6. Lật mặt (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đưa dâu phải rẽ đường khác nên hôm nay chỉ mất có mấy canh giờ là tới nhà của Ngọc Hưng rồi.

Gia đình cậu vẫn chưa ai biết cậu gả nhầm, lo cậu phải tới nhà vị Hà tri huyện củ hành kia bị người ta bắt nạt, nên từ sớm đã đứng chờ ở cửa lớn.

Mẹ Ngô sốt ruột vỗ vỗ tay người đàn ông đứng tuổi bên cạnh

" Chú sai người chạy ra cổng thành xem xe ngựa nhà họ Hà sắp đến chưa? Cũng có mất bao nhiêu thời gian đâu mà muộn thế chưa thấy người?"

" Chị dâu đừng lo lắng, em cho hai đứa chạy vặt ra đấy từ canh ba rồi, thấy nhà kia một cái là chúng nó báo ngay."

Vừa nói thế thì quả nhiên có một tên chạy ù về, vừa lau mồ hôi vừa hổn hển.

" Xe xe của Hà gia đến cổng thành rồi rẽ về hướng tây, không vào đây ạ."

" Cái gì??"

Ngô ma ma níu lấy tay nô tỳ bên cạnh quát lên một tiếng, đang tính gặng hỏi thì lại nghe tiếng lộc cộc, tiếp đó là hai cỗ xe ngựa nhỏ thong thả đi tới rồi dừng lại.

Dưới mui xe là một cái thẻ bài ghi chữ Tống, chúng xuất hiện ở đây khiến ai nấy đều lấy làm ngạc nhiên, mới đầu tưởng nhầm có khách tới chơi, nhưng ngó ra sau thấy một hàng nha hoàn bê vài cái khay lụa đỏ thêu chữ song hỷ thì lại cảm thấy hoang mang cực kỳ.

" Như này là sao đây?"

Chú Ngô Quân bối rối gãi đầu thì lại thấy cháu Ngọc Hưng nhà mình bước xuống từ cỗ xe đầu tiên, bên cạnh là một thanh niên cao lớn trắng trẻo.

Nhìn mặt văn nhã cực kỳ quen thuộc!

" Ngọc Hưng, ai da, thằng bé này!!"

Ngô ma ma lại chẳng để tâm nhiều như thế, bước vội đến vài bước, sau đó ôm con trai vào lòng rơm rớm, lại cẩn thận quan sát từ đầu tới chân.

" Con rể ra mắt mẹ."

Tại Nguyên nghiêng người thi lễ, tay áo dài phất phơ trong gió vừa đẹp lại chuẩn mực. Nhìn trái nhìn phải rõ ràng không phải là Hà đại thiếu gia ham chơi lại nghiện ngập kia.

" Đây là..."

" Con tên là Tống Tại Nguyên, là tân khoa trạng nguyên năm nay ạ."

" Ủa, sao lại?"

Mọi người luống cuống đưa mắt nhìn nhau, sau đó, ăn ý kéo nhau vào nhà để hỏi chuyện cho rõ.

Cậu con rể này càng nhìn càng đẹp, đứng cạnh Ngọc Hưng lại vừa vặn phù hợp. Vừa nãy khi con trai bước xuống khỏi xe ngựa bà đã thấy cậu ta đưa tay ra đỡ, khi vào nhà thi thoảng lại liếc nhìn Ngọc Hưng đầy dịu dàng.

Cái này bà quen thuộc quá, chẳng phải ngày trước bố Ngô hay nhìn bà như thế hay sao?

Có lẽ ông trời thương xót, nghe thấy lời cầu xin của bà nên để việc lên nhầm kiệu hoa này xảy ra đúng không nhỉ?

" Nhưng nhà Hà tri huyện kia??"

Chú Ngô Quân xoa xoa tay vào nhau. Ngày trước vì để uy hiếp Ngô gia, nhà kia đã sai người đến mấy cửa tiệm gây rối một trận, chú vì việc này mà suýt tán gia bại sản, bản thân còn bị đánh vào chân, mang tật suốt đời.

" Con đã cho người đến báo ngay hôm đó, nhà họ biết rồi nhưng mặc kệ ạ."

Đáng ghét quá, nếu chỉ hời hợt như vậy, ngay từ đầu sao lại làm quá đến mức hại biết bao người.

Thật đúng là đồ khốn!!

" Thôi, được rồi, nếu đã vậy thì không nhắc tới gia đình xúi quẩy kia nữa. Sau này hai đứa đã làm vợ chồng, cùng nhau xây dựng hạnh phúc bền lâu mới là đúng đắn."

Con rể Tại Nguyên trong mắt ma ma Ngô chính là càng nhìn càng thấy ưng, giơ tay nhấc chân đều là phong phạm người có học thức, lại ngó sang con trai của mình, gò má trắng hồng phây phây, mắt như có sao, linh động lấp lánh, chắc hẳn mấy ngày vừa rồi chung sống cực kỳ vừa ý thằng bé đây mà.

Khoan nói đến tính tình, chỉ riêng dung mạo thôi đã đúng kiểu của Ngọc Hưng rồi ấy chứ.

" Chúng ta đi dùng cơm thôi, mẹ đã đặc biệt hầm bào ngư đấy, có một phần siêu cay cho Ngọc Hưng. Còn Tại Nguyên, con thích ăn như thế nào?"

" Chàng ấy ăn thanh đạm thôi mẹ ạ!"

" À, thế à!!"

Ngô mama nheo nheo mắt đánh giá con trai mình, sau đó kéo dài giọng

" Thật là, con trai lớn gả ra ngoài như bát nước hắt đi ~~~"

" Ơ kìa, mẹ ơi!"

Ngọc Hưng đỏ ửng cả mặt, lúc nãy...ai dà, lúc nãy cậu trả lời theo thói quen thôi, không ngờ mẹ cậu lại chẳng giữ mặt mũi cho con trai cưng gì cả.

Trêu chọc thế này thật khiến người ta ngại chết mất!

Quả nhiên, mẹ Ngô vừa dứt lời đằng sau có tiếng phì nho nhỏ, không cần quay lại nhìn cậu cũng biết là ai đang cười trộm mình, vệt đỏ trên mặt lan dần xuống cổ.

Đáng ghét!

Cậu hơi nghiêng đầu lại tặng cho Tại Nguyên một cái lườm sắc lẻm, kết hợp với khuôn mặt hoa đào nhìn vừa đáng yêu lại kiều mị, khiến cho hắn không rời mắt nổi, nhân lúc mọi người xôn xao nói chuyện liền nắm lấy tay cậu, lén lút viết vào lòng bàn tay mấy chữ

" Thật sự rất đáng yêu!!"


























_____________

nay Trung thu nên thêm chap nữa=))


















.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro