CHƯƠNG 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 22: 

Kim Đạo Anh làm việc được khoảng một tháng thì xin Trịnh Tại Hiền tuyển thêm người vào, đó là bạn bè của cậu. Trịnh Tại Hiền tuy muốn tuyển dụng, nhưng công ty của hắn đủ người rồi, vậy nên chuyển họ về công ty mẹ thử việc.

Trong thời gian đi làm này, Kim Đạo Anh cực kỳ hồi hộp sợ hãi vì chiếc nhẫn. Chỉ cần là một người hiểu biết nhìn sơ qua, cũng dư sức đoán được đây là nhẫn cưới. Tuy thiết kế đặc biệt, nhưng nhìn thế nào cũng nhận ra là nhẫn cưới không sai. Cậu cứ thấp thỏm tháo ra rồi đeo vào, cả ngày chỉ có mỗi chuyện chiếc nhẫn mà hồi hộp không ít lần.

Bởi vậy nên cậu cũng có sai sót, nhất là trong buổi tan tầm hôm nay, bị Trịnh Tại Hiền hỏi:

"Nhẫn đâu?"

"À...đây." Kim Đạo Anh giật mình, vội lôi nhẫn trong túi quần ra đeo. "Ban nãy vào nhà vệ sinh tháo ra để rửa tay, tôi quên."

Lời chống chế của Kim Đạo Anh có giá trị trong một lần, vì thế nên lần thứ hai bị Trịnh Tại Hiền phát hiện, cậu chỉ biết sờ mũi chứ không còn đường nào để lui binh.

"Em ghét đeo nhẫn, hay ghét tôi?" Trịnh Tại Hiền nhìn sơ qua thì rất giận dữ, nhưng nhìn kỹ, chỉ thấy hắn lộ ra biểu tình tan nát. Chỉ là Kim Đạo Anh không thấy được.

"Ờm...anh biết đó...chiếc nhẫn này...ừm...là nhẫn cưới, đeo nó đối với người chưa từng công khai kết hôn như tôi, quả là làm khó tôi lắm." Kim Đạo Anh đành ấp a ấp úng nói thật.

Trịnh Tại Hiền thở dài. Thật ra hắn không phải không biết, Kim Đạo Anh chỉ là không muốn đeo nhẫn nên viện lý do thôi. Dẫu sao thì từ đầu đến cuối cậu cũng không nguyện ý, thế nên hắn đành phải chấp nhận.

"Thôi được, em không cần đeo nhẫn nữa."

Nhìn Kim Đạo Anh hí ha hí hửng tháo nhẫn ra, tim hắn tan nát từng mảnh. Tựa như cậu không phải đang tháo nhẫn, mà là tháo rời các bộ phận trên người hắn ra, khiến hắn đau đớn cùng cực. Quả đúng là tình yêu, ai yêu trước thì sẽ thua cuộc, sẽ phải gánh lấy đau khổ như thế này. Biết yêu cậu là sai lầm, nhưng hắn đã vô pháp quay đầu được nữa rồi.

Trịnh Tại Hiền mỗi đêm nằm bên cạnh Kim Đạo Anh đều rất khó ngủ. Hắn muốn ôm cậu vào lòng, thậm chí còn muốn hôn cậu. Thế nhưng mỗi lần hắn nhích lại gần, cậu đều sẽ gạt tay hắn ra, nhưng vẫn là đang ngủ. Điều này chứng minh rằng, cậu luôn đề phòng hắn.

Người được gọi là "vợ chính thức" của mình lại cự tuyệt mọi va chạm, thật sự là rất buồn cười, buồn cười đến mức chảy cả nước mắt. Trên đời, yêu không được đáp lại luôn luôn là nỗi đau.

Buổi sáng cuối tuần, Kim Đạo Anh không có cơ hội ra ngoài chơi nữa, thay vào đó là phải học lái xe. Ông Trịnh bảo rằng, hai vợ chồng cùng nhau đi làm là chuyện tốt, có điều Trịnh Tại Hiền phải đi công tác liên miên, nếu như Kim Đạo Anh không có xe riêng thì rất bất tiện. Ông tuyệt đối không muốn "con dâu" của mình phải đi xe bus trong khi ở nhà lại có xe riêng.

Được hướng dẫn Kim Đạo Anh lái xe là niềm vui của Trịnh Tại Hiền. Cứ cuối tuần hoặc cuối ngày hắn đều chở cậu ra một đoạn đường vắng ít người qua lại để tập lái xe cho cậu.

Kim Đạo Anh học rất nhanh, lại không nhát gan nên học được một tuần đã ra đường lớn chạy như bao nhiêu người thành thạo khác.

"Ahhh...đã quá! Thì ra cảm giác lái xe là như thế này a!" Kim Đạo Anh vừa điều chỉnh vô lăng vừa hét.

"Em sẽ thi vào ngày nào?" Ý Trịnh Tại Hiền là thi lấy bằng.

"Ừm...để coi, hình như hai ngày nữa có tổ chức buổi thi rồi. Ba nói rằng tôi nên chờ đến tháng sau, nhưng mà tôi muốn thi liền, chiều nay phải về học bài nữa." Kim Đạo Anh rất háo hức.

Bởi vì chỉ còn hai ngày nữa là tới ngày thi rồi, cho nên Kim Đạo Anh rất tích cực học lái xe. Cậu được Trịnh Tại Hiền cho nghỉ một ngày trước ngày thi, vì thế hôm đó lấy xe mà ông Trịnh mua cho tự ra chỗ ít người mà tập, tập cả một ngày, tối về thì học bài như điên.

"Ngài Trịnh, giúp tôi dò bài đi." Kim Đạo Anh đưa tài liệu cho Trịnh Tại Hiền.

"Câu thứ 13, nhìn hình, hãy nói thứ tự các xe đi như thế nào là đúng quy tắc?" Trịnh Tại Hiền đọc cho Kim Đạo Anh trả lời.

"Ừm, là xe khách và xe tải, xe ôtô."

"Câu 21. Biển nào cấm máy kéo?"

"Ngài Trịnh à, câu này dễ ẹc, đổi câu khác đi!" Kim Đạo Anh lật lung tung mấy trang.

Cứ thế, người hỏi người trả lời, đến tận 22h mà Kim Đạo Anh vẫn còn muốn học, nhưng Trịnh Tại Hiền lo cậu mệt nên bảo dừng. Thi không đậu có thể thi lại, không sao cả.

"Ưm...ngài Trịnh à, bật đèn xi nhan chỗ nào?" Mới 5h sáng, Kim Đạo Anh vẫn còn đang ngủ, nhưng lại nói mớ.

Trịnh Tại Hiền nằm bên cạnh nghe vậy, liền phì cười, ôm cậu vào lòng.

Kim Đạo Anh khẽ động một chút, sau đó dùng tay ấn lung tung trên người Trịnh Tại Hiền, rồi lại lầm rầm nói: "Cách cầm vô lăng, tay trái nằm ở vị trí 9h đến 10, tay phải...tay phải đặt chỗ nào a...ah quên mất rồi..."

Trịnh Tại Hiền tranh thủ lúc cậu chưa tỉnh, liền ôm siết cậu lại, nói bên tai: "Đừng lo, em sẽ thi tốt thôi."

Không biết là vì câu nói này hay là vì đã qua giai đoạn nói mớ, Kim Đạo Anh ngủ một giấc đến tận 7h sáng mới dậy.

Được ôm Kim Đạo Anh ngủ được mấy phút đồng hồ, cho nên sáng ra tâm trạng của Trịnh Tại Hiền rất tốt. Hắn cùng cậu ăn sáng, đưa cậu đi thi. Ban đầu vốn là định chở cậu đi thôi, còn hắn thì về công ty, nhưng đến nơi, thấy cậu quá lo lắng, tay chân còn run lẩy bẩy, bèn ở lại cùng cậu.

Trước khi vào thi, cậu định lấy bài ra xem lại một lần nhưng hắn bảo không cần. *Nguyên tắc học bài thi là chỉ học vào hôm qua, trước khi thi không xem lại bài vì sẽ làm cho não rối loạn, không tiếp thu được bao nhiêu, ngược lại sẽ quên hết.

*Cái nguyên tắc này là mình học từ ex-boy, không biết có đúng không mà thôi cứ xài đi, hehe!

Kim Đạo Anh rất căng thẳng, cậu ngồi cạnh hắn mà cứ hỏi không ngừng, hắn cũng rất tận tâm giảng giải cho cậu.

"Hồi trước anh thi thế nào?" Kim Đạo Anh cầm bình giữ nhiệt uống trà bạc hà mật ong mà tay vẫn run rẩy.

"Tôi thi vào lúc 18 tuổi, ở Mỹ, có lẽ không giống với bây giờ lắm." Trịnh Tại Hiền nhớ khi thi mình không run, ngược lại lần đầu lái xe lại run. Hắn với cậu quả là trái ngược nhau.

Kim Đạo Anh thi thực hành trước, cậu làm rất tốt, tốt hơn cả trong tưởng tượng của hắn. Bởi vì bình thường cậu rất thích lái xe, lại tập trung cao độ và có quan sát tốt nên đã lái khá thạo rồi, phần thi này hắn cũng đã từng hướng dẫn cậu, có khác một chút so với hồi thi bên Mỹ nhưng cũng không sai biệt lắm.

Thực hành xong thì đến lý thuyết, phần thi nào Trịnh Tại Hiền cũng không bỏ qua, đều ngồi ở chỗ đó chờ cậu.

Trịnh Tại Hiền ngồi chờ đến tận trưa thì Kim Đạo Anh mới thi xong, hắn định chở cậu đi ăn nhưng cậu bảo muốn ở lại nhận kết quả.

Với một người cần cù chăm chỉ như Kim Đạo Anh thì việc thi đậu cũng là điều đương nhiên, hắn tin như thế, nhưng cậu lại không có đủ tự tin, cứ lo sợ hồi hộp mãi. Đến khi đọc số báo danh cậu đã thi đậu, Kim Đạo Anh mừng rỡ quay sang ôm Trịnh Tại Hiền.

Tuy rằng cái ôm này chỉ là do quá vui mừng, nếu hắn không đi cùng thì cậu sẽ ôm người khác, nhưng khoảnh khắc này cũng đủ để hắn vui sướng không thôi.

"Em giỏi lắm, trưa nay muốn ăn ở đâu?" Trịnh Tại Hiền mỉm cười, gương mặt tràn ngập hạnh phúc.

"Muốn ăn vịt quay." Kim Đạo Anh cao hứng bừng bừng.

"Được, chúng ta đi thôi." Trịnh Tại Hiền nắm tay Kim Đạo Anh, kéo đi.

Bởi vì quá vui mừng nên Kim Đạo Anh quên mất việc bị hắn nắm tay, đến khi nhận ra thì cả hai đã lên xe mất rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro