Iu Anh!!Chap 2!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                       Chap 2!!                               

--------------------------------------------------


" Ây ......"

Sakura suy sụp ngồi ở một góc Tây Thành Phố Konoha, hai vai đeo một cái bao lớn, khuôn mặt thanh tú đã lấm chấm mồ hôi.

"Rốt cuc là đâu nh?"

Nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh mình, Sakura cảm thấy thành phố có phần đáng sợ , có nhiều người dùng ánh mắt kì quái nhìn cô, vừa rồi còn có một ông bác nhìn cô cả buổi, ánh mắt đó làm cho cô thấy không thoải mái .

Vừa tốt nghiệp trung học xong, Sakura đã vội vã lên Konoha , mục đích chính đương nhiên là để tìm Sasuke .

Đã năm năm trôi qua, lúc Sasuke mới lên đây còn thường xuyên viết thư cho cô , nhưng chỉ được nửa năm, sau đó không nhận được tin tức gì nữa. Bạn của viện trưởng nói anh đã chuyển nhà nên chưa có địa chỉ, tự nhiên mất tích như vậy , cứ như muốn cắt đứt liên hệ với quá khứ .

Dù lòng nóng như lửa đốt, Sakura cũng chỉ có thể chờ anh chủ động liên lạc .

Mỗi năm cứ qua đi, cô từ thất vọng biến thành tuyệt vọng, cho đến mấy tháng trước nhìn thấy anh xuất hiện trên TV.

Lúc ấy, may mắn vừa lúc TV chiếu chương trình đặc biệt. Ca sĩ có ngoại hình rất đẹp nhưng lại toát lên vẻ u buồn lạnh lùng, giọng nói trầm khàn ấm áp làm rung động trái tim những thanh niên thiếu nữ. Đĩa nhạc đầu tay bán được hơn năm mươi vạn bản, giới nghệ sĩ liền tôn anh là ca sĩ kiêm nhạc sĩ triển vọng.

Nhìn người trên TV, nỗi mong nhớ của Sakura như thủy triều trào dâng .

Là anh chính là Sasuke của cô!

Cho dù bề ngoài và giọng nói đều khác với thời niên thiếu, nhưng Sakura chỉ cần liếc mắt là nhận ra anh, hơn nữa cũng chỉ có cô là nhận ra. Không nói lại với bất kỳ ai, Sakura lập tức hạ quyết tâm đến thành phố Konoha này tìm anh.

Từ TV, cô biết được, hai giờ chiều hôm nay anh sẽ cắt băng khai trương ở Tây Konoha mừng sự kiện hoàn thành đĩa nhạc mới. Sakura đi một mạch từ ga Konoha đến đây, còn chưa tìm được nơi tổ chức mà mồ hôi đã ướt đầm đìa.

"Mau! Nhanh lên...... Sasuke đang đến kìa......"

Sakura nhận ra có rất nhiều thanh niên đang kích động chạy tới phía kia , cô cũng nhanh chân đứng dậy đuổi theo.

Trời ạ! Sao lại có nhiều người như vậy...... Cô bị khung cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.

Nhưng sao vẫn chưa thấy anh? Không được! Cô nhất định phải nhìn thấy anh!

Sakura cầm vội lấy hành lý, nhắm hướng đó đi tới.

"Làm gì vậy?"

"Tránh ra mau!"

Sakura vất vả mãi cuối cùng cũng vượt qua được bức tường người để vươn lên đứng hàng đầu, lại bị người ở đằng sau dùng sức đẩy, nàng chật vật ngã trên mặt đất, đám người phía sau lại cười trên nỗi đau khổ của cô .

Vội vàng nhặt hành lý lên, Sakura vừa ngẩng đầu, cách đó không xa có một người đang chuẩn bị cắt băng khánh thành nhìn chằm chằm vào cô.

"Sasuke-kun!" Cô hưng phấn kêu lên.

Anh đang ở trước mắt cô!

"Sasuke! Là em! Em là Sakura ......"

Sakura đứng lên đang muốn chạy về phía trước, lại bị bảo vệ kéo sang một bên. Bị ngăn cách sau bức tường người, mặc cho cô cố gắng hết lần này tới lần khác cũng không sao chen vào được.

Lễ cắt băng chấm dứt, Sasuke cũng đi về hướng cô đang đứng, cô biết cơ hội đã đến, bèn liều mạng chạy về phía anh. Vất vả lắm mới đến được chỗ cách anh chừng hai bước chân.

"Sasuke! Em là Sakura, em là Sakura nè!"

Hiện trường bỗng chốc trở nên hỗn loạn, người hâm mộ ai cũng điên cuồng nhào tới muốn được chạm vào thần tượng, nhưng đều bị vệ sĩ bên người anh xô ra không nương tay.

"Sasuke-kun! Em là Sakura mà!" Cô lại kêu to, cứ mỗi lần gần như đã cầm được cánh tay anh, lại bị đẩy ra. Lúc này, anh quay đầu lại , ánh mắt hờ hững nhìn cô.

Anh ấy không nhận ra mình! Sakura thất vọng chưa đầy một giây, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, cô tiếp tục theo đám đông chạy tới chổ anh, lại bị đẩy ngã, hành lý đổ xuống, giày cũng không biết đã văng đi chỗ nào.

Cô ngã bệt xuống đất, trông thấy anh đi càng lúc càng xa, cô tuyệt vọng, nước mắt cứ thế mà tuôn.

Làm sao đây? Sasuke-kun nhận không ra cô rồi, cô phải làm sao đây?

Cô vừa kiểm tra hành lý vừa khóc, lại tìm không thấy giày, cảm giác như bị toàn bộ thế giới hắt hủi, không nén nổi cảm xúc chợt khóc òa lên.

Bỗng nhiên, hai mắt đang đẫm lệ bị đôi giày cao gót trước mặt thu hút, cô ngẩng đầu lên nhìn, một người phụ nữ đứng đối diện cô vươn tay ra.

"Nào , đừng khóc na ......"

Người phụ nữ trông khoảng hơn ba mươi tuổi, thân thiết tươi cười kéo Sakura đứng dậy.

"Ai da! Em không đi giày à, bị rơi đâu ri?" Người đó nhìn trái nhìn phải, tìm thấy giày của Sakura ở cách đó không xa.

"Cám ơn ......" Sakura không ngừng lau nước mắt, ngượng ngùng cám ơn người phụ nữ kia.

"Em tên là Haruno Sakura?"

"Sao chị biết tên em?" Sakura ngây ngốc, kinh ngạc nhìn cô.

"Chị là Shizune, có người nh ch dn em đến gp cu y, em có đng ý đi cùng ch không?" Người phụ nữ cảm thấy cô gái này rất thanh lệ, tuy nhìn sơ qua thì thấy thật bình thường, nhưng lại trong sáng đơn thuần tựa như hoa bách hợp.

"Nhưng...... Nhưng mà em không biết ch ......" Sakura có chút nghi ngờ. Nghe nói ở thành phố có rất nhiều người xấu chuyên môn lừa các em gái đi làm mại dâm, còn hạn chế hành động của bọn họ. Tuy cô Shizune này thoạt nhìn giống người tốt, nhưng cô cũng nên cẩn thận một chút.

"Ha ha! Chị không phi dân buôn lu la bán tr em đâu. Chúng ta có chung mt người bn, cu y nh ch đến đưa em đi gp mt, vì cu y không tin ra mt." Shizune ghé sát vào tai Sakura nói ra một cái tên.

Sakura ánh mắt mở to, nước mắt cũng theo đó rơi xuống."Anh ....."

"Suỵt ......" Shizune hiểu ý cười "Được ri, đng khóc na, nhanh đi gp cu y đi."

"Dạ." Sakura nhanh chóng gật đầu, cố nén cảm giác mừng như phát điên trong lòng xuống, lôi hành lý đi theo Shizune bước trên con đường dẫn cô đến với một cuộc sống mới.

"Sasuke."

Sakura nhìn thấy người mà mình mong nhớ bấy lâu, cảm giác dường như đã trải qua mấy thế kỉ, cô kích động chạy lên định ôm lấy anh, lại đột nhiên dừng lại.

Vẻ mặt lạnh nhạt của anh khiến cô cảm thấy hoang mang.

Trên đường đến đây, Sakura hào hứng tưởng tượng đến vẻ mặt của anh khi trông thấy cô. nhiều năm không gặp như vậy, tất nhiên anh cũng sẽ vô cùng vui mừng giống như cô. Không ngờ rằng giờ đây anh chỉ ngồi trên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn cô.

"Sasuke-kun." Sakura không biết phải làm sao.

Anh nhìn cô, đánh giá qua một lượt mới mở miệng nói "Ngồi đi."

Sakura buông hành lý, sợ hãi ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng giờ phút này lại không biết nên nói gì , huống hồ Sasuke dường như thật xa lạ.

"Anh ...... Tại sao li không h viết thư cho em ......" Sakura nói ra vấn đề đã muốn hỏi bấy lâu.

Anh làm ra vẻ miễn cưỡng "Tôi bận."

Không khí một lần nữa trầm xuống, Sakura cố lấy lại dũng khí "Anh ...... Thay đổi nhiu ......"

"Mọi người đu s thay đi , nhưng mà, em li không có gì thay đi ......" Anh nhìn chằm chằm vào cô , lúc này mới thản nhiên nở nụ cười.

Tim Sakura đập mạnh một nhịp. Anh ấy đã trở nên thật chín chắn, cười lên nhìn thật đẹp.....

"Đến đây làm gì? Có ch chưa?"

Anh hỏi bâng quơ, Sakura lại vô cùng vui mừng, thật thà trả lời: "Em tới tìm anh nha! Trên TV nhìn thy anh, em lin nhn ra anh ngay ...... Anh đã nói em có th ti tìm anh, hơn na em cũng tt nghip trung hc ri, nên mi ti tìm anh ......"

Sasuke cau mày: "Cô nhi viện có ai biết ca sĩ Sasuke chính là tôi không?"

"Không có ...... Hơn na em không có nói cho bt c ai c, ngay c viện trưởng cũng không biết ......"

"Nghe này, không được đem quá kh ca tôi nói cho bt c người nào c, còn na, sau này em s là em h ca tôi, nh chưa?" Đột nhiên Sasuke trở nên vô cùng nghiêm túc.

Sakura không rõ ý anh, ngây ngốc hỏi "Vì sao?"

Sasuke có vẻ không kiên nhẫn: "Không vì sao cả. Nếu em mun bên cnh tôi, thì đng hi nhiu như vy và phi biết thn trng t li nói đến hành đng, biết không ?"

Anh cho phép cô được ở bên anh! Nghe được tin tốt như thế, Sakura vui mừng không thể tả. Để tránh làm anh tức giận, cô lập tức không hỏi nhiều nữa.

Lúc này chị Shizune đi tới.

"Sakura, chị này là qun lý ca anh, ch Shizune."

Shizune là người đã 'khai quật' tài năng âm nhạc của anh.

Một năm trước, khi một ca sĩ khác của cô quay MV, Sasuke là trợ lý quay phim.

Mặc dù công việc khiến toàn thân mỏi mệt, nhưng Shizune vẫn phát hiện vẻ bề ngoài của anh toát ra khí chất phong lưu phóng khoáng, giọng nói trầm thấp của anh cũng thực độc đáo, vì thế lập tức bố trí thử giọng.

Lúc Sasuke vừa đánh ghi-ta vừa thuận miệng hát lên bài hát do chính anh sáng tác, toàn thân Shizune bỗng nhiên nổi da gà, đến tận lúc bài hát kết thúc, gương mặt cô cũng ướt đẫm nước mắt.

Hôm sau, Shizune lập tức báo cáo với công ty, ký hợp đồng với Sasuke.

Sakura thực sự cảm kích Shizune, thân thiết gọi một tiếng: "Chị Shizune."

Tiếp đó, Sasuke liền nói quyết định mà mình vừa nghĩ ra với Shizune.

Cô vốn có chút do dự, nhưng thấy Sakura rất dễ mến, cuối cùng cô cũng gật đầu: "Sau này em sẽ theo ch hc hi, giúp Sasuke x lý nhng vic vt vãnh."

"Dạ được! Ch Shizune."

Sakura thật vui mừng. Chỉ cần có thể ở cùng anh, làm em họ của anh cũng không vấn đề gì.

Nhưng lòng cô lại có một cảm giác là lạ, cảm giác rất vững tâm ......

Cứ như vậy, Sakura trở thành trợ lý của ca sỹ thần tượng Sasuke, ở chung nhà với anh .

Các đồng nghiệp ở công ty đều biết Sakura là em họ Sasuke, nhưng cũng không ai nói gì, mọi người đều hoan nghênh cô gia nhập, vì cô luôn luôn nở nụ cười với tất cả mọi người, lại ham học hỏi .

Shizune cũng thực vừa lòng biểu hiện của cô. Từ khi có Sakura gia nhập, cô cũng bớt được không ít việc, huống hồ nhờ có Sakura sống cùng nên ít nhiều họ cũng tránh được miệng lưỡi thế gian.

Shizune hơn ba mươi tuổi, vừa mới ly hôn, rời khỏi nhà chồng nên tạm thời chưa có chỗ ở, Sasuke liền mời cô tới ở cùng anh.

Vì hai người hợp tác ngày càng chặt chẽ, thế nên Shizune đồng ý dời đến công ty, vì anh thuê trên tầng cao nhất, căn hộ ở tầng 40 có 3 phòng, giờ phòng cuối cùng là dành cho Sakura.

Một ngày làm việc đã kết thúc, Sakura tắm xong, ngồi thoa kem dưỡng da trước bàn trang điểm, nở nụ cười thỏa mãn.

Cô thích công việc này, các đồng nghiệp luôn giúp đỡ cô, lại có thể ở cạnh anh . Tuy anh không để ý đến cô, nhưng cô vẫn cảm thấy thật hạnh phúc.

Trải qua mấy tháng, công việc cũng dần đi vào nề nếp, cô cũng hiểu được vì sao ngày trước anh lại đưa ra yêu cầu, chị Shizune cũng nói cho cô rõ .

Về cái chết của mẹ và quá trình trưởng thành của Sasuke, cả công ty chỉ có cô và chị Shizune biết, để tránh bị giới truyền thông quấy nhiễu, đành phải che giấu sự thật, chỉ nói Sasuke đến từ nông thôn, cha mẹ đều đã mất trước khi anh nổi tiếng, không còn người thân.

Dù sao thì diện mạo lúc Sasuke rời khỏi cô nhi viện kém hơn bây giờ rất nhiều, hẳn là không ai nhận ra anh .

Aizz! Ngành giải trí thật là phức tạp, cô chỉ cần làm tốt việc của mình, còn chuyện khác không cần phải quan tâm.

Thở một hơi thật dài, bỗng văng vẳng nghe thấy những âm thanh kì lạ.

Sakura tò mò đi ra khỏi phòng, áp tai lên cửa phòng Shizune lắng nghe, không có động tĩnh gì, thế nên cô lại đi tiếp ra phòng khách. Âm thanh kì lạ càng lúc càng rõ, dường như là giọng của Sasuke.

Anh lại mơ thấy ác mộng rồi! Trực giác của cô phản ứng.

Kỳ quái ......Từ hồi mười sáu tuổi thì Sasuke không còn gặp ác mộng nữa, sao hôm nay lại ......

Cô bước nhanh đến phòng anh, quả nhiên là anh đang nói mê, cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

P/s: Hị hị chap sau hót nhaz!!!*cười gian*

                              Vote Coment ý kiến thì minh sẽ ráng lm thêm chap 3 up lun nhé!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro