"Đến giờ ăn rồi Mikey"
Izana cầm chén cháo vào một căn phòng trên lầu cao nhất
Trong phòng tối om, chỉ có chút ánh sáng le lói từ phía cửa sổ nhỏ trên cao
"Em đang làm gì đó"
Izana đặt cháo lên bàn, anh vòng tay ôm lấy con người nhỏ bé đang ngơ ngẩn ngồi trên giường
Anh hôn lên đôi môi khô khốc của Mikey, dùng tay lau lau mấy giọt nước mắt trên mặt em
"Đừng khóc nếu em không dùng mắt nữa anh có thể lấy ra giúp em"
Mikey kịch liệt lắc đầu, Izana cấm em không được nói chuyện trừ khi anh cho phép, nếu Mikey dám cãi thì sẽ có hình phạt cho em
"Được rồi ngoan nào, nếu em không muốn thì đợi tôi một lát"
Anh lôi cái gương gỗ dưới giường, lấy ra một miếng vải đen đeo lên mắt em
"Giờ thì ổn rồi không còn nhìn thấy mấy giọt nước mắt đó nữa"
Mikey không muốn, em giãy giụa thoát khỏi người Izana. Xích sắt dưới chân va chạm vào nhau, tiếng leng keng vang khắp căn phòng
Izana nhăn mặt, chắc là thuốc hết tác dụng. Anh thô bạo nắm tóc Mikey giật ra sau, bóp mạnh cằm em rồi nhét một viên thuốc màu trắng có vẻ kì lạ vào
"Khụ... khụ"
Mikey ho sặc sụa muốn nôn viên thuốc ra nhưng nó đã trôi xuống cổ họng. Điều cuối cùng em nhìn thấy là ánh mắt như đạt ý muốn với nụ cười gian xảo của Izana
"Như vậy mới là bé ngoan đúng không"
Anh ôm hôn con người trên giường nhanh chóng lấy cháo đút cho Mikey, anh không muốn bé yêu của anh hụt đi chút cân nào đâu
"Há miệng"
Ăn xong Izana vui vẻ hôn lên môi em, cẩn thận khóa lại xích dưới chân Mikey, cũng gỡ bịt mắt cho em rồi mới ra ngoài
Mikey nhắm mắt lại ngủ, chỉ cần vài giờ đồng hồ nữa thuốc hết tác dụng em sẽ thoát ra khỏi cái nói quỷ quái này sớm thôi
__________________
(๑˃̵ᴗ˂̵)و
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro