[Jaechun fic] Vợ ~ Khó Dạy!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Chauuke

Pairing: Jaechun

Rating: NC 17

Lengh: Short

Genre: Romantic, Humor

Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về Au và viết phi thương mại.

Summary: Yoochun rất hay ghen, biết rõ như vậy nhưng JaeJoong quen tính trăng hoa lại ngựa quen đường cũ lại đi tán gái tán trai lung tung, tức nước vỡ bờ, chịu không nổi nữa Yoochun đòi chia tay, cư nhiên Kim JaeJoong lại không đồng ý….

Note: Cái Sum lừa tình thôi á ^.^

Sáng sớm, khi mọi người còn chưa ai ngủ dậy thì Kim JaeJoong đã túc trực dưới nhà Park Yoochun từ khi nào. Trên người anh còn ướt sương đêm, có lẽ anh đã đứng cả buổi tối hôm qua.

Nếu là người bình thường chắc hẳn đã rất cảm động nhưng với Yoochun chuyện đó chẳng dính dáp là bao so với sự tổn thương của cậu.

Yoochun cả đêm hôm qua cũng không ngủ được tí nào, sáng hôm nay lại dậy sớm, vừa mới mở cửa sổ đã thấy bản mặt đáng ghét của tên kia chờ ở đó cơn tức tối từ tối hôm qua mới nguôi ngoai đã bừng bừng xông lên tới đỉnh đầu.

Tức giận Yoochun đóng mạnh cánh cửa nghe ầm một cái.

“Yoochun, nghe anh nói đã”

Vừa mới thấy mặt người yêu một chút, chưa kịp nói gì đã bị Yoochun thẳng thừng từ chối như vậy khiến JaeJoong bị đả kích.

Không chần chừ anh bỏ hết hình tượng, trèo cổng để đi vào nhà, đang trèo vào thì Harang, con chó cưng của Yoochun xộc ra từ trong nhà, gầm gừ bên dưới đòi cắn khiến anh ở lưng chừng không tài nào xuống tiếp được.

---gâu ----gâu----gâu--- Harang càng sủa càng hăng, giống như thay chủ nhân chuộc hận vậy.

Con chó khốn kiếp, nếu Yoochun không phải chủ của mày thì tao làm thịt mày lâu rồi, JaeJoong căm tức nghĩ.

Nhưng nghĩ là một chuyện, còn làm lại là chuyện khác…

Hôm qua không phải lỗi của anh mà, chẳng qua là Yoochun hiểu lầm thôi.

Đúng là ngày hôm qua JaeJoong có hẹn với Yoochun là sẽ cùng cậu đi ăn tối, và anh có hứa sẽ trổ tài nấu ăn của mình, không ngờ đến phút chót lại xảy ra chuyện.

Lúc anh chuẩn bị ra khỏi nhà thì Changmin gọi, nói cậu ấy bận việc không đi đón Taemin được, TaeMin là cậu bạn rất rất thân của Changmin, hơn nữa TaeMin không có xe nên Changmin năn nỉ anh đón dùm cậu ấy. Nghĩ đi nghĩ lại không thể từ chối nên anh tính sẽ chạy nhanh đi đón TaeMin sau đó sẽ đi đến nhà Yoochun.

Đến chỗ TaeMin rồi thì gặp thêm một nhóm người quen ở đó, Jung Yunho, Kim Hyun Joong có cả Han Kyung nữa, họ vừa thấy anh thì tóm anh lại rủ đi bar. JaeJoong biết chắc chắn vợ đang nóng lòng chờ ở nhà nên tìm mọi cách từ chối nhưng tên Jung Yunho chết tiệt dám nói rống lên là anh sợ vợ, về trễ chút xíu đã sợ khiến lòng tự ái anh dâng lên, thế nhưng anh vẫn không ở lại.

Nhưng bọn họ đúng là không nể mặt nể mũi, vẫn là lôi anh và cả thằng bé TaeMin đi vào bar.

TaeMin bị chuốc rượu, tửu lượng lại kém nên đã ngà ngà say, thằng bé cứ thế mà dựa vào người anh.

Không biết là qua bao lâu, anh về trễ như thế mà Yoochun vẫn không gọi cũng khiến JaeJoong có chút hụt hẫng.

Từ lúc bắt đầu quen nhau đến giờ anh không lẽ đúng như lời Yunho nói, đã quá yêu chiều Yoochun khiến cậu riết rồi không còn biết quy củ gì nữa sao?

Mà đúng thiệt, nghĩ đi nghĩ lại, anh chưa bao giờ ra tay nặng với Yoochun, nói nặng chút cũng không muốn, thế nhưng Yoochun thì sao? Anh ít nhất đã ăn năm cái tát của cậu ( >.<)

Đang lúc nghĩ mải miết thì anh chợt nghe Yunho ‘oa’ một tiếng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên thì sắc mặt JaeJoong hết trắng lại xanh.

“Trùng hợp thật, sao em lại đến đây Yoochun?”_ Yoochun đi về phía bàn nhậu của bọn JaeJoong, Yunho vội vã đứng lên đón tiếp.

Yoochun cười xã giao một cái,sau đó ánh mắt sắc lẻm liếc một cái JaeJoong đang ngồi ngay bên cạnh Yunho.

“Yoo….Yoochun….”_ JaeJoong chưa bao giờ thấy lạnh sống lưng đến như thế.

Anh do giật mình khi thấy Yoochun nên cũng quên mất điều quan trọng khiến Yoochun tức giận là cậu nhóc TaeMin kia đang còn dựa vào vai anh.

Yoochun chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Lợi hại của Yoochun chính là cười, vui cậu cũng cười, buồn bã hay tức giận cậu cũng vẫn có thể nhoẻn miệng cười, thế nhưng sắc khí từng lúc khác nhau.

“Em làm phiền anh rồi…. anh cứ ‘vui’ ở đây đi ha JaeJoongie…em…về trước!”

“Mọi người cứ tiếp tục, em chỉ ‘tình cờ’ qua đây thôi, em về trước”

Yoochun cúi đầu chào những người có mặt ở đó rồi xoay người đi nhanh ra ngoài.

Yunho, Hyun Joong, và những người có mặt ở đó lúng túng nhìn JaeJoong sắc mặt tối sầm ngồi bên cạnh.

“JaeJoong…. Xin lỗi nha…bảo bối cậu giận rồi, về đi kìa”_ Hyun Joong nói.

JaeJoong đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra TaeMin, thôi xong, còn vụ này nữa. Anh bất đắc dĩ phải ôm lấy TaeMin, nhẹ nhàng rồi dìu cậu ra ngoài.

Không ngờ vừa ôm TaeMin ra tới cửa quán Bar thì Yoochun đang đứng khoanh tay dựa vào tường cạnh đó.

Thôi rồi, thế này Yoochun lại hiểu lầm cho xem.

“Yoochun à, em nghe anh giải thích đã…anh…”_ JaeJoong một tay đỡ TaeMin một mặt cố phân trần với người anh yêu nhất.

“Không có gì để nói cả, hành động của anh đã chứng minh tất cả, chúng ta chia tay đi!”

Chỉ nói như vậy, Yoochun tức khắc đón xe Taxi rồi đi thẳng luôn, nhìn cũng không nhìn lại JaeJoong lấy một cái.

JaeJoong lúc này mặt càng lúc càng đen. Anh cắn chặt môi, nhẫn nhịn đưa TaeMin về nhà changmin đã rồi tính tiếp.

Trên đường đi anh suy nghĩ rất nhiều.

Yoochun đúng là quá lắm rồi, lời chia tay dễ dàng nói ra như thế sao, nghe cũng không nghe anh giải thích, tình cảm bảy năm qua là cái gì chứ? Chia tay? Cậu chịu nhưng anh đã đồng ý sao? Muốn thoát khỏi anh? Không dễ đâu!

Vì thương Yoochun nên anh mới nhường nhịn, nhưng không phải vì vậy mà có thể cười đầu cưỡi cổ anh được.

Từ giờ phải siết quân luật.

Nhưng trước mắt phải vào được trong nhà cái đã, một khi đã vào được, Park Yoochun… em cứ chờ đó!

JaeJoong trong lòng niệm thề.

Và anh đã chờ cả đêm, JaeJoong không ngờ là Yoochun lại có thể nhẫn tâm như vậy, thâm chí đến sáng cũng không cho anh vào nhà, giờ còn thả chó nữa.

JaeJoong ngồi trên thành cổng hét lên.

“Park Yoochun! Em đối xử với anh như thế sao hả? Mau bảo Harang đi ra… anh sắp té rồi đây này!”

Cánh cửa vẫn đóng im ỉm.

Harang thì vẫn sủa ầm ĩ bên dưới.

Tất nhiên hàng xóm bị làm phiền rồi. Mới sáng sớm, không những chó sủa mà còn có tiếng người la hét thử hỏi ai mà chịu cho nổi.

Mấy người hàng xóm xung quanh bắt đầu mở cửa ra xem. JaeJoong ngại quá nên có ý định trèo xuống, mà Harang thì vẫn ngang bướng gầm gừ bên dưới, đúng là con chó trung thành thế nhưng chính cái trung thành này của nó mà khiến JaeJoong khốn đốn. Không ngoài dự đoán, JaeJoong bị trật chân rồi té mạnh xuống đất.

Harang ngưng sủa luôn.

JaeJoong không la đau đớn gì cả. Chỉ nằm im như vậy. Không, hình như chân anh bị thương vì JaeJoong ôm lấy chân trái và nằm yên bất động.

Những tưởng sẽ cứ như vậy nhưng chỉ vài giây sau đó, cánh cửa nhà Yoochun mở bật ra và cậu từ trong nhà lao ra.

“Jae…JaeJoong… có sao không? Đứng dậy em xem… đứng dậy nào!”

Yoochun lo lắng đỡ JaeJoong đứng lên. Nhưng anh nhất định không đứng.

“Sao em không để anh té chết luôn đi”

“Xin lỗi…. đứng lên đi, để em đỡ anh vào nhà…”

“Em mặc kệ anh”

“JaeJoong à…”

Cuối cùng vẫn chịu thua cậu. JaeJoong khệnh khạng đứng lên, dựa hẳn vào người Yoochun để cậu đỡ anh vào nhà.

“Anh ăn gì mà nặng như thế hả?”

Yoochun gắng sức đỡ JaeJoong vào, anh thật sự rất nặng nha.

JaeJoong không nói gì…. Nhưng….cái đuôi sói phía sau anh ấy là sao vậy?

Chỉ vừa đỡ JaeJoong qua bệ cửa một chút, Yoochun còn chưa kịp làm gì hết thì JaeJoong trở mình phát một, đóng mạnh cánh cửa lại sau đó ép mạnh Yoochun vào tường, nắm chặt hai cổ tay cậu đặt lên trên tường, cả thân thể thì ép chặt cậu ngăn chặn Yoochun chạy trốn.

Yoochun trợn tròn mắt kinh ngạc.

“Anh….anh….”

“Anh làm sao?”_ JaeJoong cười một cách đểu giả.

“Chân…. CHÂN ANH KHÔNG BỊ THƯƠNG!”_ Yoochun giận đến tím mặt, Kim JaeJoong lại lừa cậu.

JaeJoong vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhưng mặt thì dần cúi xuống để dụi vào cổ Yoochun, tư thế càng lúc càng tỏ rõ ý định.

“Anh giải thích em không chịu nghe thì anh đành phải ra hạ sách này thôi…”_ JaeJoong hít một hơi nơi cổ cậu _ “Anh và cậu trai kia không có gì hết, đó là bạn Changmin anh chỉ là được nhờ đón dùm thôi…còn nữa… vụ ở quán Bar là do bọn bạn anh lôi anh vào, anh chỉ là chưa về kịp….”

“Chuyện của anh không liên quan gì đến tôi, mau buông! Thả ra!”_ Yoochun tức giận giãy giụa kịch liệt, nhưng cậu càng giãy thì JaeJoong lại càng ép chặt lại khiến thân thể hai người dính sát vào nhau.

“Em là đang khiêu khích anh sao?”

JaeJoong hơi thở bắt đầu rối loạn, anh nhẹ nhàng liếm vào da thịt non mềm nơi cổ của Yoochun.

Yoochun tất nhiên không chấp nhận.

Không chút suy nghĩ cậu co chân lên rồi đạp mạnh vào Jae nhỏ ở bên dưới.

JaeJoong hét lên thảm thiết, ôm chặt lấy cậu nhỏ.

Yoochun nhân cơ hội né người sang một bên.

“Hừ, nếu muốn phát tiết anh kiếm người khác đi, anh tự hào mình đẹp trai lắm mà, vậy đâu nhất thiết cứ là tôi mới được!”

Yoochun nói xong xoay người định đi lên lầu. Không ngờ bị JaeJoong dùng một tay vòng qua eo ôm chặt lại, rồi lôi xềnh xệch lên lầu.

“Anh….anh làm gì? Buông, buông tôi ra!”_ Yoochun giãy giụa.

“Park Yoochun, Park đại gia, em giờ hay lắm rồi, không dạy dỗ em là không được mà, hôm nay đừng hòng thoát!”_ JaeJoong gồng tay lên kéo Yoochun lên lầu.

“Buông, cứu…cứu mạng ah…. Kim JaeJoong! Anh bỉ ổi, vô liêm sỉ, anh ỷ cơ bắp hơn tôi rồi bắt nạt tôi, anh cút đi, thả ra~”_ Yoochun một bên cố gắng thoát thân, một bên la hét.

“Em hét đi, kêu cứu to lên, không ai giúp được em đâu!”_JaeJoong cười một tràng man rợ sau đó lôi một mạch Yoochun lên phòng ngủ của hai người.

Khác với những lần trước, lên tới phòng JaeJoong liền ép chặt Yoochun lên tường, cố định hai tay cậu lên trên tường rồi ép hôn.

“Buông…um…nnn….”

Yoochun cắn chặt răng không để cái lưỡi tráo trở của JaeJoong len vào nhưng kĩ thuật hôn của anh quá tốt, hơn nữa cơ thể đã quen với việc được JaeJoong âu yếm nên chỉ trong chốc lát liền mềm nhũn ra.

Nụ hôn không kéo dài, chỉ lướt qua, khiến Yoochun hụt hẫng, anh là đang cố trừng phạt cậu sao?

JaeJoong áp sát cậu hơn, anh khẽ cắn lên cổ cậu. Lúc đầu Yoochun còn cố đẩy ra, nhưng càng đẩy, anh càng ôm chặt, đến mức không thể thở được nên cậu thôi không đẩy nữa, chỉ phí sức.

“Ah….”

Hơi thở của Yoochun dần trở nên khó nhọc… Anh lúc này thôi không mút ở cổ nữa mà từ từ di chuyển dần lên tai. Liếm một đường ở vành tai, cả người Yoochun run lên, khẽ rên một tiếng, JaeJoong nhếch mép cười, cậu rất nhạy cảm ở chỗ này, biết quá mà.

Thôi không nghịch ở tai, anh lướt nhẹ qua má, rồi ngấu nghiến lấy môi Yoochun. Anh dùng lưỡi tách miệng cậu ra, quấn lấy lưỡi của cậu, trêu chọc nó, rồi xâm nhập vào tận nơi sâu nhất. Cả người Yoochun tan chảy ra vì khoái lạc đê mê đang chạy dọc cơ thể.

Anh khẽ đẩy ra, tách môi hai người, ngắm nhìn nét hụt hẫng một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt Yoochun. Cậu thở một cách nặng nề.

”Không đẩy anh ra nữa à?” – JaeJoong đưa ngón tay lướt trên làn môi đã đỏ ửng của Yoochun. A, Yoochun thật muốn đạp anh ra, cho anh một tát rồi chạy đi, nhưng cơ thể lại không nghe theo lí trí, cứ mềm nhũn trong tay anh, mặc anh chơi đùa. JaeJoong nhân lúc cậu cả người không còn khí lực, nhanh chóng cởi lớp quần áo vướng víu.

Yoochun cong người ra sau, khi JaeJoong liếm một núm vú. Ngoài JaeJoong, chưa một ai làm cậu bị kích thích dễ dàng đến thế, có thể cảm nhận được “nó” đang cương cứng, vài giọt dịch từ từ chảy ra.

”Jae….em ….. em…..ah….”_ Yoochun hét to khi anh mới khẽ cắn núm vú.

JaeJoong đưa tay xuống dưới, nhanh chóng cởi bỏ những thứ cản trở, vuốt rồi ấn nhẹ vào đầu khiến cậu càng rên to hơn. Mỗi tiếng rên của cậu lại càng làm JaeJoong thấy kích thích. Quần anh đã căng cứng, lớp vải trên người trở nên gò bó. Và không hiểu bằng cách nào mà chỉ một thoáng, cả anh cũng không còn mảnh vải, do Yoochun hay anh? có lẽ là cả hai.

Yoochun cố gắng thở, cố gắng làm dịu bớt cái nóng trong người. Nhưng, thậm chí cả một cái vuốt nhẹ của JaeJoong cũng làm cậu rên lên. Chết tiệt, cậu sắp lên tới đỉnh, sắp…

Yoochun đưa tay vuốt dọc thứ đang dựng đứng của người yêu, vẽ vài vòng tròn rồi đưa ngón tay lên miệng liếm, nhìn JaeJoong đầy khiêu khích, ánh mắt cậu nóng bỏng và kích tình đến không ngờ.

Không cần đợi tín hiệu lần thứ hai, JaeJoong bế xốc Yoochun lên, dựa lưng cậu vào tường, tay ôm lấy mông cậu, chỉnh tư thế sẵn sàng, ấn mạnh xuống. Khi vừa vào cửa mình Yoochun, anh gần như mất hết tự chủ.

“Xin lỗi Chunnie, anh không thể chịu đựng thêm…”_ Mồ hôi JaeJoong đổ đầy đầu, vì không kịp bôi trơn cho cậu, ai kêu cậu câu dẫn anh như vậy. Nhưng JaeJoong vẫn nhẫn nại một chút, đi vào nhưng không luật động ngay, anh chờ cậu thích nghi một chút.

Nhưng do JaeJoong vào ngay, Yoochun đau đến mức nước mắt chảy ra, cậu nhíu mày, cắn chặt răng làm JaeJoong đau lòng không thôi.

Anh vòng tay ôm chặt cậu hơn, khẽ liếm đi những giọt nước mắt, nhưng bên dưới cũng từ từ đi sâu vào hơn.

“Ngoan, một lúc sẽ hết đau, Chunnie ngoan”

“Ưm….. đau…..”_ Yoochun nấc lên. Mỗi lần làm tình cậu đều rất sợ, bởi vì lần nào cậu cũng đau như vậy. Cái của JaeJoong là ‘hơn người’ ah….

JaeJoong nắm tay Yoochun vòng qua cổ mình, đem chân cậu quấn quanh hông, tư thế này sẽ giúp cậu thoải mái hơn.

Anh sau lần mạnh đầu tiên, từ từ tiến sâu nốt vào trong Yoochun, ngay khi chạm đến điểm nhạy cảm, cảm giác khoái lạc đã đẩy lùi cơn đau. Dù sao, với người có size như anh, khởi đầu bao giờ cũng khó khăn nhưng khi bắt đầu rồi thì thật tuyệt vời.

Anh chậm chạp đẩy lên rồi xuống, mỗi lần chạm vào điểm nhạy cảm, một luồng điện lại chạy dọc người Yoochun, cậu khẽ rên rĩ, nhưng vẫn chưa đủ.

”Ah…anh….nhanh hơn một chút….” _Cậu ghì chặt cổ anh.

JaeJoong như chỉ chờ có thế, lập tức đẩy mạnh, Yoochun càng rên to hơn. Cậu chẳng thèm quan tâm bên ngoài có ai không, giờ cậu chỉ biết anh đang ở trong cậu, đang điên dại xâm chiếm cậu, và thuộc về cậu.

”Ah…..mạnh hơn….Ah…..Không…..”_ Yoochun thở nhanh, gấp gáp, mỗi lần đẩy, sự chà xát càng làm cậu muốn bùng nổ, thỏa mãn, khoái lạc chạy suốt cơ thể. Cậu thét lên, cong người, bùng nổ, phun trào từng đợt, ướt hết cả bụng cậu lẫn anh.

Anh rên lên thỏa mãn khi vẫn ở trong Yoochun, càng đẩy mạnh hơn, nhanh hơn. Yoochun giờ hoàn toàn thả lỏng khi mà hắn vẫn điên cuồng đẩy, rên lên mỗi lần anh vào. .

Anh dụi đầu vào tóc của cậu, lầm rầm gì đó mà cậu không tài nào nghe rõ được. Cậu gục hẳn đầu vào vai anh, ôm chặt khi một lần đẩy vào trong. Cậu rên nhỏ khi anh dừng lại, tay siết chặt mông cậu, căng người.

“…..”

Yoochun thở dốc, để yên cho anh lau sạch người.

“Xin lỗi em….”_ Biết cậu đau, nhưng nhìn gương mặt còn ửng đỏ khi qua cơn hoan ái đúng là đáng yêu không tả được, JaeJoong cầm tay Yoochun lên, yêu thương hôn lên mu bàn tay cậu_”Tại em đòi chia tay với anh…. Nói cho em biết…. đến chết anh cũng không buông em ra đâu”

Nói xong, JaeJoong ẵm Yoochun lên như ắm công chúa rồi đặt lên giường ngủ.

“Anh đi về đi, tôi nhất định chia tay với anh”

Yoochun ngang bướng, sau khi lấy lại sức liền đẩy JaeJoong ra.

JaeJoong ngược lại không hề tức giận, nhìn cậu mỉm cười, sau đó tiến sát, rồi áp lên người cậu.

“Anh định làm gì?”_ Yoochun cảnh giác, cố sức đẩy JaeJoong ra nhưng vô ích.

“Yoochun rất hư, vẫn phải dạy dỗ lại”_ Anh đè hai tay cậu ra hai bên, cúi xuống hôn lên môi Yoochun_ “Với lại mới làm có một lần mà…”

:

:

“Dừng…dừng lại….”

“Không…em chịu không nổi….Jae….”

“Không…hức….em không dám nữa….AHHH….”

“Em không đòi chia tay nữa….đau…..Jae….”

“Đừng mà….ông xã…. Em thế…. Em thế…..dừng…..Không…..em…sẽ mãi yêu anh….”

Có vẻ như JaeJoong dạy dỗ rất thành công nhỉ?

End.

P /s: Viết trong lúc đầu óc ngơ ngác……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro