1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày Eli chọn là ngày có đêm trăng tròn, khi ánh trăng huyền diệu trên một bầu trời tối thăm thẳm sẽ tỏa một vừng sáng xanh mướt như mặt biển và ấm áp như một ngày xuân, rực rỡ giữa hàng vạn vì sao lấp lánh.

Là một nhà tiên tri, anh có thể nhìn thấy trước được những sự việc sắp xảy ra. Tất nhiên với khả năng dị thường đó, anh sẽ sớm bị săn đuổi.

Hiện tại gà đã gáy thật kêu trên những mái nhà rơm kề cạnh nơi anh ở. Những người đàn ông đã sớm ra đồng và đàn bà phụ nữ thì chăm con, chăm vườn hay đi gánh nước. Một số người rảnh rỗi thì tụ lại vừa ngồi bàn tán, vừa ngồi thêu những tấm vải có hoa văn tỉ mỉ và mĩ miều.

Đây là một ngôi làng lạ kì, nhưng như thế cũng không khiến Eli có thêm mong muốn ở lại đây. Kể cả khi túp lều anh ngủ hằng đêm mà anh được cho thuê với cái giá rẻ như cho. Kể cả khi đã có vài cô gái độ tuổi xuân thì đang để mắt đến anh. Kể cả khi anh đang dần làm quen với cuộc sống ở đây.

Hết thảy chỉ vì đôi mắt của anh, thứ cho anh nhìn đến thiên đường nhưng lại đẩy anh xuống địa ngục.

Bất kì du khách nào từng ghé qua ngôi làng sẽ nhận ra Eli không phải là dân bản xứ nơi này. Từ cách ăn mặc, giọng điệu khi nói chuyện đã sớm tách biệt anh khỏi người dân  trong làng. Nó không giống kiểu một kẻ kì quặc của người dân tộc thiểu số như họ, mà là một kẻ kì quặc đến từ thành phố. Kể cả đi bất kì nơi đâu, anh đều khác biệt - theo cách tiêu cực.

Eli đến với ngôi làng này đã ba tháng. Người ta tìm thấy anh nằm ngất bên gốc cây đại thụ tít sâu trong cánh rừng hoang dã. Trong nắm tay bóp chặt kia là một nhành lá đủ sắc màu với những chấm vàng chấm đỏ chi chít. Những người đàn ông vác anh về làng và những người phụ nữ thì chăm sóc cho anh. Họ bảo anh có ngu lắm mới ăn thứ cỏ nhìn là biết có độc kia, anh chỉ cười khẽ, môi lắp bắp tiếng cảm ơn.

Eli là một kẻ kì quặc, đúng là thế. Anh ta xuất hiện trong bộ trang phục áo choàng xanh thẫm phủ lên cả người, một vải che mắt với hoa văn kì cục, vẽ lên mặt những hình thù kì cục dưới đuôi mắt. Trông Eli như muốn che giấu cơ thể của mình vậy. Thậm chí anh ta còn đeo găng tay dày cộp. Khó khăn lắm mới moi ra tí thông tin từ anh.

Nhưng người trong làng lại đặc biệt yêu quí anh. Họ không đánh giá anh quá lâu, chỉ vài ngày sau họ đã làm quen với vẻ ngoài quái dị của Eli. Hơn thế nữa, anh ta có vẻ là một tiên tri thực thụ. Người dân ở đây rất ghét những thứ mang hơi hướm thần thánh, nhưng Eli là trường hợp đặc biệt mà họ sẽ không đá đít ngay khi anh bảo anh có thể nhìn thấy tương lai.

Nhưng không phải vì thế mà họ mến anh. Trái lại, họ còn chẳng làm phiền anh chỉ vì muốn xem vài quẻ bói. Cần thiết lắm họ mới hỏi anh về thời tiết để có thể xuất phát đi săn thuận lợi, hoặc, chỉ có vài người phụ nữ muốn xem quẻ hôn nhân gia đình.

Tất nhiên họ sẽ tìm đến anh xin giúp đỡ về việc khác. Ở khu vực này không có bác sĩ nào nên việc chữa trị gặp rất nhiều khó khăn. Nếu bị sốt hay cảm nhẹ, người dân sẽ để vậy luôn chứ không chạy chữa, khi nào nặng lắm mới vào rừng vài lá thuốc gì đó (trường hợp trúng độc vì lí do này cũng nhiều). Khi họ nghe anh biết vài mẹo trị bệnh, thì túp lều Eli đặc kín người xin giúp đỡ. Đối với họ sức khỏe là chuyện rất quan trọng, có khỏe mới lao động được.

Nhờ thế mà Eli được yêu quí, cho thuê lều với giá vài ba xu lẻ. Đôi khi người phụ nữ có con bị gãy chân đó còn không thu tiền của anh.

Điều ngạc nhiên khác ở Eli là sức khỏe của anh. Mới đầu trông anh như một thư sinh ốm yếu và đói khát, nhưng sau vài ngày được chăm sóc, anh đã khỏe lại ngay, nhằm lúc còn cùng những trai tráng trong làng đi săn. Eli khỏe ngang với người cấp bậc trung cấp trong đội đi săn chính của làng nên họ càng ngưỡng mộ anh hơn.

Những cô gái trong làng lại càng mê mẩn anh kể từ khi anh tháo áo choàng ra để đi làm đồng. Dưới lớp áo choàng đen đủi kia lại là cơ thể cường tráng vừa đủ, và gương mặt anh thì đẹp như tạc tượng. Họ rất muốn nhìn màu mắt của anh nhưng anh luôn lịch sự từ chối, điều đó càng khiến họ ngày đêm mơ tưởng đến anh.

Cá nhân Eli cũng yêu mến ngôi làng này. Những người ở đây rất táo bạo và... thẳng thắn, tốt bụng và thân thiện. Chỉ cần anh vừa ngã một cái, hàng xóm đã xách rìu qua vì lo anh bị thú hoang tấn công. Có mấy cô nàng còn táo tợn cầu hôn anh giữa đường làng. Họ rất tốt. Vì thế, Eli càng buồn bã.

Anh biết mình sẽ sớm từ biệt ngôi làng này sớm thôi.

Những kẻ đuổi theo anh sắp tìm đến nơi này rồi.

Hôm đó Eli vẫn tỏ ra như thường ngày. Vẫn ngồi dạy lại những bài thuốc cho một chàng trai muốn học làm "bác sĩ". Vẫn ra đồng và đi săn. Chiều về thì chữa bệnh. Tối đó như thường lệ là ngày cả làng cùng họp lại hát sinh hoạt, nhưng Eli xin rút vì "mệt".

Eli mặc lại chiếc áo choàng đã hơi sờn của mình, đeo lên bao tay và mang giày vào chân. Anh để lại một số tiền vàng và một bức thư từ biệt - xin lỗi trước khi dọn dẹp túp lều nhỏ. Eli sau đó bỏ vào túi tự mình đan bằng cỏ một bộ quần áo tương tự cái mình đang mặc. Hành lí của Eli chỉ có thế, hai bộ quần áo, với thêm vài xu bạc lẻ cùng một quả cầu thủy tinh được giấu dưới đáy túi.

Từ phía xa cách ngôi làng trên lưng núi một khoảng năm giờ đi ngựa là một toán người hầm hố, vũ khí giắt trên lưng trên hông, cưỡi trên những con chiến mã hầm hố. Tít đằng xa cuối đội quân thiện chiến là một cỗ xe ngựa đắt tiền đính đầy nào là kim cương đá quí, ngồi bên trong là một tên đàn ông béo ú có gương mặt tàn bạo và tham vọng.

Tất cả đều rơi vào tầm nhìn của Eli, nhờ vào người bạn tốt của anh - một chú cú thông minh khác thường. Thông qua đôi mắt của nó, Eli có thể thấy bất cứ thứ gì mà con cú nhìn được.

Nội trong đêm nay, chúng sẽ đến nơi này. Trong tâm trí của Eli tràn ngập cảnh người chết như ngả rạ, xung quanh chìm trong ngọn lửa, nhà nhà bị thiêu rụi, người người than khóc. Những đứa trẻ khóc than mẹ, và người cha khóc trước cái chết của cả gia đình. Sáng hôm sau, ngôi làng trở thành đống đổ nát tan thương, toàn bộ người dân không ai sống sót.

Chỉ vì anh.

Eli bặm môi, tay anh nắm chặt, máu ứa ra chảy dọc những ngón tay.

Xong việc, anh hướng về phía người trong làng đang hát hò, cúi đầu như để cảm ơn rồi leo ra ngoài cửa sổ, chạy đi mất hút trong bóng tối, đi ngược hướng với đội quân trăm người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro