ii. love letters

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Những bức thư tình.

...

Thành phố bắt đầu chìm trong một chuỗi các vụ án mạng kinh hoàng. Tin tức về những cái chết bí ẩn lan truyền nhanh chóng, làm dấy lên nỗi sợ hãi bao trùm lên tất cả. Nhưng đối với Izana và Y/n, những vụ án mạng ấy không chỉ là tội ác, mà còn là những tác phẩm nghệ thuật, mỗi một xác chết đều là một lời tỏ tình độc đáo mà chúng gửi đến nhau.

Đêm đầu tiên của trò chơi chết chóc bắt đầu khi Izana lặng lẽ quan sát mục tiêu của mình, một doanh nhân thành đạt vừa bước ra khỏi tòa nhà văn phòng. Ông ta có một thói quen cố định mà Izana đã ghi nhận trong suốt một tuần: mỗi tối thứ Sáu, người đàn ông đó luôn rời văn phòng muộn sau khi hoàn tất các công việc cuối tuần và thường đi bộ một quãng ngắn đến bãi đỗ xe cách đó vài dãy nhà. Đó là khoảng thời gian hoàn hảo cho Izana hành động.

Tối hôm đó, cơn mưa nặng hạt càng làm tăng thêm sự âm u của thành phố. Izana đứng trong bóng tối, chiếc áo khoác đen dài giúp gã gần như vô hình giữa màn mưa. Đôi mắt gã dõi theo từng cử động của người doanh nhân khi ông rời khỏi công ty. Con mồi của gã bước đi nhanh nhẹn, tay cầm một chiếc ô, nhưng không thể che giấu được sự mệt mỏi trên khuôn mặt.

Izana bắt đầu di chuyển, giữ khoảng cách an toàn nhưng đủ gần để không mất dấu mục tiêu. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mặt đường và âm thanh ồn ào của thành phố giúp che đậy mọi tiếng động mà gã có thể tạo ra. Izana cảm thấy adrenaline dâng trào trong cơ thể, sự phấn khích của kẻ săn mồi đang chuẩn bị tấn công con mồi của mình.

Khi người đàn ông rẽ vào con hẻm tối dẫn đến bãi đỗ xe, Izana biết thời khắc đã đến. Gã tăng tốc, bước chân nhẹ nhàng nhưng quyết đoán. Người đàn ông dường như không nhận thấy sự hiện diện của gã cho đến khi đã quá muộn. Izana áp sát từ phía sau, một tay nhanh chóng vòng qua cổ, dùng lực ép mạnh khiến ông ta không kịp kêu lên một tiếng nào.

Bằng một động tác dứt khoát, Izana rút ra một cây kéo nhọn từ trong áo khoác, lưỡi kéo sáng loáng dưới ánh đèn mờ ảo của con hẻm. Gã đâm một nhát chính xác vào điểm yếu trên cổ người doanh nhân xấu số, nơi mà chỉ cần một vết cắt nhỏ cũng đủ để gây tử vong. Máu phun ra thành dòng, nhuộm đỏ cả tay và áo của Izana, nhưng gã không hề nao núng.

Người đàn ông cố gắng vùng vẫy, nhưng sự kháng cự của ông ta chỉ kéo dài trong vài giây trước khi trở nên yếu ớt và bất lực. Ánh mắt hoảng loạn của ông ta dần trở nên đờ đẫn, rồi cuối cùng tắt lịm khi sự sống rời khỏi cơ thể. Izana giữ chặt lấy người đàn ông cho đến khi ông ta hoàn toàn ngừng cử động, đảm bảo rằng công việc đã hoàn tất.

Izana thả con mồi của mình xuống nền đất ẩm ướt, đôi mắt lạnh lùng quan sát nạn nhân lần cuối. Gã cảm thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ, một niềm vui méo mó mà chỉ những kẻ như gã mới có thể hiểu.

Gã cẩn thận rút từ trong túi áo một bông hoa hồng đen, biểu tượng cho sự tàn nhẫn và bí ẩn của mình. Gã cắm bông hoa vào cổ người đàn ông, ngay vị trí vết thương, để lại một dấu hiệu mà gã tin rằng chỉ Y/n mới hiểu được. Đây là lời nhắn nhủ của gã, một món quà đặc biệt gửi đến ả đàn bà kia.

Izana đứng dậy, nhìn quanh một lần nữa để đảm bảo rằng không có ai chứng kiến. Tiếng mưa vẫn rơi nặng hạt, xóa nhòa mọi dấu vết. Gã nhanh chóng lẩn mình vào bóng tối của đêm đen, để lại đằng sau chứng tích kinh hoàng của sự tàn bạo.

...

Sáng hôm sau, khi tin tức về vụ án mạng được lan truyền, Izana ngồi trong căn phòng nhỏ của mình, nhìn chăm chăm vào màn hình TV. Gã biết rằng Y/n sẽ nhận được thông điệp của mình, và ả sẽ hiểu rằng đây chính là khởi đầu của trò chơi chết chóc giữa chúng. Gã mỉm cười, cảm nhận được sự hưng phấn và mong chờ trong lòng, sẵn sàng cho những bước tiếp theo của cuộc chơi tàn bạo này.

...

Đài truyền hình quốc gia nói về một vụ giết người mới. Ả mỉm cười, biết đó là lời tỏ nhắn của Izana, một món quà đặc biệt. Không chần chừ, ả bắt đầu lên kế hoạch cho vụ án tiếp theo, một món quà đáp trả đầy ý nghĩa.

Y/n luôn có sự tinh tế và khéo léo trong cách thực hiện mỗi vụ án mạng. Ả xem trọng cái đẹp và tự xưng mình là một nghệ nhân, một nghệ sĩ với tâm hồn bay bổng. Nhưng sự thật thì ả ta là một con quái vật với những ý nghĩ điên rồ. Y/n nghĩ rằng con người đẹp nhất khi họ chết đi và thiên chức của ả là biến cái chết củ con người trở nên lộng lẫy nhất có thể. Qua đời thôi thì thật nhàm chán, ả luôn nghĩ như vậy.

Lần này, mục tiêu của ả là một cô gái trẻ thường xuyên đi dạo buổi tối quanh công viên gần nhà. Ả đã theo dõi cô ấy, nắm rõ từng thói quen và lộ trình của cô để sẵn sàng thực hiện màn trả lời của mình.

Tôi hôm đó, Y/n chọn cho mình một bộ đồ đen bó sát, đeo một đôi găng tay da để không để lại dấu vân tay, và mang theo con dao nhỏ nhưng sắc bén.

Cô gái trẻ bước ra khỏi nhà lúc 9 giờ tối, như thường lệ. Ả theo dõi từ xa, giữ khoảng cách an toàn nhưng không rời mắt khỏi mục tiêu. Khi con mồi dừng lại dưới một gốc cây to để tránh mưa, Y/n nhận thấy đây là cơ hội hoàn hảo. Ả tiếp cận từ phía sau, đôi mắt lạnh lùng tập trung vào mục tiêu. Rồi với một động tác nhanh như chớp, Y/n dùng tay trái bịt miệng, cùng lúc đó, tay phải ả cầm dao, đâm một nhát chính xác vào bên hông cô gái, ngay dưới xương sườn. Con dao sắc bén cắm sâu vào da thịt, khiến cô gái tội nghiệp không kịp phản ứng. Máu bắt đầu trào ra, thấm qua lớp áo mỏng của cô gái trẻ. Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng sức mạnh của cô không thể sánh được với kỹ năng của Y/n. Cô nhanh chóng yếu đi, đôi mắt mở to trong kinh hoàng và đau đớn.

Y/n nhìn sâu vào mắt cô gái, cảm nhận được sự sống đang dần rời khỏi cơ thể cô. Đối với Y/n, đây là khoảnh khắc đẹp nhất, khi ả thấy mình như một nghệ sĩ đang hoàn thiện tác phẩm của mình.

Chờ đến khi cô gái ngừng cử động hoàn toàn, Y/n cẩn thận rút con dao ra, lau sạch máu trên lưỡi dao bằng một chiếc khăn nhỏ rồi cất nó lại vào túi áo. Y/n không vội vàng rời đi. Ả biết rằng tác phẩm của mình cần một điểm nhấn cuối cùng.

Từ trong túi áo, Y/n lấy ra một bông hoa hồng trắng tinh khiết, biểu tượng cho sự thanh khiết bị hoen ố bởi bạo lực. Ả cắm bông hoa vào ngực nạn nhân, ngay vị trí vết thương, như một dấu hiệu đặc biệt gửi đến Izana. Đây không chỉ là một cái chết, mà còn là một thông điệp tinh tế và đầy ý nghĩa.

Ả lặng lẽ bước đi, rời khi công viên trong thầm lặng. Không ai có thể ngờ rằng, trong một buổi tối tưởng chừng như bình thường, một tội ác kinh hoàng đã vừa diễn ra.

...

Những ngày tiếp theo, thành phố trở nên hỗn loạn hơn. Cảnh sát ráo riết điều tra, nhưng không thể tìm ra manh mối nào đáng kể. Trong khi đó, Izana và Y/n tiếp tục trò chơi chết chóc của mình. Mỗi vụ án mạng trở thành một bài thơ đẫm máu, mỗi nạn nhân đều là một minh chứng cho tình yêu bệnh hoạn giữa hai kẻ giết người hàng loạt.

...

Vụ án tiếp theo là của Izana, gã quyết định chọn một mục tiêu đặc biệt: một chính trị gia nổi tiếng đang tham gia vào một chiến dịch chống tội phạm. Đối với Izana, việc hạ sát một người như vậy không chỉ là một lời tỏ tình mạnh mẽ gửi đến Y/n, mà còn là một lời thách thức gửi đến toàn bộ hệ thống pháp luật của thành phố.

Gã đã lẻn vào nhà riêng của mục tiêu, ra tay một cách nhanh chóng và tàn nhẫn. Ông ta không có cơ hội để kêu cứu hay phản kháng. Izana sau đó cũng lại một bông hoa hồng đen trên bàn làm việc của ông ta.

Sáng hôm sau, khi tin tức về vụ án mạng lan truyền. Cảnh sát và truyền thông đổ xô vào hiện trường, nhưng không tìm ra được bất kỳ manh mối nào có thể dẫn đến kẻ sát nhân. Trong khi đó, Y/n ngồi trước màn hình TV, mỉm cười đầy mãn nguyện.

Y/n sau đó lại đáp trả. Mục tiêu của ả là một nhà báo nổi tiếng, người thường xuyên viết về những vụ án mạng và tội phạm. Ả biết rằng việc hạ sát nhà báo này sẽ gây chấn động lớn, tương tự như vụ án của Izana. Vị nhà báo xấu số không kịp kêu lên một tiếng nào trước khi bị hạ sát. Y/n tiếp tục để lại một bông hoa hồng trắng bên cạnh xác nạn nhân, gửi một thông điệp tinh tế nhưng đầy ám ảnh.

Những vụ án mạng tiếp tục diễn ra, mỗi lần là một lời tỏ tình đầy máu và nước mắt. Izana và Y/n ngày càng trở nên táo bạo và tinh vi hơn. Chúng không chỉ giết người vì sự thỏa mãn cá nhân, mà còn để chứng minh tình yêu bệnh hoạn của mình.

...

"Chúng ta đang tạo ra một thế giới riêng cho mình," Izana nói, giọng anh đầy quyết đoán.

Y/n gật đầu, ánh mắt ả rực sáng.

Chúng trao nhau một nụ hôn đầy mãnh liệt, trong đó chứa đựng tất cả tình yêu, nỗi đau và cả sự điên cuồng của những kẻ sống bên lề xã hội. Chúng biết rằng trò chơi này sẽ không thể kéo dài mãi mãi, nhưng chúng không quan tâm. Đối với chúng, từng khoảnh khắc hiện tại là tất cả những gì quan trọng.

Cứ thế, chúng biến thành phố này thành sân khấu cho những tác phẩm nghệ thuật đen tối và đầy ám ảnh. Cuộc sống của chúng như một vở kịch đen tối, nơi mà mỗi hành động đều mang ý nghĩa sâu xa hơn những gì người ngoài có thể thấy. Cảnh sát ngày càng trở nên bế tắc, không thể tìm ra manh mối hay dấu vết của hai kẻ sát nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro