25. "....I want to stay?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều đầu tiên Oikawa làm sau khi vượt qua khỏi cơn sốc này là quát tài xế đi ra chỗ khác.

Bằng những lời lẽ gay gắt hơn hết, cậu ra vẻ coi thường người đàn ông chỉ có một trách nhiệm duy nhất là đưa đón người thân cậu, và giờ họ lần lượt rời xa cậu, hét vào mặt người đàn ông đó hãy đi xa, cút ra khỏi tầm mắt của cậu và đừng nghĩ đến việc quay gót lại.

Cậu nghĩ rằng sau khi ông Mori bị bắt, vị trí tài xế sẽ không còn cần thiết nữa.

Sau khi chắc chắn tài xế đã đi, cậu nuốt sự thôi thúc muốn gục ngã đến nực cười vì tất cả. Cậu không thể đối mặt với nó; cậu không biết làm thế nào để đối mặt với nó; cậu không muốn nhúng tay vào nó.

Trong vòng vài giờ, cậu đã mất cha mẹ nuôi và phát hiện ra một sự thật khủng khiếp từ soulmate.

Nó đã qua giới hạn rồi.

Cậu run rẩy thở dài và bắt đầu lê bước vào trong Dinh thự Mori.

Với tay nắm lấy tay nắm cửa, cậu vặn nó vì không khóa,

Ngừng một chút, cậu nghĩ có người ở nhà nên vội đẩy cửa vào. Cậu bước vào trong, nhìn quanh tìm ai đó, bất cứ ai, nhưng không thấy ai.

Làm sao cậu quên được? Mẹ kế được thông báo là đã chết chỉ vài giờ trước.

Cậu đóng sầm cửa lại sau lưng, đột nhiên trách bản thân vì đã tưởng bở trong khi mình đang ở một mình.

Ngả mình xuống chiếc ghế dài trong phòng khách, cậu vùi mặt vào đệm. Chỉ vài giây sau, nước mắt cậu đã thấm đẫm gối và tiếng nức nở của cậu bắt đầu vang lên tiếng nấc đau thương đến xé lòng.

Toàn thân cậu run lên vì bật khóc, không thể kìm nén dòng cảm xúc của mình nữa. Cậu vẫn không thể chấp nhận sự thật, sự thật đơn giản.

Bây giờ cậu chỉ có một mình.

Ngày hôm đó cậu chỉ bật khóc nức nở, khi đoạn thước phim cũ tua lại trong đầu cậu, cậu tiếp tục khóc, dù không thể phủ định rằng khóc giúp cậu bình tĩnh hơn phần nào.

Và rồi cậu khóc đến sáng hôm sau.

Oikawa thức dậy, trên sàn toàn là khăn giấy thấm lệ của cậu.

Cậu rên rỉ và từ từ ngồi dậy, hơi co rúm, cảm thấy cổ mình cứng lại. Cậu dụi mắt và cổ nóng lên khi chạm vào; chắc vì trận khóc đêm qua. Cậu khịt mũi, thu dọn đống lộn xộn của mình. Bỗng có tiếng gõ cửa.

Tay cậu khựng lại, nửa chừng để lấy một chiếc khăn giấy, cậu nhìn cánh cửa. Cậu không mong đợi bất cứ ai và thậm chí không thể hiểu nổi tại sao có người đến.

Người đầu tiên cậu nghĩ đến...

Iwaizumi?

Nhưng cậu lắc đầu phản đối chính mình, nhớ lại dòng chữ hôm qua. Cậu liếc nhìn xuống cổ tay phải của mình, không nói nên lời. Tuy nhiên, cậu vẫn có thể hình dung ra dòng chữ ngày hôm trước, những từ in đậm trên làn da nhợt nhạt của cậu.

"Em thích Oikawa."

Nếu đêm qua cậu không khóc nhiều đến cạn đi, thì bây giờ cậu đã tiếp tục làm điều đó rồi.

Trước khi cậu tiếp tục suy nghĩ tiêu cực, tiếng gõ cửa lần nữa vang lên, nhưng lần này mạnh hơn và có giọng nói vang lên:

"Xin chào? Có ai ở nhà không!"

Oikawa ngồi đó bối rối, không biết giọng nói đó là của ai vì cậu chưa nghe bao giờ.

Mở cửa cho người lạ thì thật ngu xuẩn, nhưng cậu không còn gì để mất, ngoại trừ mạng sống của mình.

Cậu đứng dậy, tiến về phía cánh cửa.

Có camera an ninh được lắp đặt ở đó. Nó có thể phát hiện chuyển động và sẽ quan sát theo bất kỳ ai. Trong nhà có màn hình nhỏ trên tường để kiểm tra bên ngoài.

Nhưng cậu không thể bật máy tính bảng; có vẻ như đã hỏng. Cậu không biết làm thế nào; màn hình này hoạt động không cần pin! Nhưng cậu không thể làm gì được.

Cậu đành nhìn qua tấm kính mờ trên cửa. Hơi khó khăn với tầm nhìn mờ như thế, nhưng cậu có thể nhận ra hình bóng của một người đàn ông. Cậu áp sát mặt hơn vào tấm kính nhưng không thể nhìn rõ thêm. Chỉ còn cách là phải mở cửa thôi.

Và cậu đã mở.

Người lạ kia thở phào nhẹ nhõm khi họ chạm mặt nhau. Oikawa không thể nói rằng cậu cũng cảm thấy như vậy; cậu không biết người đàn ông này là ai và tại sao ông ta lại ở đây.

"May quá, ơn trời vì cậu ở đây!" Người đàn ông lạ mặt khóc, một chút vui mừng khi nhìn thấy cậu.

Oikawa cau mày. "Ông-" dừng lại hắng giọng. "Ông là ai?"

Niềm vui trên khuôn mặt người đàn ông tắt đi một chút. "C-cậu không biết à?" Ông ta hỏi, hoài nghi hiện lên trên khuôn mặt.

Oikawa lắc đầu. "Không biết. Tôi có nên biết không?"

"Hừm," người lạ ho lúng túng. "Tôi là trợ lý riêng của bố cậu. Cậu có thể gọi tôi là Sato."

"Được rồi,"Oikawa nói. Ông Mori hiếm khi nói chuyện chính trị ở nhà, và họ rất ít làm điều gì ngoài những cuộc nói chuyện nhỏ thoáng qua.

"Tôi có thể giúp gì cho ông, Sato?" Trong đầu cậu tự hỏi ông ta có biết ông Mori đang ở trong tù hay không.

"Thật ra, tôi ở đây để giúp cậu," Sato nói. Oikawa nhướn mày.

Sato nói tiếp. "Tôi biết rõ cha nuôi của cậu đã bị bắt, đúng không?"

Cậu cứng người lại.

Nếu Sato để ý, cậu đã không thừa nhận điều đó. Thay vào đó, ông nháy mắt với Oikawa.

"May đấy, không có gì mà tiền không giải quyết được! Hôm qua, vài giờ sau khi ông Mori bị bắt, tôi đã bảo lãnh cho ông vài triệu và giờ ông ấy đã được tự do!" Sato vui vẻ nói.

"Nhưng ít nhất là cho đến ngày ra tòa," Sato nói thêm, có vẻ ủ rũ hơn một chút.

Oikawa sững người, không tin vào tai mình. Ông Mori có bị rảnh không vậy? Vậy là cậu không bị mất hết ư?

Cậu nắm lấy vai Sato và lắc mạnh. "Ông ta giờ đang ở đâu?" Oikawa hỏi.

"Nào nào! Bình tĩnh!" Sato nắm chặt tay để khỏi run. "Ông Mori hiện tại đang ở khách sạn nghỉ ngơi rồi."

Oikawa thở phào nhẹ nhõm. Ngay lập tức, cậu cảm thấy tốt hơn gấp ngàn lần; gánh nặng trong lòng cậu được trút bỏ một chút.

"Tôi có thể gặp ông ta không?"

"Tất nhiên rồi!" Sato đáp với một nụ cười. "Ông Mori rất muốn gặp cậu. Tôi đã nói với ông ta là tôi sẽ đưa cậu đến ngay sau khi thu dọn hành lý."

"Hành lý?"

"Ồ!" Sato gãi đầu, dừng lại một lúc. "Lúc nãy tôi quên chưa nói. Ông Mori muốn rời khỏi Nhật Bản."

Oikawa giật mình quay lại.

Rời khỏi?

"Ở đâu?" Oikawa thở dài. "Ông ta sẽ đi đâu? Ông ta bỏ tôi lại à?"

Giọng cậu trở nên cuồng loạn hơn, cậu không thể ngăn được.

Làm thế nào gia đình cậu có thể rời bỏ cậu một lần nữa khi họ còn chưa được đoàn tụ?

"Còn tôi thì sao?" Cậu buồn bã lẩm bẩm.

"Ông Mori sẽ không bỏ rơi cậu đâu, đồ ngốc! Cậu sẽ đi cùng ông ta! Đã mua hai vé máy bay cho ngày hôm nay rồi nên cậu nhanh chóng-."

"Hôm nay?"

"Ừ, vậy nhanh đi thu dọn đồ đạc đi!" Sato lách qua cậu và bước vào trong nhà. "Tôi phải xếp hành lý cho ông Mori nên cậu cũng chuẩn bị đi. Tôi sẽ cho cậu một giờ."

Nhưng Oikawa không di chuyển khỏi chỗ cậu đang đứng. Đầu óc cậu quay cuồng với hàng trăm suy nghĩ, và cậu không thể hình dung được điều gì vừa mới xảy ra.

Rời đi?

Cậu lập tức nghĩ đến Iwaizumi.

Làm sao cậu có thể?

"Đợi đã!" Cậu gọi Sato. Ông ta quay lại khi đã lên được nửa cầu thang.

"Sao?"

Oikawa nuốt nước bọt. "Nếu .. tôi muốn ở lại thì sao?"

Satou cau mày. "Ông Mori đã yêu cầu việc này, nhưng tôi không thể hiểu được tại sao cậu muốn ở lại. Cậu biết cuộc tranh cử của bố cậu đã bị hủy mà?"

Cậu gật đầu. Đó là điều hiển nhiên. Với tin tức không mấy thiện cảm về Mori, nó ảnh hương đến ông ta rất nhiều.

"Ông Mori có nói cậu đi hay không đi, thì ông ta vẫn tôn trọng quyết định của cậu" Sato nói. "Nếu cậu muốn ở lại, Mori sẽ chuẩn bị kĩ những thứ cần thiết cho cậu."

Oikawa lại gật đầu, cân nhắc lựa chọn này.

Cậu có thể ở lại.

Nhưng vì sao? Soulmate của cậu không hề thích cậu; Iwaizumi có níu kéo khi cậu rời khỏi Nhật Bản không?

Cha mẹ ruột của cậu đã bỏ rơi anh ấy; soulmate của cậu không muốn cậu kề vai; bà mẹ kế độc ác lại càng không, nhưng ông Mori thì có. Cha nuôi của cậu là người duy nhất ở lại.

Cậu ngập ngừng trước 2 lựa chọn: đi và không đi.

"Tôi sẽ thu xếp ngay," cậu lầm bầm.

Nhưng Sato không nghe thấy cậu nói gì, cậu đang bận lảm nhảm về điều gì đó.

"Tôi vẫn không thể tin rằng cô ta đã leak tin tức! Ý tôi là, ừm, tôi đoán điều đó là, nhưng vẫn vậy! Làm sao cô ta có thể cơ chứ? Tất cả chúng tôi đều rất trung thành với ông Mori, nhưng vẫn tiết lộ video!"

Oikawa bắt đầu đi lên cầu thang và dừng lại khi chỉ còn cách Sato vài bước chân.

"Cô ấy là ai?" Cậu hỏi.

Sato thở dài ngao ngán. "Cậu không nên biết cô ta! Cô ta là một con đĩ thực sự!"

"Tôi khá tò mò về việc ai đã rò rỉ tin tức đó," cậu trả lời khô khan.

Rốt cuộc đó là việc của tôi.

"Nếu vậy thì, tôi sẽ nói cho cậu biết," Sato nói. "Tên cô ta là Harumi Iwaizumi, là người quản lý mạng xã hội của ông Mori."

Oikawa sững người. Iwaizumi?

Sato nhìn thấy vẻ mặt của cậu và tiếp tục nói. "Tôi biết, phải không?! Ý tôi là, nghiêm túc đó! Mori đã cho cô ta một công việc và đó là công việc dễ dàng nhất nhưng cô ta lại phản bội-"

Người đàn ông đột nhiên dừng lại, như thể cuối cùng cũng nhận ra mình là ai.

Đang nói chuyện với.

"Tôi rất xin lỗi!" Sato cúi đầu. "Tôi thật thiếu tế nhị. Tôi thực sự xin lỗi vì những gì cậu đã trải qua. Không ai xứng đáng-"

Oikawa không nghe hết lời xin lỗi vớ vẩn của Sato; thay vào đó, tâm trí của cậu đang quay cuồng sau khi nghe tin chị gái của Iwaizumi là lý do chính trong việc này.

Iwaizumi có biết chuyện này không?

Họ là anh em ruột nên rất có thể là có. Nhưng họ đã lên kế hoạch này? Iwaizumi có muốn ông Mori bị bắt đi không?

Nắm tay cậu siết chặt khi cậu nghĩ về nó.

Iwaizumi luôn phản đối việc Oikawa hòa giải với gia đình mình. Có lẽ đây là cách soulmate của cậu muốn cắt đứt-

Cậu lắc đầu. Không. Cậu biết Iwaizumi và soulmate cậu không nghĩ như vậy.

Ít nhất là không cố ý.

Cậu đi ngang qua Sato và đi thẳng vào phòng để bắt đầu thu dọn đồ đạc, một cảm giác lạ đang thấm trong da thịt.

Không đời nào cậu sẽ bị tách khỏi gia đình mình.

Một giờ trôi qua.

Cuối cùng, cậu chỉ đóng gói đồ đạc vào một chiếc vali, chất đầy quần áo và đồ lặt vặt.

Sato cũng đã sắp xếp xong đồ đạc của ông Mori và cuối cùng là ba chiếc vali. Khi Oikawa hỏi ông ta về điều đó, Sato trả lời rằng ông không thể tưởng tượng được việc bỏ lại nhiều quần áo và đồ trang sức hàng hiệu như vậy nên đã đóng gói nhiều nhất có thể.

Bây giờ cả hai đứng dưới lầu đợi tài xế riêng khác đến đón.

Lên xe và đến chỗ ông Mori

Sau đó Oikawa và cha nuôi sẽ lái xe ra sân bay, lên máy bay.

Cất cánh và rời đi.

Đó là một kế hoạch hoàn hảo.

Oikawa cũng đã thay quần áo mới. Cậu không chắc liệu mình có thể gặp lại Iwaizumi hay không nên cậu cảm thấy hơi tiếc khi không trả lại quần áo, nhưng cậu nhận ra rằng soulmate của mình thỉnh thoảng có thể đối phó với một chút mất mát.

Càng gần giờ khởi hành, cậu càng hồi hộp.

Cậu chưa bao giờ ra khỏi Nhật Bản. Cậu còn không biết họ đang bay đến đâu.

"Sato, ông có biết Mori mua vé đi đâu không?"

"Hm? Tôi nghĩ đó là-" một tiếng DING lớn! cắt qua không khí và cả hai người chuẩn bị ra khỏi nhà.

"Xe chuẩn bị tới rồi!" Sato vui mừng, giơ điện thoại lên. Sato kéo ba chiếc vali to xụ tới chỗ cốp xe được tài xế mở sẵn.

Oikawa làm theo, đặt hành lý của mình. Trước khi cậu bước ra khỏi căn nhà, cậu nhìn nó lại lần cuối, để có một cái nhìn tốt về nơi này.

Cậu đã sống trong nhiều năm.

Sau đó cậu bước ra ngoài và đóng cửa lại sau lưng.

Bên ngoài sáng lạ thường. Cậu phải che mắt khỏi ánh nắng và chớp mắt dữ dội.

Sato vẫy tay với anh. Người đàn ông đã ở rất xa trên đường lái xe, khó khăn lắm mới kéo được ba chiếc va li.

Cảnh tượng đó khiến Oikawa hơi mỉm cười, và cậu bắt đầu kéo vali, đi theo Sato.

Cậu định rời đi.

Chân cậu chỉ mới tiến được vài bước thì đột nhiên, một chiếc ô tô chạy với tốc độ cao lao tới, lao tới chỗ họ. Cậu nghe thấy Sato reo lên sung sướng rằng chuyến đi của họ đã đến đây, và Oikawa ước rằng câu cũng cảm thấy vui sướng người kia, nhưng cậu sẽ không nói dối khi nói cậu cảm thấy khá trống rỗng, gần như u sầu.

Cậu nhận ra điều đó. Cậu định rời đi.

Cậu tiếp tục đi nhưng rẽ hướng khác tránh chiếc xe. Nó chạy quá nhanh để có thể lái xe vào nhà và khiến cậu nhớ lại một chút về một sự cố nào đó. Ngay khi anh cậu đến chỗ Sato, chiếc xe đột ngột dừng lại.

Việc dừng lại đột ngột khiến Oikawa cũng ngừng di chuyển, không biết mình nên làm gì. Mặt khác, Sato vẫy tay với người lái xe trong xe và bắt đầu nhanh chóng kéo vali.

Oikawa nghĩ rằng cậu cũng nên làm như vậy, nhưng rồi cửa chỗ ghế phụ bật tung và một bóng người chạy về phía cậu.

Cú sốc mà cậu cảm thấy có thể đánh thức ai đó khỏi cơn mê. Cậu buông hành lý trong tay, để nó rơi xuống với một tiếng lạch cạch trên nền bê tông. Đồng thời, dạ dày của cậu thắt lại khi nhìn thấy người trước mặt.

Iwaizumi.

_to be continued_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro