chap 4: kẻ thứ 3 không nhẫn tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

San – Kẻ thứ ba

san pov

Tôi thích anh ấy từ cái nhìn đầu tiên. 

Nhưng đáng tiếc tôi là kẻ đến sau, anh là bạn trai của học tỷ tôi rất ngưỡng mộ, đúng hơn là mọi người đều ngưỡng mộ. 

Chị ấy học rất giỏi lại rất dịu dàng, giàu có, chị là niềm tự hào của các thầy cô và cả tôi nữa.

Có thể nói chị có một cuộc sống hoàn hảo hơn tôi nhiều. 

Tôi từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, lớn lên trong sự ghẻ lạnh của mọi người, lúc tôi tuyệt vọng nhất là lúc chị ấy đến, mang lại cho tôi niềm hi vọng mới giữa thế giới lạnh lẽo này. Tôi rất thương chị, nhưng tôi cũng rất thích anh ấy...

Giữa tình cảm với chị và tình yêu dành cho anh ấy, tôi đã chọn anh ấy. 

Tôi đố kỵ với chị mỗi khi chị nhìn anh ấy cười, tôi ghét sự dịu dàng mà anh ấy dành riêng cho chị, tôi cảm thấy chị như đang khoe khoang hạnh phúc của mình trong những buổi đi chơi ba người.

Dần dần tôi đánh mất bản thân; không còn là cô bé sinh viên hay theo chân chị, tôi biết trang điểm, biết cách làm mình nổi bật hơn. Thế nhưng anh ấy đối với tôi vẫn như vậy; khi gặp nhau chỉ chào hỏi qua loa rồi anh lại hỏi:

- Chị Ami đâu?

Câu hỏi ấy làm tôi tức điên, vì thế tôi nghĩ cách loại bỏ chị. 

Tôi tìm đủ trò ngu ngốc để làm chị bẽ mặt, nhưng chị rất mạnh mẽ, sau mỗi lần bị hại chị lại kiên cường đi tiếp và bên cạnh chị vẫn có anh. Anh che chở, chăm lo cho chị mỗi lúc, nên mọi rắc rối tôi gây cho chị đều dễ bị lãng quên

.Chợt, tôi nhận ra: điểm yếu của chị không phải là những thứ phù phiếm như thứ hạng hay bản thân chị mà đó chính là anh – tình yêu duy nhất của đời chị. 

Tôi bắt đầu xen vào giữa chị và anh, trong những buổi đi chơi tôi là người đi giữa, anh ngồi ở đâu tôi ngồi ở đó. Có thứ gì hay tôi đều kéo anh đi trước bỏ lại chị phía sau, tôi thấy vui vì điều đó.

Một trưa nọ, anh đến tìm tôi làm tôi sướng rung người nhưng chuyện anh nói với tôi lại ngược lại:

- Em sau này... có thể đừng kéo anh đi trước được không?

- Ơ... Em nghĩ anh rất thích những thứ đó.

- Đúng là anh rất thích... nhưng Ami không thích với cả...

- Sao ạ?

- Lần sau nếu Ami hẹn đi chơi em có thể từ chối không? Anh muốn có thời gian ở bên cô ấy!

-... Vâng! Em hiểu rồi ạ!

- Làm thế này có hơi ích kỷ một chút, mong em hiểu.

- Không có gì đâu ạ! Với lại em cũng không muốn làm bóng đèn đâu, hi hi!

- Ừ, thế thì tốt quá cảm ơn em nhiều nhé!

Sau ngày hôm ấy, tôi đã khóc, khóc bất chấp thời gian, khóc ướt cả cái gối chị tặng, khóc đến thiếp đi.

Từ sau lần đó tôi từ chối mọi buổi đi chơi của chị, tôi ở ký túc xá một mình, đôi khi thì đi lang thang đây đó. Đôi lúc tôi nghĩ về anh, nghĩ về chị, cũng có lúc tôi nghĩ mình nên buông tay. 

Nhưng rồi cơ hội tới với tôi, chị tâm sự với tôi rằng chị và anh hay cãi nhau và nguyên nhân là cậu bạn mới chuyển tới lớp chị.

Cậu ta tên là Winter. Một con người lạnh lùng, im thin thít nhưng lại nhẹ nhàng hệt như hạt tuyết mùa đông vậy. Tôi đã gặp qua mấy lần, cậu ta cũng đẹp trai giống anh vậy chỉ có điều là ít nói hơn anh thôi. Chị bảo chị được chỉ định để giúp đỡ cậu ta, nên thời gian dành cho anh ít đi và anh thì không thích điều đó.Khoảng thời gian hai người cãi vã, giận nhau tôi luôn ở cạnh anh, nói chuyện hay đi dạo cùng anh làm tôi rất vui. 

Tôi cảm thấy mình như một kẻ hèn hạ, chờ đợi sơ hở của đối phương để đánh lén, nhưng đây là vì anh, vì hạnh phúc của tôi, dẫu cho mọi người có chê bai hay xem thường thì tôi đều ngó lơ cả. 

Tôi chỉ cần anh thôi!Việc tôi và anh gặp nhau, đi chơi với nhau trở nên thường xuyên hơn, anh dường như không còn nhắc tới chị nữa. Song song với niềm vui của tôi, mọi người trong trường bắt đầu bàn tán về mối quan hệ của chúng tôi, chị cũng biết điều đó nhưng chị vẫn cứ im lặng, không nói lời nào. 

Có lúc tôi gặp chị trên hành lang, bốn mắt nhìn nhau rồi chị cúi người đi thẳng, lúc ấy mọi người đều nói tôi là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác. 

Dần dà bạn bè của tôi đều mất hết, trên lớp thì ai cũng cách xa tôi, cứ như lúc trước vậy

 khi chưa có chị. Tôi bị ghẻ lạnh.

 Khi anh biết chuyện, anh đã nói với tôi rằng anh chỉ xem tôi như đứa em gái không hơn không kém và người anh yêu chỉ có mỗi chị thôi nên tôi đừng lo lắng. Nghe anh nói vậy tôi muốn phát điên, tôi đã cố gắng như vậy rồi nhưng vẫn không thay đổi được tình cảm của anh dành cho chị sao? 

Đây có được xem là từ chối trước khi tỏ tình không? 

Nếu có thì có lẽ tôi thất tình rồi!

Tôi không gặp mặt anh một thời gian, ngoại trừ đi học ra thì tôi ở lì trong ký túc xá. Tôi không muốn ra ngoài nghe những lời dèm pha của mọi người hay gặp anh. Tôi cố trốn tránh mọi thứ, nhưng rắc rối lại đến với tôi. Một buổi chiều nọ, sau khi hoàn thành tiết thực hành tôi đi về ký túc xá, dọc đường vẫn là những lời nói xấu kia. 

Bỗng một xô nước từ trên sân thượng rơi xuống, tiếng "ào" nghe thật chói tai mà cũng thật mỉa mai. 

Mọi người xung quanh nhìn vào tôi, chỉ trỏ này nọ rồi cười, tôi đứng im ở đấy không biết là bao lâu cho tới khi một giọng nói tôi không thể ngờ tới vang lên:

- Mọi người làm gì thế? Sao lại bắt nạt em ấy?Chị chạy đến bên tôi với một chiếc áo khoác, chị đỡ tôi dậy lau nước mắt trên mặt cho tôi rồi mỉm cười dịu dàng:

- Em không sao chứ?

Lúc ấy tôi bật khóc thành tiếng, tôi ôm chị vào lòng. Hơi ấm từ chị truyền tới xoa dịu đi mọi nỗi buồn trong tôi, giống như ngày trước chị lại một lần nữa vươn tay kéo tôi dậy. Tôi cứ ôm chị khóc mãi, mặc kệ nơi mình đang đứng là giữa sân trường, cho tới khi mắt tôi díp lại.

Trong giấc mơ, tôi mơ thấy chị, thấy những kỷ niệm của chúng tôi khi chưa có anh, tôi cũng thấy lại những việc làm tôi gây ra cho chị. 

Tôi chợt thấy hối hận vô cùng, tôi căm ghét tình cảm tôi dành cho anh, nó che mờ mắt tôi, dẫn tôi tới những việc làm sai trái, làm tổn thương người chị tôi hằng yêu quý.

Lúc tôi tỉnh dậy đã là buổi trưa của ngày hôm sau, chị ngồi cạnh tôi hiền dịu rót nước cho tôi.

 Nước mắt lại lưng tròng, tôi cảm động trước những gì chị làm cho tôi, chị thấy tôi khóc liền vội vàng dỗ dành:

- Sao lại khóc nữa rồi! Nín đi San khóc xấu lắm đó!

- Ừm... Em không khóc nữa đâu!

Chị nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút buồn:

- San! Chị xin lỗi, nếu như chị tới sớm hơn thì...

- Em mới là người phải nói xin lỗi. Em đã xen vào giữa chị và anh Hoseok, em... thấy hối hận lắm rồi!

- Không sao đâu! Chị biết San sẽ không làm điều gì xấu cả là do chị không tốt không ở bên anh ấy nhiều hơn. Anh và chị cũng đã làm hoà lại với nhau rồi. Em không cần áy náy!

- Em cám ơn chị nhiều lắm! Chúng ta trở lại như lúc ban đầu nhé?

- Luôn luôn là như vậy mà.

Sau lần ấy, cuộc sống của tôi trờ lại quỹ đạo như bình thường tôi vẫn đi chơi với chị nhưng không gặp anh nữa. Tôi muốn quên đi anh...

Nhiều năm sau, tôi tốt nghiệp rồi được nhận vào một công ty lớn, công việc khá nhẹ nhàng nên cuộc sống của tôi rất an yên không lo nghĩ. T

ôi vẫn giữ liên lạc với chị, một tối nọ trong lúc hai chị em đang tâm sự, chị nói chị sắp làm đám cưới rồi và chị muốn tôi làm phù dâu cho chị. 

Tôi vui mừng khôn xiết, và nhận lời ngay.

Ngày chị bước chân lên lễ đường, tôi đi sau lưng chị nhìn nụ cười mãn nguyện ấy tôi cảm thấy yên lòng vô cùng rồi tôi nhìn sang anh, mỉm cười thay lời chào, anh nhìn tôi rồi quay sang chị, hai người mới đẹp đôi làm sao! 

Trái tim tôi lúc này không còn đập từng nhịp thổn thức như lần đầu gặp anh nữa. Ánh nắng ấm áp ngoài kia chiếu xuống như những tia hạnh phúc làm ai nấy đều nở nụ cười.Tình yêu thật đẹp mà cũng thật đau. 

Mối tình đầu của tôi mang đầy sai lầm và hối hận nhưng tôi hy vọng một ngày đẹp trời nào đó sẽ có người đưa tay về phía tôi giống như cách chị đã từng...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro