🌸

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jaehyun không thể tin rằng cậu đã thực sự đến một buổi hẹn hò nhóm mà Taeyong mời cậu ta, cùng với một bộ suit đen sang trọng mà cũng do Taeyong tìm được trong tủ quần áo của cậu vài ngày trước

" Jung Jaehyun, chú cần phải đến buổi tiệc nếu thật sự muốn tìm người yêu và thoát khỏi sự càm ràm của dì. "

Taeyong đưa ra một lý do hết sức ngớ ngẩn nhưng khá hợp lý để lôi kéo cậu đến với buổi tiệc, và có vẻ anh ấy đã thành công.

Vì vậy, cậu đã đến đây, vào khách sạn nơi Taeyong đã gửi cho cậu một địa chỉ sau nhiều cuộc gọi liên tục hối thúc cậu.

'Jaehyun , tốt nhất là chú nên đến hoặc anh sẽ báo lại với dì việc chú thường xuyên say xỉn sau mấy cuộc gặp đối tác.' Một lời đe dọa khá có trọng lượng khiến Jaehyun dù không vui lòng lắm nhưng vẫn phải đến tham dự buổi tiệc.

Cậu cảm thấy không thoải mái ngay khi không khí ấm áp từ những chiếc đèn chùm lớn bên trong nhà hàng của khách sạn chạm vào da mình. Thật vậy, ngoài những buổi họp mặt quan trọng hoặc phải gặp gỡ khách hàng thì đã rất lâu cậu không còn đến những nơi thế này.

- Jaehyun Hyung!

Một tiếng hét phá vỡ sự cứng nhắc của Jaehyun, cậu nhìn xung quanh tòa nhà, ngay lập tức phát hiện ra một nhóm người vẫy tay về phía cậu. Cậu đưa tay lên đáp lại tiếng gọi đó, đi về phía bàn của họ với sự tự tin đã lấy lại được một lần nữa khi cuối cùng cậu có thể nhìn thấy những người cậu biết rất rõ.

Khi đến gần bàn của họ, Jaehyun nhận thấy một bóng dáng quen thuộc đang quay lưng lại với mình, thậm chí không thèm nhìn cậu. Một dáng người quá quen thuộc khiến trái tim cậu bắt đầu loạn nhịp.

Lòng cậu cầu nguyện không phải là người đó. Làm ơn đi, hôm nay cậu chưa chuẩn bị tinh thần để gặp lại anh ấy.

- Jaehyun hyung. Cuối cùng anh cũng đến !

Donghyuck reo lên vì phấn khích, chào đón cậu với một nụ cười tươi, thằng bé vẫn giống như đứa trẻ nghịch ngợm ngày xưa vẫn hay chọc ghẹo cậu.

Ngay khi người đó quay lại vì câu nói của Donghyuck, cậu liền cảm thấy hơi thở của bản thân nghẹn lại nơi cổ họng, dường như ai đó đang bóp chặt trái tim cậu.

Người đó thật sự là Kim Doyoung.

Một địa ngục đang đến trên đường tối nay, Jaehyun có thể cảm nhận nó một cách rõ ràng.

Jaehyun chưa sẵn sàng khi Doyoung quay đầu lại nhìn cậu, hay đúng hơn là nhìn cậu với ánh nhìn thờ ơ.

Đã một năm và 7 tháng kể từ khi họ chia tay vì vài lý do ngớ ngẩn, thượng đế bằng cách nào đó đưa họ trở lại một nơi - gặp nhau mà không có lời nói hay thậm chí là một nụ cười chào đón như Jaehyun đã mong đợi.

Làm thế nào cậu có thể đối mặt với anh?

Doyoung thực sự trông rất tuyệt với bộ suit màu đen của mình. Anh ấy cũng đã thay đổi màu tóc của mình trở lại màu đen cùng với một chiếc bông tai bạc ở tai trái, Jaehyun biết Doyoung cố tình đeo như thế và anh thật sự trông thật tuyệt.

Jaehyun nuốt nước bọt một chút khi Doyoung không chào hỏi gì cả, chỉ nhìn thoáng qua Jaehyun trước khi cậu cho phép bản thân thở phào. Thành thật mà nói, cậu cảm thấy bị đe dọa bởi sự hiện diện của người bạn trai cũ ở đây.

Cậu có phần hối hận vì quyết định đến đây ngày hôm nay.

Cuối cùng cậu cũng ngồi cách Doyoung một khoảng cách, quá gần nhưng cũng quá xa. Cậu hít một hơi thật sâu, bắt đầu trút ra một chút hành động của mình, giả vờ như sự xuất hiện của anh không làm phiền cậu chút nào trong khi từng chút một ký ức quá khứ về cả hai trở lại trong đầu anh suốt buổi tiệc.

Jaehyun dần dần nhớ lại ánh mắt lạnh lùng mà cậu ném vào người bạn trai cũ ngày trước, và Jaehyun biết cậu đã giết chết Doyoung của ngày xưa trong chính khoảnh khắc đó.

Ngọn lửa trong trái tim Kim Doyoung mà Jung Jaehyun mà rực cháy, giờ chỉ còn là mớ tro tàn.

Cậu nghĩ thời gian là một liều thuốc, chữa lành những cơn đau giữa cả hai nhưng sự kiện hôm nay lại nói với cậu lại khác hẳn. Những nỗi đau của ngày xưa giờ là một vết thương lớn và ký ức của hai người không còn ngọt ngào nữa, chúng mất đi vị ngọt và giờ chỉ còn lại cay đắng.

Và Kim Doyoung cũng vậy, anh đang trở nên vô cảm trước những nỗi đau buồn sau khi gặp lại cậu, người đã từng trở thành cả thế giới của anh. Một người đàn ông anh hiểu rõ từng hơi thở, biết rõ tất cả những thói quen mà cậu thường làm và hứa với anh điều đó là mãi mãi.

" chúng ta không hợp nhau nữa "

là câu cuối cùng Jaehyun nói với anh trước khi kết thúc mối mối quan hệ ba năm của họ.

Jaehyun để Doyoung một mình lại căn hộ của họ với trái tim tan vỡ cùng những giọt nước mắt của anh.

Bạn bè của hai người đã bị kích động khi nghe tin họ đã chia tay, hầu hết họ đều trút sự thất vọng của họ với cậu, nói thẳng vào tâm hồn trống rỗng của Jaehyun

" Tại sao vậy Jaehyun? tại sao lại rời bỏ Doyoung ? Anh ấy không đủ cho mày sao ?"

Và lúc đó, Jaehyun đã không thể đưa ra câu trả lời cho những câu hỏi đó, chỉ có thể thì thầm hai từ xin lỗi.

Cậu đã không nghe về anh kể từ đó mặc dù họ có cùng một nhóm bạn. Thậm chí đôi khi cậu còn gạt bỏ sự kiêu hãnh của mình ra ngoài cửa sổ để hỏi các thành viên về việc anh đang ở đâu hoặc anh có ổn không. Đương nhiên Jaehyun không bao giờ nhận được câu trả lời từ họ. Tất nhiên rồi bạn bè của họ đã đứng về phía Doyoung chứ không phải bên cậu.

Kim Doyoung là một thiên thần và mọi người đều yêu mến anh.

Lần cuối cùng cậu nghe tin về Doyoung là vào ngày anh tốt nghiệp chuyên ngành thạc sĩ, khi mà Minhyung và Donghyuck không chú ý đến việc cậu cũng đang có mặt ở đó. Rồi cũng từ hôm đó cậu không còn nhận được bất kỳ tin tức nào về người bạn trai cũ nữa.

- Này Jaehyun, còn mày thì sao? Từ khi tới đây mày chưa nói câu nào hết, công việc không ổn à?

Sicheng ở phía đối diện cất tiếng hỏi, có lẽ là đang cố gắng giải tỏa sự ngượng ngùng giữa đứa bạn thân cùng người yêu cũ của nó.

- Không, làm gì có. Công việc đang rất tốt nữa là đằng khác.

Jaehyun nhún vai tươi cười, hơi ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của bản thân mặc dù thực tế cậu đang nói về cuộc sống của mình trước một người đã từng cùng chia sẻ cuộc sống với cậu.

- Thật không? Không có người nào đặc biệt trong cuộc sống của anh sao ?

Donghyuck nhướn mày tinh nghịch trước câu nói của cậu trước khi chống tay lên bàn để đến gần Jaehyun hơn để nói mấy câu đùa điển hình của mình như thường lệ.

Jaehyun lắc đầu hoảng loạn khi nghe thấy một tiếng cười khúc khích từ bên tay phải cách cậu không xa, Doyoung đang cười khúc khích vì mấy câu đùa của Donghyuck khiến cho bầu không khí giữa họ có phần dễ chịu hơn.

- Jaehyun à đừng để ý thằng bé, có lẽ nó đã say rồi.

Doyoung mỉm cười nói, nhìn cậu chàng tóc nâu đang bĩu môi ra cùng với vài lời cằn nhằn.

Nếu mọi người không cùng nhau chọc ghẹo Donghyuck sau câu nói của anh thì Jaehyun sẽ nghĩ là bản thân đã nghe lầm.

Cậu mong đợi rất nhiều về viêc Doyoung sẽ nói chuyện với cậu nhưng không phải là một Doyoung nói chuyện như không có gì xảy ra với anh ấy. Thậm chí không biết tại sao nhưng Jaehyun đã cảm thấy hụt hẫng một chút.

- Doyoung hyung!

Donghyuck hét lên hờn dỗi, mang một chút ửng hồng trên khuôn mặt trong khi phản ứng lại lời chọc ghẹo của người anh lớn.

- Doyoung hyung nói đúng, Donghyuckie đúng là say rồi?

Jungwoo nói to đầy trêu chọc rồi ngay lập tức sau đó liền nhận được vài cái lườm từ người trẻ hơn.

Jaehyun nhìn thấy Doyoung cười rất tươi với mọi người, anh như một đóa hoa đang được thỏa sức vươn mình dưới mặt trời rực rỡ.

Cậu nhận ra Kim Doyoung trước mắt cậu rất khác với Kim Doyoung cậu từng biết trước đây.

Cách anh ấy nói chuyện bây giờ cho thấy sự sắc sảo cùng một vẻ kiêu ngạo và sự tự tin mà ngày xưa anh không hề có.

Cậu đã nhận ra rằng Kim Doyoung bây giờ chính là cậu ngày xưa.

Jung Jaehyun là người duy nhất còn sống trong ký ức của quá khứ.

Doyoung của ngày xưa sẽ không muốn mặc những thứ anh ấy mặc bây giờ. Trước đây Jaehyun thậm chí đã rất cố gắng để anh mặc vào những bộ đồ sang trọng đắt tiền này, bởi vì Doyoung trước đây là một chàng trai rất nhút nhát, đến mức dường như anh không có chút tự tin nào.

Còn bây giờ, Doyoung đang sống như một đóa hoa rực rỡ, mang một mùi hương mà ai cũng muốn có được và hối tiếc khi vuột mất. Mà Jung Jaehyun là một kẻ ngu ngốc đã đánh mất đóa hoa đó

" Anh thật là ngốc, rồi anh sẽ sớm hối tiếc thôi, nhớ lời em đi " Donghyuck thở dài thất vọng ngay trước mặt Jaehyun, quá nhiều sự bực tức trong giọng nói khi cậu chàng không thể chịu đựng điều này nữa.

Có một người đàn ông bước về phía bàn của họ, anh ta đứng về phía sau Doyoung mà anh cũng khẽ lùi ghế ra sau để gần hơn với anh ta.

- Xin lỗi tôi có quá muộn không?

Anh ta nói lời xin lỗi với hơi thở có chút gấp gáp, anh ta ngồi vào ghế trống giữa Jaehyun và Doyoung sau đó nắm lấy tay anh nâng lên và khẽ chạm môi lên ngón tay đeo nhẫn của anh, như thể anh ta thực sự xin lỗi vì đến muộn và để Doyoung phải một mình trong 30 phút, nơi mà nó được coi là một cuộc hẹn hò nhóm.

Doyoung chỉ mỉm cười nhẹ nhàng trước cử chỉ ngọt ngào của người đó

- Không sao đâu, không phải chỉ em có một mình.

Anh ta dang tay ra sau ghế của Doyoung, tất cả đều giống như một cách bảo vệ đáng yêu.

Sau đó, cậu biết được anh chàng đến muộn tên là Seo Youngho, một Hàn kiều trở về từ Mỹ và đang là người yêu kiêm luôn cấp trên của Doyoung.

- Rất vui được gặp cậu, tôi tên là Seo Youngho mọi người vẫn hay gọi là Johnny, cậu có phải là Jung Jaehyun-ssi?

Thành thật mà nói, Jaehyun không biết nói gì với anh chàng Johnny này? Không thể nói rằng cậu và Doyoung đã từng là một đôi? Hay nói rằng họ vừa chia tay năm ngoái?

Thay vào đó cậu chỉ nói

- Rất vui được gặp anh, Johnny-ssi. Tôi là Jung Jaehyun.

- Yeah, tôi đã nghe rất nhiều về cậu, cuối cùng cũng được gặp.

Johnny mỉm cười và trả lời với câu nói đó, anh đưa ra một cái bắt tay với Jaehyun và cậu cũng vui vẻ chấp nhận, phớt lờ một cái nhíu mày xuất hiện trên khuôn mặt của Johnny như thể anh ta đang tìm thấy điều gì đó kỳ lạ về cậu trước khi anh chàng cao lớn chuyển sự chú ý trở lại người yêu đang ngồi bên cạnh là Doyoung.

Jaehyun xoay người nói chuyện với Sicheng và giả vờ không nhìn thấy chúng. Thật sự có chút nhói nơi ngực trái, chiếc ghế cậu đang ngồi trở nên không thoải mái khi cậu phải chứng kiến cảnh tượng bênh cạnh, cậu cố gắng hòa mình vào cuộc trò chuyện dang dở của Sicheng một cách tự nhiên nhất mặc dù nó thật sự không dễ dàng chút nào.

Nếu cậu bình tĩnh một chút, có lẽ cậu sẽ nhận thấy ánh mắt của Doyoung đã hướng về cậu vài lần, với ánh nhìn sắc bén và bí ẩn.

Cảm giác mà Doyoung đang có sau khi biết Jaehyun không thoải mái và lo lắng thế nào về sự tồn tại của anh một lần nữa.

Anh không cảm thấy thoải mái nhưng cũng không muốn giấu một tiếng cười thầm trong hơi thở.

"Tôi đã sai ở đâu? "

Anh nhớ lại cách cậu hầu như không nói gì, nhớ lại hình ảnh bản thân đã thế nào sau câu nói cuối cùng hôm đó, mọi thứ thực sự rất đau.

"Không có gì cả."

Cảm giác tuyệt vọng ngày trước quay lại với anh, Kim Doyoung vẫn còn nhớ tất cả.

Lần nữa đứng dậy trên đôi chân mình sau khi cả thế giới mang tên Jung Jaehyun sụp đổ ngay trước mắt. Một Kim Doyoung mới đã được sinh ra với tính cách mạnh mẽ và cứng rắn hơn.

Vì anh biết cách để giết chết Jung Jaehyun chầm chậm từ trong tâm trí của cậu.

Kim Doyoung thật sự đã như đóa hoa rực còn Jung Jaehyun đang dần trở nên tàn úa.

Họ đã kết thúc.

Ngay cả khi Jaehyun muốn quay lại thì cảm giác của anh đã chết vào lúc cậu ta quyết định chấm dứt nó.

Johnny say mê nhìn người yêu, nở một nụ cười sắc sảo như chúc mừng cho sự đĩnh đạc của Doyoung khi có bạn trai cũ ở đó. Anh kéo tay Doyoung lại gần, vùi mũi vào mái tóc mềm mượt của người yêu - thần kinh của anh tỉnh táo hơn với mùi hương quen thuộc.

- Cậu ấy có phải là bạn của em không?

Doyoung mỉm cười trước hành động đó, thoải mái để Johnny đưa anh vào vòng tay rộng mở của mình trong khi Johnny thả một nụ hôn lên má của mình.

- Vâng vâng, cậu ta là bạn trai cũ của em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro