng tiến lại gần.

Harumoto Itsuki cảm thấy nhiệt độ trên má mình đang dần tăng lên, nhẹ nhàng đẩy nàng ra rồi hạ giọng yêu cầu đừng gây rối nữa.

"Có, có lẽ là do vô tình va phải ai đó trên tàu. Fuyu, mau ngồi xuống đi, giáo viên sắp đến rồi"

"Được rồi..." Lâm Đông Vũ phồng má ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng lại không nhịn được nhìn qua Harumoto Itsuki, bất giác phát hiện ra vệt đỏ lộ ra từ vành tai của cô ấy. Không nhịn được mà nói đùa: "Itsuki, cậu xấu hổ đấy à?"

Harumoto Itsuki quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Lâm Đông Vũ, cô nhanh chóng quay đi: "Xấu hổ gì chứ? Không, mình không có xấu hổ."

Cô giả vờ bình tĩnh mở cuốn sách ra nhìn chằm chằm một lúc mới nhận ra mình đã cầm ngược, liền vội vàng chỉnh lại.

"Ừ? Đúng vậy, một người bình tĩnh như Itsuki sao có thể xấu hổ được." Lâm Đông Vũ, người nhìn thấy tất cả phản ứng của Harumoto Itsuki, chỉ mỉm cười dịu dàng và đưa ngón tay ra chọc vào đôi má thanh tú của cô.

Harumoto Itsuki khẽ cắn khóe miệng, làm bộ đang đọc sách mà không thèm quan tâm, nhưng đầu lại càng lúc càng cúi xuống. Bên tai là tiếng cười khúc khích của Lâm Đông Vũ, nhịp tim lại đập không ngừng trong lồng ngực.

Thình thịch, thịch, thịch, thịch...

Dừng lại, mau dừng lại...

Thật sự... càng ngày càng kỳ quái...

Đêm đó Harumoto Itsuki có một giấc mơ. Trong giấc mơ, cô đang tùy ý cướp đi mọi thứ thuộc về Lâm Đông Vũ. Nhìn thấy người phía dưới đang khóc lóc cầu xin sự thương xót, thân thể trần trụi phủ một lớp mỏng màu đỏ, trên ngực che phủ những kiệt tác mà cô để lại, cô chỉ càng cảm thấy hưng phấn hơn...

Harumoto Itsuki hoảng sợ tỉnh dậy.

Cô ướt đẫm mồ hôi, ngồi trên giường, vuốt ngực thở dốc. Hơi thở dần dần ổn định lại, cô ôm đầu vùi vào giữa hai đầu gối. Những mảnh vỡ mơ hồ không ngừng hiện lên trong đầu, vẻ mặt mê hoặc của Lâm Đông Vũ đã in sâu vào trong lòng cô, khiến cô không khỏi nhớ lại.

Không thể, không thể tiếp tục như thế này.

Lâm Đông Vũ một ngày nào đó sẽ gặp được Alpha của mình...

Và Harumoto Itsuki chẳng là gì cả...

​​Nhưng... cô thật sự không cam lòng...

Thở dài nặng nề, miễn cưỡng bản thân không suy nghĩ nữa, lảo đảo bước ra khỏi giường. Trước tiên rửa mặt để bình tĩnh lại, sau đó đi đến tủ lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ để thay. Sau khi nằm trở lại giường, trằn trọc một lúc nhưng không hề cảm thấy buồn ngủ, cô đặt tay lên ngực để xoa dịu nhịp tim vẫn còn rối loạn của mình, không ngờ lại phát hiện nhiệt độ cơ thể dường như vẫn đang tăng lên. Harumoto Itsuki lại bò dậy lấy ra một chiếc nhiệt kế đo trán trên bàn ngủ cạnh giường, đúng như cô đoán, là sốt nhẹ.

Nhiều năm không bị bệnh, cô cũng đành bất lực đứng dậy, đi đến chiếc kệ nhỏ cạnh tủ quần áo lục lọi tìm thuốc hạ sốt, cuối cùng cũng tìm được nhưng phát hiện ra ngày sản xuất ghi trên đó đã hết hạn.

Mặc kê, cứ uống đi.

Nếu như ngày mai xin nghỉ học, Lâm Đông Vũ có lẽ sẽ...

Nghĩ tới Lâm Đông Vũ, bàn tay đang cầm thuốc đột nhiên dừng lại...

Cô lắc đầu thật mạnh, nhưng chẳng có tác dụng gì, hình ảnh Lâm Đông Vũ vui tươi dễ thương ngày thường và Lâm Đông Vũ quyến rũ mê hoặc trong giấc mơ cứ chồng lên nhau trước mắt, giọng nói nhẹ nhàng và thanh tao liên tục phát ra quyến rũ cô.

Harumoto Itsuki lúc này có chút suy sụp, cô thực sự không biết ngày mai mình sẽ đối mặt với Lâm Đông Vũ như thế nào...


--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lần đầu edit, vẫn còn nhiều lỗi, mong mọi người bỏ qua ạ mm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro