手链 - Vòng đeo tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jaehyun rất thích đeo vòng tay, cậu đã đeo một chiếc vòng được 7 hoặc 8 năm và rất ngại thay nó.
Một năm vào ngày sinh nhật của cậu, một thành viên đã tặng cậu một chiếc vòng tay đắt tiền, nói với cậu rằng đừng đeo chiếc vòng cũ đó mọi lúc nữa. Jaehyun tự hào nói với các đồng đội của mình rằng đó là biểu tượng của tình yêu và sẽ đeo nó suốt đời.
Trong một chương trình phát sóng trực tiếp vào năm 2018, Jaehyun và Doyoung đã đeo vòng tay cặp đôi và bị người hâm mộ phát hiện, thực sự không có sự khác biệt.
Người quản lý cảnh báo họ nên kiềm chế bản thân, vì vậy Kim Doyoung hiếm khi đeo chiếc vòng đó sau này. Jaehyun cũng đã có một cuộc chiến với anh mình vì điều này, và cuối cùng Doyoung đã hứa với cậu rằng anh sẽ đeo nó theo cách riêng.
Thực ra, hai chiếc vòng này được Kim Doyoung mua vào cuối Giáng sinh năm 2016. Lúc đó, khi anh cùng mẹ đi mua sắm, anh đã nhìn thấy hai chiếc vòng này và mua chung, mẹ Kim vốn nghĩ rằng con trai mình muốn mua nó vì muốn đeo cùng với bà. Mẹ Kim rất tò mò, nhưng Kim Doyoung mơ hồ nói rằng sẽ tặng nó cho một người bạn rất quan trọng.
Trong 30 giây cuối cùng của năm 2016, Jung Jaehyun nhìn Kim Doyoung nói "Em đã hai mươi tuổi", và Kim Doyoung hiểu cậu muốn nói gì. Jung Jaehyun đã tặng anh một bông hồng, một nụ hôn má và một lời tỏ tình bằng cách chặn anh ở hậu trường tại Show Champion khi anh đã trưởng thành. Kim Doyoung lúc đó rất bối rối, lẽ ra anh phải từ chối Jaehyun, bởi vừa là con trai vừa là đồng đội sắp debut cùng nhau nên không thể yêu nhau. Nhưng nơi Jaehyun vừa hôn trên mặt anh lại nóng rực, như muốn nhắc nhở anh đừng đi ngược lại trái tim mình.
Cuối cùng, Kim Doyoung không thể nói lời từ chối Jaehyun, bỏ lại một câu rồi bỏ trốn “Hãy nói sau khi em đã trưởng thành”. Sau khi Jung Jaehyun nhận được lời hứa, cậu đã không ép buộc anh trai mình, phản ứng của Kim Doyoung đã giải thích mọi chuyện rồi, nếu anh ấy không thích thì tại sao anh ấy lại phải ngại ngùng như vậy?
Sau khi phát sóng trực tiếp đêm giao thừa, Kim Doyoung trở về ký túc xá, các bạn cùng phòng cũng vội vàng về nhà đoàn tụ với gia đình, vậy nên đêm nay anh là người duy nhất ở ký túc xá. Ngay khi anh chuẩn bị bật đèn, Jaehyun nắm lấy cổ tay anh và ấn anh vào tường, Jaehyunche miệng cảm thán.
“Anh, em là người lớn rồi.” Jaehyun thì thầm vào tai Doyoung, đầu cậu cọ cọ vào cổ Kim Doyoung như một chú chó nhỏ.
Jaehyun đã đổi giọng nói của mình, giọng nói nhỏ bé bây giờ đã trở thành một giọng nói trầm thấp của một người đàn ông, và Doyoung đang thở gấp.
"Em chưa có sinh nhật nên không được coi là người lớn." Kim Doyoung đẩy em trai của mình ra. Họ đã không thân thiết thế này trong một thời gian dài. Sau đó Kim Doyoung mới nhận ra rằng cậu đã thực sự cao hơn anh rồi.
“Anh trai thật bướng bỉnh.” Jung Jaehyun đơn giản bắt đầu ôm Kim Doyoung vào lòng, “Em là người lớn rồi, em phải nghe câu trả lời, anh đã nợ em hai năm.”
Kim Doyoung cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, anh muốn vươn tay để bật đèn, nhưng anh không thể di chuyển trong vòng tay của Jung Jaehyun. Anh cúi đầu, tựa vào vai Jaehyun.
“Jung Jaehyun.” Jin Dao-young lên tiếng sau một lúc, nhưng giọng anh hơi run.
Jaehyun đột nhiên hoảng sợ, sợ rằng mình sẽ đẩy anh trai mình quá ngộp và muốn lùi lại. Cậu do dự không muốn buông anh mình ra trước, nhưng Doyoung bất ngờ ôm chầm lấy cậu.
“Nếu chúng ta ở cùng nhau, chúng ta phải cẩn thận để không bị phát hiện.” Khi Kim Doyoung trả lời, giọng của anh ấy đã trở lại giọng điệu bình thường.
“Ừ.” Jaehyun ôm lại anh mình.
"Mọi chuyện sẽ kết thúc khi chúng ta bị phát hiện."
"Ừm."
"Sẽ bị mắng chết."
"Ừm."
"Và chúng ta không thể kết hôn ở đất nước của chúng ta."
"Ừm."
"Tại sao em chỉ nói ừm thôi vậy?"
"Bởi vì không có vấn đề gì trong số những điều đó."
"Vậy em cho là cái gì quan trọng?"
"Anh thích em hay không mới là điều quan trọng nhất."
"Anh thích, anh rất thích, anh thích ở bên cạnh Hyunni."
"Đó là lý do tại sao em  thích Doyoung hơn."
"Vậy thì hẹn hò đi."
Jung Jaehyun không thể tin vào tai mình, thế giới dường như yên lặng đến mức không một âm thanh nào ngoại trừ giọng nói của Kim Doyoung.
“Anh thật xấu, để em đợi nhwuxng hai năm.” Mũi của Jaehyun có chút chua xót, hờn dỗi nói.
"Anh có một món quà cho em. Anh đã mua nó cách đây vài ngày. Khi anh nhìn thấy nó, anh cảm thấy muốn mua nó và tặng cho em." Kim Doyoung từ sâu trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp nhỏ bên trong, là thứ mà anh ấy đã cất đi.
“Nhìn này, nó giống của anh, nhưng hơi khác một chút.” Doyoung xắn tay áo và đưa ra chiếc vòng anh đang đeo trên cổ tay, “Hai chúng tacũng vậy, mặc dù chúng tacách nhau một tuổi, chúng ta không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, nhưng rất giống nhau ở nhiều điểm, thậm chí sinh nhật cũng rất gần. Và em có thể biết đối phương muốn nói gì và làm gì chỉ bằng một cái nhìn. Điều tương tự cũng xảy ra đối với hai chiếc vòng tay này, rõ ràng là sản phẩm của các nhà thiết kế khác nhau, nhưng chúng giống nhau đến không ngờ và cuối cùng chúng lại xuất hiện trên cùng một mối quan hệ và đi bên nhau. ”
Kim Doyoung giúp Jaehyun đeo chiếc vòng vào tay, "Cổ tay của Jaehyun rất đẹp, nhìn rất đẹp."
"Em sẽ luôn đeo nó, và em sẽ không bao giờ tách rời khỏi anh đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro