3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eli ban đầu chỉ là một đứa trẻ bình thường như bao thằng nhóc khác. Anh sống ở một thị trấn nhỏ, trong một ngôi nhà nhỏ, trong một mái ấm nhỏ có ba người.

Tuổi thơ Eli đầy ắp tiếng cười và hạnh phúc. Cái ôm của cha, cái hôn của mẹ, những món đồ chơi bằng gỗ muôn hình vạn trạng. Mỗi ngày là một ngày được dạo chơi trên cánh đồng, trong rừng hoặc bờ hồ cùng lũ bạn. Chúng có đủ thứ trò chơi mà đến người lớn cũng lắc đầu ngán ngẩm, đúng nghịch ngợm.

Trong thị trấn có câu chuyện về ông kẹ dưới hồ vẫn hay được bậc phụ huynh đem ra để dọa lũ trẻ. Nếu con không ăn rau, ông kẹ sẽ lôi con xuống hồ nước chơi với lão. Nếu con hư hỏng, lão sẽ bắt con đi. Và đủ thứ dọa dẫm khác. Hầu hết chỉ dọa được bọn nhát cáy, còn riêng về những đứa trẻ cá biệt của thị trấn, ông kẹ chẳng hề lung lay được các ý tưởng ngỗ nghịch của chúng.

Eli không phải là thằng cầm đầu bọn nhóc, nhưng là mũi tàu của đám ranh con này. Anh luôn là đứa bày trò ngu rồi để thằng trưởng nhóm đầu têu dụ dỗ những đứa còn lại. Các phi vụ của chúng luôn "thành công rực rỡ". Dù gì tụi nhỏ vẫn là trẻ con nên không ai trách phạt nặng nề.

Đó là nguyên căn của vụ chết đuối hàng loạt của mười tám đứa trẻ.

Hôm ấy là một ngày âm u, mây che lấp hết vầng thái dương, không gian chìm trong màu xám xịt đáng sợ. Hai mươi đứa trẻ cả trai lẫn gái đã cùng đi chơi ở bờ hồ từ sáng sớm. Đến gần giờ cơm chiều chúng vẫn chưa trở lại. Khi mọi người định đi tìm bọn trẻ, một đứa con gái đã quay trở lại, nức nở khóc, chân khuỵu xuống ngay lúc bước vào cổng thị trấn. Đứa trẻ quỳ xuống, răng cắn vào lưỡi, máu chảy từ miệng đổ xuống nhưng vẫn cố van xin họ cứu bạn của mình.

Chúng con gặp ông kẹ.

Ông ta muốn cùng chơi với chúng con.

Eli... đã đẩy con ra khỏi "vòng chơi" của ông ta.

Con đã rất giận nên đã đẩy cậu rớt lại vào vòng.

Các cậu ấy bị bắt xuống hồ nước từng người một.

Xin hãy cứu Eli các cậu ấy.

Khi họ đến nơi, họ chỉ thấy mười chín cái xác trẻ con nổi lềnh bềnh trên mặt hồ.

Chỉ duy nhất một mình Eli sống lại từ cõi chết. Tất cả mười tám đứa trẻ đã chết đuối.

Họ bắt đầu nghi ngờ.

Tại sao chỉ có nó còn sống?

chỉ cứu đứa con gái đó.

Chúng quỉ dữ đã giết con của chúng ta.

Thằng nhóc đó, đôi mắt của !

Khai báo:
"Số người chết: 18
Chúng tôi ghi nhận trường hợp hai đứa trẻ phù thủy."

Khi Eli tỉnh dậy, anh nhận ra đôi mắt của mình đã thay đổi, không chỉ về màu sắc, mà anh còn thấy nhiều thứ khác. Anh mơ thấy cái chết của nhiều người. Anh mơ thấy những sự kiện kì lạ. Họ nghi ngờ anh là phù thủy, cho đến khi những điều đó trở thành hiện thực thì họ đã đủ lí do để bắt anh cùng đứa con gái kia giam vào ngục, chờ ngày hỏa thiêu. Họ gọi hai đứa trẻ là phù thủy. Họ muốn trả thù cho cái chết của con cái mình, nên họ đổ hết tội lỗi cho chúng. Họ muốn giết Eli và cô bé gái, kể cả gia đình hai đứa trẻ. Những người ruột thịt cũng sợ hai kẻ sống sót là chính con của mình.

Đã hai ngày nay và chúng chỉ có hai ổ bánh mình cứng như đá trong bụng cùng ít nước bẩn. Đứa bé gái ban đầu còn khóc, về sau đã nín hẳn, chỉ ôm người trong góc ngục. Eli nằm kề cạnh. Chúng ôm lấy nhau để sưởi ấm vào buổi tối và để ủi an.

"Eli, nếu lúc đó chúng mình chết thì mọi chuyện đã tốt hơn biết bao nhiêu." Cô bé thút thít.

"Cậu nói gì vậy Fiona?" Eli lớn giọng. "Họ là bọn người lớn ngu ngốc! Cậu sống là điều tốt mà! Họ là bọn ngốc thôi!"

Fiona dụi vào người Eli, lắc đầu, "Đến cha mẹ còn xua đuổi chúng ta... Eli... Mình không muốn chết."

Nghe thế, Eli mềm giọng lại hẳn, xoa đầu cô bạn, "Mình cũng vậy. Chúng mình phải cùng thoát ra khỏi đây."

"THOÁT? Sao có thể... Chúng ta chỉ là trẻ con... Mình không chịu được khổ đâu..."

"Nếu ở đây là chúng ta sẽ chết mất. Họ sẽ đốt chúng ta. Cậu có sợ lửa không?"

"Có chứ... Lửa rất nóng và đau..."

Fiona bật khóc. Con bé chỉ là một đứa trẻ. Nạn nhân còn sống sót của nạn chết đuối. Đứa trẻ bị mọi người hận ghét. Eli cũng thế. Chúng sợ hãi, ôm chầm lấy nhau mà khóc nức nở. Căn ngục bẩn thỉu đầy mạng nhện, thối oăm lên mùi chất thải và máu tanh, dội lại những tiếng nỉ non của hai đứa trẻ.

Đêm đó, chúng trốn ngục. Fiona sau lần chết đuối đó bỗng có khả năng mở cổng đi xuyên tường. May mà con bé thông minh không nói với người lớn nên chẳng ai biết. Trong mắt họ, hai đứa con nít này làm sao chạy được khỏi nơi này. Nhưng đêm nay, chúng dắt tay nhau chạy khỏi thị trấn, chạy khỏi cái án tử treo trên đầu.

Từ lúc đó Eli đã nhận ra mình và Fiona khác biệt với những người khác.

Chúng lưu lạc trong rừng và trên sa mạc, ăn quả trên cây và uống nước suối, ngủ trong hang và đốt lửa để xua đuổi thú hoang. Nhờ có khả năng tiên tri và chạy trốn mà Eli cùng Fiona đã thoát chết nhiều lần. Nhưng tự chúng biết mình không thể sống như thế này vĩnh viễn.

Eli nghĩ Fiona sẽ không chịu nổi cuộc sống này, nhưng hóa ra con bé còn chấp nhận thực tế nhanh hơn cả Eli. Dẫu vậy, cuối cùng chúng vẫn phải đầu hàng cuộc sống hoang dã để trở lại thế giới loài người chỉ vì một vết rạch kéo dài trên lưng của Fiona và vết cắn sâu hoắm ở chân của Eli. Biết không ổn, hai đứa trẻ đã dìu nhau đến thành phố gần khu rừng mình đang ở để cầu xin sự giúp đỡ trước khi cả hai cùng chết vì sốt cao.

Khi Eli tỉnh dậy sau cơn hôn mê sâu là lúc anh chỉ còn một thân một mình. Fiona đã "được" một gia đình lái buôn nhận nuôi. Con mắt tiên tri của Eli nhìn thấy Fiona chống cự, nhưng chỉ một hơi thuốc, con bé ngất đi và không còn là Fiona ngày trước nữa. Hiện tại, Fiona là tiểu thư một gia đình giàu có và mất đi kí ức ngày trước của mình. Cuộc sống con bé đầy đủ hơn, hạnh phúc hơn khi cả hai cùng trốn chui trốn nhủi ở bìa rừng biết bao nhiêu.

Biết như thế sẽ tốt cho Fiona, Eli vẫn thấy buồn. Trước khi có ai đó nhận ra Eli đã tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê, anh đã trốn ra từ đường cửa sổ, chạy đi mất hút và bắt đầu cuộc sống đứa trẻ lang thang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro