Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Porter

Ngày 1 - 9:23 sáng

"Carnegie và Emory? Chắc phải mua sách dạy đặt tên con làm quà Giáng sinh cho gia đình này mất." Nash nói. "Và làm thế quái nào để giấu con gái cùng bạn gái ở một trong những căn penthouse đắt đỏ nhất thành phố mà không bị vợ chính thức tóm được nhỉ?"

Porter ném chìa khóa cho Nash rồi đi vòng sang ghế phụ. "Anh lái đi, tôi phải đọc tiếp quyển nhật ký này. Biết đâu có thứ gì hữu ích trong đó."

"Đồ lười như hủi, chỉ thích được cung phụng thôi. Lái xe đưa bà Porter..."

"Mả cha nhà anh."

"Tôi bật 'táo' đây, chúng ta cần thoải mái một chút." Nash gảy một chiếc công tắc trên bảng điều khiển.

Porter không được nghe cái "thuật ngữ" ấy từ hồi còn là một tân binh. Ngày trước, người ta gọi những chiếc đèn hiệu gắn bằng nam châm vào xe cảnh sát nằm vùng là những quả táo. Bây giờ chúng đã trở thành dĩ vãng rồi, thay vào đó là những đèn LED dạng thanh mỏng dính gắn dọc vào mép cửa sổ xe mà bạn không thể nhìn thấy nếu ngồi bên trong.

Nash kéo số ba mà không cần đạp thêm ga rồi đánh lái hướng về phía cửa ra. Chiếc xe giật mạnh, bánh xe kêu ré lên đầy hân hoan khi năng lượng truyền vào chúng.

"Tôi bảo anh lái xe chứ không phải lôi xe tôi ra chơi Grand Theft Auto đâu nhé." Porter cau mày.

"Tôi chạy một con Ford Fiesta 1988. Anh hiểu cảm giác đó như thế nào rồi đấy! Cái nỗi nhục nhã tôi phải chịu đựng mỗi khi bước vào trong xe và kéo sập cánh cửa cọt kẹt như chuột kêu rồi đốt cháy cái động cơ bốn xi lanh quái thai đó. Tiếng của nó nghe như một cái gọt bút chì điện vậy. Tôi là đàn ông, thi thoảng tôi cũng cần chút bốc bốc chứ. Chiều lòng tôi một chút đi nào."

Porter khua tay ý bảo thôi đi. "Chúng ta nói với đội trưởng sẽ gọi lại sau khi nói chuyện với Talbot đấy."

Nash đánh bánh xe lượn hẳn sang trái và vượt qua một chiếc xe bảy chỗ đang nghiêm chỉnh chấp hành tốc độ cho phép. Hai xe sát sạt nhau đến nỗi Porter nhìn thấy trò chơi Angry Birds trên màn hình iPad của cô bé ngồi ngay ngắn ở ghế sau. Cô bé ngẩng mặt lên và cười tươi rói với chiếc đèn đang sáng nhấp nháy rồi quay lại với trò chơi.

"Tôi nhắn tin báo lúc ở Wheaton rồi. Ông ấy biết chúng ta đang đi tới Flair Tower." Nash nói.

Porter nghĩ tới cô bé cầm iPad. "Bằng cách nào có thể giấu kín con gái suốt mười lăm năm trong một thế giới như bây giờ được nhỉ? Hẳn là không dễ dàng, đúng không? Đăng ký khai sinh là một chuyện, làm thế nào để giữ bí mật với thế giới mạng nhỉ? Mạng xã hội? Rồi thì báo chí? Talbot xuất hiện trên báo suốt, nhất là từ khi bắt đầu dự án ven hồ. Đủ mọi thể loại máy quay bám sát chỉ chờ ông ta dính phốt gì đó. Hẳn phải có ai đó từng chụp được ảnh hay gì đấy chứ."

"Tiền có thể che giấu được rất nhiều thứ." Nash nói, đánh mạnh lái sang trái lần nữa để lên đường cao tốc.

Porter thở dài rồi đọc tiếp cuốn nhật ký.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro