CHƯƠNG 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 51 

Hai người họ nói chuyện không được bao lâu thì bên ngoài đã có người đến tìm Trịnh Tại Hiền, bọn họ còn công việc của buổi chiều nữa.

Kim Đạo Anh thẫn thờ trở về phòng mình, cậu chẳng biết bây giờ mình nên làm cái gì nữa. Đã biết rõ là Trịnh Tại Hiền không kết hôn, trong lòng vẫn còn có cậu, nhưng cậu lại không biết phải bắt đầu từ đâu để biện giải cho trái tim của mình. Tâm tư rối loạn thành một đoàn, cậu cứ đi tới đi lui trong phòng.

Dật Minh khi tỉnh ngủ thì chạy sang phòng tìm Kim Đạo Anh. Cậu nhóc rất vui vẻ, nói huyên thuyên suốt, vì vậy cậu cũng thả lỏng tâm trạng hơn.

"Gì ạ, hai ngày nữa chú về rồi sao? Vậy ai chơi với Dật Minh bây giờ, không chịu!"

"Dật Minh ngoan, sau này khi nào ba con đưa con về nước thì đến tìm chú nhé?" Kim Đạo Anh an ủi.

"Ba nói sẽ không về nước." Dật Minh đáp bằng giọng nói buồn bã.

Kim Đạo Anh hơi bất ngờ. "Sao lại vậy?"

"Con không biết. Ba chỉ nói là không về nước nữa, cả đời sẽ ở đây."

Lúc này Kim Đạo Anh mới nhớ ra, lúc ly hôn, hắn đã nói rằng cả đời không tái kiến. Thì ra là vậy, hắn luôn giữ lời hứa. Nhưng lúc này, cậu không cần hắn giữ lời hứa nữa.

Tối đó Dật Minh ngủ lại phòng của Kim Đạo Anh. Tận 21h Trịnh Tại Hiền mới xong việc, hắn đi sang đón Dật Minh về. Kim Đạo Anh muốn tìm cơ hội nói chuyện với hắn, cho nên tìm cớ không để hắn về phòng sớm.

"Dật Minh vừa mới ngủ, anh bế lên không chừng bé sẽ thức." Kim Đạo Anh đã đắp chăn kín cho Dật Minh, điều hòa cũng bật rất ấm.

"Làm phiền em." Trịnh Tại Hiền ngồi xuống giường bên cạnh Dật Minh.

"Anh, em muốn xin lỗi anh về chuyện ngày xưa." Kim Đạo Anh thấy mình nên bắt đầu bằng câu này trước.

"Chuyện cũ rồi, đừng áy náy nữa." Trịnh Tại Hiền nhẹ nhàng nói.

"Nhưng vẫn là em sai. Anh biết không, lúc chúng ta gần ly hôn, anh Lương Phúc đã tìm gặp em rất nhiều lần, nhưng em từ chối. Sau khi chúng ta chính thức ly hôn, anh ấy có nhờ người gửi cho em một bức thư, đặt trong hộp nhỏ. Khi em biết là thư anh ấy gửi đến thì không đọc, bỏ vào vali quần áo. Mãi cho đến khi em ly hôn với Khả Như, một mình dọn tới nhà thuê mới vô tình tìm thấy. Dường như anh ấy đoán được em sẽ không đọc nó ngay, cho nên dùng giấy mực rất tốt, năm năm trôi qua vẫn vô cùng mới. Nội dung trong thư là kể về những chuyện anh đã làm vì em, hi sinh vì em. Anh ấy bảo không phải kể để em thấy ân hận hay áy náy, chỉ là muốn cho em biết rằng, trên đời này đã từng có một người yêu em đến như thế. Sau đó mỗi ngày trôi qua em đều nằm mơ thấy anh, mỗi đêm đều mơ thấy một cảnh. Lúc thì thấy anh hoảng loạn chạy tìm em, lúc thì thấy anh đau khổ nằm trong bệnh viện một mình, lúc thì thấy anh chuẩn bị sinh nhật cho em, rồi đơn độc lao xe ra ngoài trong đêm tối. Em rất hối hận đã khiến anh phải chịu nhiều đau khổ như vậy, em quả thật không phải là người mà."

Kim Đạo Anh kìm nén nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn không được mà rơi lệ.

Trịnh Tại Hiền chỉ ngồi yên một chỗ, không có biểu cảm gì.

"Sau đó em dọn về biệt thự ở khu Minh Sương sống. Em mỗi ngày đều nhớ đến anh, không đêm nào ngon giấc. Lúc ấy em cứ tâm tâm niệm niệm rằng, chỉ cần ngủ một giấc, sáng mai sẽ lại nhìn thấy anh ở trong căn nhà này, nằm bên cạnh em. Nếu thật sự là như vậy, em sẽ cố hết sức ôm chặt lấy anh, không để anh đi nữa. Em chỉ muốn ở bên cạnh anh mà thôi. Thế nhưng sự thật luôn phũ phàng, em ở trong nhà ngây ngốc suốt ba tháng, lại chẳng thể chờ được điều mà em mong muốn. Lúc ấy ngày nào em cũng ân hận, tự trách mình đã quá nông nổi, để anh rời xa rồi lại mong anh trở về. Em biết bây giờ mình không còn trẻ nữa, cũng không bồng bột thiếu suy nghĩ nữa, nhưng lại chẳng có cách gì để chứng minh với anh rằng em yêu anh thật lòng. Lúc nhìn thấy tình yêu lại không biết cách yêu, đến khi biết cách yêu, lại chẳng thể nào tìm thấy tình yêu nữa. Em xứng đáng nhận lấy đau khổ như vậy, cũng sẵn sàng chấp nhận. Chỉ là, chúng ta có thể quay về với nhau được không?"

"Chúng ta, bây giờ đã muộn rồi." Trịnh Tại Hiền nói. "Không phải vì em không trân trọng anh, cũng không phải vì anh hết yêu em. Mà tất cả đã không thể trở về như cũ nữa."

Kim Đạo Anh bật khóc nức nở: "Anh à, em xin lỗi..."

Trịnh Tại Hiền thật muốn ôm lấy bờ vai cậu để an ủi, nhưng nghĩ lại cũng không nên làm thế, đành ngồi yên một bên.

Sau đó hắn bế Dật Minh về phòng, bỏ lại Kim Đạo Anh ngồi trong phòng rơi lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro