CHƯƠNG 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 25: 

Buổi tối đến tận 20h30' Kim Đạo Anh mới về nhà. Vừa vào phòng đã thấy vali hành lý và một số vật dụng của Trịnh Tại Hiền để ở đó, cậu liền biết hắn đã về. Có điều hắn về rồi thì lại đi đâu không thấy mặt, mà hắn đi đâu thì có liên quan gì đến cậu chứ, thế nên thoải mái tắm rửa rồi đi ngủ.

Kim Đạo Anh ngủ một giấc dậy thì không thấy Trịnh Tại Hiền nằm bên cạnh, xuống nhà cũng không thấy đâu, hỏi chị bếp thì chị ấy bảo tối qua hắn ra ngoài, không về. Thực tế là chị ấy muốn nói hắn đi tìm cậu, nhưng sợ phạm vào điều cố kỵ của hắn nên chị không dám nói ra.

Kim Đạo Anh cũng không hỏi nữa, ăn sáng một mình, đến công ty một mình, không gọi điện hỏi thăm lấy một câu.

Ở trên xe bus, cậu nhàn nhã lấy điện thoại ra nhắn tin với Đào Khả Như, lòng tràn đầy hạnh phúc. Trong lòng cậu thực sự rất mong ước, sau này sẽ có thể được sống cùng với cô, hưởng trọn vẹn hương vị gia đình đầm ấm.

Trên xe có vài cậu bé được ba mẹ đưa đi học, hai người họ cũng là nhân viên văn phòng, tiện đường đưa con đi học luôn. Nhìn cảnh gia đình họ hạnh phúc như vậy, Kim Đạo Anh quả thật rất ước ao.

Cậu không quên chính mình đã lập gia đình. Tuy rằng không có con, nhưng vẫn là có "chồng" rồi. Chỉ là trong thâm tâm cậu luôn cho rằng đây không phải là hôn nhân, chỉ là một cuộc giao hẹn. Sau khi kết thúc, cậu sẽ đi đường của cậu, kết hôn với người con gái cậu yêu.

Vị trợ lý thân cận và "đa năng" nhất của Trịnh Tại Hiền đang bước vào phòng ở bệnh viện, cung kính hỏi:

"Giám đốc, anh thấy đã khỏe hơn chưa?"

"Ổn. Lương Phúc, cậu bảo trợ lý Lôi giúp tôi quản lý công việc ở công ty giúp, chiều tôi sẽ về công ty." Trịnh Tại Hiền nằm trên giường ở bệnh viện, cổ tay còn đang ghim kim truyền dịch.

"Tôi đã báo với trợ lý Lôi rồi, anh đừng lo lắng."

Lương Phúc là vị trợ lý đắc lực nhất của Trịnh Tại Hiền, giúp đỡ hắn rất nhiệt tình, tận tâm tận lực. Cách đây năm năm, lúc đó Trịnh Tại Hiền còn đang du học ở Mỹ, hắn tình cờ cứu Lương Phúc. Thời điểm trước kia, Lương Phúc là một nhân viên văn phòng, làm việc cho công ty thám tử, 22 tuổi đã kết hôn. Ba năm sau, vợ anh vì đánh bạc nợ tiền nhiều đến mức xã hội đen ngày nào cũng đến nhà tìm. Anh dốc hết sức làm thêm việc, mượn nợ người thân, thậm chí bán nhà vẫn không đủ trả nợ. Đám xã hội đen hù dọa sẽ giết anh và cô vợ, anh liền quỳ xuống van xin, điều gì cũng chấp nhận, chỉ cần đừng chém đừng giết là được.

Đám xã hội đen ấy bảo anh lên xe, theo chúng xuất ngoại. Lúc ấy đã cùng đường, chỉ cần không chết là ổn, liền đi theo.

Lúc vừa đặt chân đến đất khách quê người, anh nghe lén được bọn xã hội đen nói chuyện với nhau, bởi ngoại hình anh không tệ nên muốn bán anh cho chủ chứa làm MB trước, sau đó mới bán cho người khác giết rồi lấy nội tạng.

Lương Phúc rùng rợn cả người, vội vã tìm đường sống trong chỗ chết, may mắn chạy trốn ra được. Có điều thoát ra thì chỉ là tạm thời, bọn chúng đông người lại thạo đường, còn anh lại hoàn toàn mù tịt, ngay cả tiếng Anh giao tiếp cũng không biết, làm sao mà nhờ ai?

Nhưng mặc kệ là cái gì, anh vẫn cố hết sức liều mạng chạy trốn, chạy đến mức giày cũng hỏng, chân tóe máu, cả người đau nhức bởi chạy suốt một đêm đến tận trưa hôm sau, không dám ngồi nghỉ một phút nào. Nhờ vậy mà anh thoát ra được phạm vi của bọn buôn người kia, nhưng lại không vì vậy mà an tâm, vẫn cố hết sức chạy đến cùng.

Chạy mãi ra được đường lớn, anh liều mạng chặn xe, nhưng hầu hết người trên xe ai nấy đều vội vàng, né sang hướng khác. May mắn là trong lúc sức cùng lực kiệt, anh được một người đồng hương cứu giúp, người đó là Trịnh Tại Hiền. Hắn đưa Lương Phúc về nhà, rồi sai người giúp việc lo cho anh.

Sau khi Lương Phúc khỏe lại, Trịnh Tại Hiền hỏi địa chỉ nhà để mua vé máy bay đưa anh trở về nước, nhưng anh kiên quyết đòi ở lại, nguyện cả đời làm trâu làm ngựa cho Trịnh Tại Hiền. Vì không thể cự tuyệt, Trịnh Tại Hiền tìm cho anh một công việc ở Mỹ rồi bảo rằng đợi hắn học xong sẽ đưa anh trở về nước, làm trợ lý cho mình. Cứ thế hai người tuy là chủ tớ, nhưng tình cảm lại như anh em. Lương Phúc rất tậm tâm tận lực làm việc cho Trịnh Tại Hiền, đổi lại hắn đối với anh rất tốt, tiền lương mỗi tháng đặc biệt nhiều, chính vì vậy Lương Phúc càng cảm thấy mình nợ Trịnh Tại Hiền mãi mà không trả được.

Tối hôm qua Lương Phúc được người ở quán Bar gọi điện đến để đưa Trịnh Tại Hiền về, bởi hắn đã ngất tại quán. Anh vội vã đưa hắn vào bệnh viện, bác sĩ kết luận là suy nhược cơ thể. Anh đã báo cho ông bà Trịnh biết, sáng nay họ đã tới nhưng vì công ty có việc nên đã về rồi.

"Ngài Trịnh, có cần tôi báo cho cậu Đạo Anh biết không?" Lương Phúc do dự nửa ngày mới dám hỏi câu này.

"Không cần đâu." Trịnh Tại Hiền mệt mỏi nhắm mắt lại, Lương Phúc tự động ra ngoài ngồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro