Yêu thủy chung ♡

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--心动是本能,忠诚对你心动是爱情。

- Rung động là bản năng, sự thủy chung chính là tình yêu.

1#

Hôm nay Doyoung và Jaehyun đã có một chuyến đi trong ngày đến tháp Namshan. Chuyến đi dự kiến ​ đến Hokkaido đã bị hủy do tình hình dịch bệnh đang dần phức tạp hơn, Kim Doyoung đã hạ quyết tâm và kéo Jung Jaehyun leo lên núi Nanshan với mình để dạo chơi tham quan. Jung Jaehyun thở hổn hển leo lên đỉnh núi và nhận ra rằng cậu đã không đi tập thể dục trong một thời gian dài.

Kim Doyoung có vẫn duy trì thói quen đến phòng tập 3 lần / tuần nhưng vì công việc bận rộn hơn nhiều, nên theo thời gian, phòng tập đã trở thành một nơi xa vời, dù nó nằm ngay ở tầng dưới trong công ty của họ. Hai người họ thường cùng đi tập thể dục, và thậm chí họ còn ký thẻ chung với nhau.

Seoul về đêm đã lên đèn. Jung Jaehyun thấy ánh mắt của Kim Doyoung đang nhìn chằm chằm về một hướng, cậu cũng nhìn theo sang, hóa ra ở đây đang có một cuộc triển lãm. Cậu nắm tay anh bước vào từ lối ra của triển lãm, điều này có thể tránh được hầu hết đám đông, vì vậy mà Kim Doyoung không cần quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Dường như Kim Doyoung cũng cảm nhận được ý tốt của Jaehyun. Vì suy cho cùng, cuộc triển lãm này có chủ đề là về tình yêu, và hẳn thật là bắt mắt khi có hai chàng trai có vẻ xứng đôi vừa lứa cùng rong ruổi ở nơi đây.

Jaehyun bắt đầu thưởng thức buổi triển lãm, đi đến nửa chặng đường là khu vực nghỉ ngơi dành cho các cặp đôi cùng chụp ảnh. Có một chiếc ghế dài màu trắng, một khung ảnh sns và một dòng phông chữ viết tay Hàn Quốc có các màu sắc khác nhau. Jae-hyun nheo mắt đọc và đột nhiên Kim Doyoung hỏi nhỏ.

"Nếu một ngày, em gặp một người khác tốt hơn anh, và người đó cũng tình cờ thích em, em sẽ làm gì?"

"Hả?"

"Ý anh là, em sẽ làm gì nếu gặp một người tốt hơn anh, người đó cũng rất thích em?"

Jae-hyun cúi đầu suy nghĩ một lúc, Doyoung dường như không quan tâm lắm đến khoảng thời gian ngưng đọng giữa câu hỏi và câu trả lời, anh lặng yên chờ đợi Jaehyun phản hồi. Khi Jae-hyun nhìn Kim Do-young một lần nữa, cậu đặt điện thoại xuống, màn hình vẫn sáng khi cậu bỏ nó vào túi quần.

"Em sẽ ..." Jae-hyun trong lòng đã có đáp án, nhưng lại cố ý kéo dài giọng điệu không nói.

"Này." Kim Doyoung nhận thấy có điều gì đó không ổn: "Tại sao em không trả lời câu hỏi của anh ngay, hả?! Em sẽ không thực sự ..."

"Đừng lo." Cậu vui vẻ mỉm cười quấn lấy cổ anh: "Em nhất định sẽ từ chối người ta."

"Nhưng nếu người đó tốt hơn anh gấp mười lần, gấp trăm lần, nghìn lần, chẳng lẽ em vẫn không bị hấp dẫn sao?" Kim Doyung vẫn không bỏ cuộc.

"Có lẽ, có lẽ em sẽ có rung động?" Jaehyun nghiêng đầu nói, "Nhưng động tâm là bản năng của con người, nhưng trái tim em chỉ trung thành với một mình anh, đó chính là tình yêu."

"Hừm, em thiệt là dẻo mỏ nha." Kim Doyung có chút ngượng ngùng, mặt đỏ lên. Jae-hyun muốn ôm anh chặt hơn, nhưng chiếc điện thoại trong túi quần lại mắc vào đùi, nên cậu đành phải buông anh ra.

Trên đường từ trên núi trở về nhà, cả hai đều im lặng, như có chuyện riêng cần suy ngẫm, nhưng vẫn nắm chặt tay nhau. Khi đến cửa nhà, như có thần giao cách cảm, họ đồng thời quay mặt lại nhìn nhau. Jung Jae Hyun nắm lấy tay Kim Do Young và nói: "Thực ra, em muốn nói với anh một điều."

"Anh cũng muốn bày tỏ một điều với em." Giọng điệu của Kim Do Young thỏ thẻ: "Vậy anh nói trước đi."


2#

Thực ra, khi Jung Jaehyun nghe về câu hỏi đó, cậu đã nghĩ ngay đến sếp của mình, Lee Tae-yong.

Lee Tae-yong rất tốt với cậu và có vẻ cũng hơi thích cậu. Đây không phải là những phỏng đoán ngẫu nhiên của bản thân Jaehyun mà là có cơ sở thực tế.

Vào ba ngày trước, Lee Tae-yong đã bày tỏ với cậu.

Anh ấy bày tỏ trong một cuộc hẹn cà phê cà pháo. Khi đó, Jae-hyun cảm thấy thật ngượng ngùng như một trái đào chín mọng, mặt cậu đỏ bừng cả lên, cậu vội vã uống hơn một nửa ly Americana đá để bình tĩnh lại bản thân.

"Anh ..." Bình thường họ gọi nhau là anh em: "Em đã có bạn trai, anh biết điều đó mà phải không?"

"Anh chỉ đang cố gắng thôi." Người nọ kia rất bình tĩnh: "Cho dù em có từ chối anh thì tương lai chúng ta vẫn có thể là bạn của nhau".

"Em xin lỗi, em chỉ xem anh như là anh trai, em thực sự chỉ có thể từ chối anh." Jung Jaehyun nói thẳng không chút do dự: "Em yêu anh Doyoung rất nhiều, và em không muốn trở thành một người bạn trai tồi".

"Anh hiểu rồi, chuyện này có thể kết thúc rồi đi." Lee Tae-yong im lặng một lúc, mới hỏi đùa: "Vậy em chưa từng động tâm với anh dù chỉ một lần sao?

"Anh Taeyong." Jae-hyun nghiêm túc trả lời: "Em muốn ở bên anh Do-young cả đời, vì vậy em sẽ tuyệt đối một lòng với anh ấy".

Ngày mà Jae-hyun lần đầu tiên đến phòng kinh doanh của công ty, trưởng nhóm cũng là Trưởng phòng kinh doanh hiện tại, Lee Tae-yong. Khi đó, Lee Tae-yong là Best seller của công ty trong quý, giành được ba dự án cho công ty, còn cậu là ngôi sao bán hàng của công ty cũ, mọi người đều nghĩ rằng họ sẽ là đối thủ của nhau và có quan hệ không tốt. Tuy nhiên, không phải vậy. Vào ngày đầu tiên hai người gặp nhau, Lee Tae-yong đã yêu cầu Jung Jaehyun gọi anh là anh trai và nói rằng mọi người trong nhóm đều gọi anh như vậy.

Jae-hyun ban đầu rất ngại, nhưng sau này phải giải quyết các dự án lớn nhỏ, các thành viên trong nhóm làm việc ngoài giờ cùng nhau mỗi ngày, cùng tham gia các tiệc rượu. Sau đó mối quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn, cậu không còn vật lộn khó nhằn với ý nghĩa của những danh hiệu này nữa.

Nhưng những dấu hiệu dần xuất hiện. Lee Tae-yong có thể nhớ rằng cậu không thích ăn tôm, vì vậy mỗi lần đi ăn hải sản, anh ấy sẽ lấy phần không có tôm cho riêng Jaehyun. Vì là người mới trong nhóm, cậu luôn là người cuối cùng rời khỏi công ty sau mấy giờ làm thêm, và Lee Tae-yong luôn tự pha cho cậu em trai một tách trà hoa hồng trước khi tan sở.

"Anh à, em ngại quá, anh cứ pha trà cho em. Người khác nhìn thấy không tốt đâu. Dù sao anh cũng là cấp trên của em" "Cấp trên cũng cần quan tâm đến cấp dưới của mình."

Tháng trước Jaehyun phải làm thêm giờ, và cậu đã quen với việc về nhà lúc 12 giờ đêm. Về đến nhà, Kim Doyoung về cơ bản đã ngủ, cậu rón rén đi đi lại lại giữa phòng ngủ và phòng tắm, nhưng vẫn luôn vô tình phát ra những âm thanh chói tai trong đêm khuya yên tĩnh. Kim Doyoung là một người ngủ không sâu, và anh đi làm sớm hơn Jaehyun vào ngày hôm sau, vì vậy anh sẽ phàn nàn vài lần. Khi khó chịu, Kim Doyoung thậm chí còn tự mình ra ngủ ngoài ghế sofa.

Thật ra trong lòng Jung Jaehyun cũng không vui, dù sao thì mỗi lần cậu làm thêm giờ về nhà, nếu không có những cái ôm ấm áp của Kim Doyoung và những lời an ủi của anh ấy, Jaehyun thậm chí còn thả mình ra ngủ trên ghế sô pha, và cậu thậm chí không có cơ hội để ngủ với anh người yêu của mình. Nhưng Jaehyun cũng biết mình quả thực đã ảnh hưởng đến giấc ngủ của Kim Doyoung, và bản thân cậu chắc chắn cũng cảm thấy không vui khi bị đối phương quấy rầy liên tục như vậy.

Cũng có đôi khi, Jung Jaehyun ít nhiều ý nghĩ muốn so sánh. Giả như tháng trước, mooic tuần trung bình có hơn hai vòng rượu. Cậu là người trẻ tuổi nhất, còn Lee Tae-yong là trưởng nhóm, mỗi lần uống rượu là hai người phải lao ra trước. Dù họ có đủ mọi cách để từ chối chuyện nhậu nhẹt, nhưng rượu vào bụng lúc nào cũng là nhiều nhất. Tàn cuộc nhậu, giao kèo ký kết đã xong, hai người như sắp ngã xuống thì đỡ nhau lên taxi, đề phòng xe về đến nhà mà không ai dậy được.

"Đây là thuốc giải rượu mà vợ tôi chuẩn bị cho tôi. Cô ấy bảo tôi uống một chai sau khi say để bảo vệ gan." Tài xế taxi nói.

Lee Tae-yong tựa đầu vào Jung Jae-hyun. Không có đủ chỗ cho bốn người ở dãy ghế sau, Jae-hyun không thể né tránh, và Lee Tae-yong trông có vẻ khó chịu và nói rằng mình sắp nôn. Jung Jae-hyun vội vàng yêu cầu tài xế dừng lại thì bị tài xế thắng gấp là cả 4 người tông thẳng 4 cái đầu vào ghế trước. Jaehyun đỡ Tae-yong đến một gốc cây trên đường, anh nôn một lúc lâu, Jaehyun quay lưng lại với anh ta và như muốn nôn theo. Cuối cùng sau khi đưa cả ba người về nhà, Jung Jae-hyun ngồi trước cửa nhà và thở hổn hển.

Kim Doyoung nghe thấy tiếng nói nên đi ra để xem, anh nhìn thấy một người say rượu đang nhếch mép mỉm cười với anh. Jaehyun bị kéo đến bên ghế sô pha, Kim Doyoung đặt một cái chậu và một cốc nước mật ong bên cạnh, bảo cậu úp mặt vào chậu khi cậu như sắp nôn ra, và đưa cốc cho cậu súc miệng.

"Chồng à." Zheng Jae-hyun vừa khóc vừa kéo tay áo Kim Do-young rồi lắc lắc: "Lần sau, anh cũng chuẩn bị cho em thuốc giải rượu chống nôn nhé."

"Em không phải uống ruowju rất tốt sao? Anh không nghĩ rằng em có thể tìm đường về nhà mà không tỉnh táo. Anh không cần lo lắng." Kim Do-young trở về phòng sau khi nói xong.

Tại sao người nhà mình lại khác với người nhà của người khác thế nhỉ ... Jung Jae-hyun chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ mông lung.

Lee Tae-yong ngày hôm sau liền đưa cho Jaehyun một hộp lớn, nghe nói nó có tác dụng bồi bổ gan, hắn nói làm kinh doanh không có cách nào, chỉ có thể dựa vào thuốc bổ để tồn tại. Anh lại hỏi Jaehyun, tại sao bạn lại chọn làm phòng kinh doanh? Jae-hyun nói rằng đó là vì niềm yêu thích. Tae-yong lại hỏi, những lý do khác thì sao? Jae-hyun trả lời rằng không có những lý do khác.

Vào ngày kỷ niệm yêu nhau, Kim Do-young và Jung Jae-hyun đã đến một nhà hàng Nhật Bản gần nhà và anh gọi các món tôm. Jung Jae Hyun cau mày và nói với Kim Do Young, "Anh đã quên rằng em không thích ăn tôm sao?"

Một đêm nọ, Jaehyun cuối cùng cũng được tan làm sớm, nhưng bên ngoài trời đột ngột đổ mưa. Jung Jae-hyun muốn Kim Do-young đến đón, nhưng người bên kia nói rằng anh ấy đang canh cá trong nồi và không thể bỏ ra ngoài được. Lee Tae-yong xuất hiện và đưa cho cậu một chiếc ô từ phía sau, nói rằng có thể đưa cậu về nhà.

Một ngày nọ, Jae-hyun bị tiêu chảy, không được khỏe và ngủ gục trên bàn vào buổi trưa. Khi tỉnh dậy, Tae-yong tình cờ đứng ở bàn đưa cho cậu một hộp cơm, nói rằng tốt nhất là không nên ăn đồ ăn bên ngoài vì rất dễ bị đau bụng.

"Jaehyun à, người nhà cậu không làm cơm cho à? Cậu bị trứng thực rồi." Một đồng nghiệp khác trêu chọc.

"Vẫn là anh Tae-yong quan tâm đến cậu nhất." Người đồng nghiệp tiếp tục.

3#

Nhưng Jung Jae-hyun thực sự biết rất rõ.

Jae-hyun biết tình yêu của Kim Do-young dành cho mình, và cậu cũng có thể thấy rằng Kim Do-young đang rất quan tâm và chu đáo với cậu. Jaehyun biết, và cậu không thể rời xa anh.

Sở dĩ bản thân không thích ăn tôm là vì từ nhỏ cậu không thích bóc vỏ tôm, đơn giản là không ăn tôm, lâu dần cũng không quen với mùi vị của tôm. Nhưng kể từ khi gặp Kim Do-young, anh luôn thỉnh thoảng cho cậu ăn vài con tôm do chính tay anh bóc và đút cậu ăn.

"Tôm có rất nhiều chất dinh dưỡng, em phải ngoan ngoãn ăn đi." Kim Do-young xem cậu như một đứa trẻ mà dỗ dành, nó đi nói lại, và Jaehyun dần dần quen với việc ăn tôm ở bên cạnh anh.

Jae-hyun không thích hồng trà, nhưng lại rất thích trà đen. Vì vậy, Kim Doyoung đổ đầy trà đen vào bình của Jung Jae Hyun vào mỗi buổi sáng để nhắc cậu uống, nhắc cậu khi nào thì không nên uống nóng hay lạnh. Jae-hyun cũng đã quen mở nắp bình giữ nhiệt mỗi khi mệt và uống hương vị trà đen quen thuộc.

Mỗi khi Jae-hyun về nhà trong tình trạng say xỉn và nằm dài trên ghế sofa, cứ hai tiếng đồng hồ, Kim Do-young lại thức dậy để đắp chăn cho cậu. Vào ngày hôm sau khi ngủ dậy, Kim Do-young sẽ dậy sớm nấu cho cậu một món súp thảo dược Hàn Quốc giúp cậu tỉnh táo. Anh nói rằng đây là công thức mà anh học từ dì và nó ít gây hại cho cơ thể hơn so với thuốc thông thường.

Lý do tại sao Kim Do-young không đến đón Jae-hyun vào ngày mưa là vì anh ấy đang làm cá ở nhà, và Jung Jae-hyun thích ăn cá nhất. Kim Do-young không ra ngoài vì sợ không có đủ thời gian để hấp cá, nhưng kể từ đó, trong chiếc cặp mà Jaehyun mang theo mỗi ngày khi đi làm, Doyoung sẽ đặt một chiếc ô gấp nhỏ bên trong đó.

Vào ngày cậu bị tiêu chảy, Kim Doyoung cả đêm không ngủ để chăm sóc mình nên sáng hôm sau đi làm, cậu cố tình không muốn quấy rầy giấc ngủ của anh, để anh có thể ngủ thêm một chút lâu hơn, và thậm chí đã xin nghỉ giúp anh một ngày.

Vì vậy, những quan tâm này dần đã trở thành một thói quen, và Jung Jaehyun phải có một Kim Doyoung ở bên cạnh, để bản thân có thể cảm thấy thật thoải mái bình yên.

Vì vậy, Jae-hyun đã không ăn cơm trưa mà Taeyong đưa cho vào ngày hôm đó, cũng không để anh ấy đưa về nhà, và tất nhiên cậu đã từ chối lời bày tỏ của Taeyong dành cho mình.

Vì vậy, Jung Jaehyun quyết tâm rằng cậu sẽ cố gắng ký được nhiều đơn hàng hơn và kiếm nhiều tiền hơn để hỗ trợ tương lai của hai người họ.


4#

Khi Jung Jae Hyun bày tỏ với Kim Do Young, Kim Do Young đã thở phào nhẹ nhõm. Anh ôm chầm lấy Jae-hyun, vuốt tóc và nói: "Em làm tốt lắm, chúng ta vẫn ở đây bên nhau."

Có một điều mà Jung Jae-hyun không biết, có một lý do vì sao Kim Doyoung tự nhiên lại hỏi cậu vào ngày hôm đó.

Kim Doyoung cũng nhận được một tin nhắn bày tỏ tình cảm từ một hậu bối của mình vào ngày hôm đó, tình cờ trong khi cả hai đang tham quan buổi triển lãm. Doyoung từ chối đối phương một cách dứt khoát, nhưng anh cũng muốn biết, nếu Jaehyun gặp phải trường hợp tương tự, em ấy có làm như mình không?

Sự thật đã chứng minh rằng tấm chân tình của anh đã không trao cho nhầm người.

EnD.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro