CHƯƠNG 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 44

Lương Phúc vừa đến bệnh viện đã vội vã chạy vào phòng Trịnh Tại Hiền. Khi anh nhìn thấy cổ tay Trịnh Tại Hiền chảy đầy máu, lập tức gọi y tá vào.

Họ nhanh chóng gắp kim ra, băng bó lại, sau đó truyền dịch sang tay bên kia. Tất cả quá trình Trịnh Tại Hiền không rên lấy một tiếng, mắt hắn đờ đẫn nhìn lên trần nhà, tựa như hồn Trịnh đã bay lạc đến nơi nào đó , chỉ còn lại thân xác trơ trọi trống rỗng.

"Ngài Trịnh, sao lại như vậy?" Lương Phúc hỏi.

Trịnh Tại Hiền im lặng nhắm mắt. Khóe mắt hắn liên tục chảy ra chất lỏng trong suốt, không nói chuyện, cũng không phát ra âm thanh gì.

Lương Phúc biết bây giờ hắn đang đau lòng cực độ, cho nên không dám hỏi thêm gì nữa, đóng cửa đi ra ngoài.

Lương Phúc yêu cầu nhân viên bệnh viện cho hắn xem camera trong phòng của Trịnh Tại Hiền. Ban đầu họ định từ chối, nhưng Lương Phúc bảo có việc rất gấp, nếu không cho xem thì anh sẽ gọi cảnh sát đến. Bệnh viện sợ phiền phức nên đành cho anh xem.

Sau khi xem đến đoạn Kim Đạo Anh kiên quyết giằng ra khỏi cánh tay đang nhỏ máu của Trịnh Tại Hiền, Lương Phúc căm phẫn đến cực hạn. Nếu ngay từ đầu anh biết thiếu niên hoạt bát này có thể lạnh lùng tàn nhẫn đến vậy, anh tuyệt đối sẽ không để Trịnh Tại Hiền sống cùng cậu ta.

Trong thời gian sống cùng nhau, Đào Khả Như đã tìm cơ hội hỏi Kim Đạo Anh về cuộc hôn nhân giữa cậu và Trịnh Tại Hiền, lý do gì cậu lại giấu cô. Kim Đạo Anh không trốn tránh cũng không phủ nhận, chỉ đáp:

"Ông Trịnh nợ ân tình của ba anh. Sau khi ba cho mượn vốn làm ăn, ông ấy đã thoát nghèo, còn trở thành ông chủ lớn. Vì tình nghĩa đó mà ông ấy đi tìm gia đình anh, khi ấy gia đình anh vì bão tố lũ lụt mà dọn đi nơi khác, cho nên ông không tìm được. Ngày xưa ba anh và ông ấy từng hứa hôn cho Trịnh Tại Hiền và chị gái của anh, tuy nhiên, sau khi tìm được gia đình anh thì ba anh đã qua đời lâu rồi, còn mẹ cũng mới mất được một tháng, chị gái đã lập gia đình. Vì thế ông ấy tìm anh, nói với anh rất nhiều, mong anh đồng ý cuộc hôn nhân này để ông ấy trả lại phần náo ân tình với ba anh. Lúc đó anh không nghĩ gì nhiều, vì anh áy náy khi để một người đàn ông lớn tuổi tìm mình, năn nỉ mình mãi, cho nên đồng ý."

"Sao anh không kể với em ngay từ đầu?" Đào Khả Như hỏi, mặt cô nhăn nhúm lại.

"Lúc ấy bối rối quá nên không nói với ai hết." Kim Đạo Anh xoa xoa mặt cô. "Sau khi kết hôn thì Trịnh Tại Hiền bảo anh ký một bản hợp đồng riêng, trong đó có một khoản ghi rằng sau khi ông Trịnh qua đời thì sẽ ly hôn. Mặc dù khi ấy anh cũng không mong ông Trịnh qua đời sớm, chỉ là nghĩ sẽ còn đường rút lui cho nên mới bình thản như vậy. Ai biết được bây giờ lại thành ra thế này."

"Anh cũng đừng tuyệt tình quá, dù sao giám đốc cũng là vì yêu anh." Đào Khả Như khuyên.

"Hừ. Mặc xác anh ta." Kim Đạo Anh nhớ lại chuyện bỉ ổi Trịnh Tại Hiền làm với mình, tuy tức giận nhưng cậu không thể nói cho cô biết được, vì thế đành lấp liếm. "À...nếu anh dây dưa mãi chỉ khiến anh ta thêm đau khổ thôi, cắt thì cắt đứt một lần cho xong."

Đào Khả Như chỉ gật đầu, không nói gì nữa.

Cổ tay Trịnh Tại Hiền thế mà lại bị nhiễm trùng. Các bác sĩ tiến hành phẫu thuật gấp cho hắn, lúc này ông bà Trịnh sang Mỹ thăm Trịnh Minh Hiên nên không biết việc này, chỉ có Lương Phúc, trợ lý Lôi cùng thư ký Lục đứng ngoài cửa.

Phẫu thuật thì thành công, có điều vết thương này lại ảnh hưởng đến sức khỏe của hắn, cho nên nằm ở bệnh viện mất một tuần mới được về nhà.

Ở nhà không còn người mà hắn trông mong được nhìn thấy nữa, hắn cảm thấy nếu lúc này chết đi được thì tốt biết mấy, không phải nhớ nhung đau buồn, thoát khỏi trầm luân của ái tình.

Ngày ngày hai trợ lý cùng thư ký Lục đến thăm hắn, thay phiên chăm sóc hắn, thế nhưng tình hình cũng không khả quan bao nhiêu. Hắn càng lúc càng gầy, tựa như đang sống để chờ chết.

Ba người không đành lòng nên khuyên nhủ hắn hết lời, cuối cùng hắn cũng tạm thời hồi phục được 50%.

Kim Đạo Anh càng ngày càng bộc lộ sự chán ghét rõ ràng. Ở công ty có gặp hắn thì không chào, hộp họp gì đó thì luôn không để ý tới hắn, ngay cả nhà cũng không về lấy một lần. Dù sao ông bà Trịnh cũng đâu có ở trong nước, cậu thoải mái tự tung tự tác vui vẻ bên Đào Khả Như thôi.

"Đạo Anh." Trịnh Tại Hiền nắm cổ tay cậu.

"Anh làm cái gì, đây là công ty!" Kim Đạo Anh giằng tay ra.

"Em về nhà một ngày đi." Hắn thở hắt ra.

"Tại sao?" Kim Đạo Anh rút tay về được thì xoa cổ tay.

"Anh nhớ em." Trịnh Tại Hiền không ngại mà nói ra câu này. Bởi hắn biết nếu còn ngại thì chẳng bao giờ thổ lộ gì được với cậu cả.

"Hừ. Tôi không cần. Vả lại không thích sống với đồ cầm thú như anh." Kim Đạo Anh bỏ đi thẳng.

Trịnh Tại Hiền nhìn bóng Kim Đạo Anh càng lúc càng xa, trong lòng nặng trĩu.

Có người bảo tình yêu như cái bập bênh. Người càng nặng tình cảm thì càng bị đẩy xuống dưới.

Càng đầy thì càng vơi.

Vốn dĩ sự đời là như thế sao, không thề thay đổi được ư?

Khoảng một tuần sau, khi Trịnh Tại Hiền đang ở công ty ký tên xử lý văn kiện bằng tay trái thì nghe tin Đào Khả Như có thai. Cây bút trên tay rơi xuống đất, hắn thẫn thờ ngồi trên ghế.

Có lẽ cảm giác đau như bị rút xương cũng không bằng thế này. Hắn tuyệt vọng rồi.

Có những thứ, dù không muốn cũng phải buông tay.

Kim Đạo Anh rất mong chờ đứa con đầu lòng của mình, cậu thậm chí còn hoan hỉ suốt cả một ngày vì chuyện này, cậu dự tính sẽ kết hôn với cô trong thời gian sớm nhất. Nhưng trước mắt phải giải quyết xong Trịnh Tại Hiền đã.

Thật ra Đào Khả Như chỉ bị đau dạ dày, cho nên hay buồn nôn mà thôi. Lúc trước bị ép phải rời đi, cô đã rất đau khổ nên mất ăn mất ngủ, khiến dạ dày bị tổn thương.

Nhưng cho dù không có em bé, Kim Đạo Anh vẫn quyết tâm đến cùng. Bằng mọi giá cậu phải ly hôn với Trịnh Tại Hiền.

Điều cậu muốn cũng rất nhanh đến. Buổi chiều hôm nay sau khi tan tầm, Trịnh Tại Hiền gọi điện bảo cậu đến nhà, hắn có việc cần nói.

Kim Đạo Anh bước vào, nhìn thấy hắn mặc tây trang phẳng phiu, dù có hơi gầy đi nhưng vẫn phong độ, không đến mức rũ rượi.

"Em ngồi đi." Trịnh Tại Hiền chỉ tay vào ghế đối diện.

"Gì đây?" Kim Đạo Anh nhìn vào xấp giấy trên bàn.

"Đây là đơn ly hôn. Anh đã ký rồi, giờ đến phiên em." Tuy lời nói thì bình tĩnh, nhưng bàn tay hắn đang run rẩy.

"Thật không?" Kim Đạo Anh không nhịn được mà nở nụ cười.

Trịnh Tại Hiền không hiểu tại sao, hắn rất thích nhìn cậu cười, nhưng nụ cười này của cậu lại khiến hắn đau đến cùng cực.

Nhìn Kim Đạo Anh hí hoáy ký tên, hắn nói: "Sau khi ly hôn, tài sản em được nhận là căn biệt thự này, cùng với một mảnh đất ở khu A, anh cũng đã chuyển vào tài khoản ngân hàng của em một số tiền."

"Không cần đâu, tôi không cần tiền của anh." Kim Đạo Anh từ chối một cách rất vui vẻ.

"Cứ nhận lấy đi. Nhưng công việc của em sẽ bị chuyển đến tổng bộ công ty, nếu em không muốn làm thì có thể xin nghỉ." Trịnh Tại Hiền lại nói tiếp.

"Được rồi, tôi không làm nữa. Tôi không muốn thấy anh!" Kim Đạo Anh lạnh lùng.

"Em yên tâm, đây là lần cuối chúng ta gặp nhau. Sau khi ly hôn rồi, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa, tựa như trên đời này không có Trịnh Tại Hiền – Kẻ đã yêu em hết lòng." Trịnh Tại Hiền rũ mắt.

"Thế thì tốt." Kim Đạo Anh định lấy tờ giấy hợp đồng riêng ra, đã thấy Trịnh Tại Hiền cầm một tờ giấy trên bàn giơ cho cậu xem, sau đó xé nát vụn. Lúc ấy, cậu còn thấy loáng thoáng cổ tay hắn đang quấn băng gạc, hình như còn lấm tấm màu máu đỏ.

"Em được giải thoát rồi. Chúng ta, cả đời không tái kiến." Trịnh Tại Hiền siết chặt tay phải từ đầu đến bây giờ, cho nên vết thương vốn đang dần khép miệng lại bị nứt ra. Đau như thế hắn mới thanh tỉnh được, mới không làm ra chuyện sai lầm gì với cậu nữa. Hắn rất muốn tiến đến ôm cậu lần cuối, nhưng hắn thừa biết cậu sẽ giãy ra mà thôi.

"Cảm ơn." Kim Đạo Anh vui vẻ đứng dậy.

"Chúc em hạnh phúc." Trịnh Tại Hiền nói xong câu này, ánh mắt thê lương ảm đạm của hắn trào ra nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro