Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ba tháng nữa lại trôi qua.

cái sắc xanh nhè nhẹ thanh mát vậy mà chẳng so bì nổi với màu hạ hanh hao. chúng ôm lấy cảnh vật pha màu xanh thơm ngát của hương cỏ sau vườn và cả mặt hồ lắng xuống vài ba chiếc lá rơi, ngả lên làn nước chút động tĩnh nhẹ làm xáo trộn những chú cá đang yên giấc, và rồi chúng nó lại đắm đuối vào thế giới xanh trong bên dưới tấm lụa nắng vơi đầy.

gió hè rạo rực lơi lả trên từng lọn tóc vàng hoe, lâu chút lại lùa vào tận những sợi tóc mềm mại, khiến chúng tơi ra, rối nhẹ. góc vườn sum suê một khoảng xanh ngắt, nắng đương theo kẽ lá phủ lên mặt hồ lóng lánh ánh vàng rực cháy của buổi ban trưa. một sự kết hợp khiến cho người ta thấy nóng bỏng trong người, cái oi bức vào dịp giữa năm và tiếng ve sầu kêu inh tai ở đâu đó gần lắm, áp đảo luôn cả màu xanh thoáng đãng của mây trời, và cả bãi cỏ lạnh mướt dưới những tán cây.

giọt nước trong vắt như dạo xuân vương lại trên nhành cỏ bé xíu, lắng đọng vào hương thơm của từng khóm hoa càng thu hút bầy ong bướm đến thu hoạch, dù đã qua lâu rồi cái mùa hoa trái đâm chồi nhưng trong vườn tược nhà này dường như bốn mùa quanh năm đều là thời điểm bắt đầu cho một vụ bội thu đầy những chùm quả sai trĩu ngọt.

nắng nhảy múa trên mảnh đất màu mỡ, trước khi kịp đậu xuống thì đã phải nghỉ chân tại đôi vai gầy nhẹ tênh. qua chiếc bóng phản chiếu song không thấy được biểu cảm trên gương mặt của người đó, nhưng vẫn có thể mường tượng ra được vẻ yên bình gợi lên theo từng chuyển động chầm chậm.

giữa cái tiết trời rực lửa thế này chẳng có ai lại lôi nhau ra vườn mà nghịch ngợm, kẻ tung người hứng, làm náo động cả một vùng tĩnh lặng. ấy mới chỉ là vài phút trước thôi, mikey vẫn đang đạp lên bãi cỏ bằng đôi chân trần trắng nõn của em, tay cầm một cái vòi xịt nước tưới đều lên cây cỏ và hoa lá sau nhà. gương mặt em bình thản không một gợn sóng, an yên như những áng mây bồng bềnh trôi hờ hững trên trời, mà vào hè thì không có gió, nên chúng cứ thế mà lẳng lặng, từ từ ngao du trong khoảng thênh thang cao ngút mắt.

dù không gian yên lặng là thế nhưng cứ cách vài phút thì bên tai lại vang lên tiếng gọi thân thuộc, càng về sau lại càng lộ rõ vẻ hờn dỗi, như một đứa trẻ gọi mẹ mà chẳng thấy người đâu. izana là thế, giờ đây gã đang nằm trên tấm sàn gỗ dưới mái hiên, chỉ mặc mỗi áo thun mỏng và quần ngắn, tay chân thì duỗi ra hết cỡ, xung quanh mặc dù đâu đâu cũng toàn quạt và quạt thổi hết vào gã, vẫn cứ mở miệng than trách sao cái trần đời oái oăm này lại sinh ra một mùa nóng đến cháy da cháy thịt như vậy.

đôi mắt tím đờ đẫn dán lên trần nhà cũng đã được vài tiếng, gã vẫn đang hoài nghi về sự tồn tại của mình liệu có phải để chịu đựng những thứ thế này không. bởi vậy mới nói khi rơi vào hoàn cảnh khổ sở thì người ta thường hay suy nghĩ về mấy điều kì quặc.

"mikey à..." - izana lại bắt đầu kêu ca.

thực chất thì mấy lần gọi như thế đều là do buột miệng, nói là nhớ mùi cũng được, vì cứ mãi nằm một chỗ thật sự là chán ngắt. hơn nữa gã cũng chẳng muốn làm gì trong cái nắng choáng váng đầu óc này đâu, cứ mỗi lần đánh mắt ra góc vườn thì lại bị hơi nóng hun nhèm đôi đồng tử tím biếc, như muốn đốt nó thành màu vàng ươm như màu tóc của mikey.

trong khi đó thì em vẫn đang chăm chút cho mảnh vườn nhỏ nhà mình, vào mùa này thì cây cối rất dễ thiếu nước, nên phải trông chừng và tưới mát đều đặn nhiều lần trong ngày. mikey thầm nghĩ, nếu em mà giao nó cho izana thì chắc có lẽ đã thành bãi tha ma chôn hết công sức của em xuống ba tấc đất rồi.

"mikey..."

"em đây." - một giọng nói lảnh lót vọng vào từ đằng xa.

"nóng...sắp...chết...rồi." - gã than thở, cũng không quên kéo dài từng từ ra như đang làm nũng.

mikey vặn tắt vòi nước trong tay, nghiêng đầu sang thì thấy gã người yêu đang lăn lê bò lết ở dưới hiên nhà, trông như con cá mắc cạn. em lắc đầu, rồi che miệng cười tủm tỉm, dụi má vào tay áo lau đi mấy giọt mồ hôi chảy xuống từ thái dương.

đôi chân nhỏ rón rén đi lại gần thềm gỗ, ngồi xuống bên cạnh rồi cướp lấy chiếc quạt từ tay của izana, phe phẩy ra một làn gió nhẹ nhưng chẳng mát mấy, vẫn phải nắm lấy cổ áo mà phất lên xuống để tạo thêm cảm giác dễ chịu. izana bị em đoạt mất "phao cứu sinh" một cách bất ngờ thì như chới với, gã vẫn nằm đó mà quơ tay muốn lấy lại chiếc quạt nhưng mikey đã nhanh chóng cầm nó biến ra ngoài vườn, khuất khỏi tầm mắt của gã.

dù đang nóng muốn chết đi nhưng gã vẫn gân cổ lên mà thét. âm thanh chói tai vang xa đến tận nơi những cây oải hương đang đung đưa bên cạnh hàng rào bao lấy khu vườn, sự choáng ngợp trong phút chốc đủ khiến vài chú chim đứng rỉa cánh trên cành cao bị xao động mà bay đi.

mikey nghe thấy thì không nhịn được cười, em ngã lưng lên bãi cỏ xanh bên dưới một tán cây lớn cạnh hồ cá, bóng của nó vừa vặn ôm lấy thân hình nhỏ nhắn trong bộ thường phục mỏng tênh, mái tóc vàng cũng đã buộc hết lên và phần mái được cố định lại bằng một chiếc kẹp xinh xắn. trông em thật ra dáng thiếu niên tuổi đôi mươi năng động hoạt bát...và cũng có chút nghịch ngợm.

lặng ngắm bầu trời xanh trong, nơi đáy mắt bỗng hiện lên hình ảnh của hai năm về trước. dạo đấy khi izana dọn về chung nhà với mikey vào thời điểm mà em giải tán toman, gã cũng đã từ biệt những người anh em thân thiết ở tenjiku và rồi cả hai quyết định sống một cuộc đời kín đáo, không màng thế sự. thời gian đầu tuy có chút khó khăn nhưng thật may là ông trời cũng rủ lòng thương hai con người lạc lõng để họ còn có nơi để về, có người góp gạo thổi cơm chung, và cả những niềm vui nho nhỏ chắp nhặt từ cuộc sống bình dị vẫn thường xảy ra hằng ngày.

hồi tưởng lại quá khứ mới thấy thật hoài niệm, em khép mi, khoé môi cong lên một nụ cười hạnh phúc. nó không còn là cảm giác trống rỗng của mấy mươi năm khổ sai trong sự đời chếnh choáng, cũng chẳng còn là cơn ác mộng dằn vặt mỗi đêm mưa. tâm hồn em giờ đây đã đong đầy những miền kí ức kì diệu và tràn ngập hương vị của tình yêu, như hoa trái ngọt lành nở rộ nơi góc vườn cổ tích.

từ ngày có izana, gã đã trao cho em cảm giác khi được ai đó che chở và bảo vệ, thứ mà trước giờ một người thủ lĩnh như em phải luôn gồng gánh trên đôi vai nhỏ bé hao gầy của mình. thật hạnh phúc làm sao khi quả tạ ngàn cân đã được gỡ xuống, em lại được trở về làm "manjirou" ngây thơ và dại khờ của lứa tuổi xuân xanh. izana vừa có nét trưởng thành của shinichirou, vừa có thể "mắng" em như ema vào mỗi buổi sáng, và cả những bài học về cuộc đời mà ngày đó em vẫn thường nghe kể từ ông nội.

hơn nữa còn là một người bạn trai vô cùng ấm áp và giàu cảm xúc, izana biết rõ ngọn ngành mọi thứ về em, tỉ như sở thích và những thói quen thường ngày cứ lặp đi lặp lại. đôi lúc em còn tự hỏi rằng phải chăng izana còn hiểu em hơn cả chính bản thân mình, ngoài cái tính hay để ý nhất cử nhất động của mikey ra thì izana còn chiều chuộng và nâng niu em người yêu của gã như thể đó là một món bảo vật quý giá.

ở đằng sau bụi rậm kia, izana men theo lối mòn của mảnh vườn nhỏ để tìm kiếm chú mèo cưng tinh nghịch đã cuỗm mất chiếc quạt quý giá rồi cao chạy xa bay. nắng ngả xuống nước da ngăm khoẻ khoắn của gã, và để lại trên mái tóc màu bạch kim chút mùi hơi đất bốc lên qua đợt tắm gội vừa rồi. izana ngước mặt lên trời, khẽ nheo mắt, bàn tay gã vuốt ngược mái tóc thấm ướt ra sau và miệng thì cứ càu nhàu mãi. nếu không vì thứ gì đó cứ thôi thúc khiến gã không thể làm ngơ, có đánh chết gã cũng chẳng buồn nhấc chân lên mà rời khỏi chốn thiên đường đang vẫy gọi phía sau lưng đâu.

gã đi đến ven hồ và sững người lại khi trông thấy thiên thần nào đó đang nằm hưởng trọn bóng râm mát rượi trong khi gã thì sắp sửa bốc thành hơi nước đến nơi, mới lén lúc nấp sau một bụi cây, lặng lẽ quan sát. ánh mắt chứa đầy sự uể oải của izana bỗng chốc tan biến khi chợt thấy nụ cười xinh đẹp kia, gã cảm tưởng như mình là một cái cây cằn cỗi và em đã tưới lên nó thứ nước lành thanh mát rửa trôi hết những muộn phiền. chỉ bằng một cái cong lên ở khoé môi, em đã thành công dẫn hồn gã bay lượn khắp cõi mơ, mãi một lúc lâu sau mới trở về được. không muốn phải đợi thêm nữa, gã lao ra từ sau bụi cây, bất ngờ giật lấy chiếc quạt đang vi vu trên tay của mikey, giở giọng cười khoái trá:

"bắt được rồi nhé!"

mikey bị gã doạ nên giật mình, em ngồi dậy tròn mắt nhìn izana đang ve vẩy chiếc quạt giấy trên tay như một chiến lợi phẩm, gã vừa quạt như điên vừa nói với mikey mấy câu đại loại như "em còn non lắm" hay là "có mà chạy đằng trời" quen đến nỗi em nghe mãi nên đã thuộc làu làu. mikey nhìn bộ dạng đắc ý của gã người yêu, nét mặt từ bất ngờ chuyển sang hờn dỗi, nhưng trong mắt izana lại không khác gì con mèo đang xù lông vì bị cướp mất cuộn len yêu thích của nó, nhìn thế nào thì vẫn thấy rất đáng yêu.

chợt nảy ra một kế sách để trả thù, mikey chạy nhanh đến chỗ vòi nước gần đó, cầm nó lên rồi vặn mở, xả toàn bộ vào izana vẫn còn đang ôm bụng cười, sau vài giây thì toàn thân gã đã ướt sũng như vừa té xuống hồ nước. lần này thì kẻ cười ngược lại là mikey, em thích thú nhìn gã bày ra bộ dạng tức tối lắm nhưng không làm được gì, nên lấn tới mà xịt thêm vài phát nữa. izana bị ướt cũng không chịu thua, gã nhào đến chỗ mikey mặc cho em cứ "tấn công" gã bằng thứ vũ khí vô hại trên tay mình. nước vung tứ tung khắp không gian xanh ngắt tràn ngập tiếng cười đùa, đến lúc nhìn lại thì cả hai đều bị nhúng trong nước, quần áo, tóc tai ướt đẫm không sót chỗ nào, tuy vậy nhưng mỗi lúc trông thấy gương mặt rạng rỡ của người kia thì bao nhiêu nặng nhọc trong lòng đều như tan biến, hoá thành hư vô.

gã và em cùng ngã xuống bãi cỏ thơm tho thứ mùi mộc mạc của đất trời, vừa thở hổn hển vì phải vận động quá sức giữa trời nắng chang chang. những gợn mây trên cao trôi nhẹ lững lờ, thoáng một chút màu hồng của sắc chiều lấp ló vầng ánh dương nơi chân trời xa tít tắp. gã nghiêng đầu nhìn em, chợt trông thấy giọt nắng hiền hoà đang hôn lên gương mặt trong sáng, khiết thuần của ngày ấy, và gã đã thay nắng làm nốt phần còn lại hãy còn dở dang, là hôn em thật nhẹ lên môi, và hôn vào tâm hồn thấm nhuần mật ngọt. cái nóng ban trưa cũng phải e thẹn mà nhường bước cho mĩ cảnh thơ mộng ấy, giữa khu vườn ngát đượm hương hoa, cây lá và mảnh tình thân thương lan toả nơi hai trái tim hoà chung một nhịp đập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro