CHƯƠNG 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 39

Sắc mặt Tiền Côn hết xanh lại trắng, hết trắng lại tím, đổi màu liên tục. Cậu ta cắt ngang, hỏi:

"Cậu nói cái gì?"

Kim Đạo Anh thở dài, "Để tôi kể hết đã."

Sau đó cậu kể lại toàn bộ câu chuyện, nói hết sự thật cho Tiền Côn nghe. Vì ba mẹ của cậu ta đều ở quê, căn nhà nhỏ này là cậu ta thuê, bình thường đều sống một mình, bây giờ ngoài hai người ra thì chẳng có ai nữa, vậy nên Kim Đạo Anh mạnh miệng nói hết, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn* mà kể.

*Biết thì sẽ nói, nói thì nói hết.

Nghe xong, Tiền Côn há mồm thật lâu mới lắp bắp:

"Cậu...cậu nói cậu với giám đốc Trịnh...kết hôn sao?"

Kim Đạo Anh đau khổ gật đầu.

"Thế còn...Khả Như làm sao bây giờ?" Tiền Côn mặt nhăn mày nhó, cũng không kỳ thị chuyện này, bởi đồng tính đã dần được xã hội chấp nhận, Mỹ đã cho phép hôn nhân đồng tính rồi.

"Haizz, tôi cũng không biết làm sao." Kim Đạo Anh chán nản cực độ.

"Thế có thể ly hôn được không?" Tiền Côn hỏi xong thì liền nói tiếp. "Ấy không được rồi, ly hôn thì nhà, xe, cả công việc của cậu nữa, đều mất luôn. Cậu mất việc thì tôi cũng không an ổn nổi."

"Thì đó." Kim Đạo Anh tiếp tục thở dài.

"Cơ mà cậu ký tên vào bảng đăng ký kết hôn thật đó hả? Sao lúc ấy cậu không bàn với giám đốc Trịnh làm bản kết hôn giả đi? Dù sao khi đó Ngài ấy cũng đâu có đồng ý kết hôn với cậu đâu." Tiền Côn đưa ra ý kiến.

"Cậu nghĩ ông Trịnh là ai, mang giấy kết hôn giả về thì yên được chắc? Vả lại lừa dối một người già thương mình như con ông ấy, tôi không làm được." Kim Đạo Anh lúc ấy vốn đã nghĩ qua, nhưng cậu không đề cập với Trịnh Tại Hiền là vì cậu sợ khi phát hiện ra, ông Trịnh sẽ buồn như thế nào.

"Ờ há. Cơ mà tuy tôi là bạn cậu, bạn của Khả Như, nhưng tôi không khuyên cậu ly hôn đâu. Bởi ông Trịnh thương cậu, giám đốc Trịnh tốt với cậu, vả lại ơn nghĩa của người ta làm sao phụ bạc như vậy được. Nhưng tôi cũng muốn cậu kết hôn với Khả Như, dù sao hai người là môn đăng hộ đối, yêu nhau thật lòng, xứng đôi vừa lứa, tương kính như tân, ngọt ngào như mật, không kết hôn quả là đáng tiếc."

"Ở đâu ra lắm cụm từ bốn chữ thế hả?" Kim Đạo Anh vỗ lên vai Tiền Côn. "Tôi hiểu cậu lo cho tôi, tôi cũng biết bây giờ không thể làm gì khác được. Nhưng tôi kiên quyết phải kết hôn với Khả Như, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không thay đổi. Cùng lắm thì không đăng ký kết hôn, đợi khi anh ta chịu buông tay thì tôi đi ly hôn rồi về đăng ký với Khả Như là xong chuyện."

"Ừ thì tương lai là do cậu quyết định. Nhưng mấy ngày kế tiếp cậu tính làm sao?" Tiền Côn nhắc tới vấn đề trọng tâm nhất.

"Thì ở nhờ nhà cậu vậy, nói chung tôi sẽ không về nhà." Kim Đạo Anh nắm chặt tay nói.

"Thế không đi làm luôn sao?"

"Đi làm cái gì chứ, quần áo đều để ở nhà, thẻ nhân viên cũng có mang theo đâu. Cùng lắm nghỉ vài ngày, nói tóm lại là không về!" Kim Đạo Anh chém đinh chặt sắt nói.

Sáng hôm sau, khi Lương Phúc nhận được cuộc gọi từ chị bếp thì lái xe đến nhà tìm Trịnh Tại Hiền, mục đích là xem hắn như thế nào rồi, bởi chuyện hôm qua khá kinh thiên động địa.

Khi lên đến phòng, chưa bước vào anh đã nghe mùi thuốc lá nồng nặc, còn có cả mùi rượu xộc lên mũi nữa.

Mở cửa bước vào, anh nhìn thấy Trịnh Tại Hiền đang ngồi bệt trên nền đất, dưới chân toàn là tàn thuốc, còn có mấy chai rượu la liệt khắp nơi. Trông hắn vô cùng tiều tụy, có lẽ là cả đêm không ngủ.

"Ngài Trịnh, ngài đừng hút thuốc nữa." Lương Phúc rút điếu thuốc trên tay hắn vứt xuống đất.

"Đừng cản tôi." Trịnh Tại Hiền tuy nói lời khó chịu nhưng giọng điệu lại hời hợt, giống như đã quá mệt để nói lớn tiếng.

"Ngài đứng dậy đi, có gì từ từ nói." Lương Phúc đỡ hắn.

"Ahh!" Trịnh Tại Hiền thét lên.

"Ngài sao vậy? Tay ngài..." Lương Phúc vừa sờ vào hắn đã hét thêm tiếng nữa, anh vội nói: "Tay ngài gãy rồi, mau đến bệnh viện băng bó!"

Hắn không chịu đi, Lương Phúc phải gọi vọng xuống nhà, lúc này chồng chị bếp đang ở dưới, vội chạy lên cùng đỡ Trịnh Tại Hiền xuống nhà, lên xe đi bệnh viện.

"Ngài bị gãy lúc nào? Ai làm?" Lương Phúc vừa lái xe vừa lo lắng hỏi.

"Cậu ấy đi rồi." Trịnh Tại Hiền nói câu không liên quan.

"Ai? Cậu Đạo Anh ư?"

"Có lẽ...sẽ không về nữa. Tôi sai rồi." Trịnh Tại Hiền gục đầu lên thành xe, khóe mắt rơi ra một giọt nước trong suốt.

"Làm sao vậy, hôm qua xảy ra chuyện gì?" Lương Phúc cố gặng hỏi.

Trịnh Tại Hiền chỉ nói "tại tôi", tôi sai rồi"...chứ không hề giải thích hay kể lại chuyện gì cả. Lương Phúc đành im lặng. Đến bệnh viện, anh đỡ hắn xuống xe rồi đưa hắn đi bó bột.

Gần đây chuyện giám đốc nghỉ việc liên miên khiến nhân viên công ty vừa lo lắng, lại vừa căng thẳng. Bởi giám đốc tuy không có mặt nhưng hai vị trợ lý đắc lực của ngài Trịnh làm việc rất cẩn trọng, ép họ đến không thở nổi.

Ai nói rắn mất đầu là không làm được gì chứ? Còn khổ hơn lúc có đầu nữa là, bởi mọi người phải tự tìm phương hướng giải quyết vấn đề, ngày nào cũng họp mấy lần, mệt đến bở hơi tai mà không dám than thở, bởi trợ lý Lương rất ác liệt, vừa đuổi việc mấy nhân viên dám buôn dưa lê linh tinh về ngài Trịnh. Còn trợ lý Lôi thì liên tục ép nhân viên nộp báo cáo đúng hạn, khiến mọi người lúc ăn cơm cũng không thể nhàn rỗi nói chuyện nữa mà tập trung suy nghĩ xem nên báo cáo cái gì trước.

Công ty thì lộn xộn, Trịnh Tại Hiền thì lại phải nằm viện khiến ông bà Trịnh lo lắng cực điểm. Hai người họ đến hỏi rất lâu, nhưng Trịnh Tại Hiền chỉ đáp rằng vì hắn cấm đoán Kim Đạo Anh quá nhiều nên hai người xảy ra tranh cãi khiến cậu bỏ đi. Hắn nhận hết tội lỗi về mình, còn tạo ra kẽ hở để cậu lách qua. Dù sao hắn cũng là người có lỗi, đã sai nên nhận sai. Tuy rằng khi kể câu chuyện "chồng muốn thượng vợ mà vợ quyết liệt từ chối rồi bỏ nhà đi", bất cứ ai cũng cảm thấy rất vô lý. Nhưng hắn lại muốn nhận sai vào mình.

Kim Đạo Anh "bỏ nhà đi" đã được ba ngày. Cậu không mang điện thoại theo nên bất cứ ai muốn liên lạc cũng đều không được, vả lại suốt 24h đều ở trong nhà Tiền Côn không ra ngoài, đồ ăn thức uống thì có tiểu Hồng là bạn gái của Tiền Côn – cũng là bạn thân của cậu mang đến mỗi ngày. Cậu muốn mua thêm gì thì nhắn tin bằng điện thoại cùi bắp của Tiền Côn để lại.

Kim Đạo Anh cũng không keo kiệt, cậu mượn của Tiền Côn một số tiền, sau đó mỗi lần tiểu Hồng mang đồ mua từ siêu thị đến là cậu đều trả lại tiền cho cô, cô không lấy thì đều nhét vào balo hay túi xách của cô, bảo nếu không nhận thì cậu sẽ dọn khỏi nhà Tiền Côn ngay, vậy nên tiểu Hồng đành ấm ức nhận lấy, mấy lần sau cô đến đều để đồ ăn trước cửa rồi chạy đi, không dám gặp Kim Đạo Anh nữa, sợ cậu lại nhét tiền thì khó xử. Dù sao cậu cũng giúp cô rất nhiều, công việc tốt hiện tại là do cậu giúp đỡ, không có cậu thì giờ cô cũng là kẻ thất nghiệp. Muốn trả ơn mãi mà không có cơ hội, bây giờ có rồi thì làm sao mà không trả chứ.

Tiền Côn cực kỳ vui sướng, bởi có Kim Đạo Anh ở nhà nên về đến là có cơm nóng, đồ ăn ngon. Tuy rằng có tiểu Hồng, nhưng ba mẹ cô rất nghiêm khắc, một tuần chỉ được ra ngoài vào buổi tối một lần, về trước 21h nên rất ít khi cậu ta được bạn gái nấu cơm cho ăn. Kim Đạo Anh công phu tuyệt hảo, nấu cơm ngon cực kỳ khiến cậu ta rất thỏa mãn, vì vậy luôn tìm cách giấu kỹ cậu để có người nấu cơm cho ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro