Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình minh thì cũng đã ngắm xong rồi, nhưng hai người không có về khách sạn. Doyoung nói là muốn đi chơi chứ không muốn ở lì trong khách sạn cả ngày. Nhưng lí do thực sự thì Doyoung không nói nhưng Jaehyun cũng tự biết rồi. Rõ ràng là anh còn ngại ngùng chuyện giường chiếu mà. Cơ mà hắn không vội, đi mệt rồi cũng phải về khách sạn, về đấy rồi hắn nhất định ăn sạch anh.

Doyoung nói muốn đi chơi cũng chỉ là kế hoãn binh, anh chưa chuẩn bị tinh thần, dù sao cũng là lần đầu... Nhưng với cái bản tính ham chơi của độ tuổi 20- độ tuổi vô cùng gần với tuổi 17, Doyoung chính thức coi việc vui chơi là quan trọng nhất. Cư dân ở nơi đây vô cùng thân thiện, hỏi 1 chút liền có cả đống gợi ý về những nơi ăn chơi tuyệt vời nhất.

Jaehyun dần dần biến thành người hầu đi theo hầu hạ vị chủ nhân ham vui của hắn. Hết làm cây ATM trả tiền rồi đến làm người xách đồ. Doyoung sau cuộc nói chuyện ở bãi biển kia, anh ngộ ra được một việc quan trọng, Jaehyun hiện tại sẽ không bao giờ làm trái ý anh. Ác ý nho nhỏ vô thức nổi lên trong lòng Doyoung, anh muốn xem thử bộ dáng thê nô của hắn. Và tất nhiên, kết quả vượt sức tưởng tượng.

Đi ngang qua một quán ăn nhỏ, có cô gái có vẻ là nhân viên ở đó, rất nhiệt tình tới bắt chuyện, nhìn Jaehyun nói.

"Xin chào, hai người nhìn qua là biết là một cặp tình nhân vô cùng đẹp đôi, quán ăn chúng tôi hôm nay có khuyến mãi giảm giá 30% cho các cặp đôi đồng tính, anh trai có muốn mang bạn trai vào ăn không?"

*Dòng chữ in nghiêng mặc định là tiếng anh mn nhé.

"Chúng tôi là vợ chồng."- Jaehyun mỉm cười nói. Nghe được lời chào hàng kia, tâm tình vô cùng vui vẻ, người ngoài nhìn còn thấy bọn họ đẹp đôi.

"Xin lỗi, tôi không nhìn thấy nhẫn cưới, xin lỗi hai người nhiều, không sao, cặp đôi đã kết hôn cũng tính vào được khuyến mãi."- nữ nhân kia có chút cuống quýt, lại thấy Jaehyun không có gì là để bụng việc kia mới thở phào nhẹ nhõm.

Jaehyun nghe tới lại cảm thấy một cỗ đau lòng khó nói, nhẫn cưới cũng đã đặt thiết kế xong cả rồi, chỉ chờ một ngày Doyoung nhớ lại mọi truyện mà thôi. Hắn gật đầu với nữ nhân kia, kéo tay Doyoung còn đúng ngơ ngác vào quán ăn.

Đừng hỏi vì sao Doyoung lại ngơ ngác, nói ra có chút mất mặt, Tiếng Anh của anh có chút...khụ, kém nha, chính là vì trong giờ Tiếng Anh nằm ngủ đó. Hai người bọn họ nói gì anh cũng chỉ hiểu được có mấy chữ. Thôi kệ đi, dù sao Jaehyun ở Mỹ 4 năm, mấy truyện giao tiếp này để em ấy lo là được rồi.

Jaehyun biết rõ là anh không hiểu, cũng chỉ sơ lược lại việc quán ăn có khuyến mãi, không nhắc đến mấy truyện khác. Mà Doyoung cũng không quan tâm lắm, đi chơi cả sáng khiến bụng anh réo liên hồi nên thấy đồ ăn liền ăn ngay. Jaehyun nhìn anh ăn ngon lành, bụng cũng tự nhiên thấy nó luôn, cứ nhìn anh thôi. Doyoung đang tập trung ăn uống, nhưng bị nhìn chằm chằm không thoải mái tý nào.

"Em ăn đồ của em đi, đừng có nhìn anh mãi như thế."- không nhịn nổi nữa, Doyoung trừng Jaehyun một cái.

"Em no rồi, anh cứ ăn đi, đừng quan tâm em."- no? Hắn còn chưa chạm đũa mà đã no rồi, đùa anh chắc. Anh muốn thử không quan tâm đến hắn, nhưng không được, ánh mắt hắn cứ như muốn ăn tươi nuốt sống anh bất cứ lúc nào ý.

Jaehyun nhìn chán rồi, lại cảm thấy được anh không thoải mái, cũng không nhìn nữa, bắt đầu tập trung vào đĩa ăn của bản thân. Ánh mắt của Jaehyun không còn, Doyoung cũng thoải mái hơn hẳn, tốc độ ăn cũng nhanh hơn, rất nhanh đã xử lý xong phần ăn của mình.

Phía đối diện, Jaehyun bắt đầu ăn sau, nhưng tốc độ tuyệt đối không kém, lượng thức ăn cũng ít hơn. 10' sau, hai người đã chuẩn bị rời khỏi quán ăn.

Đứng ở quầy tính tiền là cô gái ban nãy mời họ vào quán, hình như là vừa mới thay ca. Cô gái mỉm cười với hai người, sau khi thanh toán xong còn đưa cho hai người họ một túi quà tặng gọi là quà khuyến mãi gì đò. Cô gái còn cố ý nói thầm vào tai Jaehyun vài việc làm khóe miệng hắn hơi nhếch lên.

Doyoung không nghe thấy bọn họ nói gì, cầm lấy túi quà kia, chờ Jaehyun nói chuyện xong rồi cùng đi khỏi nhà hàng. Vừa đi, Doyoung vừa lấy món quá trong túi ra, là một lọ sáp thơm với hàng hướng dẫn sử dụng bằng Tiếng Anh khó hiểu. Còn có chữ "aphrodisiac" được in đậm mà trông lạ hoắc, hỏi Jaehyun hắn cũng không biết nên anh cũng chỉ đành bỏ lại vào túi.

-

Chiều Jaehyun theo lời hứa mang Doyoung đi thử mấy trò chơi trên biển. Hắn không tình nguyện lắm, nhìn nguy hiểm chết đi được, nhưng thấy anh trông chơ như thế hắn lại chẳng thể chối từ. Tất nhiên là toàn bộ quá trình chơi của anh đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, nhân viên bảo hộ còn bị hắn nhìn tới luống cuống hết cả lên. Và tất nhiên mọi công tác an toàn đều thực hiện vô cùng kĩ càng.

Doyoung vui lắm, thực sự rất vui, chơi một mạch mà hết cả buổi chiều. Nếu không phải vì đã quá muốn cùng với bụng đã réo lên vì đói thì Doyoung sẽ chẳng chịu về mất. Bởi vì quá đói nên hai người bọn họ quyết định tìm một quán ăn nào đó ngay tại trên bãi biển. Lúc này hai người chỉ tráng qua người rồi thay bộ đồ sạch mới mua. Ăn uống no nê mới về khách sạn tắm rửa.

Đã về tới phòng khách sạn, ở nơi riêng tư, tất nhiên không có chuyện Jaehyun buông tha cho con thỏ nhà hắn. Doyoung đi vào phòng tắm, điều chỉnh độ nóng của nước rồi xả vào bồn. Khi nước ngập bồn, anh cởi quần áo ra, lại không phát hiện ra có người lén vào trong. Chính xác là Jaehyun đang lén vào xem con thỏ nhà hắn tắm, có cơ hội thì tắm chung luôn. Hắn đi rất chậm rãi, từ từ tiến tới gần bồn tắm nơi anh đang ngâm mình mà hưởng thụ. Lớp bọt đáng ghét che đi cơ thể anh nhưng phần vai lộ ra cũng đủ khiến hắn xao xuyến không thôi.

Doyoung cho đến tận khi bàn tay ấm nóng của Jaehyun chạm vào vai anh, anh mới phát hiện ra Jaehyun đã tiến vào từ lúc nào. Giật mình kêu lớn một tiếng, suýt nữa anh đã bật dậy trước mặt Jaehyun rồi.

"JUNG JAEHYUN EM ĐI RA NGOÀI!"- lấy hai tay che trước ngực, Doyoung gào vào mặt Jaehyun, mặt đỏ bừng lên chẳng biết vì giận hay vì ngượng. Trong mặt Jaehyun, anh như con gái nhà lành sắp bị cưỡng hiếp đến nơi rồi ý.

"Em chỉ muốn mang khăn tắm vào cho anh thôi mà."- Jaehyun cầm cái khăn tắm màu trắng, mặt đầy ủy khuất. Mà Doyoung đẹp chứ không có ngu, muốn mang khăn tắm thì chỉ cần treo ở móc chỗ cửa là được rồi, cần gì phải chui vô tận đây, còn tranh thủ sờ anh một cái.

Jaehyun bị trừng, cười lớn một tiếng rồi chuyền ra khỏi nhà tắm trước khi Doyoung cầm cục xà phòng bên cạnh quăng thẳng vào mặt hắn. Con thỏ nhà hắn từ lúc nào nóng tính thế nhỉ, mới sờ có một cái thôi mà. Lắc đầu, hắn đi tới chỗ bàn đang để túi quá được tặng trưa nay, lấy ra lo sáp thơm trong đấy. Hắn nhớ tới lời dặn dò của cô gái ở quán ăn buổi trưa, lại đánh mắt sang cánh cửa phòng tắm. Mở ra lọ sắp rồi đặt ngay trên bàn ở đầu giường, hắn đi tới va li, lấy ra những đồ hắn cố tình chuẩn bị cất vào trong ngăn tủ. Hắn hiểu ra công dụng của lọ sáp thơm kia, đương nhiên cũng biết rõ "aphrodisiac" nghĩa ra gì. Tất nhiên, ý nghĩa của từ này không thích hợp để nói cho anh biết, phải để anh tự trải nghiệm rồi.

~

Chương mới tới quá muộn, xin lỗi mọi người nhiều thiệt nhiều.
Mình vào học rồi, lịch học+ học thêm kín mít để bù lại khoảng thời gian đã mất bởi dịch. Mình chỉ có thể tranh thủ lúc nào rảnh thì viết, mỗi ngày một tý, cuối cùng lê lết cũng xong một chương cho mọi người.
Lịch ra chap mới sau này không cố định, sớm thì 4 ngày sau, muộn thì 7 ngày sau, lúc nào rảnh thì mình tranh thủ viết liền.
Đáng lẽ định viết H chương này đó cơ mà tự dưng muốn hướng tới hình tượng truyện trong sáng...khụ, đùa thôi, tại chậm lịch quá rồi, đợi chương sau mọi người nhé.
"aphrodisiac" mọi người tự đoán nghĩa đi nhé, mk nghĩ không lên mạng tra mọi người cũng đoán được mà nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro