.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có đôi khi Lee Jeno cực kỳ ghét bị đánh thức trên ô tô. Nếu như cậu có ba thì Kim Doyoung sẽ không đánh thức chú cún con đang ngủ ngon này rồi để mặc cậu nhóc tự đi bộ về nhà.

Nhưng Lee Jeno rất hiểu chuyện. Cho dù không tình nguyện, không tỉnh táo thế nào đi chăng nữa, chỉ cần Kim Doyoung ghé sát vào tai cậu nói, "Jeno à, đến nhà rồi đó, con tự xuống đi bộ nhé", thế là chú cún nhỏ sẽ chớp chớp mắt, vứt bỏ mọi nghi ngờ không vui mà vui vẻ như thường ngày, nắm chặt lấy tay Kim Doyoung đi về nhà.

Những lúc tâm trạng không vui, nhìn thấy thân hình gầy gò của Kim Doyoung, hoặc nhìn thấy ánh đèn sáng trong phòng làm việc lúc mười hai giờ đêm, Lee Jeno sẽ cảm thấy rằng Kim Doyoung một mình nuôi dạy cậu thực sự rất khó khăn vất vả. Để nuôi dạy cậu khôn lớn trưởng thành, Kim Doyoung đã làm việc chăm chỉ gấp đôi những người ba khác. Và mỗi lần như thế, cậu lại đem câu "Daddy, có thể ôm con về nhà được không?" nuốt ngược vào trong bụng.

Mười giờ, khi Lee Jeno dậy đi vệ sinh nghe thấy Kim Doyoung đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Thật hiếm khi thấy giọng điệu không vui của Kim Doyoung, trong lời nói mang theo sự run rẩy. Lee Jeno cẩn thận dè dặt áp mặt vào cánh cửa, dường như Kim Doyoung vẫn chú ý đến người đang ngủ là cậu, giọng điệu lại nhỏ nhẹ đi vài phần.

"Sẽ không gặp lại nữa đâu."

"Đừng có gọi điện thoại tới nữa."

"Thật đấy, Jeno với cậu không có quan hệ gì hết."

"Là con của tôi với người khác, đã ly hôn rồi."

Cún con thông minh đã nghe ra một vài manh mối, trong lòng thậm chí còn có chút vui vẻ.

Chẳng lẽ papa của cậu sắp trở về rồi hay sao? Nhưng cún con cũng rất mâu thuẫn. Nghe giọng điệu của Kim Doyoung, dường như daddy không hi vọng "papa" trở về cho lắm. Mặc dù trước giờ Kim Doyoung chưa từng đề cập tới, nhưng nếu như "papa" thực sự rất yêu Kim Doyoung thì người đó sẽ không để Kim Doyoung một mình nuôi cậu trưởng thành.


Cuộc gặp gỡ giữ Lee Jeno và "papa" cũng không phải là quá muộn, Kim Doyoung bị cấp trên nhốt tại công ty tăng ca, anh cũng báo với cô giáo sẽ đến đón Jeno muộn hơn một chút.

Chỉ còn một mình Lee Jeno ở lại trong lớp học làm bài tập. Bóng dáng một người đàn ông cao lớn vụt qua cửa lớp, Lee Jeno nghĩ đó là thầy giáo nào đó nhưng thầy giáo lại đẩy cửa lớp học đi vào.

Người đàn ông xách hai chiếc túi trên tay, cười tít mắt chào hỏi cậu rồi nói, "Jeno à, chào con. Daddy của con vẫn chưa thể đến đón con được, để chú ở cùng con nhé."

Chú cún con lớp một đã được Kim Doyoung giáo dục về sự an toàn rất tốt, gặp người lạ nói là quen daddy thì không được đi theo, người lạ cho đồ ăn cũng không được ăn.

Lee Jeno bặm môi không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt của người đàn ông.

Sau khi chăm chú nhìn một lúc, Lee Jeno cảm thấy gương mặt người đàn ông này có chút gì đó quen thuộc lắm, giống như trong cuốn album mà cậu vô tình làm rơi trong khi đi tìm mấy món đồ chơi cũ. Bên trong đó có ảnh chụp của một mình Kim Doyoung cùng với ảnh chụp với các bạn thời đại học. Và nhiều hơn nữa chính là những tấm ảnh chụp hai người cùng với người đàn ông trước mặt này. Lật đến trang cuối cùng còn kẹp tấm ảnh mà cậu vẫn còn trong bụng Kim Doyoung.

Jung Jaehyun nói cho cún con tên của mình. Mặc dù vẫn còn một tháng nữa mới tới tết Trung Thu, nhưng hắn vẫn lấy ra bánh trung thu đã chuẩn bị ra đặt lên trên bàn học của Lee Jeno, chiếc bánh kem ngũ vị phô mai chảy khiến cún con thèm chảy nước miếng, nhưng cậu không hề động đậy.

Cún con khá chắc chắn rằng người trước mặt này chính là papa của nhóc, nhưng khi nghe thấy hắn họ Jung lại có chút mất mát.

Jung Jaehyun ít nhiều cũng đoán được Kim Doyoung đã dạy cậu nhóc không được ăn đồ ăn mà người lạ đưa cho, liền cắt một miếng nhỏ đưa vào trong miệng, "Có thể yên tâm ăn rồi đó, sắp đến giờ ăn tối rồi, papa của con chắc phải một lúc nữa mới đến đúng không?"

Jung Jaehyun nhìn dáng vẻ chẫm rãi nhai nuốt của Lee Jeno. Hai người đều có khuôn mặt như tạc, vậy mà Kim Doyoung lại dám nói dối hắn đây không phải là con của hắn.

Khi Kim Doyoung đến nhìn thấy trong lớp có hai bóng người, một lớn một nhỏ, còn nghĩ là cô giáo đã cố tình ở lại cùng với Lee Jeno đến muộn như thế. Khi nhìn rõ người ở trước mặt, cơn thịnh nộ vô duyên vô cớ của anh lại bắt đầu bùng lên.

Rõ ràng là đã nói với hắn đừng có tới tìm mình nữa, cũng tức giận hắn không hề nói với mình một lời mà để anh chuẩn bị một chút liền đi gặp riêng Lee Jeno. Cún con chẳng hiểu chuyện gì hết có thể sẽ nghĩ ngợi lung tung, hoặc cũng có thể có những chờ mong không nên có. Bản thân Kim Doyoung không liên quan gì đến hắn, nhưng anh sợ Lee Jeno sẽ bị tổn thương.

Thực ra Kim Doyoung tức giận, sao lúc đó hắn lại có thể rời đi dứt khoát như vậy.


Lần cuối cùng Kim Doyoung và Jung Jaehyun gặp nhau là vào cuối năm hai, thời tiết đẹp, địa điểm cũng đẹp, tất cả mọi thứ đều hoàn hảo. Jung Jaehyun hẹn anh đến quán cà phê trước cổng trường đại học, rồi lại nói với anh gia đình sắp xếp cho hắn đi Mỹ du học.

Kim Doyoung không dễ dàng để lộ nỗi buồn và sự bất lực của mình trước mặt người khác, nhưng lời nói vừa mới từ miệng Jung Jaehyun nói ra, nước mắt dâng lên trong đôi mắt anh trực chờ rơi xuống.

Trước khi nước mắt tuôn rơi, anh nói một câu "Biết rồi", rồi đứng dậy rời đi.

Kim Doyoung biết rằng Jung Jaehyun một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi, anh cũng không phải người do dự thiếu quyết đoán. Đối phương đề cập tới chuyện chia tay với anh, cố gắng níu kéo không phải là phong cách của Kim Doyoung.

Kim Doyoung ngồi xổm trong con hẻm sau quán cà phê, khóc một hồi lâu. Sau đó, lấy điện thoại ra đem tất cả số điện thoại di động mà anh biết chặn hết, chặn cả các nền tảng mạng xã hội. Những tấm ảnh thi thoảng mới đăng trên vòng bạn bè, tất cả cũng đều xoá. Hình đại diện là tấm lưng Jung Jaehyun cũng bị đổi ngay lập tức. Cửu Lý Thiên Vương đã khôi phục trạng thái độc thân rồi.

Nhưng bản báo cáo y tế hai tháng sau đó đã khiến anh nói lời tạm biệt với cuộc sống độc thân một lần nữa.

Anh có thai rồi.

50% đàn ông trong xã hội có khả năng sinh con, anh vừa hay lại là một trong số đó.

Kim Doyoung đã cân nhắc ký lưỡng, dảnh cả một đêm lên kế hoạch cho tương lai của mình, liệu anh có đủ năng lực chi trả được cho đứa nhỏ hay không. Sau khi mọi thứ an bài xong, anh quyết định sinh đứa nhỏ.

Cún con đến với thế giới này, chỉ sống với daddy, daddy cũng có thể mang đến cho cún con hạnh phúc gấp đôi.

Nhưng sau khi Lee Jeno dần dần trường thành, dáng vẻ thực sự quá giống Jung Jaehyun, giống tới mức nhiều khi Kim Doyoung mơ hồ nhìn thấy Lee Jeno đều có chút sững sờ.

Kim Doyoung không muốn cãi nhau với Jung Jaehyun trước mặt Lee Jeno, anh gọi Jung Jaehyun ra ngoài lớp học.

Chẳng đợi Kim Doyoung kịp lên tiếng, Jung Jaehyun đã hạ giọng thừa nhận lỗi lầm, "Anh Doyoung, em quá nóng lòng sốt ruột."

"Nhưng mà em chưa có nói gì với Lee Jeno hết, chỉ nói là anh chưa đón con được, để em ở bên cạnh con."

Giọng nói trầm ấm lướt qua bên tai khiến Kim Doyoung tê dại, đầu óc không ngừng ong ong.

Jung Jaehyun dựa vào bệ cửa sổ bên cạnh, trầm giọng nói, "Anh Doyoung, Lee Jeno là con của chúng mình."

Một câu trần thuật cực kỳ bình tĩnh, giống như hắn sớm đã biết như vậy rồi. Kim Doyoung cũng đã sớm dự liệu rằng không giấu được hắn nữa, nhưng cái đầu bù xù tóc của chú cún con ló ra khỏi cửa lớp học, Kim Doyoung lại giả vờ hung dữ nói, "Jeno tới rồi, cậu cẩn thận cái miệng đấy."


Cún nhỏ phát hiện ra căn nhà trống ở đối diện cùng tầng với mình nay đã có chủ nhân rồi. Khi ở nhà thi thoảng nghe thấy tiếng đóng cửa, cậu nhóc hỏi Kim Doyoung có thể mang bánh gạo sang gặp người hàng xóm mới đó không. Kim Doyoung vùi đầu vào viết báo cáo trên chiếc máy tính xách tay, nhìn vào ánh mắt mong đợi của cún con, chỉ có thể nói, "Đợi daddy có thời gian rảnh sẽ đưa con đi nhé."

Lại một lần nữa Lee Jeno nghe thấy tiếng mở cửa từ căn hộ đối diện, xen lẫn trong đó vài tiếng chó con sủa. Điều này khiến cậu nhóc càng chờ mong được gặp hàng xóm mới. Cậu luôn muốn một chú chó nhỏ, nhưng công việc của Kim Doyoung quá bận rộn, chăm sóc cậu còn có chút bận rộn, chứ đừng nói là chăm sóc thêm một chú chó nhỏ.


Kim Doyoung dành ra một buổi chiều trong hai ngày nghỉ cuối tuần ngắn ngủi để dẫn Lee Jeno đi thăm hàng xóm mới. Lee Jeno tay cầm chiếc bánh gạo, mong chờ được gặp mặt người hàng xóm mới kia.

Cánh cửa mở ra, người đầu tiên thò đầu ra là một chú Samoyed mới chỉ vài tháng tuổi. Kim Doyoung cầm lấy bánh gạo trong tay Lee Jeno, gật gật đầu. Lee Jeno bộ dạng không thể chờ đợi được nữa đặt hai tay lên người chú Samoyed nhỏ.

Giây phút Kim Doyoung ngẩng đầu lên mặt đối mặt với đối phương, biểu cảm có chút đông cứng, hận không thể đem bánh gạo quay đầu bước về cửa nhà mình. Nhưng anh không thể làm vậy được, Lee Jeno thực sự rất mong chờ lần gặp mặt này.

Kim Doyoung đầu óc lộn xộn ngồi lên chiếc sô pha trong nhà Jung Jaehyun. Xem ra tên khốn này thực sự đã bày mưu tính kế xong hết rồi, không ngờ hắn đã dọn đến căn hộ đối diện nhà anh mà thần không biết quỷ không hay.

Jung Jaehyun cùng Lee Jeno chơi với chú chó con. Trước mặt Kim Doyoung là một cốc Matcha vừa mới pha xong, vẫn còn bốc hơi nóng. Jung Jaehyun ngồi xuống bên cạnh anh, "Jen Jen sẽ không cắn người đâu, để cho hai đứa nhóc con chơi với nhau đi."

Mỗi lần đứng trước Jung Jaehyun là nước mắt của anh cứ như nước chảy vậy, đem tất cả tức giận trong mấy năm không có Jung Jaehyun này trút hết ra.

"Tại sao lại không nói một lời mà trở về?"

"Vốn dĩ tôi đã quen với cuộc sống không có cậu rồi, cậu đột nhiên bước vào rốt cuộc là sao?"

"Một mình tôi nuôi Lee Jeno đã bảy năm rồi, cậu vừa trở về đã muốn cướp thằng bé đi hay sao?"

"Tôi không đồng ý đâu. Ban đầu cậu có thể quyết đoán như vậy, nói đi là đi, dựa vào đâu mà tôi phải bình tĩnh tiếp nhận cậu trở lại?"

"Cậu quay về Hàn Quốc cũng được thôi, tôi không quấy rầy cậu, tại sao cậu cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt bọn tôi?"

Kim Doyoung sợ Lee Jeno sẽ nghe thấy, chỉ đành đè giọng mình xuống, nhưng hơi thở không ổn định và rất kích động, vừa nói nước mắt đã từ khoé mắt trượt xuống.

Giống như muốn đem hết những giọt nước mắt chưa rơi xuống trong quán cà phê năm ấy rơi hết trong một lần vậy.

Jung Jaehyun có thể nghĩ tới Kim Doyoung sẽ oán giận hắn, hắn tính sẽ từng bước từng bước một tiến tới, nhưng bộ dạng hiện tại của Kim Doyoung khiến hắn cảm thấy rằng có phải hắn đã quá hấp tấp vội vàng hay không.

Jung Jaehyun ôm anh vào lòng. Lúc đầu Kim Doyoung vẫn cố gắng dãy giụa muốn thoát ra, nhưng bàn tay ấm áp của Jung Jaehyun nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, miệng thì thầm câu xin lỗi.

Vốn dĩ muốn nói chuyện tử tế với Kim Doyoung, nhưng trạng thái của Kim Doyoung quá xúc động, Lee Jeno dắt Jen Jen đi tới, nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Kim Doyoung liền thấy rất lo lắng.

"Bụng của daddy không được thoải mái cho lắm, chú đưa daddy của con về trước, con cứ ở chỗ của chú với với Jen Jen thêm lúc nữa, được không nào?

Đây cũng là một trong những lời hứa vừa rồi hắn nói với Kim Doyoung. Trước khi Lee Jeno hoàn toàn chấp nhận hắn, Jung Jaehyun chỉ được phép làm "Chú Jung" của cậu nhóc thôi.

Còn chú cún con cảm thấy chú Jung giống như siêu nhân vậy. Chú có thể tự mình rửa xe từ đầu đến cuối, cũng có thể bắt một con gián to bằng ngón tay út ở trong nhà, lại còn dạy cậu nhóc phát âm từng từ từng từ một khi cậu không biết từ tiếng Anh đó đọc như thế nào. Và điều quan trọng nhất là chú Jung có thể nhấc bổng cậu nhóc lên một cách dễ dàng.

Mặc dù tên của Jung Jaehyun vẫn nằm trong danh sách bị chặn trong điện thoại của Kim Doyoung, nhưng dường như giữa họ đã nhen nhóm một sự thấu hiểu ngầm. Khi Kim Doyoung không có cách nào đi đón Lee Jeno đúng giờ, Jung Jaehyun đều đón cậu nhóc về nhà mình. Vì vậy, giáo viên chủ nhiệm của cậu mỗi tuần hai lần đều gọi điện thoại về cho Kim Doyoung, nói với anh rằng chú cún con đã đi cùng với Jung Jaehyun rồi.

Nghe thấy tiếng mở cửa của Kim Doyoung, Jeno và Jen Jen sẽ cùng nhau thò đầu ra ngoài, một người một chó cọ cọ vào hai bên chân của Kim Doyoung. Jeno cười tít hai mắt, nói tạm biệt với Jen Jen và chú Jung rồi nắm tay Kim Doyoung đi về nhà của mình.

Sau lần tâm trạng vỡ oà lần trước, ngoài việc giúp anh chăm sóc Lee Jeno hoặc là thi thoảng lấy thân phận hàng xóm giúp anh một vài việc nhỏ, hắn không hề có hành vi nào vượt quá giới hạn. Thậm chí hai người cũng không nói quá nhiều khi gặp nhau. Ngoài miệng Kim Doyoung nói không muốn nối lại tình xưa với Jung Jaehyun, nhưng trong lòng lại thầm mắng chửi cái tên chết dẫm này tại sao vẫn chưa có động thái gì tiếp theo.

"Tối mai em nấu món thịt lợn xào cay, anh dắt Jeno sang ăn cùng được không?"

Trên cửa có dán một tờ giấy ghi chú. Mặc dù Lee Jeno mới chỉ học lớp một thôi, nhưng cũng đã biết không ít chữ, nhìn thấy tờ ghi chú liền lắc lắc cánh tay Kim Doyoung nói "Có đi không đi không ạ?"


Khi cánh cửa mở ra, hương thơm của món thịt lợn xào cay đã bay khắp căn phòng, Jung thịt heo, trong đầu Kim Doyoung đột nhiên nảy lên từ mấy chữ này.

Anh thường gọi hắn như vậy khi hai người còn yêu đương thời học đại học.

Trên bàn không chỉ có món thịt lợn xào cay, mà còn có cả một nồi nội tạng. Jung Jaehyun thực sự rất biết cách lấy lòng anh, nhưng cũng rất rất biết cách khiến anh đau lòng.

Trên bàn ăn, Lee Jeno cùng với Jung Jaehyun nói về loài động vật mà mình yêu thích, còn Kim Doyoung ốc không lo nổi mình ốc, chẳng thể nuôi lấy một con.

Jung Jaehyun tiếp lời, "Chú có một người bạn Thái Lan. Trong nhà của chú ấy có một sở thú đó."

Chú cún con nghe vậy hai mắt sáng lên, thúc giục hắn tiếp tục kể chuyện.

"Nhà của chú ấy có hai con khỉ, bảy con chó, còn có cả mười con Petaurus breviceps nữa."

"Daddy cũng có một người bạn Thái Lan."

"Có thể là người bạn Thái Lan của daddy con và của chú là cùng một người."

"Tiếc là daddy chưa từng nghe nói nhà của chú Ten có nuôi động vật nhỏ."

"Có thể là daddy sợ con nhìn thấy động vật nhỏ trong nhà chú Ten liền không nhấc chân lên đi về nhà được đó."

Kim Doyoung nghe tới đây, miếng thịt lợn xào cay trong miệng bỗng không nghe lời trượt xuống cổ họng, khiến anh ho mười phút.

Lee Jeno rất thích đạp xe. Mặc dù mới chỉ học lớp một thôi nhưng đã có thể tự đạp xe một đoạn khá xa rồi. Nhưng Kim Doyoung lo cho an toàn của cậu nhóc nên không bao giờ để cậu đạp xe một mình đi ra ngoài. Chiếc xe đạp mua về để trong một góc không sử dụng cũng chiếm một phần diện tích của căn nhà. Nhưng Jung Jaehyun có rất nhiều thời gian, nghe thấy mong muốn muốn đạp xe ra ngoài chơi của Lee Jeno liền lập tức đặt một chiếc xe đạp. Cuối tuần đó, Jung Jaehyun liền dắt Lee Jeno ra ngoài đạp xe.

Thực ra không phải là Kim Doyoung không dành được chút thời gian rảnh nào cho cậu nhóc, có điều là anh càng muốn dành hai ngày cuối tuần quý báu hoàn thành công việc, nằm thêm vài tiếng trên giường.

Ngày Jung Jaehyun cùng với Lee Jeno ra ngoài đạp xe anh lại không tài nào mà ngủ được.

Anh từng giây từng phút chú ý tới cánh cửa liệu có âm thanh đối thoại của một lớn một nhỏ hay là tiếng mở thang máy hay không. Anh vẫn luôn nhớ tên tài khoản instagram của Jung Jaehyun, chỉ là không tình nguyện mở ra mà thôi. Nhưng cuối cùng anh vẫn nhấp vào.

Cập nhật nửa giờ trước, bóng lưng của Lee Jeno cùng với hai chiếc xe đạp một lớn một nhỏ. Ten quả nhiên đã bình luận ở phía dưới: "Đây là con cái nhà ai thế?"

"Nhìn sao quen thế nhỉ? Có phải là Jeno không?"

Jung Jaehyun chỉ trả lời bằng một icon.

Mỗi năm, instagram của Jung Jaehyun đều được cập nhật rất ít. Kéo xuống dưới vẫn còn giữ lại vết tích yêu đương cùng với Kim Doyoung năm nào.

Là vẫn chưa xoá hết hay là vẫn lưu luyến.

Tiếng chuông cửa vang lên, Kim Doyoung mở cửa ra, trước cửa chỉ có duy nhất một mình Jung Jaehyun.

"Jeno đâu rồi?"

"Nhờ anh Ten với anh Youngho trông hộ rồi. Tết Trung thu anh vẫn đi làm nên hôm nay có thể cùng em đi ngắm trăng được không?"


Tháp Namsan, không phải tết Trung thu cũng đã đông nghịt người rồi.

Các cặp tình nhân trẻ lướt qua trước mặt hai người. Jung Jaehyun nắm chặt tay Kim Doyoung, Kim Doyoung ánh mắt sắc lẹm lướt qua. Nụ cười của Lee Jeno có đến tám phần giống Jung Jaehyun. Kim Doyoung lại ngẩn ngơ rồi.

"Ở đây đông người quá, em sợ anh đi lạc."

"Người trưởng thành không biết dùng điện thoại liên lạc hay sao?"

"Em cũng muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng không phải anh đã chặn em mấy năm rồi hay sao?"

"Ngay cả lần trước em mượn điện thoại của người khác để gọi cho anh, anh cũng không hề niệm tình mà chặn rồi."

Miệng lưỡi hùng hồn của Kim Doyoung thường không phát huy được tác dụng khi đứng trước Jung Jaehyun, anh tức tối lấy điện thoại ra xoá tên của hắn khỏi danh sách chặn. Kim Doyoung lắc lắc cái điện thoại, "Như thế này đã có thể buông tay tôi ra được chưa?"

Bao nhiêu năm rồi Jung Jaehyun vẫn chưa dành ra được thời gian để đi phẫu thuật cận thị. Hắn cầm lấy chiếc điện thoại của anh nhìn một lúc rồi nói, "Anh Doyoung, sao anh vẫn lưu em là "Heo thơm"?"

Gương mặt của Kim Doyoung trong bóng tối ửng hồng không rõ ràng, anh nhanh chóng giật chiếc điện thoại lại, nhét vào túi, cũng chẳng nói thêm gì nữa.

Bàn tay của Jung Jaehyun trong lòng bàn tay anh gãi gãi hai cái, "Anh Doyoung đừng có tức giận, trăng lên rồi kìa."

Những chuyện cũ phải hoàn thành từng chuyện một.

Jung Jaehyun tự mua một chiếc khoá, khoá nó ở giữa một mảng khoá mang nguyện vọng của các cặp tình nhân. Kim Doyoung miệng thì nói là không tình nguyện, nhưng vẫn nhanh tay nhanh mắt chụp một tấm ảnh, trên đó viết "Năm sau ba người cùng tới đi."

Jung Jaehyun ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng, còn Kim Doyoung nhìn góc nghiêng của hắn. So với bảy năm trước ấy thế mà lại chẳng có gì khác biệt. Nếu như lúc đầu là quả đào nửa xanh nửa chín thì bây giờ đã là quả đào chín mọng đầy ma lực quyến rũ.

Đám đông rất ồn ào, nhưng khu vực xung quanh hai người họ lại rất yên tĩnh. Kim Doyoung rất hưởng thụ thời khắc này. Nhưng nhớ tới việc Jung Jaehyun quyết định đi Mỹ du học mà không thương lượng với anh một tiếng nào liền cảm thấy mâu thuẫn.

Rõ ràng là một đêm trước trung thu vô cùng đẹp đẽ, nhưng câu nói mà Kim Doyoung để lại cho hắn lại là, "Tôi tạm thời vẫn chưa thể nào tiếp nhận được, để tôi suy nghĩ thêm nhé."

Jung Jaehyun không thích sự lý trí của Kim Doyoung, dù là trong tình yêu anh vẫn luôn giữ được một cái đầu tỉnh táo nhanh nhẹn. Giống như ban đầu khi hắn rời đi, Kim Doyoung không hề hỏi ngược lại hắn, cũng không hỏi thêm hắn điều gì. Anh chỉ cảm thấy rằng, Jung Jaehyun đã đưa ra quyết định, anh cũng sẽ không can thiệp.

Jung Jaehyun rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ anh, thường xuyên nhờ Ten và Suh Youngho chụp ảnh màn hình những bài viết mà Kim Doyoung đăng rồi gửi cho mình, cũng hỏi họ về tình hình hiện tại của Kim Doyoung.

Gia đình sắp xếp cho hắn đi Mỹ, hắn bắt buộc phải đi. Khi nào hắn không còn chịu sự quản lý của ba nữa, hắn mới có thể đường đường chính chính ở bên cạnh Kim Doyoung.

Jung Jaehyun làm gì cũng rất tốt, hắn dùng một trăm phần trăm nỗ lực để đổi lấy thành công của bản thân mình, không còn phải dựa dẫm vào ba mẹ nữa, cũng không còn bị họ sắp xếp, kiểm soát nữa.

Chỉ có điều mà thời gian cần cho việc đó thực sự có chút dài, bảy năm, hắn vắng mặt trong bảy năm của Kim Doyoung và Lee Jeno rồi đột nhiên chen vào, Kim Doyoung vừa có chút oán hận vừa có chút hoài nghi cũng là lẽ thường tình. Hắn chỉ có thể từ từ thể hiện từng chút từng chút một cho Kim Doyoung thấy, từ đó chiếm được lòng tin của anh một lần nữa.


Lee Jeno gây ra rắc rối trong trường học nhưng Kim Doyoung vẫn đang họp và không thể ra khỏi phòng được. Kim Doyoung không ngừng gõ gõ ngón tay trên bàn trong phòng họp, tin nhắn của giáo viên hết tin này đến tin khác được gửi tới. Đại khái muốn nói Lee Jeno đánh nhau với một đứa trẻ khác, đánh cậu nhóc đó bị thương luôn rồi, ba mẹ của cậu nhóc đó đòi gặp mặt Kim Doyoung để nói chuyện.

Anh vội vàng gõ vài chữ: "Vẫn đang họp, sẽ cố gắng đến sớm."

Cô giáo không còn cách nào khác là gọi cho chú Jung của Lee Jeno, người thường thay Kim Doyoung đến đón cậu nhóc vỗn đã rất quen thuộc trước mặt giáo viên.

Jung Jaehyun vội vội vàng vàng chạy tới, nhưng đến cửa lại nghe thấy tiếng ba mẹ của cậu nhóc kia nói, "Những đứa trẻ không được ba mẹ dạy dỗ quản giáo sẽ đi gây sự đánh nhau với người khác."

Jung Jaehyun bước vào trong, ngồi xổm trước mặt Lee Jeno rồi hỏi cậu nhóc tại sao lại đánh nhau với bạn khác.

Chú cún nhỏ không hay khóc, nhưng lần này dường như thực sự đã chịu ấm ức, "Bạn ấy luôn bắt nạt Jaemin, nói Jaemin là đồ ngốc còn bảo cậu ấy là con gái. Con nói với bạn ấy Jaemin là con trai, bảo bạn ấy đừng có bắt nạt Jaemin nữa, bạn ấy liền đánh con."

Chú cún nhỏ nấc lên, nói chuyện ngắt ngứ ngập ngừng. Jung Jaehyun đứng dậy đối mặt với ba mẹ của cậu nhóc kia, "Thứ nhất, tôi chính là ba của cậu bé, quản giáo như thế nào không tới lượt mấy người nói. Thứ hai, là con của hai người bắt nạt người khác trước, lại còn ra tay đánh người. Có ba mẹ quản giáo xem ra cũng chẳng có gia giáo gì cả."

"Nếu có cần bồi thường chi phí ý tế thì hãy liên lạc lại với tôi. Nhưng Lee Jeno không làm gì sai, thằng bé sẽ không xin lỗi mấy người đâu."


Khi Kim Doyoung về tới nhà, nhìn thấy một lớn một nhỏ ngồi trên băng ghế dài dưới lấu, trên tay Lee Jeno còn đang cầm một cây kem vị sữa bò, hốc mắt vẫn ửng hồng.

Kim Doyoung đã hiểu ra ngọn nguồn mọi chuyện, sờ sờ đầu Lee Jeno nói cậu không có sai.

Nhưng Lee Jeno lại nói rằng cậu nhóc có chuyện muốn nói thầm với Kim Doyoung. Kim Doyoung cúi người xuống, Lee Jeno đưa hay tay lên đặt bên tai Kim Doyoung, "Daddy, chú Jung vừa nói với cô giáo chú là ba của con. Chú ấy thực sự là ba của con hả?"

Kim Doyoung cười cười, bảo cậu nhóc về nhà làm bài tập của mình đi.

"Không phải tôi đã nói là để tôi suy nghĩ kỹ rồi hay sao? Cậu đột nhiên nói với Jeno cậu là ba của thằng bé rốt cuộc là sao hả?"

"Anh, phụ huynh của cậu nhóc kia thực sự đã nói những lời rất quá đáng..." Cả khoé miệng và khoé mắt của Jung Jaehyun đều rủ xuống, giống như chú Samoyed đang được chủ nhân huấn luyện vậy. Nhưng hôm nay Kim Doyoung dường như không nhượng bộ dáng vẻ này.

"Thế rồi sao, mới trở về có một chút lại muốn giống như lần trước, vứt lại một câu rồi chạy đi Mỹ hay sao?"

"Hết lần này tới lần khác khiến tôi cạn kiệt lòng tin của mình, cậu vui lắm à?"

"Anh, lần này không vậy đâu, thật đó."

"Jung Jaehyun, lời bây giờ cậu nói ra tôi còn tin được à?"

"Những người nhấn mạnh "Thật đó" thường những lời nói ra đều là nói dối."

Kim Doyoung đứng dậy muốn rời đi. Anh vẫn cho rằng Jung Jaehyun sẽ giống như bảy năm trước. tại quán cà phê, không hỏi cũng không đuổi theo, nhưng lần này cổ tay anh lại bị nắm chặt lấy.

"Kim Doyoung, để có thể đường đường chính chính bên cạnh anh, em thực sự đã rất rất cố gắng."

"Em không muốn cứ luôn sống trong sự sắp xếp của ba mẹ nữa, em chỉ có thể nghe theo nguyện vọng đi du học của họ trước, sau đó chầm chậm rời khỏi họ, mới có thể lựa chọn được quyền ở bên cạnh anh."

"Nếu như em không đi du học, họ sẽ sắp xếp hôn nhân cho em ngay khi vừa tốt nghiệp đại học."

"Em không dám liên lạc lại với anh, không dám nói với anh sự thật. Em sợ chỉ cần em liên lạc với anh, nghe thấy giọng nói của anh liền muốn từ bỏ sự nghiệp học hành để bay về nước tìm anh. Em sợ rằng tất cả những kế hoạch mà em đã dự định sẽ chẳng đi đến đâu cả. "

"Em xin lỗi, thực sự rất xin lỗi."

"Bắt anh và Jeno đợi bảy năm, em xin lỗi."

"Khi em rời đi, em không hề biết anh đã mang thai, nếu như em biết thì..."

"Đừng có đưa ra giả thiết nữa, tất cả đều là chuyện của quá khứ rồi."

"Vậy em vẫn đi nữa sao?  Em thành thật trả lời anh đi."

Lần này Kim Doyoung nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp đẽ của Jung Jaehyun, lồng ngực phập phồng, "Sẽ không đi nữa, mãi mãi ở lại."


Lee Jeno nói rằng muốn đưa Jaemin tới nhà chơi, Jaemin nói muốn nhìn chú chó Samoyed nhà cậu nuôi. Kim Doyoung nhìn nhìn cuốn lịch, nói ngày hôm đó mình không có thời gian rảnh tiếp đãi bạn của cún con.

Jung Jaehyun đang ở trong bếp rửa bát, nghe thấy câu nói này liền thò đầu vào nói, em có thể giúp anh tiếp đãi cậu nhóc đó. Kim Doyoung thấy hắn suốt ngày ở nhà ăn chơi lêu lổng, không nhịn được mà nói một câu, "Sao em không đi làm đi, đợi anh nuôi em à?"

Jung Jaehyun tháo đôi găng tay đeo khi rửa bát xuống, đi về phía Kim Doyoung.

"Anh, cấp trên của anh không nói gần đây sẽ có một người từ chi nhánh Hoa Kỳ được điều qua đây hay sao?"

"Sao em biết công ty anh sắp có một vị..."

Tháng sau, Kim Doyoung đứng trong đội ngũ chào đón người mới nhìn thấy hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro