i

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


------- 

bóng dáng em ngã mình mệt nhoài tựa lưng trên ghế và buông lơi trong làng khói bủa vây lại thu vào mắt tôi, không sót điều gì. len lỏi qua đôi cửa hồn đang mở toang, em luôn mang theo nhiều bó cảm xúc không tên chạm nặng vào cõi lòng này mịt mờ, và, những khi nhìn em héo hon chỉ sau từng phút, từng giây em còn hơi thở, khi quả tim em còn nhảy đập trong lòng ngực gầy gò phập phồng lên lên xuống. đến rồi, khi em phủ lên mình màu nắng nhưng động lại trong mắt là những cơn mưa, tôi biết lòng mình đã nặng trĩu tiếng thương.

nặng hơn cả chữ tình, cả ngàn lời yêu, rằng tôi thương haruchiyo da diết. thương em gồng mình giữa tội lỗi đang xen, thương cái bóng em gầy hao dần sau những đêm mưa phùn khói đạn, thương sao đôi mắt em buồn rượi trong tiếng cười đon đả mùa vui. bao ngày trôi đi thả vào đầu tôi cái suy nghĩ, rằng nếu thân tôi tiến đến, thì liệu em sẽ cho izana này biết được sự thật ẩn đằng sau những cơn mưa?

có chăng đó là nỗi đau giày xéo ruột gan, hay cái cớ hững hờ vờ vịt. sâu trong đôi mắt, lẫn cả tâm hồn, em vẫn luôn xa vời kể cả ở trong trí óc tôi mịt mờ.

bước đến, tôi nguyện ôm lấy em vào lòng, tựa đầu em lên vai và nghe tiếng thầm thì em thu nơi cổ họng, sẻ chia với em cái nhọc nhằn đè nặng lên tấm lưng gầy nhòm của người tôi thương. muốn thả vào tai em tiếng yêu cất lên từ nơi đầu quả tim tôi đang chết mòn theo em lơi là sự sống, muốn nói rằng em cứ khóc đi mặc kệ trời nắng hay giông, có một tôi, một izana này vẫn luôn nghe tiếng lòng em lâm râm nhẫy nước, muốn tiếng khóc em rầm rì hòa theo cơn mưa phùn rồi vụt tắt, rồi đón giấc trời mình quang thêm sắc nắng hồng. có tôi và em mình đứng với nhau dưới tầng mây bềnh bồng sắc trắng.

nhưng mà, sao khó đến thế, khi cái tôi em cao vời, cao hơn cả tôi. chừng đấy vết sẹo lòng đem tâm em hóa đá, mang hồn hóa bùn khô cùng biến con tim thành sỏi vụn. tự bao giờ, haruchiyo của tôi xây nên mình bức tường thành mạnh mẽ, vững chãi bao lấy em ngày một sợt sệt không ngơi.

để mặc cho tôi thét gào lời yêu sâu đậm, em mãi ngủ vùi trong gạch ngói tường vây. em đẩy tôi đi, em chỉ cần em. một haruchiyo mạnh mẽ, cuồng dại lại lăm lăm yếu mềm, nhưng tôi yêu, thương em đến chết. đến ngây dại cõi lòng mỗi lần đôi môi ta lả lướt, từng lần đan xen vào nhau nét tình thấm đượm trên mi, từ lòng ngực ngập khí đến e ngại tâm tư, tôi yêu; yêu hết thảy.

đến độ không có bất cứ ngôn từ nào có thể diễn tả nỗi, không một hành động, một lời bình. tôi thương em. em thì chẳng, phải chăng em quá dại ngây hay là tôi đích thị chính là kẻ ích kỷ đương thời? bởi dù lòng em không có tôi, không một izana nào cả. tôi vẫn cố giữ khư cho mình vài nét cười nhạt thoáng qua của em những lần đôi ta chết rụp dưới đáy biển tình xanh ngát.

do cơn phấn tình cùng cực cùng cái thõa mãn yêu thương, em sẽ tìm đến tôi khi em đã sa lầy quá sâu vào máu thịt, rên la từ lũ người hợm hĩnh tự làm trật mình khỏi bánh răng phạm thiên khít chặt, khi đó. tôi thấy trong mắt em là bão táp ngộp mình, trao nhau chiếc hôn, tôi muốn an ủi em khỏi gió táp phong ba, ghì chặt em vào lòng cùng đón ánh nắng. rồi lau đi vệt nhòe trên mi em đẫm nước, có lẽ, chỉ mấy khi ấy tôi mới có cơ hội chui tọt vào trong khe nứt mỏng manh của bức tường thành dày đặc, như giờ đây. em đang xơ xác lử người trên ghế, chẳng cần nói tôi cũng đã biết, em vừa mới rời khỏi sau một đêm lại khiến bàn tay nhuốm đẫm màu máu, em tổn thương nhưng không phòng vệ, không gầm gừ.

như con mèo, loài chó, giống động vật mềm yếu cuộn mình tự vệ sau những vết thương. và em bảo với tôi rằng :

" anh ơi, hãy đến và ôm em đi "

em nói, đôi môi hồng nhuận mấp máy từng lời mang tôi đến chốn tiên không đường nào lui bước, mang theo mùi rượu, thuốc lá và cần sa. em mềm mại cọ đến lòng tôi run lẩy bẩy, tôi mơ, mơ chân thật đến đỗi chẳng muốn tỉnh. em nhìn tôi, mưa phùn lác đác. ngày một thương em, tôi rục rã dưới trời mưa tầm tã;

ôm em, thế giới của tôi vỏn vẹn mỗi thế. vuốt dọc theo sóng mũi, bờ môi, tôi cảm nhận em theo từng cách thi vị nhất của người đời.

từ mái tóc rối bời em cào loạn rồi vén qua tai, đến dái tai tròn cùng vành tai chi chít lổ khuyên xỏ, thẳng đến bờ mi cong đều cùng đôi vết sẹo nơi khóe môi. từng chút, tôi muốn nâng niu em theo cái cách mà thế giới này chưa từng thực hiện, để rồi rũ bỏ mọi thứ, tôi ước đôi mình chỉ có nhau.

" haruchiyo, liệu em có bằng lòng cùng tôi ngắm trời quang không? "

" là gì? "

" là bầu trời khi em hạnh phúc "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro