PN 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PHIÊN NGOẠI 3: TRỞ VỀ QUÊ HƯƠNG 

Trịnh Tại Hiền mua nhà mới, Dật Minh và Kim Đạo Anh dọn về đó ở. Hắn định thuê người giúp việc, bởi một mình bà vú thì chỉ chăm sóc Dật Minh thôi chứ không làm thêm việc khác, thế nhưng Kim Đạo Anh từ chối. Cậu bảo cứ để cậu làm, dù sao bây giờ cậu là người thất nghiệp, không thể cứ nằm ườn ra giường cho hết ngày mà không làm gì như thế.

Trịnh Tại Hiền dĩ nhiên là không đồng ý, nhưng tạm thời hắn cũng không tìm được người giúp việc thạo tiếng Trung hoặc là người Trung Quốc đến làm việc.

Mọi chuyện tưởng đâu suôn sẻ, nào ngờ mới dọn về nhà mới được ngày đầu tiên thì ngày thứ hai Kim Đạo Anh ngã bệnh.

Bệnh không nặng, chỉ là cậu bị cảm sốt, mệt đến nỗi nằm vờ vật không nói được câu nào.

Người đầu tiên phát hiện ra Kim Đạo Anh không khỏe không phải Trịnh Tại Hiền, mà là Dật Minh. Bởi buổi tối hôm đó cậu còn bình thường, sáng hôm nay hắn có cuộc họp đặc biệt nên phải đi làm từ sớm, vậy nên không chú ý đến vẻ bất thường vào buổi sáng của cậu.

Dật Minh theo thói quen chui vào phòng của Kim Đạo Anh vào mỗi sáng. Nhóc thấy cậu vẫn còn nằm trên giường, tưởng là ngủ nướng nên định đi ra. Bình thường Trịnh Tại Hiền rất nghiêm khắc với nhóc về việc không được đánh thức Kim Đạo Anh, cho nên bé rất ngoan ngoãn mà khép cửa lại.

Thông thường thì Kim Đạo Anh rất ít khi ngủ nướng, mà nếu có ngủ nướng thì khoảng 8h là đã thức dậy rồi. Thế mà hôm nay Dật Minh vừa ăn sáng vừa nhìn đồng hồ, đến tận 8h30 vẫn không thấy Kim Đạo Anh đi xuống.

Nhóc uống sữa, lau miệng xong liền chạy lên lầu.

Kim Đạo Anh vẫn ngủ mê man, nhưng dường như giấc ngủ không ổn, cứ nhíu mày suốt. Dật Minh nắm cánh tay cậu định lắc, lại thấy nóng kinh người.

"Nóng quá, chú làm sao vậy, chú mau tỉnh tỉnh!" Dật Minh lay người cậu.

Kim Đạo Anh lầm rầm mấy tiếng trong miệng, nhưng mắt vẫn không mở ra. Nhóc hốt hoảng chạy ra ngoài gọi bà vú vào.

Bà vú vắt khăn lau mặt rồi đắp lên trán cho Kim Đạo Anh, tiện thể tìm thuốc hạ sốt trong nhà cho cậu uống.

Dật Minh vội vã cầm điện thoại gọi cho Trịnh Tại Hiền, bởi vì đang họp nên hắn để chế độ rung, sau khi họp xong thì Dật Minh đã gọi đến cuộc thứ tư.

"Baba chú Đạo Anh nóng lắm hình như chú bệnh rồi ba mau về mau về!" Dật Minh nói một hơi không nghỉ.

"Được, ba về ngay!" Trịnh Tại Hiền vội vã giao tài liệu cho thư ký, nhanh chóng rời đi.

Bệnh của Kim Đạo Anh không có gì nghiêm trọng, nhưng lại khiến hai ba con phát hoảng. Sau khi uống thuốc hạ sốt rồi ăn một bát cháo mà bà vú mang vào, Kim Đạo Anh đã khỏe lên nhiều.

"Em chuẩn bị đi, anh đưa em đến bệnh viện." Trịnh Tại Hiền về nhà còn chưa cởi áo vest ra đã gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng.

"Không có sao hết, em khỏe rồi." Kim Đạo Anh nắm tay hắn đặt lên trán mình. "Hết nóng rồi thấy không?"

"Đến bệnh viện kiểm tra cho chắc." Trịnh Tại Hiền dìu Kim Đạo Anh xuống giường.

Sau khi đến bệnh viện rồi kiểm tra tổng quát một lần, cuối cùng kết quả thông báo rằng Kim Đạo Anh hoàn toàn khỏe mạnh, sốt cũng đã hạ, Trịnh Tại Hiền mới thở phào nhẹ nhõm.

"Anh làm gì vậy, em có bệnh gì đâu mà lo lắng thế chứ!"

"Đối với em, điều gì anh cũng lo lắng hết." Trịnh Tại Hiền nói đầy dịu dàng.

Kiểm tra xong rồi Trịnh Tại Hiền vẫn không cho Kim Đạo Anh ra về mà buộc cậu ở lại truyền dịch. Nhờ thế bệnh của cậu rất nhanh khỏi, đến chiều là khỏe.

Sau lần này, Trịnh Tại Hiền quyết định tuyển gấp một người giúp việc, hằng ngày đưa cậu đến trung tâm Yoga để tập rèn luyện sức khỏe.

Năm mới vừa qua, Trịnh Tại Hiền liền giao hết công việc cho Lương Phúc cùng Lôi Đạt phụ trách, đưa một nhà ba người về nước thăm ba mẹ rồi ở lại đón tết nguyên đán. Đáng lẽ ra là bọn họ sẽ về từ lúc chưa đến Tết Tây, nhưng khách du lịch ở Châu Âu họ đến quá đông, công việc cần xử lý nhiều nên Trịnh Tại Hiền quyết định chỉ đón tết âm lịch ở quê nhà thôi.

Ba người về đến thì ông bà Trịnh đã gọi sang nhà chính. Trầm Mặc cũng ở đó, cùng họ chào hỏi mấy câu.

Bọn họ ở lại nhà chính một buổi, đến chiều thì về biệt thự ở khu Minh Sương. Trước khi trở về, Kim Đạo Anh đã thuê người ở công ty dịch vụ đến dọn dẹp sạch sẽ, đun nước pha trà, khởi động các thiết bị điện ở nhà sẵn.

Sáng hôm sau, họ lại đến nhà chị gái của Kim Đạo Anh để thăm. Kim An Nhiên thấy họ liền vui vẻ mời vào nhà, bảo chồng ra tiếp đón, còn mình thì vào bếp nấu nhiều món ngon cùng làm bánh ngọt đãi bọn họ.

Mấy ngày cực kỳ vui vẻ trôi qua trong không khí tết sum vầy, Kim Đạo Anh thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Cuộc sống như vậy đã đủ viên mãn với cậu rồi, không mong gì hơn thế nữa.

Mùng 3 tết, Tiền Côn dẫn cả gia đình sang nhà cậu chúc tết. Trịnh Tại Hiền cùng Dật Minh xuống chào hỏi, ngồi nói chuyện một lúc thì nhóc bảo muốn lên lầu chơi game. Trịnh Tại Hiền cũng chiều ý, dẫn nhóc và Tiểu Mễ cùng lên lầu.

Ba người ngồi nói chuyện một lúc, thấy Kim Đạo Anh đã vui vẻ trở lại, nhân lúc không có Trịnh Tại Hiền ở đây, Tiền Côn bèn nói:

"Này, cậu có biết chuyện Khả Như sắp kết hôn không?"

"Không." Kim Đạo Anh hơi sửng sốt một chút, nhưng đáp rất dửng dưng.

"Cô ấy kết hôn với Ngụy tổng – Ngụy Chí An." Tiền Côn nói tiếp.

"Chuyện đó có liên quan gì đến tôi đâu?" Kim Đạo Anh thờ ơ.

Tiểu Hồng nói chen vào: "Anh không biết đâu, tay Ngụy Chí An đó là đồ cáo già. Hắn ta chuyên lợi dụng các cô gái làm tình nhân để giao thiệp với tổng tài khác nhằm mục đích riêng. Nếu tính về kết hôn thì anh ta đã kết hôn tổng cộng 5 lần rồi, những cô vợ cũ của anh ta có người chết, có người trắng tay, có người vào tù, nhưng tuyệt nhiên không ai hé lộ về chuyện xấu xa của anh ta, mà dù có nói thì anh ta cũng dùng tiền lót đường với lãnh đạo cao cấp của thành phố rồi." Tiểu Hồng bất bình nói. "Đã vậy anh ta còn là Bi*(bisexual – lưỡng tính), người tình đồng giới của anh ta rất đông, và người hi sinh vì anh ta cũng không ít."

"Khả Như không biết hay sao mà lấy anh ta?" Kim Đạo Anh lúc này chợt nói ra sự lo lắng của mình. "Ngụy Chí An tôi từng gặp một lần, nhưng nhìn không giống kẻ tội đồ cho lắm."

"Anh ta có thế lực ngầm, cả trong lẫn ngoài nước. Cảnh sát không dám dây vào anh ta, còn những người vì anh ta mà bán mạng, nếu cần thiết anh ta sẽ gọi đàn em đến giết chết để bảo toàn tin mật cho mình. Những cô gái qua tay anh ta đều hoa tiêu ngọc vẫn, còn đàn ông thì đều bị giết chết cả. Bọn em đã khuyên Khả Như nhưng cô ấy không chịu nghe, còn tắt máy, đổi số khác nữa."

"Thế thì phải làm sao?" Kim Đạo Anh lúng túng.

"Bọn tôi cũng không biết tính sao, bây giờ lễ cưới sắp đến gần, Khả Như càng không có thời gian, muốn gặp cũng không được."

Sau khi tiễn bọn họ ra về, Kim Đạo Anh thất thần ngồi trên ghế sofa. Không phải cậu còn tình cảm gì với Đào Khả Như, chỉ là một ngày vợ chồng nghìn ngày ân nghĩa, cậu thấy lo lắng thay cô ấy.

Mà ngoài việc lo lắng này, cậu còn nghĩ đến một việc khác quan trọng hơn. Đó là hôm ở khách sạn dự hội nghị, cậu từng gặp Ngụy Chí An. Anh ta bắt chuyện với cậu, lời nói đứng đắn nhưng nếu suy xét kỹ sẽ thấy có chút lả lơi mời gọi. Đặc biệt hơn nữa là, hôm đó khi nhìn thấy cậu đứng cùng Ngụy Chí An, Trịnh Tại Hiền đã rất giận dữ. Sắc mặt vốn trắng bệch của hắn lại càng khó coi hơn khi nhìn Ngụy Chí An.

Chẳng lẽ khi đó hắn đã biết Ngụy Chí An không phải người tốt lành gì?

Nếu nhìn cục diện vấn đề theo cách bình thường thì Ngụy Chí An cũng là người trong lĩnh vực kinh doanh, có liên quan đến công việc làm ăn của Trịnh Tại Hiền. Đáng lẽ ra hắn phải niềm nở chào hỏi Ngụy Chí An, tuy cậu biết lúc đó hắn vừa đau vừa mệt vừa hoảng sợ, nhưng một chút bình tĩnh của người lăn lộn bao nhiêu năm trên thương trường thì hắn vẫn có, thế tại sao hắn lại lạnh lùng kéo tay cậu đi mà không thèm đáp lời Ngụy Chí An?

Rõ ràng là hắn đã biết rõ con người Ngụy Chí An, hơn nữa lúc ấy hắn cũng biết cậu đang bị Ngụy Chí An dụ dỗ lôi kéo.

Với vẻ ngoài đẹp trai và tiền tài vô số như thế, Ngụy Chí An luôn đủ sức hấp dẫn tất cả mọi người. Từ trai đến gái, từ già đến trẻ, có cái gì mà hắn không thu phục được đâu?

Ngay cả cậu cũng không nằm ngoài khả năng bị hắn hấp dẫn. Cho dù cậu không thích đàn ông, nhưng thủ đoạn của Ngụy Chí An luôn rất cao tay, có ai mà hắn để vuột mất được đâu chứ!

Trịnh Tại Hiền biết rõ cho nên hắn không muốn cậu có chút quan hệ nào với Ngụy Chí An, thậm chí còn không nể tình mà kéo tay cậu đi như vậy. Hắn bảo vệ cậu hết lòng, còn cậu lại chỉ xem mấy thứ ấy là thường tình. Quả thật cậu quá ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro