Sữa bột - Tình yêu - Hoa hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

00
Lee Donghyuk phát hiện ra tâm trạng Kim Doyoung dạo này không tốt, không biết tại sao nhưng thằng bé đoán như vậy qua tiếng thái rau của ba lớn như thể sắp chẻ đôi tấm thớt. Không chỉ có vậy, Kim Doyoung còn thường xuyên thở dài trước những hóa đơn chi phí khác nhau. Khi Lee Donghyuk đi ngang qua ba lớn một lần, nó lặng lẽ liếc nhìn con số trên màn hình điện thoại di động, phát hiện con số không hề nhỏ.
Thằng bé bắt đầu tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với Kim Do Young.
Gần đây nó không gây ra rắc rối gì và đã làm rất tốt trong kỳ thi vừa rồi. Trên hết, tình yêu gà bông của nó cũng chưa bị phát hiện ra.
Ba nhỏ, Jung Jae-hyun, gần đây được thăng chức làm phó giám đốc. Lương dường như cũng tăng lên nhiều, ba nhỏ còn không thể ngừng mỉm cười khi về nhà vào ngày hôm đó, và còn tặng cho nó một cây đàn mới.
Nó và ba nhỏ vẫn ổn và ngoan ngoãn, vì vậy Lee Dong-hyuk bắt đầu tự hỏi liệu đó có phải chính là Kim Do-young. Nhưng nó cũng thấy công việc của ba lớn đang tiến triển tốt, anh vừa đạt giải trên cơ quan cách đây 2 ngày, và cũng có quan hệ rất tốt với ba nhỏ. Tuy rằng thỉnh thoảng ban đêm nó có nghe thấy tiếng ba lớn khóc, nhưng rõ ràng là không buồn. Về lý do tại sao, Lee Dong-hyuk không nghĩ rằng nó nên nói ra.
Về phần ông bà nội lớn, ông bà nội bé, Donghyuk cho rằng họ khỏe mạnh hơn mình. Lần về quê gần đây nhất, ông bà nội lớn kéo cháu đi đá bóng và suýt giết cháu trai với quả bóng.
Lee Dong Hyuk, người tự thấy rằng mọi việc đều ổn, thậm chí còn bắt đầu mắng Kim Do Young. Có nhà, có xe, cả nhà đều khỏe mạnh, sống đơn giản là vui rồi. Chưa kể đã có chồng đẹp trai đẹp trai, còn có bồ nhí đẹp trai hơn chồng thì còn gì bằng. Người đàn ông tham lam.

01
Lee Dong Hyuk không dám hỏi thẳng Kim Doyoung, mặc dù thằng bé cũng thường không lớn cũng không nhỏ, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ Kim Doyoung. Rốt cuộc là cái miệng nói nhiều như vậy, hắn khi còn bé thường xuyên bị anh nói đến khóc đi, còn có chút ám ảnh.
Vì vậy, Lee Dong Hyuk, một người rất nhát gan, đã đến gặp bạn trai của mình, Lee Minhyung, để hỏi về điều đó. Lee Minhyung nhai dưa hấu và nói: "Có lẽ ba nhỏ của em lừa dối? Ba lớn phát hiện ra nhưng không biết nói gì?"
Nghe đến đây, Lee Dong Hyuk không thể chịu được nữa, nó tát vào lưng Lee Minhyung và mắng, nói rằng cha anh mới lừa dối anh và cả gia đình anh mới là lừa dối.
Minhyung, người bị đánh, đau khổ nói: "Đừng tức giận, Donghyuk, anh chỉ nói bừa thôi ... Em không được mắng mỏ mọi người như vậy, và anh cũng vậy. Bố anh không lừa dối. Bố lớn yêu bố nhỏ rất nhiều, và anh cũng yêu hai bố rất nhiều. Những người đàn ông trong gia đình anh rất tình cảm, làm sao có thể lừa dối nếu anh muốn kết hôn với Dong Hyuk. "
Lee Dong Hyuk sững sờ một lúc, đang muốn nói gì đó thì miệng bỗng im bặt, mở miệng do dự hồi lâu, cuối cùng nó lấy điện thoại di động trong túi ra, mở album. để cho Minhyung xem một bức hình.
Đó là bức ảnh Jung Jaehyun đang quỳ trên thảm và Kim Doyoung đang mở to mắt đứng trên ghế sofa.

"Nhìn này, đây là ngày thứ hai trong năm cấp hai của em khi họ cãi nhau. Thực tế, chỉ là một vài lời nói lớn tiếng. Ba nhỏ mạnh hơn ba lớn, và ba lớn cảm thấy rằng mình sắp thua. nên đã đứng trên ghế sofa và chờ đợi. Khi ba đã đứng vững, quay lại và định cãi nhau với ba nhỏ chặp nữa thì thấy ba nhỏ đang quỳ ở đó. Ba nhỏ nói lớn với ba lớn, "Tôi Xin lỗi thầy Kim, tôi sai rồi, mặc dù bây giờ tôi không biết mình sai ở đâu, nhưng nếu phải có một người sai thì đó phải là tôi, không phải thầy Kim. Xin thầy thứ lỗi cho tôi, thầy Kim ạ! " Ba nhỏ đã nói rất to và mạnh mẽ đến nỗi ba lớn sợ đến nỗi mắt trợn trừng kinh ngạc.”Lee Donghyuk bắt đầu cười sau khi nói xong.
Nó  cười như thể lần đầu tiên được đến một công viên giải trí khi còn nhỏ, và đã rất hạnh phúc. Trong vô thức, nó vỗ tay lên đùi Lee Minhyung, cười đến mức sắp ngã vào trong vòng tay của Lee Minhyung. Minhyung không khỏi cảm thấy rất vui khi thấy em người yêu cười vui vẻ, vì vậy cậu cùng với Lee Donghyuk cười phá lên, cười một cách ngạo mạn và khoa trương. Cả phòng tràn ngập tiếng cười của họ, và tất cả sự phiền muộn do câu hỏi ban đầu của Lee Dong Hyuk gây ra đã được giải tỏa.
Cười đủ rồi, Lee Dong Hyuk nằm lên đùi bạn trai, xoa xoa cái bụng đang đau vì cười quá nhiều rồi yếu ớt nói: "Nhìn ba nhỏ, một người ủng hộ quyền lực tối cao của ba lớn, ba lớn nói là màu đen. Ba nhỏ không dám nói đó là màu trắng. Ba lớn hét lên rằng ba nhỏ không được ngồi trên ghế và phải ngồi thẳng, ba nhỏ không dám sai một li. Anh nói ba nhỏ em lừa dối? Vậy thì anh cũng như nói rằng địa vị của em trong trái tim của anh không quan trọng hơn dưa hấu.” Lee Dong Hyuk bĩu môi.
Minhyung như chột dạ sau khi nghe em người yêu dứt lời, ngay lập tức đặt quả dưa hấu xuống, ôm lấy khuôn mặt dính dính của Lee Dong Hyuk, thành khẩn nói: "Em không thể so sánh như vậy được!"
Lee Dong-hyuk hỏi tại sao.
Lee Minhyung nghiêm túc nói rằng không có sự so sánh nào cả.
"Ý anh là em không giỏi như một quả dưa hấu đúng không? Lee Min-hyung!" Lee Dong-hyuk có thể hiểu tại sao Lee Min-hyung lại vội vàng, nhưng nó chỉ muốn trêu chọc Lee Min-hyung một chút, giống như ba lớn thỉnh thoảng thích trêu chọc ba nhỏ giống vậy, nó  thấy điều đó rất vui.
"Không, dưa hấu và Lee Donghyuk đều quan trọng đối với anh. Nhưng nếu phải chọn, anh chắc chắn sẽ chọn Lee Donghyuk mà không do dự." Lee Minhyung nói. Donghyuk hỏi tại sao, cậu nhìn Donghyuk nghiêm túc và nói rằng cậu có thể ở bên Donghyuk mà không có dưa hấu, vẫn rất hạnh phúc, nhưng không có Donghyuk, dù có bao nhiêu dưa hấu, cậu cũng sẽ không thấy hạnh phúc.
Cuối cùng, Minhyung kết luận: "Dong Hyuk là nguồn hạnh phúc của anh, và dưa hấu có thể khiến tôi hạnh phúc hơn, nhưng nhất định chỉ là Lee Dong Hyuk."
Donghyuk có chút không quen với kiểu đụng chạm này, nhìn đôi mắt sáng ngời của người yêu mà cảm thấy tai mình bỏng rát, nắm tay Minhyung một cái, bắt đầu mắng mỏ. “Anh lấy hai tay đầy nước dưa hấu của anh sờ vào mặt em, cái đồ ngốc này, anh muốn chết sao?” Vừa nói, nó vừa làm động tác muốn đánh.
Minhyung bị mắng vội nói xin lỗi, vội vàng kéo góc áo giúp Dong Hyuk lau mặt, nhưng lại bị người bên kia dùng nụ cười đẩy ra, ôm mặt nói tại sao Minhyung của chúng ta lại ngốc như vậy. Minhyung còn chưa kịp nói chuyện, Donghyuk đã nói lại, " Minhyung, vừa rồi anh chà tay lên miệng em phải không? Chắc chắn sẽ có mùi dưa hấu trên miệng em."
Minhyung nghĩ rằng Donghyuk lại định mắng mình, vừa nói mình đã sai, vừa rút khăn giấy giúp em người yêu lau miệng cho nó thì không dám.
Lee Donghyuk lúc đầu cũng không muốn mắng, thở dài rồi lại bắt đầu mắng, "Lee Minhyung, trong miệng tôi có nước dưa hấu, có vị dưa hấu! Vị dưa hấu yêu thích của anh! Anh không nếm thử sao, đồ đầu gỗ này! "

Lee Minhyun khi này mới có phản ứng, hắn cúi người hôn nó, nước dưa hấu gần như khô dính, hắn cũng đưa tay xoa mặt. Nhưng hắn không ghét nó vì nó là do Lee Dong Hyuk đưa cho hắn.

02
Lee Donghyuk hiểu rõ rằng bạn trai của mình là một kẻ ngốc không đáng tin cậy, vì vậy nó đã đến gặp anh trai Huang Renjun để hỏi về việc này.
"Chú Doyoung đang buồn bực sao? Chú có giận chú Jaehyun không. Lúc đó cùng chú ấy cãi nhau, chú Doyoung cũng bỏ qua sau một tuần. Có lẽ hai người họ đang giận nhau?" Huang Renjun suy nghĩ hồi lâu mới phát hiện một lý do như vậy.
Donghyuk lắc đầu, "Cũng không phải như vậy. Thông thường, khi họ cãi nhau, ba nhỏ thường có tâm trạng tồi tệ hơn, và ba lớn đã không vui gần hai tuần nay rồi.”
"Thật sao?"
"Bởi vì ba nhỏ thường thừa nhận mình sai và giả vờ là học sinh của ba lớn trong vòng chưa đầy ba ngày." Sau khi nói xong, Lee Dong-hyuk nhớ lại và nói, "Không phải em luôn thích đi chơi với anh sao?" và bắt đầu thành lập ban nhạc khi em học năm thứ ba trung học cơ sở? Ba lớn cũng ủng hộ em khi học trung học, nhưng vào thời điểm đó, ba nhỏ đã phải chịu rất nhiều áp lực công việc và cảm thấy rằng nhìn em là có chút không hài lòng." Nó cười nói," Vì vậy chắc chắn là em không vui rồi, em thường khóc khi nói chuyện với ba lớn vào buổi tối và nói rằng em thích hát, em muốn hát, và em học cách hứa sẽ không nói những lời như thế. Với cả ba lớn cũng rất thích hát, nếu không thì tại sao ba lại theo học nhạc? Ba lớn đặc biệt thích làm trò trêu chọc em và nói về em, nhưng thật ra ba còn thương em hơn cả ba nhỏ”
Huang Renjun nói với một nụ cười hiển nhiên, “Chú Doyoung luôn rất tốt với em. Hồi đó anh rất ghen tị với em. Chú biết nấu ăn và nấu ăn rất ngon. Còn nhà anh á hả? Bố anh là một tay hủy diệt nhà bếp. Anh thậm chí còn giỏi hơn họ, và họ đều học từ anh cách nấu ăn."
"Là vì chú Doyoung quá hiểu rõ em."
Lee Dong-hyuk nói, “Ừm, ba lớn đã quá hiểu em, ba có thể nhìn thấu mỗi thứ khi thấy em không thoải mái như thế nào, sau đó sẽ đi nói với ba nhỏ về chuyện này. Nói ba nhỏ hãy để em tự do làm điều mình thích. Nhưng ba nhỏ vẫn cho rằng điều đó không ổn nên họ giận nhau. Tuần đó là thời điểm lạnh nhất trong năm, và ba lớn rất là sợ lạnh. Lạnh đến mức răng em đánh lập cập vào nhau luôn. Chính hai cái dãy Alps và đỉnh Everest như bóp chết em ở giữa ". Nó thở dài và lắc đầu khi kể lại," Ai mà biết cả hai đều không ai nhún nhường ai? Em cuối cùng hỏi ba lớn. Tại sao ba không làm hòa với ba nhỏ? Ba lớn nói là Ly hôn."
"Chú Doyoung thật độc ác? Chú Hyun không biết chuyện này chứ, nếu không chú ấy sẽ bị chết chìm trong hũ giấm cho coi." Huang Renjun bặm môi nhét miếng bánh gạo chiên xiên bằng que tre vào miệng và nói với một nụ cười.
Lee Dong-hyuk lấy que tre ra đút miếng bánh gạo vào miệng, kêu cay quá, cay quá, còn trách Huang Renjun sao không ăn kem mà ăn bánh gạo rán cay vào ngày nắng nóng thế này.
"Và sau đó thì sao? Anh đoán là em phải khóc." Huang Renjun nói với một nụ cười trêu chọc.
Lee Dong-hyuk bị đoán đúng như vậy, sờ sờ chóp mũi, lương tâm cắn rứt, tự tin nói: "anh đừng có đoán bừa nhá? Trong bán kính mười dặm không ai là không biết rằng Lee Dong-hyuk này là hũ mật ong Winnie the Pooh ngọt nào.Từ nhỏ đã rất thương cha lớn cha nhỏ, chịu oan ức như này mà được sao? Dĩ nhiên là em ôm ba lớn khóc và nói rằng em không thích hát nữa, nhưng ba lớn và ba nhỏ thì phải ở bên nhau, sống một cuộc sống tốt đẹp! Em đã hy sinh đam mê của mình"
"Chú Doyoung cuối cùng cũng xuôi?"
"Không hề. Ba lớn có khuôn mặt như thỏ nhỏ và tính tình ương ngạnh như con lai giữa lừa và bò. Ba chính là kẻ thù số 1 của ba nhỏ! Ba lớn nói rằng loại chồng này không cần có" Ba nói cha mẹ mà không ủng hộ con trai, liệu xứng đáng không? " Tất nhiên em cảm thấy rất tự hào và hạnh phúc. Nhưng em không muốn trở thành một người không có bố, hơn nữa em không muốn hai ba phải tan nát vì tình yêu dành cho em."
Huang Renjun vuốt tóc và nói, cậu cũng vỗ vai Donghyuk, "Không sao đâu, em đừng lo lắng, cũng không phải lỗi của em."
Kết quả là Donghyuk che miệng và mũi rên rỉ, "Anh à, em rất cảm động trước sự đồng cảm của anh, nhưng em thấy rằng em đúng là một tên ngốc, và em đã đánh giá thấp tình yêu của ba nhỏ. Em đã nói chuyện với ba nhỏ ngay sau khi tôi khóc đủ thứ với ba lơn. Em có thể không hát, nhưng con không muốn hai ba phải chia xa. Chà, ba nhỏ đã phát điên đến mức nói rằng sẽ không cúi đầu trừ khi chết. Thế là em lại khóc. Tuần đó em rất lo lắng và không biết phải làm gì. Cuối cùng khi em đã quyết định xem mình nên đi cùng ai sau khi họ ly hôn, bước vào nhà với sức nặng trĩu nặng trên vai, em nhìn thấy ba nhỏ đang ôm ba lớn và dỗ dành nói anh, em sai rồi, em không nên như vậy. Nghe thật ngu ngốc."
Huang Renjun không thể không bật cười khi nhìn biểu cảm phức tạp và chiếc mặt nạ đau đớn chết tiệt của nó, và cười đến mức Na Jaemin, người đang đeo tai nghe và bị lùa vào một góc để chơi game, cũng phải sợ hãi. Jaemin  tháo tai nghe ra, đến hỏi cậu đang cười cái gì thì Renjun ngã vào vòng tay Jaemin và nói không, không, buồn cười quá. Renjun cũng nắm tay Renjun và đặt nó trên dạ dày của mình và nói: "Xin vui lòng cho tớ biết  nếu cậu cảm thấy có tám cơ bụng. Nó thực sự rất buồn cười, ahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha”
Na Jaemin ôm cậu và xoa bụng cho đến khi cậu ngậm miệng cười, nói: "Em không có cơ bụng, bụng của Renjun mềm lắm. Sinh con cho Nana sau này là đúng rồi. . "
Huang Renjun cười vui vẻ đến mức không hiểu cậu ta nói gì, nhưng Donghyuk mắng Na Jaemin là đồ cầm thú, đưa tay ra đỡ lấy Renjun ra khỏi tay Jaemin rồi ôm chầm lấy anh, nói tránh xa Renjun của chúng tôi ra, anh là đồ nguy hiểm.
Huang Renjun không mắng ai, vỗ vỗ tay Donghyuk nói không sao, cậu ta không dám đâu, lại nói thêm, "Nếu cậu ta dám, cậu ấy còn không thích hợp ngồi xổm trong góc."
Na Jaemin, người không thể cứu được thể diện của mình, đã ôm lấy Renjun và ra lệnh cho đuổi Donghyuk ra khỏi nhà. Lee Donghyuk bất mãn nói, tại sao anh, Huang Renjun và em lại sinh ra trong cùng bệnh viện chứ? Na Jaemin nói một cách nghiêm túc, "Anh là bạn trai của em ấy và là người sẽ kết hôn với Renjun trong tương lai. Lý do đuổi em ra ngoài là anh muốn cùng bạn trai trải qua thế giới hai người và làm những việc nên làm, chẳng hạn như hôn nhau. "
Nghe cậu ta nói, Lee Donghyuk đột nhiên không nói nên lời, mặc kệ cặp đôi rác rưởi, đóng sầm cửa tức giận bỏ đi.
Huang Renjun lại bắt đầu cười khi Jaemin tức giận nhìn, khi đã chán cười, cậu hoàn toàn ngã vào vòng tay của Jaemin. Na Jaemin hỏi cậu có nghiêm túc không. "Đương nhiên là hôn rồi. Không phải nói muốn hôn em khi vội vàng đuổi Lee Donghyuk  về sao? Có muốn hôn em không?"
Khi Na Jaemin đến gần Renjun hơn, Lee Donghyuk, người đang đứng ở cửa gọi cho Lee Min-hyung, nói, " Lee Min-hyung, đặt dưa hấu xuống và đón em ở cửa nhà của Huang Renjun trong vòng năm phút nữa, nếu không anh nhìn thấy dưa hấu của ngày mai nữa."
Nó không quan tâm nhà của Huang Renjun gần với nhà của mình như thế nào. Nó là Lee Dong Hyuk, là quý tử của Kim Do Young, nó xứng đáng được cưng chiều và kiêu ngạo.

03
Lee Donghyuk không biết hỏi ai khác nên đã chạy đến hỏi Dong Sicheng, bạn thân của ba nhỏ.
Dong Sicheng ngáp trong khi chơi game trong vòng tay của Yuta Nakamoto và nói với Lee Donghyuk, "Con nói vậy, chú nghĩ anh Doyoung giống như khi anh ấy mang thai con."
Có một dấu chấm hỏi trong bộ não nhỏ bé tò mò của Lee Donghyuk, "Như thế nào ạ?"
"Khi đó anh Doyoung chuẩn bị trở thành giáo viên sau khi tốt nghiệp đại học. Jae-hyun vẫn còn đang học năm cuối. Anh Doyoung phát hiện mang thai con. Do-young đã rất căng thẳng và lo lắng. Anh xin nghỉ rồi bỏ về quê, trốn mấy tháng trời, Jae-hyun cũng là một đứa ngốc, xin nghỉ dài ngày cũng chạy về, ngày nào cũng kéo chú theo. Nó hét lên với anh Doyoung, “Em trân trọng đứa con này, hãy kết hôn với em”. Sau đó, bọn ta đến gặp ông bà của con "
"Vậy con là kết quả của một lần mang thai ngoài ý muốn?"
“Cũng không hẳn!” Nakamoto Yuta nói và bắt đầu xen vào, “Họ rất yêu thương con, và họ đã mong đợi cuộc hôn nhân của từ lâu! Nhưng Doyoung cứ nói rằng vẫn còn sớm, và họ cũng lo lắng. .. mang thai ngoài giá thú không có gì không tốt và đồng thời rất mọi người rất vui khi Doyoung và Jaehyun kết hôn?"
"Sau đó ba lớn đồng ý?"
Sau khi thắng trò chơi, Dong Sicheng khóa màn hình điện thoại di động và chép miệng. "Anh ấy không muốn kết hôn chút nào. Anh ấy cảm thấy mình vừa bước ra khỏi xã hội và vẫn chỉ là một đứa trẻ; anh ấy thậm chí không có con trong kế hoạch cùng với Jaehyun. Anh ấy cảm thấy rằng hai người họ có thể không chăm sóc tốt được cho con ở tất cả khi kết hôn."
Lee Donghyuk  hỏi lại lý do tại sao ba lớn lại đồng ý. Dong Sicheng nói không biết, anh ấy nói với nó rằng nên hỏi chú Ten.
Lee Donghyuk lập kế hoạch hỏi chú Ten, sau đó liền hỏi Dong Sicheng, "Làm sao mà hai bác cưới nhau?"
“… Sao con lại hỏi thế.” Dong Sicheng ho khan hai tiếng và má có chút đỏ.
“Không có chuyện gì, con chưa từng nghe anh Renjun nói nên rất tò mò. Chú Sicheng không thể nói cho con biết sao?” Donghyuk chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu.
Tuy rằng cậu bé này thường ngày rất cứng cáp, nhưng tính khí đáng yêu của cậu ta luôn không thể cưỡng lại, chưa kể Dong Sicheng rất thích trẻ con.
"Khi còn nhỏ, chú và anh Yuta đã rất thân nhau. Anh Yuta hơn chú hai tuổi, và anh ấy đã là nhân viên chính thức. Chú thì vẫn ngày đêm theo đuổi đống giấy tờ chết tiệt trên giảng đường. Khi chú còn là sinh viên năm thứ hai, Anh ấy đưa chú về nhà vào dịp Tết Nguyên đán và đốt pháo hoa cho chú, quả là rất tuyệt. Sau đó, anh ấy hỏi chú có muốn xem nó suốt đời không, và chú nói tất nhiên là muốn. Làm sao ai có thể từ chối được một thứ đẹp đẽ như vậy, phải không?"
"Như vậy có được coi là cầu hôn không? Chú Yuta, chú thật không lãng mạn." Lee Donghyuk cong môi khinh bỉ, trong mắt có chút khinh thường không nói nên lời.
"Không phải đâu! Ta rất là lãng mạn! Nghe Sicheng nói tiếp đi, thằng nhóc này!" Người đàn ông Osaka rất không hài lòng với việc ai đó đang chất vấn chuyện tình cảm của mình, và kéo ngón út của Dong Sicheng để anh ta nói tiếp.
Dong Sicheng vỗ nhẹ vào mu bàn tay để trấn an và nói rằng anh ấy bao nhiêu tuổi rồi còn cãi nhau với thằng nhóc làm gì, giọng anh nhẹ nhàng. Nakamoto Yuta khịt mũi và siết chặt bàn tay đang ôm Dong Sicheng để anh tiếp tục.
"Anh ấy thực sự rất lãng mạn. Anh ấy đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út của chú, lúc đó vẫn còn ấm. Anh ấy nói: 'Anh cũng muốn xem pháo hoa với Sicheng suốt đời. Nghiêm túc đấy, vì vậy anh và Sicheng sẽ kết hôn." Tất nhiên là chú đồng ý. Anh ấy đã làm mọi việc vội vàng. Chú chưa đủ tuổi khi nên chúng ta không thể đang kí kết hôn và anh ấy nói rằng không vội để bù đắp sau. Anh ấy đã sắp xếp một đám cưới trước. Sau đó chú có thai vào năm cuối, sớm hơn anh Doyoung. "
“Nói chính xác, anh Renjun cũng là sản phẩm của một lần mang thai ngoài ý muốn?” Lee Donghyuk không chút do dự suy nghĩ nói.
Yuta Nakamoto gật đầu và nói, "Renjun được sinh ra và chú nhỏ chưa đủ tuổi. Renjun mới nửa tuổi và chú ấy chỉ mới hai mươi hai. Sau đó, chúng ta nhận được chứng nhận kết hôn vào ngày hôm sau sinh nhật chú Sicheng. .” “Ngày kỷ niệm kết hôn là một ngày sau sinh nhật lần thứ mười bốn của con, vì vậy mọi người đã gộp ngày sinh nhật và hai ngày kỷ niệm lại với nhau?"
Sau khi nghe, Donghyuk nói, nó nghĩ đến những lời phàn nàn trước đây của Huang Renjun và không thể nhịn được cười. Dong Sicheng hỏi tại sao lại cười.
Nó nói: "Thảo nào anh Renjun từng phàn nàn rằng hai chú thực sự yêu thương anh ấy hay đó chỉ là một tai nạn. Ba lớn như thế này, ba nhỏ như thế kia. Anh ấy là một đứa nhỏ mồ côi mà hai cha không thương ”.
Dong Sicheng chưa kịp nói, Yuta Nakamoto đã trở nên bất mãn, "Ai nói ba nhỏ không yêu nó! Sicheng thích nó hơn ta. Sau khi sinh ra, Sicheng mỗi ngày đều ôm ấp nó, mặc kệ ta!"
Donghyuk nhún vai và nói đùa, "Chà, có vẻ như anh Renjun và người cha yêu thương anh rất nhiều cùng một người không yêu."
Yuta Nakamoto nhanh chóng thanh minh, "Không! Sicheng rất yêu thương nó, đương nhiên ta cũng thương yêu Renjun!"


04
Lee Donghyuk lại đến gặp chú Ten, lần này nó không hỏi về lý do tình trạng của ba lớn nữa mà nó cảm thấy rằng mình nên bắt đầu từ việc không biết gì cả.
Nó hỏi Ten vào thẳng vấn đề, "Tại sao ba lớn đã đồng ý kết hôn với ba nhỏ của con?"
Ten đang uống nước trái cây và giật mình đến mức gần như nghẹn chết, Qian Kun nhìn theo sau lưng với một nụ cười khinh bỉ và nói: "Donghyuk đúng là kẻ thù của em mà, khi Doyoung mang thai nó, em đã từng nghĩ nó đã gây khó chịu khi cho Doyoung, và bây giờ nó đã làm cho em nghẹt thở khi uống nước trái cây. Thiệt là đúng mà."
“Sao con lại hỏi cái này?” Ten vừa ho vừa hỏi Donghyuk.
Nó thành thật nói: “Chú Sicheng không biết, kêu con đến hỏi bác.” Nó bán đứng Dong Sicheng không chút do dự.
Ten luôn coi mình như là mẹ của Dong Sicheng, và khi nghe thấy Donghyuk chuyển lời rằng Dong Sicheng đề nghị, anh ta không phải mắng nó ngay lập tức.
"Lúc đó, ta vừa đi hưởng tuần trăng mật với Qian Kun về, Kim Doyoung nói với ta rằng nó đang mang thai. Lúc đó ta thật ngốc nghếch. Ta  không ngờ nó có con sớm như vậy, nó thực sự trông chẳng giống Doyoung chút nào. Khi ta nghe nó nói là do không áp dụng các biện pháp an toàn, ta suýt chút nữa đã bùng cháy và muốn đánh Jung Jae-hyun một trận. Ta đùa thôi, đó là Kim Doyoung. Kim Doyoung của ta đã trở thành một người cha từ lúc nào không hay trước khi kết hôn. Nhưng nó nắm lấy tay ta và nói 'Ten, cậu biết không, mình không thực sự muốn đứa trẻ này, mình chỉ muốn bỏ nó đi khi nó xuất hiện. Nhưng mình nghĩ lại và cảm thấy rằng kể từ khi nó đến, có nghĩa là đứa trẻ này cũng nên sống sót."
Lee Dong Hyuk hỏi rằng liệu ba lớn có đặc biệt phản đối cuộc hôn nhân không. Ten nói có, và nó hỏi anh ấy tại sao.
Lúc này, Qian Kun cho biết, "Doyoung có rất nhiều điều phải lo lắng. Anh ấy sợ rằng anh ấy sẽ không thể chắm sóc tốt cho con, và anh ấy cũng sợ rằng anh ấy sẽ rất bận rộn khi anh ấy ra ngoài làm việc sau đó. Vừa tốt nghiệp. Bản thân anh ấy vừa đi làm vừa cảm thấy không thể nuôi được con. Nghiêm túc cảm thấy hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu. "
"Vậy thì tại sao ba lại đồng ý?"
Ten cau mày và nói làm sao ta biết được điều này. "Một hôm nó đến hỏi chú Kun tại sao lại lấy ta, nó hỏi không phải chú Kun lừa ta có thai chứ. Nó hơi nóng nảy hỏi có phải vì Qian Kun cưới ta mà ta mới có thai không." Ta nói làm sao người ta có thể cưới nếu không yêu ta. "Khi đó, Jae-hyun xuất hiện và nó nói với thằng bé rằng nó đồng ý, sau đó hai người họ đã đi đáng kí kết hôn."
“Tại sao ba lại thản nhiên như vậy chứ?” Dong Hyuk bĩu môi bày tỏ sự không hài lòng với sự thản nhiên của cha mình.
Ten mỉm cười xoa tóc nó và nói: "Bởi vì đó là Kim Doyoung."

05
Lee Dong Hyuk không hỏi Seo Young Ho về hai ba vì Lee Min Hyung đã nói với nó. Min Hyung nói rằng ba cậu đã từng kể rằng khi Kim Doyoung đến gặp Jaehyun vào ngày hôm đó, Jaehyun đang chơi với Min Hyung, và Kim Doyoung đã nói với anh ấy rằng hãy kết hôn đi, rồi cả hai nói về việc đang kí kết hôn. Doyoung nghĩ bụng to mặc đồ cưới không đẹp, mùa đông lại lạnh quá, không muốn tổ chức lễ cưới vào ngày đó.
Sau khi nghe Lee Min Hyung nói, Donghyuk đã bày tỏ ý kiến của mình, "Gia đình anh Huang Renjun kết hôn trước sau đó mới đăng kí, nhà em đăng kí trước rồi mới kết hôn. Em và Huang Renjun thực sự là đôi tri kỷ, là một em khác trên thế giới". "
Nghe hắn nói cái gì, Lee Min Hyung có chút tao nhã, nhưng là không nói gì, cúi đầu không nói.
Lee Dong Hyuk nhận thấy rằng bạn trai của mình đang có tâm trạng, vì vậy nó đã đưa tay ra và vỗ nhẹ vào cái đầu to tròn và hỏi điều gì đã xảy ra với Min Hyung của chúng ta.
Lee Min Hyung cũng không thể nói dối, không thể giấu giếm mọi chuyện.
Donghyuk hơi sững sờ trước sự thẳng thắn của anh ta, nhưng anh ta không thể nhịn được cười sau khi nhận ra điều đó, nó đưa tay ôm lấy khuôn mặt của Min Hyung và xoa hai lần. Nó cười và nói: "Minhyung của chúng ta đáng yêu quá nhỉ? Anh ghen à?"
Nó hôn lên trán Lee Minhyung và nói, "Em và Huang Renjun là anh em rất tốt, giống như ba lớn và chú Ten. Nhưng cuối cùng không phải ba nhỏ là người đã kết hôn với ba lớn sao? Em yêu Renjun là chuyện tất nhiên rồi." , Em không thể tìm được một người nào khác hiểu em như anh ấy trong đời. Nhưng chắc chắn em yêu Lee Min-hyung hơn cả. Em không thể gặp một người nào khác yêu em nhiều như vậy trong đời. Sẽ không đâu Như thế này. Yêu người khác." Donghyuk áp vào trán Lee Minhyung và nghiêm túc nói," Em yêu Minhyung, Minhyung là duy nhất. Đừng so sánh mình với người khác. "
Tim Lee Min-hyung đập rất nhanh. Bất ngờ, cậu đưa tay ra nắm lấy tay Donghyuk và nói: "Donghyuk kết hôn với anh đi."
Donghyuk suy nghĩ một lúc rồi nói, hãy để em suy nghĩ.

06

Sau vài ngày suy nghĩ, Donghyuk hỏi Kim Doyoung, "Gần đây ba lớn có chuyện gì vậy? Hình như tâm trạng ba không được tốt."
Kim Doyoung, người vẫn đang chuyển kênh, dừng lại một lúc, sau đó mỉm cười và nói rằng con nhận ra sao. Anh ấy nói: "Ba có chuyện rất quan trọng muốn nói với con, con không được nói với ba nhỏ".
Lee Donghyuk nói rằng cũng có một điều rất quan trọng muốn nói với ba lớn. Vì vậy, Kim Doyoung đề nghị hai cha con nói cùng nhau.
"Ba đã có thai."
"Con muốn kết hôn với Lee Min Hyung."
Nói xong, cả hai đều mở to mắt và đồng thanh hỏi: "Ba/con nói gì vậy ??!"
Lee Dong Hyuk nói, "Ba nhỏ thật tuyệt vời? Con đang là học sinh năm hai trung học và ba vẫn đang mang thai ??? Không, ba, ba đừng đùa con!"
"Con muốn cưới Minhyung là có ý gì ??? Lee Donghyuk, con không hề nói với ba rằng con đang yêu? Lại còn tư mật sắp đặt cuộc sống của mình sau lưng ba? Con muốn chết sao!" Kim Doyoung cũng sửng sốt.
Cuối cùng thì hai người cũng nhìn nhau, Kim Doyoung có chút tức trong bụng nên cả hai đều không thể kìm nén những lời lẽ bẩn thỉu.
“Vậy là mấy ngày nay ba đang cau có vì mang thai em sao?” Lee Dong Hyuk hỏi trước.
"Ừ. Nghĩ đến lúc trước nuôi nấng con, ba đã rất mệt mỏi và đau lưng." Kim Doyoung vừa nói vừa xoa xoa cái bụng chưa lớn của mình, anh nói, "Ba chỉ mong chuyện này là không.. Khi mang thai con, ba còn trẻ, còn bây giờ ba đã gần bốn mươi tuổi và không thể chịu đựng được sự ốm nghén. "
“Vậy tại sao ba không nói với ba nhỏ?” Dong-hyuk hỏi anh một lần nữa.
"Em ấy bận rộn đủ rồi, ba sợ ba nhỏ lo lắng. Khi ba mang thai con, em ấy rất sợ khi ba đi xuống cầu thang. Nếu ba nhỏ biết được, em ấy nhất định mua xe lăn cho ba?"
Lee Dong Hyuk đã suy nghĩ và cảm thấy rằng ba lớn nói không sai.
Nó sẽ không bao giờ quên trong đời mình rằng khi ba lớn chơi đùa với mình trong tuyết khi lúc năm tuổi, nó đã vô tình bị ngã. Ba lớn chỉ bị rách một mảnh da. Những ngày đó, ba nhỏ giống như chăm sóc tổ tiên của mình, và Lee Dong-hyuk cảm thấy rằng ba nhỏ chăm sóc mình còn không tỉ mỉ như vậy.
"Tiểu tử thối, ba đã nói tâm sự của mình, bây giờ cậu có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra với Minheng."
Lee Dong Hyuk cười đến hai lần, cảm thấy không thoát được, liền nói.
"Hai đứa yêu nhau bao lâu rồi?"
“… Từ mồng một tết đến nay chừng bốn năm năm?” Lee Dong Hyuk đếm bằng đầu ngón tay.
Kim Doyoung không khống chế bản thân mà chửi thề, vò đầu bứt tai Dong Hyuk " Lee Dong Hyuk con thật sự là giỏi đó, năm thứ hai ba nhỏ con theo đuổi ba, ba chỉ hứa với hắn vào năm thứ ba trung học cơ sở, con thì tốt quá rồi. A, tốt nghiệp tiểu học không lâu đã bắt đầu nói chuyện yêu đương."
Lee Dong Hyuk tránh đi ánh mắt của ba lớn, thì thào nói: "Vậy thì con vẫn không bằng chú Sicheng ... chú đã nói về chuyện đó từ hồi tiểu học rồi."
" Làm sao con còn biết chuyện này?" Tai của Kim Doyoung rất tốt, anh có thể nghe thấy rõ lời nói của Dong Hyuk, đôi mắt anh mở to như thể nhìn thấy Jung Jaehyun đang quỳ.
"Dạo này có phải ba đang ủ rũ không ... Con lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với ba, con đã hỏi Minhyung và anh Renjun nhưng không nghĩ ra nên em lại đến gặp chú Sicheng. Chú ấy nói với con rằng ba như đang giống lúc mang thai con. Vâng, và sau đó nói chuyện với con về việc ba kết hôn với ba nhỏ như thế nào. Con hỏi làm thế nào chú ấy và chú Yuta lại đến với nhau, chú ấy đã nói với con. "
Kim Doyoung sửng sốt trước những gì nó nói, sau khi phản ứng lại, anh cười hỏi: "Con vẫn lo lắng cho ba sao?"
“Ba là ai chứ, ba là ba của con, con không lo lắng sao được.” Lee Donghyuk nói ra câu này có chút ngượng ngùng, nó nhíu mũi tỏ vẻ khó chịu, khiến Doyoung càng cười càng vui.
Kim Doyoung nói, con nghĩ sao, con có muốn có em nhỏ không?
Lee Donghyuk suy nghĩ một hồi rồi nói: "Con cũng đã tìm chú Ten, chú ấy nói với con rằng trước đây ba đã nghĩ đến việc bỏ con, nhưng cuối cùng thì vẫn giữ con lại. Vì vậy, con nghĩ đứa trẻ này cũng nên ở lại." nó hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: "Con hứa sau này sẽ chăm chỉ học tập và làm gương cho em ấy. Con sẽ không bao giờ gây phiền phức cho ba, để ba yên tâm nuôi em. Con có thể yêu thương em ấy với một triệu trái tim. Con sẽ là một người anh tốt. "
Vẻ mặt nghiêm túc của nó khiến Kim Doyoung dịu đi một chút, Kim Doyoung vỗ đùi mỉm cười, Lee Donghyuk tiến đến nằm trên đùi anh như một đứa trẻ.
Kim Doyoung chạm vào mái tóc bồng bềnh và mềm mại của nó, "Lần cuối cùng con nằm trong lòng ba là từ hồi tiểu học nhỉ? Donghyuk của chúng ta đã thực sự trưởng thành rất nhiều, cao gần bằng ba rồi. Không chỉ tầm vóc mà còn phát triển hơn rất nhiều đều đã trưởng thành."
Anh đặt tay lên vai Lee Donghyuk nói: "Trước đây, khi còn bé con thực sự rất yếu, ba lo lắng con sẽ không chịu được sốt mấy lần, dù sao thì con cũng bé xíu xiu." Chỉ hơn cẳng tay của ba lúc đó, chỉ là một khối gầy guộc thôi. Nhưng may mắn là Donghyuk của chúng ta giờ đang lớn lên khỏe mạnh. "
Donghyuk có chút muốn khóc, nhưng nghiêm giọng nói: "Vậy thì bây giờ ba nên thả lỏng mà chăm sóc đứa nhỏ, đừng để em giống như con khi còn nhỏ. Đứa bé trong gia đình chúng ta. Từ nhỏ đã phải khỏe mạnh rồi. "Xấu hổ, Lee cố ý nói:" Chắc là lúc mang thai con phải chạy về quê để trốn bố nhỏ. Con sẽ không khỏe mạnh nếu không có tình yêu thương và sự nuôi dưỡng của chính con! "
Kim Doyoung biết nó nói đùa nên cũng không mắng, anh sờ tóc và nói rằng Donghyuk cũng là bảo bối của gia đình chúng ta. Sau đó anh hỏi Donghyuk: "Hôm nay con gan to nhể, dám gọi tên ba nhỏ Jung Jae-hyun nữa? Gọi là ba nhỏ."
Donghyuk đứng dậy và nói với Doyoung một cách rất nghiêm túc, "Chuyện lớn hay nhỏ con không phải lo, và con không thể để em bé giống như con. Vì vậy, bước đầu tiên để trở thành một người anh tốt là không được gọi cả hai ba bằng tên."
Kim Doyoung nhướng mày và nói rằng công việc của con thật vất vả. Sau đó, anh ấy hỏi Lee Dong Hyuk một lần nữa, "Con nghiêm túc khi nói rằng muốn kết hôn với Min Hyung?"
Lee Dong Hyuk gật đầu và nói đồng ý.
Vì vậy, Kim Doyoung nói: "Vậy hôm nay gọi Minhyung qua ăn tối. Chuyện này phải bàn bạc nghiêm túc, để không mang thai trước khi cưới như hai ba."
"Nhà của Minhyung nữa?"
"Ừ, chuyện của Seo Young Ho ở Mỹ lúc đó vẫn chưa xong. Anh Taeil đã đợi anh ấy với Minheng trong vòng tay mấy tháng rồi. Sau nửa năm mang thai, anh ấy mới quay lại nói chuyện với Anh Taeil."
"Chết tiệt, thảo nào các ba có thể chơi cùng nhau. Cho dù chưa lập gia đình và mang thai, các ba cũng ở trong một nhóm." Lee Dong Hyuk không nhịn được nói đổng.
Kim Doyoung lườm nó, “Đừng có chửi thề nữa, em con sẽ nghe hết đấy.” Sau đó anh lại vỗ vào đầu Lee Donghyuk, “Nhớ gọi Minhyung qua ăn tối nhé, tiểu tử thối.”
Lee Donghyuk xoa đầu và nói đã biết.

07
Lee Dong Hyuk mỉm cười khi nhìn Kim DoYoung vào bếp nấu ăn, và khi nghe thấy tiếng thái rau không còn vang lên như tiếng chiến tranh, nó đã gọi điện cho Jung Jae Hyun
"Này, Zheng ... à không, ba nhỏ. Ba lớn con đang mang thai, con lại thêm một tiểu tổ tông, mấy hôm nay ba về sao không mua sữa bột cho em bé chứ?"
"A ha, sao co dám đùa chứ, con mà dám cùng ba lớn giễu cợt ba sao? Ba đừng đánh chết con. Ba hãy thường về sớm đừng tăng ca nhiều, nếu không ba lướn sẽ buồn lắm."
"Thật là, ta gọi ba là ba nhỏ không phải là đúng hay sao?."
Sau khi cúp điện thoại, Dong Hyuk gửi một tin nhắn khác cho Minhyung: Buổi tối hãy đến nhà em ăn tối và có một cuộc gặp mặt với bố chồng tương lai.
Li Minheng trả lời gần như trong vài giây: Cái này, cái này, cái này, em nghiêm tức hả????
Lee Dong Hyuk bật cười, Lee Min Hyung sao mà ngốc thế, đáng yêu.
- Em lừa anh làm gì chứ? Đến đi sẽ biết.
- Vậy anh nên mang theo những gì? Một món quà hay một cái gì đó hoặc một chiếc nhẫn để cầu hôn em?
- Không cần đâu.
Kết quả là ngay khi Lee Dong Hyuk vừa mở cửa ra, nó không thể nhịn được cười khi nhìn thấy Jung Jae Hyun, người đang cầm một bông hoa hồng bằng sữa bột, và Lee Min Hyung, người đnag hơi lo lắng phía sau, đang cầm một quả dưa hấu.
Sữa bột dành cho đứa bé chưa chào đời, tình yêu thuộc về gia đình, và những bông hồng của ba lớn Kim Doyoung.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro