Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hi vọng, là thứ mà Naib Subedar luôn tin tưởng vào. Người ta thường nói, lính thuê thì phải máu lạnh, lính thuê thì phải vứt bỏ tương lai, lính thuê thì phải hoành thành đúng nhiệm vụ mà mình được giao cho. Naib cũng vậy, nhưng cho dù ở mọi hoàn cảnh khó khăn như thế nào, khó vượt qua ra sao, thì cậu vẫn nắm lấy hy vọng.

  Đúng vậy, và giờ nhiệm vụ của Naib là bảo vệ những kẻ sống sót quanh cậu. Không cần biết nhưng kẻ nào sẽ phải ngồi lên trên hàng đống tên lửa với chiếc đồng hồ luôn kêu tik tok đó thì kẻ cuối cùng ngồi lên sẽ luôn là cậu.

  Cậu luôn đâm đầu vào rắc rối để rồi tự làm mình tổn thương, mặc cho kẻ bác sĩ đó đã dặn cậu bao nhiêu lần. Nhưng cậu vẫn sẽ luôn cố chấp. Điều đó khiến cho mọi thợ săn phải đau đầu. Nếu không có cậu thì trò chơi sẽ trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.

  Đây là nhiệm vụ của một kẻ lính thuê hay chỉ là sự sửa chữa lỗi lầm mà cậu đã gây ra từ trong quá khứ?

"Naib"

  Kết thúc giấc mơ đầy u ám, cậu tỉnh dậy trong trạng thái mệt mỏi khi có người gọi tên mình. Cậu định ngồi dậy nhưng bỗng nhận ra có ai đó đang ôm mình vào lòng. Cậu ngước nhìn lên thì thấy Eli, em trai của cậu đang nằm cạnh cậu. Cậu cử động với ý muốn thoát ra thì nhận thấy lưng mình có cảm giác ê ẩm. Tối qua, cậu đã làm gì vậy? Naib tự hỏi.

  Vì không thoát ra được khỏi vòng tay của Eli nên cậu đành nhìn mặt Eli giết thời gian.

  Nhìn gần cậu mới thấy, nó cũng...đẹp trai chứ bộ. Da trắng, mũi thẳng, lông mi hơi dài. "Chết tiệt, thằng nhóc này sao đẹp trai dữ vậy?"

"Khen người khác trong lúc ngủ là không tốt đâu, anh trai."

  Naib giật mình nhìn Eli chậm rãi mở mắt cười mỉm với cậu. Thì ra Eli đã dậy trước Naib hẳn 1 tiếng rồi...

"Dậy rồi thì bỏ tay ra giùm cái coi." Naib đập đập vào cánh tay đang ôm cậu mà cau có. Cậu không ngờ Eli nhìn thư sinh vậy mà khoẻ phết chứ.

"Anh trai, anh nói xem, hôm qua đòi ôm vậy hôm nay xua đổi là thế nào vậy anh trai?" Eli cười cười nhìn Naib vô vọng đập cánh tay của mình.

"Hả? Đêm qua anh làm gì mà ở phòng mày đấy?"

"Anh uống rượu đấy anh trai chắc là do buổi chiều qua anh gặp người tên là Jack nên anh uống rượu mừng? Tuy bố mẹ đi chơi rồi nhưng chúng ta vẫn phải tuân theo quy củ, khó khăn lắm em mới lôi được anh vào phòng đấy sau vài lần anh ngã...Đã thế anh lại còn ôm em khiến em không thể đi tắm được. Nên em phải ôm anh ngủ như thế này đây"

  Naib giờ mới nhớ ra mọi sự tình hôm qua. Đúng rồi! Cậu đã gặp Jack và vì vui mừng quá nên uống rượu....Sau đó còn vật Eli xuống giường....

"Anh xin lỗi."

"Không sao đâu anh, giờ thì đi tắm thôi chứ?" Eli cuối cùng cũng đã bỏ cánh tay đang ôm lấy Naib kia mà rời vào nhà tắm.

  Cậu rơi vào trầm tư trong giây lát rồi bỏ về căn phòng của mình với quần áo xộc xệch và cái lưng đau ê ẩm của cậu. Hôm nay cậu còn phải đi học nữa. Hay là nghỉ? Không được, cậu phải nhanh chóng học để có thể tiếp thu được kiến thức để làm một diễn viên nhanh nhất. Với cả đây mới là buổi học sau ngày học đầu tiên. Cậu không thể bỏ lỡ được

  Mang theo ý chí và nghị lực, cậu bắt đầu công cuộc gội rửa thân thể! Gội rửa cả đầu óc nữa! Nhưng vết sẹo trên thân thể cậu lại hiện ra trước tấm gương khiến cậu nhớ đến những ký ức tại khu ổ chuột. Thật chẳng đáng nhớ chút nào.

"Mong rằng kem che khuyết điểm chưa hết..."

  Sau khi thay quần áo mới, chải lại đầu tóc của mình thì cũng là lúc những người đầu bếp đã chuẩn bị xong bữa sáng để những bác hầu gái mang ra phục vụ hai cậu chủ trong nhà. Và đương nhiên! Phần của Naib Subedar đây sẽ nhiều hơn rồi.

  Khi đang ăn phần ăn của mình, phần tin tức mới cập nhập sáng nay trên tivi liền phát ra.

"Đại minh tinh Jack đã hoàn thành xong chuyến công tác của mình từ Pháp giờ đây đã trở về London. Được biết, anh ta chiều qua đã về trường đại học XXX để gặp gỡ thầy hiệu trưởng trường đó. Chúng tôi sẽ cập nhập bản tin thêm nếu có thêm thông tin nào nữa."

  Không cần nhìn thì Eli cũng biết là Naib đã đỏ hết cả mặt. Chỉ cần nghe đến tên "Jack" là anh ấy sẽ như vậy.

" Anh ta đẹp trai nhỉ anh?"

Naib hớn hở quay qua nhìn Eli " Đúng chứ??? Phải nói là thiên thần luôn! Phải kể đến là diễn xuất của anh ấy!! Ôi trời ơi lạy chúa! Khi nhìn Jack diễn, anh cảm thấy như mình đang thấy được một con người khác chứ không phải là Jack nữa! Và em có biết vai diễn thành công nhất của Jack là vai nào không?? Jack the Ripper đó! Xem mà nổi hết cả da gà. Anh ta đã lột tả được kẻ đồ tề từng là ác mộng kinh hoàng của thành phố London!!!!!! Khiến cho mọi người rầm rộ tin tức anh chính là Ripper đó ấy. Haha"

"Anh có vẻ rất vui khi nói đến Jack nhỉ?"

"Hả- không...không đến mức vui như vậy. Chỉ là anh ta quá tuyệt vời...." Hai bên má của Naib đỏ ửng lên, liếc nhìn sang chỗ khác. Cậu có vẻ hơi quá khích thì phải....

"Anh, đi học thôi." Eli không phản ứng gì, chỉ đứng dậy rồi cầm cặp sách của mình đi

"À ờ đợi anh!"

  Đã trôi qua 2 giờ học và Eli vẫn chưa có nói chuyện với Naib. Từ đầu tới giờ, Naib nói chuyện với Eli mà người xung quanh tưởng cậu tự kỉ vậy. Naib thở dài nhìn Eli

"Mày giận gì anh mày à?"

"Không, em đâu có giận. Chỉ là em đang suy nghĩ thôi." Eli mỉm cười. Vẫn là nụ cười như trước khi nói chuyện với cậu.

"Suy nghĩ? Suy nghĩ gì ghê vậy?" Naib cau mày nhìn Eli. Cậu không thể biết được đằng sau cái đầu con mẹ nó đẹp trai là Eli đang nghĩ gì.

"Em-"

Eli chưa nói dứt lời thì bỗng có tiếng nói chói tai vang lên khiến cả giảng đường phải im lặng.

" Này, Đứa con trai mặc hoodie đen đang rì rầm kia đứng lên nào."

  Naib vội đứng lên mặt đối mặt với giảng viên vừa gọi cậu. Cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ và có mái tóc ngắn, tuy đầu tóc hơi lộn xộn nhưng chung quy giảng viên này rất là được các bạn con trai thích thầm.

"Đúng rồi, em đấy! Em tên là gì?"

"Naib Subedar, thưa cô Marie" Naib cười trừ.

"Subedar, cậu có biết tôi rất là khó tính không? Nếu biết sao lại nói chuyện thì thầm to nhỏ trong khi tôi đang giảng vậy? Hôm nay đừng học ngành của tôi nữa, đi ra ngoài đi."

  Từng lời nói của cô Marie chính là từng lưỡi dao đâm vào tim Naib. Cô à...cô có thể nói nhẹ hơn không...trái tim con cũng biết tổn thương đấy....

  Naib nhẹ nhàng cất gọn vở vào trong cặp rồi hẹn Eli vào giờ buổi trưa. Không làm phiền các bạn trong phòng nữa cậu liền nhanh chóng đi ra ngoài. Eli thở dài nhìn về hướng cửa cậu vừa đi ra ngoài.

"Em đang suy nghĩ, làm cách nào để lấy được hạnh phúc..."

Cậu mệt mỏi lết thân xác ngồi trên ghế trong khuôn viên của trường đại học. Cậu nhìn lên bầu trời trong xanh nghĩ vẩn vơ về một vài điều linh tinh. Bỗng có một giọng nói quen thuộc cất lên

" Trốn học sao?"

Cậu chậm rãi nhìn về hướng người đang nói thì bị giật mình. ÔI!TRỜI!ƠI! THIÊN THẦN! Đang nói chuyện với mình!?Jack!?

"Ơ.. anh..anh là J...Jack??" Naib không giấu được khuôn mặt đỏ ửng của mình mà dè dặt hỏi. Cậu thậm chí còn không nói được tử tế mà trở nên nói lắp

"Đúng rồi" Jack ngồi xuống cạnh Naib khiến cậu bị giật mình. Anh nở một nụ cười 1000 điểm rồi hỏi lại câu vừa rồi.

" Thế, em trốn học à?"

"E-em không có...chỉ là em rì rầm trong giảng đường khiến cho em bị đá ra thôi."

  Naib thật sự cảm thấy xấu hổ khi phải kể cho Jack sự tình vừa rồi. Thật không đáng mặt đàn ông mà!!

"À, hồi xưa anh cũng hay bị vậy đấy. Chỉ là..."

  Mọi lời nói của Jack thật sự không lọt được vào lỗ tai của Naib một tý nào. Mặt khác cậu còn đang mải ngắm khuôn mặt của Jack. Cậu thật sự u mê vẻ đẹp này quá rồi.

"Em? Em sao vậy?" Jack nhìn thấy Naib thẫn thờ bèn hỏi.

"Không, em không có bị sao cả! Câu chuyện anh kể thật sự thú vị đấy haha" Naib cười cười với Jack.

"Em tên là gì nhỉ?"

  Bị đối phương hỏi tên quá bất ngờ, Naib gần như có thể gục ngay tại đây, ngay lúc này. Nhưng không được, cho dù ta đã mất liêm sỉ nhưng ta vẫn phải giả bộ có liêm sỉ. Naib gật đầu đồng tình với não bộ của mình mà ăn nói một cách máy móc.

"Em...em tên là Naib Subedar."

"Không phiền nếu anh gọi em luôn là Naib chứ?"

  Jack lại đưa ra lời mời gọi khiến Naib không kìm lòng được!! Cậu muốn hét lên quá!! Nội tâm của cậu đang gào thét lên!!

" Được! Được anh ạ."

"Naib." Jack bất ngờ tung ra cho Naib một từ tuy không có gì đặc sắc mấy nhưng khiến cậu rơi vào trạng thái lặng im vài giây. Cậu cảm thấy có gì đó lạ lạ.

  Naib đỏ mặt, nhìn Jack đang cười rồi chợt đứng dậy khiến hắn có phần cũng giật mình. Cậu cầm cặp sách của mình rồi mấp máy môi nói với hắn

"Đ...đến giờ nghỉ trưa rồi... thất lễ với anh quá em phải xuống căng tin đây ạ. Làm phiền anh!"

  Naib nói xong rồi chạy một mạch xa khuất tầm nhìn của Jack. Jack chỉ khẽ mỉm cười mà lắc đầu.

"Ôi thân ái, bây giờ mới có 9h30 thôi."

  Naib chạy thật nhanh đến nhà vệ sinh rồi trốn vào trong một buồng nào đó và khoá cửa lại. Tim cậu giờ đây đập loạn xạ. Chạy một mạch xa như vậy khiến mặt cậu đã đỏ giờ đỏ hơn. Trên hết nữa...

"Lạy chúa, bên dưới của mình đang "phản ứng"."

  Naib đỏ mặt ngồi lên trên nắp bồn cầu mà nhìn cậu Naib bên dưới. Ôi trời, nó đang cương lên! Đúng vậy! Nó cương lên ngay sau khi Jack gọi tên cậu.

  Cánh tay của cậu đưa vào trong quần và bắt đầu xoa vuốt "nó". Khiến cho cậu tạo ra những âm thanh rên rỉ. Bây giờ đang trong tiết học nên ít người sẽ vào buồng nhà vệ sinh cho nên nếu cậu làm bây giờ cũng sẽ không sao.

  Naib bắt đầu vuốt lên, vuốt xuống nhanh hơn. Kìm nén tiếng rên sao cho không phát ra nhanh nhất. Cứ khi nghĩ đến lần Jack gọi tên cậu là cậu lại bị hứng tình. Cậu muốn Jack gọi tên cậu nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

"Jack..a....ưm Jack...làm ơn hãy.... gọi tên em...a!"

  Một câu nói chợt phát ra ngoài. Bây giờ Naib dường như không tự chủ được bản thân của mình nữa mà cứ tiếp tục gọi tên Jack. Chết tiệt! Cậu muốn ra quá.

  Chợt hình ảnh Jack xuất hiện trong đầu cậu. Hắn ôm cậu, bàn tay xoa nắn núm vú đang hồng lên, tay còn lại thì đút vào trong miệng cậu cứ như đang chơi đùa với lưỡi của cậu vậy khiến cậu không thể nào rên rỉ to tiếng được, cự vật của hắn thì ra vào như dã thú bên trong Naib. Hơi thở của hai người như hoà vào nhau, gấp gáp đến hứng tình. Hắn cắn bên tai đang đỏ ửng của ai đó rồi nhẹ nhàng buông lời nói

"Naib Subedar"

"A!"

  Naib giật nảy mình mà bắn hết ra đống tinh dịch trắng ấp ủ từ lúc nãy tới giờ. Hai con ngươi của Naib gần như trợn ngược lên. Ôi cậu chết mất, cậu gần như đã chìm vào khoái lạc khi nghĩ về Jack.

  Điện thoại của Naib rung lên, cậu giật mình mò mẫm tìm điện thoại. Là Eli gọi đến.

"A lô?" Naib vẫn chưa thể giấu được hơi thở gấp gáp của mình mà nói chuyện với Eli dù cậu đã cố nén lại.

"Anh? Anh bị sao vậy? Ốm hả anh?"

"Không...anh không sao! "

"Hửm? Bây giờ là 10h30 rồi đó anh. Anh không định học giờ của thầy Luchino sao?"

"Hôm nay, điểm danh hộ anh nhé. Anh có chút việc. Chiều sẽ lại học"

  Không chờ Eli trả lời, Naib nhanh chóng tắt điện thoại đi. Nếu nói truyện với Eli nữa, em ấy sẽ phát hiện ra mất. Nên Naib đành phải làm vậy. Trước tiên cậu phải chấn an tinh thần rồi dọn dẹp đống này đã rồi tính sao thì tính.

  Naib đỏ mặt mà nhớ lại cảnh mình lên đỉnh. Thật sự là rất xấu hổ nhưng mà...cậu muốn thử cảm giác khoái lạc ấy một lần nữa.

***
Èo, đừng ai thắc mắc sao em nó làm từ 9h30-10h30 nhé ¯\\_(ツ)_/¯
Do nhu cầu sinh lí cao cả đấy.
Và việc tại sao Eli ôm Naib thì mạnh mà việc Naib có thể vật Eli lên giường được khi đang say thì là do trí tưởng tượng mỗi người nha =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro