CHƯƠNG 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 32

Trịnh Tại Hiền nhìn cậu trai trẻ xa lạ nằm trên giường mình, thất kinh đến mức hét lớn. Cậu trai cũng vì tiếng hét của hắn mà tỉnh giấc, liền vội vã ngồi dậy.

"Cậu...cậu là ai?"

"Em...em tên là Đỗ Hàng." Cậu trai lí nhí nói.

"Tôi không quen cậu!" Trịnh Tại Hiền di chuyển cơ thể cách xa Đỗ Hàng. "Sao cậu lại đến đây? Còn ngủ trên giường tôi?"

"Hôm qua...anh Du Thái bảo em đưa anh về, anh còn...ôm em lên đây." Đỗ Hàng lúng túng kể lại.

"Cái gì?" Trịnh Tại Hiền vò đầu cố hồi tưởng lại chuyện đêm qua. "Vậy...cậu là MB*?"

*MB: Money boy aka trai gọi.

"Vâng." Đỗ Hàng gật đầu.

"Cút, mau cút cho tôi!" Trịnh Tại Hiền chỉ tay ra cửa.

Đỗ Hàng cũng không dám chậm chạp, mặc vội quần áo rồi chạy ra khỏi phòng. Tuy rằng nơi tư mật bị thương, nhưng mà cậu cũng không thể trách Trịnh Tại Hiền, bởi đây là nghề nghiệp của cậu, chấp nhận làm thì chấp nhận chịu đau.

Trịnh Tại Hiền vẫn còn đang mù mờ vì những chuyện đã xảy ra, bỗng nghe tiếng Kim Đạo Anh dưới lầu. Ah phải rồi, Đạo Anh, Đạo Anh của hắn.

Đỗ Hàng khúm núm đứng trước mặt Kim Đạo Anh. Dù rằng cậu chưa từng thấy cũng như chưa từng quen người này bao giờ, nhưng với cách nói chuyện cậu cũng đủ hiểu thân phận của người này là gì trong nhà, vì vậy cậu không dám nói năng sỗ sàng, lại sợ hãi vô cùng mà đối diện với người này.

"Hôm qua tiền taxi ai trả?" Kim Đạo Anh hỏi.

"Dạ...là...em." Đỗ Hàng đáp một cách run rẩy.

"Cậu là MB?" Kim Đạo Anh nhìn sơ qua cũng đoán được cậu nhóc này làm nghề gì, chỉ là hỏi để khẳng định.

"Vâng." Đỗ Hàng gật đầu, lại chẳng dám ngẩng lên.

"Một đêm bao nhiêu tiền? Tính lần hay là trọn gói?"

"Dạ...là tính trọn gói một đêm. Hai...hai trăm năm mươi tệ. (Khoảng 800k VND). Đỗ Hàng ngẩng lên nhìn rồi cúi xuống. Sợ mình nói sai người trước mặt sẽ đánh đập hay chửi mắng mình. Tuy là cậu làm MB, nhưng chỉ mới làm được có một lần, đây là lần thứ hai, cho nên ăn nói vẫn chưa được bạo dạn như mấy MB khác, thậm chí bị khách là Trịnh Tại Hiền quịt tiền cũng không dám đòi.

Lúc Trịnh Tại Hiền xuống nhà thì thấy Kim Đạo Anh đang nói chuyện với Đỗ Hàng. Hắn vội vàng chạy tới trước mặt cậu, nói:

"Đạo Anh, em đừng hiểu lầm, tối qua là anh say nên mới..."

"Trả tiền cho người ta kìa, anh còn ở đó nói nhảm gì nữa?" Kim Đạo Anh nói tỉnh bơ.

"Em...Đạo Anh, đừng giận, anh sẽ..." Trịnh Tại Hiền càng nói càng trở nên lúng túng.

"Anh không cần giải thích, bởi vì tôi thật sự không quan tâm anh làm cái gì, tôi chỉ muốn đòi công đạo cho cậu ấy thôi. Này nhé, tối qua đưa anh về tiền taxi cậu ấy trả, rồi tiền hầu hạ anh một đêm anh vẫn chưa trả, đuổi người ta về là sao? Mau trả tiền cho người ta đi!"

Trịnh Tại Hiền ngẩn người. Kim Đạo Anh không giận, không khó chịu, đáng lẽ ra hắn phải thở phào nhẹ nhõm mới đúng, đằng này lại cảm thấy nặng nề. Cái giá của không gánh nặng chính là không có được gì cả, vì không có được nên mới trống rỗng.

Hắn lấy ví tiền, vứt cho Đỗ Hàng 300 tệ. Đỗ Hàng khó khăn cúi người nhặt, Kim Đạo Anh đã ra tay trước, cầm lên đưa lại cho Trịnh Tại Hiền.

"Anh đưa tiền kiểu gì đấy, tối qua hành hạ người ta cả một đêm sáng nay còn tỏ thái độ đó là sao?"

Trịnh Tại Hiền đưa tiền cho Đỗ Hàng. Cậu nhóc run rẩy cầm lấy.

Kim Đạo Anh hỏi: "Cậu gọi xe nổi không? Nếu không để tôi gọi xe cho cậu."

"Không cần...cảm ơn anh." Đỗ Hàng nói xong thì chạy như bay ra ngoài.

Cậu ta đi rồi, Kim Đạo Anh mới nói với Trịnh Tại Hiền:

"Sau này anh đừng đưa người về nhà nữa." Câu này khiến Trịnh Tại Hiền ngập tràn hi vọng, nhưng chưa đợi hắn vui cậu đã tiếp lời: "Bởi hai người làm ồn quá ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi. Nhưng nếu muốn quá thì đưa về cũng được, chỉ cần nhỏ tiếng là ổn." Tối qua cậu vừa lên lầu đã nghe âm thanh kỳ lạ trong phòng, cậu liền sang phòng kế bên ngủ. Mà phòng cách âm không tốt lắm, cứ dội vào tai cậu mãi, khiến cậu phải ôm gối xuống sofa phòng khách mà ngủ mới được yên,

Trịnh Tại Hiền thất thần trước câu nói này. Tựa như không phải là cậu đang nói, mà là đang dội một xô nước đá lên người hắn.

"Em...em không ghen ư?" Trịnh Tại Hiền lúc này chẳng còn biết đúng sai phải trái gì nữa, đột nhiên bật ra một câu mà hắn đã chôn giấu tận đáy lòng.

Kim Đạo Anh ngẩn ra. Cậu nhìn hắn rồi phá lên cười.

"Cái gì? Ghen ư? Haha, tôi nói này ngài Trịnh, anh đang thiếp vàng lên mặt sao? Không phải ngay từ đầu đã nói rồi à, chúng ta trên giấy tờ thì là vợ chồng, nhưng ngoài đời thực thì không phải. Tôi vốn chỉ xem anh như bạn cùng phòng, à không, cùng nhà vậy thôi, ghen, ghen cái gì cơ?"

Trịnh Tại Hiền lảo đảo hai bước rồi ngã xuống ghế. Sofa hình chữ L, Kim Đạo Anh ngồi đầu bên này, hắn ngồi đầu bên kia, cách một khoảng khá xa.

"Anh cứ tự nhiên, muốn tìm người lên giường thì cứ tìm, tôi không cản cũng không mách ba mẹ đâu. Là đàn ông, tôi hiểu mà." Kim Đạo Anh nói xong thì lên lầu, cũng sắp đến giờ đi làm rồi.

Trịnh Tại Hiền ngồi đó, trơ ra như đá. Hắn có phải là đau quá nên mất cảm giác luôn rồi không, chỉ cảm thấy trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro