vol 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VOL 2

Chap 1

Bắc Seoul

Khu Crazy Love

Dãy phố dài hun hút. Con đường rộng chừng 10m được thắp sáng bằng hàng ngàn ánh đèn ne-on đủ màu từ hàng vạn tấm bảng hiệu. Quá rực rỡ để bị cho là đường dẫn vào thế giới tội ác của đất thành đô.

Crazy love tập hợp hàng trăm quán bar, club, vũ trường cao cấp và khách sạn sang trọng. Nếu đặt chân đến đây vào ban ngày thì nó hoàn toàn giống các khu phố khác mà còn có phần thanh bình hơn nữa kìa. Nhưng khi thái dương khuất sau tòa tháp thiên văn Seoul thì "thục nữ" chính thức vứt bỏ vẻ hiền lành của mình.

Dưới ánh sáng liên tục chuyển động, những cô gái và có cả những đứa con trai mặc các bộ đồ chỉ che những phần thật cần thiết đứng tràn ra đường lã lơi mời gọi bất cứ ai đi ngang. Rải rác khắp chốn là những tên mặt mày đầy thẹo, hình xăm từ hùm, beo, rồng, đại bàng đến mỹ nữ khỏa thân được khoe khoang trên những bắp tay nổi hằn của chúng. Những chiếc xe ngoại đắt tiền thường xuyên xẹt ra xẹt vô khu phố. Người đi trên những chiếc xe ấy cũng có vẻ ngoài chẳng khác gì bọn bên ngoài. Có chăng là bọn này ăn mặc sang trọng hơn và đáng sợ hơn gấp vạn lần

Nơi đây mại dâm, giết người, buôn bán ma túy, vũ khí, thanh trừng băng nhóm...được thực hiện một cách công khai. Có một câu quảng cáo về chổ này: Bạn có thể ngã giá mua một người rồi quay sang mua một khẩu súng , và dùng chính khẩu súng này bắn chết người đó mà bạn vẫn có thể tiếp tục châm điếu cần sa nhả từng đợt khói. Người xung quanh bạn hoặc sẽ vỗ tay, huýt sáo hoặc bình thản làm việc của họ. Quá đỗi bình thường!

Cảnh sát đâu? Pháp luật chốn nào? Xin thưa, những thứ đó không thể tồn tại ở nơi này. Hoặc lẽ chúng sẽ bị tiêu diệt ngay khi ngấp nghé trước cổng khu phố chừng 100m hay chúng không dám có khả năng để bước chân vào.

Crazy love là thiên đường của tội phạm nhưng là địa ngục của cảnh sát.

Sừng sửng đứng giữa sinh vật sống về đêm này là tòa nhà kiếng sang trọng. Trên cao dòng chữ xanh đỏ nhấp nhấy: C.N.Blue Club dưới cổng luôn luôn có ít nhất bốn tên hộ pháp trang bị súng hạng nặng đứng canh gác. Để có thể ra vào tòa nhà bạn phải có ít nhất một trong hai thứ: một xe tải tiền hoặc hàng trăm tên đàn em. Chủ nhân của nó là cặp vợ chồng chi phối toàn bộ thế giới ngầm bắc Seoul: Lee Kyu Woon và Jessica Choi

Hôm nay có gì đó khác thường. Đội bảo vệ được tăng cường những 10 tên. Không khí căng thẳng như làn khói độc quẩn quanh. Ông bà chủ của chúng sắp có khách.

Đằng xa chiếc Honda đen bóng lướt qua những cái vẫy tay của bọn điếm, những cái nhìn đe đe của bọn đầu gấu. Chiếc xe dừng trước bậc thềm đá hoa cương. Một tên có râu quai nón xuống xe rồi vòng qua mở cửa ghế sau, cúi đầu cung kính. Gót chiếc giày da cá sấu sông Nin gõ xuống mặt đường. Trước mặt vợ chồng Lee và đám đàn em là người đàn ông, à phải nói là thanh niên có khuôn mặt của chàng ca sĩ lãng tử, thân hình to cao trong bộ vest Ạc-man-ni xám xanh. Cái áo khoát đen dài khoát hờ trên đôi vai vạm vỡ.

- Chào ngài Micky, hân hạnh được đón tiếp ngài đến club của chúng tôi - Gã trung niên có cái đầu hói láng như thoa dầu và cái bụng chứa chừng 50lít bia bước xuống bậc thềm đá và niềm nở chìa tay trước vị khách.

Vị khách với vẻ trịch thượng của kẻ cao hơn nắm lấy bàn tay ú núc ních của Lee, giọng nói trầm thoát ra từ khe hở của môi và điếu xì gà

- Làm phiền ông đã ra cửa đón.

- Ngài là khách quí dĩ nhiên chúng tôi phải nên làm vậy - người phụ nữ sở hữu thân hình "điện nước đầy đủ" và khuôn mặt được chau chuốt kĩ lưỡng đứng sau Lee lên tiếng.

Vị khách quay sang nhìn cái váy đỏ chói lọi. Lee vội vàng giới thiệu

- À xin giới thiệu đây là vợ tôi Jessica.

- Hân hạnh được biết bà, bà Lee - Vị khách từ tốn nâng bàn tay năm vuốt của bà Lee lên môi.

- Ngài gọi tôi là Jessica được rồi - Jessica che miệng cười e lệ giả tạo, có phần ngạc nhiên trước cử chỉ phong nhã của vị khách.

...

Cả đoàn người đi vào bên trong club. Club này cũng giống tất cả các Club khác. Nhưng rộng hơn, sang trọng hơn, khẳng định đẳng cấp hơn và còn có nhiều thứ không phải nơi nào cũng có để phục vụ. Bình thường rất đông đúc nhưng hôm nay chỉ có khách vip hay khách thường xuyên của Club mới được vào. Vì vợ chồng Lee ra lệnh giảm thiểu khách lạ mặt ra vào trong khi họ bàn chuyện làm ăn.

Vị khách được đưa vào phòng dành tiếp những khách làm ăn đặc biệt của vợ chồng Lee. Hành lang dẫn đến phòng này được một đám người hùng hậu đứng bảo vệ

- Club của các vị rất có phong cách - vị khách ngồi xuống những cái gối bông kiểu Ba Tư buông lời nhận xét

- Ngài quá khen. Làm sao chổ làm ăn nhỏ của chúng tôi sánh bằng các sòng bài của ngài ở Las Vegas - Jessica nói rồi cũng ngồi xuống chổ bên cạnh vị khách

- Đúng, đúng. Không bằng được, không bằng được - Lee phụ họa

Đồ nhấm rượu được dọn ra ê hề trên bàn. Những người phục vụ đi ra hết. Chỉ còn 2 tên mặt mày bặm trợn và một gã ốm nhom trên ngực đeo cái biển nhỏ có chữ "manager" là đứng ở góc phòng sau lưng vợ chồng Lee. Đối diện bên kia là thuộc hạ của vị khách, gã có bộ râu quai nón màu nâu và cặp mắt bị che bởi cặp kiếng bự chảng.

- Vậy, Ngài Micky về chuyện hợp đồng.... - Lee hăm hở khơi chuyện

- Không cần vội vàng như thế - Jessica ném cho chồng cái liếc đứt thịt mà chắc chắn vị khách không thấy, giọng ả vẫn ngọt ngào gắt họng. Rồi quay lại vị khách, cơ mặt ả lấy lại vẻ nhu mì - trước tiên phải nâng ly mừng cuộc gặp gỡ giữa hai bên, còn chuyện ký hợp đồng còn nhiều thời gian mà. Phải không ngài Micky

- Tôi thật hâm mộ ông Lee đây có người vợ vừa duyên dáng vừa hiểu ý người khác như vậy - Vị khách cười nhẹ, vỗ vỗ bàn tay có móng đỏ chót đang nắm khuỷu tay mình.

- Ngài làm tôi mắc cỡ đấy - giọng ả ngày càng nhão đi, bàn tay nắm chặt hơn

Các cọng gân ngủ yên dưới lớp mỡ dày cui của Lee có dịp khoe sắc. Nhưng y chỉ lớn tiếng nạt tên quản lý sau lưng mình.

- Còn không mau mang rượu vào.

...

Viên quản lý đầu vuốt keo mướt đến nhớt nhợt chạy vội ra ngoài kêu người mang rượu vào. Chợt gã nhìn thấy một tên bồi bàn len men gần cầu thang dẫn lên lầu thì đứng lại

- Uknow! Mày làm gì đó?

- Ơ...dạ...em...em leo cầu thang. Bụi thấy phát sợ luôn đó anh - tên bồi bàn giật mình rồi vừa cười cười vừa rút khăn lau lau cái cầu thang đã bóng thấy mặt.

- Hừm! Tao tỏng biết ý đồ của mày. Đừng có mà xạo sự với tao.

- Ơ..em..em..đâu..đâu có - giọt mồ hôi lăn trên cái trán màu nâu

- Mày định tìm chỗ nào ngủ nữa đúng không? - gã quản lý ngắt lời, ra chìu đã nắm thóp được người kia.

- Hả...ơ hề hề... đúng là không gì qua khỏi mắt của anh - tên bồi bàn cười hối lỗi nhưng nếu chú ý thì sẽ thấy hắn vừa thở phào cái nhẹ.

- Tao mướn mày để làm việc chứ có trả tiền cho mày suốt ngày ngủ đâu. Nhìn mày cũng dễ coi nên tao mới cho làm tới nay. Nếu không thì đã đuổi cổ từ hôm thấy mày ngáy khò khò trong tầng hầm rồi - gã quản lý mắng xối xả vào tên bồi bàn đang cúi đầu chịu trận - Thôi, mày đem rượu vào cho lão đại đi

- Ơ..nhưng em..em

- Còn ở đó em em anh anh gì? Muốn bị đuổi liền hả?

- Dạ.. em đi liền

Nhìn tên bồi lủi thủi quay đi. Gã quản lý lầm bầm

- Không phải nó chịu nhận động lương thấp chủm thì đã tống cổ từ lâu. Chỉ được cái to xác còn mặt thì ngu không tả

Lời nói này vô tình lọt vào tai của người ngồi ở bàn tròn khuất sau chậu kiểng gần đó. Gã quản lý chợt thấy lông gáy mình dựng lên hết như có ngàn mũi dao nhắm gã mà phóng đến.

Gã bồi đẩy chiếc xe đẩy vào phòng. Lúc này bà chủ nó gần như dựa hẳn vào bên vai của vị khách

- Vậy ra ngoài sòng bài ngài còn kinh doanh rì-sọt nữa kia à? - sự ngưỡng mộ lộ ra mặt ả

- Tôi có vài cái ở Hawaii và Bali nhưng giờ thì tôi quan tâm đến "lĩnh vực mới" này hơn - vị khách ngã ngửa ra sau một cách thoải mái.

Đúng lúc tên bồi cầm chai rượu rót dòng chất lỏng vàng nhạt ra ly, rồi thì hai ánh mắt giao nhau nhưng thoáng qua rất nhanh.

- Chắc hẳn ngài cũng sành về rượu lắm nhỉ? - Jessica cầm một ly trao cho vị khách và một ly cho mình. Hoàn toàn quên bẵng ông chồng đang ngồi phía bên kia.

- Chỉ hay uống chứ không sành. Nhưng được một người kiều diễm thế này ngồi bên cạnh thì rượu nào cũng là rượu ngon cả - vị khách khẽ chạm ly mình vào ly của Jessica và nở nụ cười sát thủ. Đáp lại là tràn cười rút rít như chuột kêu của ả.

" Đặc vụ Park đừng quên anh đang làm nhiệm vụ đấy. Cao hứng quá sẽ lòi đuôi đó. Còn nữa, nếu để một giọt 'rượu ngon" kia rơi xuống bộ vest thì tôi bảo đảm, anh có ăn mì gói và uống nước lã trong 1 năm tới cũng chưa chắc đủ tiền đền"

Giọng nói vút cao sặc mùi dấm vang vang nhưng không ai trong phòng có vẻ nghe thấy. Duy chỉ 3 người có phản ứng lạ dù rất nhỏ là cái khóe miệng giật giật của vị khách, cái mím môi của tên bồi và cái tằng hắng khẽ của tên râu quai nón.

"Yunho! Cậu ở đó làm gì? Mau đi lấy nó đi. Chúng ta không có thời gian đâu"

Giọng nói đó là của Kim Junsu - đội phó đội hình sự Seoul - đang trực tiếp phát ra từ 3 cái tai nghe gắc trong tai của ba đặc cảnh

Tên bồi bàn thực chất là đặc vụ Jung Yunho tổ hình sự Seoul nghe chỉ thị bèn làm bộ tuột tay đánh rơi chai rượu xuống sàn.

- Yaa! Cái thằng này làm ăn thế hả? Có biết là chai rượi này đắt cỡ nào không hả? - Lee Kyu Woon đứng lên quát tháo

Vị khách té ra là Park Yoochun đặc vụ của tổ hình sự Seoul nhìn Lee cau mày khó chịu cố ý lộ ra mặt. Jessica thấy thế liền can thiệp

- Thôi lấy chai khác. Còn một chai nữa mà - Ả nói với gã quản lý - cho đứa khác vào thay nó.

Yunho "được" đuổi ra thì đi thẳng không quên giữ cho đầu cúi gầm. Sau khi nghe tên quản lý sạt một trận và kêu xuống bếp ngồi chờ lão đại xử lý. Anh lựa lúc không ai chú ý nhanh chân chạy lên cầu thang. Lấy chìa khóa vạn năng ra, anh hối hả mở cửa phòng làm việc của Lee.

Cạch!

Ngó trước trước ngó sau, anh lẻn vào và đóng cửa lại. một căn phòng khá rộng được bài trí hết sức khoe của. Yunho nhanh chóng tiến lại chiếc com trên bàn bật khởi động. Anh mò túi lấy ra một cái giống như đồng hồ bấm giờ dạng mỏng có dây cáp cấm.

Nhiệm vụ của anh là phải lấy cho được tài liệu về đường dây buôn bán vũ khí xuyên Đông Á. Vợ chồng Lee Kyu Woon là điểm chốt của đường dây này ở Hàn Quốc. Anh đã thâm nhập vào đây hơn nửa tháng nay để điều tra xem tài liệu ấy cất chổ nào. Biết nó được lưu trong máy tính phòng làm việc của Lee nhưng vào lấy ra là bất khả thi. Vì nếu không có Lee trong phòng thì cũng có ít nhất 2 thằng đứng canh. Thế nên sếp Kim đã đề xuất cho Yoochun đóng giả một đại gia Mỹ muốn mua hàng cấm. Hòng làm chúng tập trung cho việc tiếp khách mà lơ là. Để làm chúng tin ,Sungmin đã làm tạo ID thiệt hoành tráng và một tài khoản ma tại ngân hàng cho Yoochun. Khi cu cậu nhìn tài khoản có hình mình nhưng tên Micky lên đến con số có 10 chữ số thì đã mém xỉu vì tưởng thiệt và còn nói sẽ mua cho Yunho chiếc xe. Thế nhưng mộng vàng của nó bị sếp Kim đạp đổ bằng cái nhếch môi "Đến đó tôi rất sẵn lòng tiễn cậu vào tù vì tội làm chứng từ giả chiếm đoạt tài sản"

- Quái! Sao không mở được vậy cà

Yunho hì hục mãi vẫn không mở được file chứa dữ liệu. Nó đã được khóa bằng mật mã. Cái thiết bị mở khóa điện tử mà Sungmin đưa anh hòan toàn vô dụng.

- Chết tiệt đã đến bước này mà còn gặp trục trặc, không khéo lại thành công cốc hết

....

- Ái chà chà, cảnh sát mà cũng có lúc làm chyện mờ ám nhĩ?

Giọng nói trong trẻo thình lình vang lên giữa căn phòng vắng. Trên chiếc ghế sôpha lúc anh vào còn trống trơn giờ có một người chểm chệ ngồi đó.

- Sao..sao..? - đôi mắt một mí của Yunho mở to hết cỡ

- Mới có 1 tháng không gặp mà sao anh thấy tôi như thấy người chết sống dậy thế? - khóe môi hồng mím lại

Còn hơn là người chết sống dậy nữa kìa. Hắn,người mà một tháng qua làm anh ăn ngủ không yên, ngày đêm phập phồng. Người tạo cho anh thói quen đi ngủ chốt cửa sổ cẩn thận và giật mình nửa đêm chỉ vì một tiếng cú kêu. Không phải anh sợ gặp hắn vì hắn là Hero Dan - tên tội phạm nguy hiểm tầm cỡ. Anh là cảnh sát kia mà! Cái anh không muốn đối mặt là chuyện hắn và anh đã xảy ra...tình một đêm. Cha mẹ ơi! Một tháng qua hắn mất dạng làm anh tưởng hắn và anh đường đời hai lối vĩnh viễn không gặp nhau nữa chứ. Yunho kinh ngạc về sự tái xuất hiện của hắn, nhất là ngay lúc này, tại nơi đây.

- Sao mày ở đây? - Anh hỏi nhỏ nhưng nặng

- Tôi ở đây vì anh ở đây - hắn đáp tỉnh bơ

Anh hơi khựng bởi sự quá ư thẳng thắng của hắn nhưng cũng hỏi luôn

- Làm thế nào mày biết tao ở đây?

- À mấy hôm nay buồn buồn mở mạng vô tuyến của của cảnh sát xem có nghe giọng anh không. Nào ngờ lọt tai cái kế hoạch nho nhỏ của các anh nên đến đây xem anh làm ăn ra sao - hắn trả lời tỉnh rụi còn tủm tỉm nhìn anh lên cơn tức khí

Yunho thật không còn lời nào để diễn tả cả. Hắn nói chuyện nghe trộm điện thoại nội bộ của cảnh sát mà cứ như nghe FM vvậy. An ninh của cục đúng là xuống cấp quá rồi. anh hít thật sâu. Chuyện hắn tính sau. Trước mắt là lấy tư liệu đã.

- Chổ này nguy hiểm lắm đi chổ khác chơi đi - trước khi quay lại với máy tính anh còn chỉnh - Cái này không phải trộm mà là thu thập chứng cứ

- Ừ thì thu thập - hắn phì cười trước lối quan minh chính đại của anh rồi đứng lên đi lại gần anh - Kêu tôi đi, bộ lo cho tôi hả?

- Ấm đầu à? Là lo mày làm phiền bị phát hiện là chết cả lũ - Anh chống chế ra sức ép mình dán mắt vào các con số rối rắm.

Hắn muốn cú một cái lên cái đầu tóc đen huyền ấy quá chừng nhưng sợ người "đầu cứng" đó đau nên thôi. Chợt mắt xanh lóe sáng

- Vậy tôi không làm phiền anh thu thập cũng được mà trộm cũng được - hắn xoay đi còn để lại mồi - Vả lại với cái đồ cổ ấy dù bọn dưới kia có chịu ngồi nhìn thì có đến mùa thu sang năm anh cũng đừng hòng mở được.

Lập tức có tác dụng liền. Yunho ngẩng lên hỏi ngay

- Mày biết mấy cái mật mã này hả?

Hắn nén cười lấy vẻ mặt vô tư. Đủng đỉnh thả mồi câu thứ 2

- Không những biết mà còn mở được nữa kìa

- Thật không? - anh nhìn hắn ngờ vực.

- Tôi đã lừa anh bao giờ chưa - thấy vẻ phản đối đùng đùng của anh hắn vội chữa lại - ừ thì cũng có vài lần nhưng lần này tôi nói thiệt.

Một trận đấu kịch liệt xảy ra trong đầu Yunho

Hắn nói mở được kìa. Nhờ hắn đi

Hắn là tội phạm đó. cảnh sát sao có thể nhờ sự giúp đỡ của tội phạm

Nhưng tình hình cấp bách lắm rồi

Dù vậy cũng không được. Mất mặt ngành cảnh sát lắm

Cứ dằn dai bị phát hiện không những chết mình mà còn liên lụy đồng đội nữa, ở đó mà sợ mất mặt.

Có nhờ chắc gì hắn đã chịu giúp.

Hắn khẽ lắc đầu. Chàng cớm của hắn đúng là quá đáng yêu và bộc trực. Nghĩ gì là hiện ra mặt liền. Không hiểu nằm vùng ở đây lâu vậy mà sao không bị phát hiện nhỉ?

- Chổ quen biết không nỡ thấy anh chết vì bệnh sĩ. Tránh ra xem nào - Hắn đẩy anh ra ngồi vào ghế.

Yunho đành đứng nhìn hắn tháo dây chuyền trên cổ ra, lấy mặt thánh giá cắm vào máy tính.

- Bộ đi đâu cũng kè kè theo cái đó hả? - anh ngó cái mặt dây chuyền giờ biến thành thiết bị giải mã cực kỳ hiện đại.

- Phòng thiếu tiền vào nhà nào đó mượn đỡ - hắn vừa lướt đôi tay thon dài trên bàn phím vừa trêu anh.

Yunho dù cố nuốt cục tức vào trong vì nghĩ hắn đang giúp mình nhưng vẫn phải hừ giọng

- Cướp nói thế nào cũng lộ ra cướp

Tiếng gõ phìm ngừng ngay. Hắn từ từ xoay ghế lại nhìn anh bằng cặp mắt nghiêm túc

- Yunho! Tuy tối đó anh không cố ý nhưng anh vẫn là người chủ động. Tôi là đàn ông nên không cần anh chịu trách nhiệm gì gì đó như bọn đàn bà, nhưng ngay cả cách xưng hô cho đàng hoàng cũng không được. Vậy có quá bất công với tôi không?

Cậu nói nữa như nhắc nhở nữa như trách móc của hắn thật điểm trúng chổ nhược của anh rồi. Tuy cố phủ định nhưng anh vẫn có ý nghĩ là mình cũng có lỗi trong chuyện đó. Ngay chính anh cũng thấy cách xưng hô này nghịch tai nhưng quen rồi biết sao được

- Ông Dan! - cuối cùng anh cũng nặng nhọc gọi

Vẫn nhìn anh như cũ

- Ngài Hero

Lắc lắc ngón trỏ

- Ngài trùm

- Anh giả vờ hay thật sự không nhớ đó hả?

Làm sao anh không nhớ được. Chữ viết tắt của cái tên đó luôn kè kè theo anh 24/24 mà.

- Không nhớ! - gọi như vậy thì thân mật quá. Anh không gọi đâu

- Haizz! Trí nhớ con người cũng có giới hạn. Tự dưng tới đây tôi lại quên mất làm gì tiếp theo rồi - hắn gõ gõ trán mình, bâng quơ nhìn cái trần nhà.

Tay nắm lại. Cơ mặt giật giật

- Jaejoong

- Yunho ngoan - hắn cười hài lòng quay lại với công việc

...

Tít tít tít

Lee lấy điện thoại ra nhìn sơ qua nội dung tin nhắn. Gã nhìn Yoochun cười giả lả

- Vậy là đã thảo luận xong nội dung của hợp đồng rồi. Những phần sau xin Ngài tiếp tục bàn với vợ tôi. Tôi có chút việc phải giải quyết. Xin phép

- Ơ...ông Lee không... - Yoochun hơi hoảng khi thấy gã đứng lên

- Không sao. Có việc thì anh cứ đi đi. Để em tiếp chuyện với ngài Micky là được - Jessica nhanh nhảu nói. Thật sự ả muốn gã chồng này biến đi từ nãy giờ kia

...

Trên chiếc xe tải con cách đó không xa

- Chết rồi! Có thể Lee sẽ lên phòng - Yesung hốt hoảng nói

- Báo cho Yunho đi khỏi chổ đó ngay - Junsu chau mày ra lệnh

- Không được. Mất tín hiệu với cậu ấy rồi

- Làm sao bây giờ sếp. Yunho mà bị phát hiện thì Yoochun và Ee Teuk cũng lộ luôn - Kangin lo lắng nói

- Phải rút bọn Yoochun ra trước. Kangin, cậu cởi đồ ra cho tôi - Sếp Kim Junsu suy nghĩ chớp nhoáng rồi ra lệnh dứt khoát.

- Hả!!!???

- Hả???

...

- Mở được chưa vậy? - Yunho đứng canh sốt ruốt hỏi

- Bài học đầu tiên của nghề này là bình tĩnh , ngay cả khi chủ nhà về tới cửa. Anh cần học hỏi nhiều đấy - hắn lên giọng dạy dỗ

Yunho hừ một tiếng. Anh không có tâm trạng cãi với hắn. Nếu bị phát hiện thì chết cả bọn. Cả bọn? Có cả hắn? Anh sợ hắn sẽ bị dính vào theo anh? Không, là anh lo cho đồng đội mình.

- Bingo - hắn reo khẽ

- Được rồi hả?

Anh chạy lại khom lưng nhìn vào tập tin đã được mở. Một loạt danh sách và thông tin cùng hình ảnh các loại súng. Vui mừng anh không khỏi thốt lên

- Giỏi quá!

"chụt"

- Yaa! - Anh trợn mắt tay ôm cái má vừa bị hắn "mi"

- Là cảm ơn lời khen của anh - đáp tỉnh rồi hắn lấy cái đĩa chứa dữ liệu trao cho anh - Của anh đây.

- Đi thôi chúng có thể lên bất cứ lúc nào - Anh cầm lấy cái đĩa nói, tạm thời cất cái liếc mắt vào túi.

Hai ngừơi bước nhanh đến cửa thì hắn đưa tay ngăn anh lại. Hắn và anh nhìn nhau. Cái nắm cửa đang xoay xoay. Có ngừơi đang vào.

TBC

Bạn nghĩ uke thì luôn e ấp, dịu dàng? - mời click thanks nhưng đừng đọc^^

Bạn ứ thèm đọc cái gì mà không bình thường lại có phần phô? - mời... xem bên trên^^

Nếu cứ miễn nhiễm mà đọc thì cấm khủng bố au dưới mọi hình thức. (Nói vậy chứ bắn tỉa thoải mái. Đọc com là niềm vui của Ky^^)

Part 2

Yoochun lạnh toát mồ hôi hột nhưng cố gắng gom vài giọt bình tĩnh cuối cùng nở nụ cười gượng gạo với Jessica. Cô ả đã hoàn toàn mê mẫn trước vẻ lãng tử và xuất thân hoành tráng của chàng (đó là ả tưởng thế). Mẫu người trong mơ của ả và hơn gấp trăm lần gã chồng bụng phệ hiện tại.

- Ngài Micky, một người xuất chúng như ngài chắc có rất nhiều tình nhân nhỉ? - Ả muốn thăm dò xem ả có bao nhiêu đối thủ

- À ..à tôi!! - Yoochun trong bụng thấp thỏm không lòng nào mà "nổ" như lúc nãy

Cánh cửa mở, một tên đàn em của Lee hớt hãi đi vào. Jessica bị đứt đoạn bèn quắc mắt lạnh giọng hỏi

- Chuyện gì?

- Dạ..dạ có một thằng.. à.. thanh niên nói là muốn gặp ngài Micky ..còn nói là người của ngài

-

Lúc này Yoochun mới chú ý là có tiếng cãi cọ bên ngoài và cái giọng át đi những giọng khác rất chi là quen.

Rầm!

Cửa một lần nữa mở, đập vào lưng tên đàn em khiến tên này hơi mất đà chúi nhủi. Không chỉ Jessica mà Yoochun và Ee Teuk cũng trợn mắt nhìn người vừa xông vào.

- Ya!! Micky

Nếu không phải cái tiếng cá heo lanh lảnh hàng ngày ám ảnh Yoochun thì có cho vàng nó cũng không tin được cái người mặc quần xanh biển bó xát đôi chân thon dài, trên là cái áo sơmi đỏ hồng mỏng và hở quá ngực là...phó đội của nó: Kim Junsu

Chưa kịp hoàn hồn thì "người kia" đã nhào tới ôm cứng Yoochun, dụi đầu vào ngực nó thút thít. Thút thít?

- Ư~ sao bỏ người ta ở khách sạn mà chạy ra đây chơi một mình vậy hả? Mới có mấy tháng đã chán người ta rồi phải không?

Yoochun đơ toàn tập. Nhưng ngay lập tức tỉnh hẳn vì cái nhéo đau điếng bên hông. Nhanh chóng hiểu tình hình nó nhập vai liền. Nó vỗ vỗ lưng sếp Kim dỗ dành

- Ui cưng của anh. Anh nào có làm thế. Đêm qua em làm việc mệt quá nên anh định để em ngủ cho lại sức đó chứ - Yoochun có chết cũng không ngờ có ngày nó nói những lời này với một thằng con trai và nhất là với ông sếp đâm hông nữa chứ

- Không chịu đâu! Micky hứa với người ta là kỳ này ở bên người ta 24/24 mà - sếp Kim nũng nịu ngẩng lên nhìn Yoochun bằng ánh mắt long lanh - Về khách sạn đi, người ta nhớ Micky rồi

Tim ai đó trật một nhịp. Bằng một sức mạnh thần hay ma gì đó mà Yoochun giữ cho mình không phá ra cười. Nó nựng nựng cái má bầu bĩnh của Junsu âu yếm

- Quả táo của anh! Mới xa anh có chút đã không chịu nổi rồi sao?

Lờ đi cái tia sấm sét trong mắt của ông sếp, Yoochun quay sang Jessica lúc này đang xanh lét trố mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, lịch sự nói:

- Xin lỗi bà Lee. Tôi có việc phải về gấp. Nội dung còn lại hẹn lần sau gặp ở chổ tôi , ta sẽ bàn tiếp. Tạm biệt.

Không chờ Jessica có phản ứng gì, Yoochun đã bế bổng Junsu lên và đi thẳng ra ngoài. Ra đến xe thì Jessica cũng đuổi ra theo

- Ngài..ngài Micky...

Yoochun vẫn ôm Junsu trong lòng quay ra gật đầu và gửi lại cho ả nụ cười "mị dân". Jessica đứng nhìn chiếc xe xa dần trong lòng cực kỳ khó chịu. Sao người ả muốn lại yêu một thằng con trai. Hàm răng vừa mới đi cà nghiến vào nhau trèo trẹo.

...

Trong xe tải

- Sao rồi? Đã có tin gì của Yunho chưa - Yoochun chưa kịp bước hẳn vào xe nôn nóng hỏi

- Vẫn chưa - KangIn lắc đầu

- Tôi phải vào đó cứu cấu ấy.

Yoochun toan mở cửa xe thì bị Junsu ngăn lại

- Cậu không được đi, khó khăn lắm mới ra được, lại muốn đâm đầu vào sao?

- Đó là bạn tôi! - Yoochun nổi nóng quát

- Còn đây là lệnh! - Junsu lạnh lùng nói

- Tôi cóc cần cái lệnh thổ tả đó - Yoochun giằng ra

- Đồ ngu! Cậu vào đó bây giờ có khi hại cậu ấy nữa đó - Junsu quát lại

- Đúng đó Yoochun. Nếu Yunho bị phát hiện thì giờ đã có náo động rồi mà tình hình vẫn bình thường. Không chừng cậu ấy đã thoát rồi. - Ee Teuk vừa gỡ bộ râu ra vừa nói

Yoochun suy nghĩ một thoáng rồi không đòi đi nữa. Nó nhìn một cách lo lắng về hướng tầng ba của tòa nhà kiếng. Cả đội cũng gần như nín thở nhìn về đó.

...

Cửa mở. Cái tướng khổng tượng của Lee Kyu Woon bước vào. Hắn đảo mắt nhìn quanh

Không có ai!

Đương nhiên. Ai dám đột nhập văn phòng của hắn chứ. Không muốn sống thì mới liều lĩnh như vậy.

- Lần sau có đến thì báo cho anh biết. Nếu mụ thấy thì sao? - Hắn ngồi xuống ghế sô pha nói với cô gái xinh đẹp nãy giờ vẫn bám lấy tay hắn

- Ư~ em cóc sợ mụ. Em nhớ anh nên mới đến mà - cô ta ngồi lên chân gã nói - mà mụ ấy đâu?

- Đang tiếp khách - nói tới đây gã không khỏi nổi máu nóng - Con mẹ nó! nó chẳng coi anh ra gì. Ỏng ỏng ẹo ẹo với thằng đó

- Cưng ghen hả?

- Hừm thương yêu gì nó mà ghen. Nếu nó không có hậu thuẫn đằng sau thì anh đã cho nó về chầu diêm la lâu rồi - gã nghiến răng

- Thôi cưng đừng tức không tốt cho tim. Để em làm cưng vui nha

Nói rồi cô ta trở người gắn cặp môi đỏ lòm vào cái mỏ tái tái bóng mỡ của gã. Ra sức ép sát bộ ngực bự khổng lồ của mình vào gã. Bàn tay to nú nần thô bạo xé chiếc váy ngắn củn cỡn vứt xuống đất. Gã rời miệng ả tấn công vào cái cổ trắng tái rồi lần xuống ngực. Vùi đầu vào đó gã mút cắn, tay bên kia không ngừng bóp nắn làm ả rên lên ư ử.

Cả hai mải mê với những khúc dạo đầu cho màn mưa gió mà không hề biết rằng cách đó 2m, trong chiếc tủ thấp có 2 cặp mắt xanh và nâu chứng kiến tất cả.

Yunho căng thẳng lắng nghe và quan sát qua khe hở của cánh của tủ. Thầm rủa không sớm thoát khỏi nên bị kẹt vào tình huống này. Đến lúc ả tình nhân của Lee thoát y thì anh quay đi không nhìn ra nữa. Nên lúc này anh nhìn thẳng và thấy hắn đang nhìn anh chăm chăm tự lúc nào.

- Nhìn cái gì? - anh gắt nhỏ

- Nhìn anh chứ gì - Hắn trả lời làm hơi thở thơm ngát phả vào mặt anh.

Thật là thiếu sót nếu không nói rõ tình trạng của anh và hắn lúc này cho các bạn dễ hình dung. Này nhé, cái tủ chỉ cao chừng 1 mét rưỡi còn bề ngang thì chỉ có 1 mét hơn xíu. Trong lúc cấp bách anh nhảy vào trước. Hắn vào sau không biết cố ý hay vô tình mà cứ đòi ngồi ngay lên chân anh. Cánh cửa thì sắp mở đến nơi nên hậu quả là... lúc này khoảng cách hai thân trên của anh và hắn chỉ bằng nửa gang tay (của em bé í).

- Xít ra chút đi - anh đuổi. Tự nhiên anh thấy mình xây xẩm

- Còn chổ nào đâu mà xít - hắn xem như không có khoảng trống phía sau mình

- Vậy thì đừng có mà nhìn nữa. Không biết nhìn người khác hoài là bất lịch sự sao?

- Có thích thì mới nhìn. Nhưng nếu không nhìn anh thì nhìn cảnh đó hả - hắn cười hất đầu ra ngoài

Quên mất, anh lại nhìn theo cái hất của hắn. Bên ngoài ả tình nhân không ngừng uốn éo đã phô toàn bộ cơ thể trước mắt anh. Yunho lật đật quay đi lắp bắp

- Ơ...thì...thì - Anh ú ớ, mặt mày đỏ lựng. Anh là lần đầu thấy cảnh nóng mà lại còn trực tiếp chứng kiến nữa. Tuy anh không có ý nghĩ gì đen tối nhưng vẫn là một chàng trai mới lớn nên mắc cỡ là bình thường.

- Thì cà lăm hả? - Hắn trêu già anh. Thích thú nhìn anh đỏ mặt. Hắn khác anh. Có thằng em họ và tên trợ thủ là dân ghiền phim sex thì mấy cảnh này chả xi nhê gì với hắn. Huống hồ, có cả tá con gái thoát y trước hắn cũng đừng hòng lấy chút màu đỏ trên mặt hắn. Hắn chỉ...đỏ trước anh thôi. Nghĩ đến đây thì chợt nụ cười hắn tắt ngấm. Nhìn màu hồng phớt trên đôi má nâu rồi nhìn con ả bên ngoài, hắn nhíu mày.

- Ya! Là...àm gì thế hả? - Yunho trợn mắt hỏi khi thấy hắn ngồi thẳng lên rồi bắt đầu...tháo cúc áo.

- Không thấy nóng sao? Cởi ra cho mát - Tiếp tục mở. Một cái. Hai cái. Ba cái

- Nóng cũng ráng chịu đi. Đừng có cởi - Anh hoảng lên. Không hiểu sao anh thấy có linh cảm xấu.

- Tôi cởi thì mặc tôi. Hay anh... - hắn nhìn anh lém lỉnh - anh sợ nhìn thấy tôi không mặc quần áo.

- Gì...gì phải sợ. Đều là con trai cả

Tuy tuyên bố hùng hồn vậy nhưng khi chiếc áo sơmi mỏng tuột ra sau, chỉ còn vướng lại hai bên cổ tay hắn thì tim anh đã dộng thình thình. Trong ánh sáng mờ mờ khoảng da thịt không che đậy đó như phát sáng. Khuôn ngực trắng nõn nà như làm từ khối ngọc quí. Nhẵn nhụi, mịn màng, cứng cáp nhưng rất mềm mại. Anh từng sờ kịch liệt nên biết mà

"Mày nghĩ gì vậy Yunho? Bình tĩnh, bình tĩnh. Hắn là con trai. Là con trai" - Yunho khổ sở nghĩ.

Nhưng bộ nhớ anh không nghe điều khiển của anh chủ nó. Nó tự động tua lại cảnh của đêm đó. Yunho lắc nhẹ đầu và quyết định tốt hơn là không nhìn hắn. Anh chuyển sang nhìn cái nóc tủ

Hắn thích thú trước phản ứng của anh. Vốn định thử xem hắn với cô ả kia, anh sẽ thấy ai...phiền toái hơn. Giờ thấy anh đáng yêu quá thì một tia sáng dị thường lóe lên trong đôi mắt xanh. Áp người vào người anh, hắn cắn mạnh lên trái táo trên cái cổ nâu ngon lành trước mắt. Anh giật mình xém la lên nhưng kịp ngăn lại

- Nè..nè không được làm bậy - Anh nhìn hắn như con thỏ nhỏ bé trước miệng con sói đang chảy nước miếng.

- Thế nào là làm bậy?

Hắn hỏi, di chuyển miệng qua bên cổ anh cắn một cái, liếm một cái.

- Thế này hả?

Đôi môi hồng phả hơi nóng vào tai anh. Hàm răng nhỏ day day vành tai anh, đồng thời bàn tay phá phách cũng mò vào áo anh ve vuốt bờ ngực săn chắc.

- Hay thế này?

Không để anh tránh. Hắn giữ mặt anh và chớp nhoáng chiếm lấy đôi môi dày quyến rũ. Làn môi hắn luôn luôn muốn chiếm làm của riêng.

- Umm..mmm

Yunho kêu ư ử trong nụ hôn ép uổng. Là một cảnh sát anh thấy xấu hổ vì đã không phòng bị kỹ. Để một tên tội phạm tấn công thẳng vào miệng mình. Bị hắn dùng lưỡi của mình quấy nhiễu, chà xát từng vách tường trong vòm họng. Cái lưỡi anh cũng bị đánh cắp và bị mút mát, trêu đùa.

Nhưng điều làm anh hổ thẹn nhất là tự sâu trong lòng anh lại không thật tình muốn tránh nó.

- Dừng lại đi. Bị nghe thấy bây giờ.

Cuối cùng thì anh lấy thế chủ động đẩy hắn ra. Nhưng vô ích, hắn lại vòng tay ôm cổ anh. Lưỡi lại có dịp mân mê vành môi anh.

- Nếu bị chúng phát hiện thì người chết không phải là chúng ta.

Giọng nói hắn đã khàn đi đôi chút. Chúng thoát ra giữa những cái liếm láp trên môi anh, trên má anh. Bọn chuột nhắt này có thể làm gì hắn? Hắn càng không để chúng động đến anh. Khôn hồn thì đừng phá đám lúc hắn đang hưởng thụ.

- Không..không phải chuyện ..đó - Câu nói của anh không xuông xẻ. Làm sao có thể nói lưu loát khi môi hắn phủ lên mặt anh một trận mưa hôn còn mông thì liên tục tiến lùi, đánh thức dục vọng của anh. Yunho muốn nhảy ra ngoài nhưng không dám. Ngồi như thế thì cũng sẽ bị chúng phát hiện. Ôi~ đừng nghĩ anh sợ chết. Cái anh sợ là chết rồi mà còn bị phát giác là chết bên cạnh hắn. Mọi người sẽ biết anh và hắn có quan hệ. Khoan đã, anh đã thừa nhận anh thực sự với hắn có quan hệ?

Hắn dừng lại và nhìn sâu vào mắt anh. Nỗi lo của anh sao hắn không hiểu. Anh là người coi trọng cái gọi là danh dự hơn cả mạng mình kia mà.

- Nếu anh không muốn ai biết chúng ta như thế này thì tôi sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra.

Sự nghiêm túc trên nét mặt và vững vàng trong giọng nói của hắn bất giác làm anh trơ ra. Hắn thật sự hiểu anh?

- Dù sao thế này cũng là sai trái. Tôi không muốn...

- Thật anh không muốn? - hắn ngắt lời anh. Môi lại nở nụ hàm tiếu làm ai đó nhất thời quên mình định nói gì.

- Cái này nói không - hàm tiếu chuyển thành ma mãnh

Hôn lên môi anh cái chóc

- Nhưng cái này nói có

Tay lần xuống dưới và chạm vào cái đang dần thức tỉnh

Yunho nghẹn ứng cổ họng. Mất mặt quá. Sao anh có thể dễ dàng cứng lên như thế? Cũng tại hắn cứ chà tới chà lui làm chi. Giờ còn dùng tay nữa. Anh đến chết mất thôi.

Hắn cười gian tà. Rồi trước con mắt ngạc nhiên của anh, hắn trườn xuống dưới dùng răng mình kéo cái dây kéo. Một dòng điện chạy dọc sống lưng Yunho khi bàn tay lành lạnh của hắn tiếp xúc trực tiếp với cái đó của anh không bị cản trở bởi lớp vải mỏng.

- Ya! Đừng...đừng...

Hắn phớt lờ câu phản đối yếu ớt của anh. Từ từ cúi xuống đặt cái hôn nhẹ lên đỉnh Yun nhỏ. Cái lưỡi hồng lộ ra đánh một vòng rồi tấn công vào cái chấm be bé trên đó. Yunho hoàn toàn không còn đủ lý trí mà ngăn hắn nữa. Ngăn sao được khi hắn vừa liếm mút dọc chiều dài cái đang từ từ lấy lại dáng oai hùng vừa dùng cặp mắt xanh biếc nhìn anh tình tứ. Cái của anh bị hắn nuốt gọn. Khoang miệng ẩm ướt và ấm nóng bao bọc và ma sát tối đa. Đầu hắn di chuyển lên xuống mỗi lúc một nhanh. Yunho nhìn ra ngoài để chắc rằng hai tên kia không nghe tiếng thở dốc của anh. Hắn đột ngột dừng lại. Ngẩng lên liếm môi cười

- Tôi đã rất nhớ.

Phải! Một tháng qua hắn rất nhớ anh. Nếu không vì việc thâu tóm 2 bang lớn ở Nhật thì hắn đời nào để anh ngoài tầm tay của hắn những 30 ngày. Hắn phải lấp đầy nổi nhớ ấy thế nào cho đủ đây?

Hắn ngồi thẳng dậy làm cái lưng trần ép vào nóc tủ. Nhanh chóng mở thắt lưng và cúc quần jean xanh. Kế tiếp là cái nhỏ nhỏ màu trắng. Hắn muốn anh ngay bây giờ.

Khi hắn chuẩn bị cho chàng lính của anh thâm nhập vào mình thì anh đột ngột ngăn lại. Hắn nhìn anh ấm ức

- Không dừng lại được nữa đâu

Yunho không biết mình đang định làm gì. Anh thấy hắn muốn thì chợt nhớ lại vẻ mặt đau đớn của hắn đêm đó. Nếu cứ để hắn vào khô như thế không chừng hắn đau quá mà la lên thì sao?

- Làm ướt nó đi

Anh đặt hai ngón tay mình lên đôi môi cánh sen. Thật sự anh điên rồi! Sững người nhìn anh một thoáng rồi trên môi hắn xuất hiện nụ cười thật tươi. Vẫn nhìn anh tràn đầy thương yêu, hắn ngậm lấy các ngón dài. Lê lưỡi liếm từng ngón, từng ngón. Mảnh lụa hồng khéo léo len vào các khẽ tay. Rải đều chất nước trong suốt lên chúng. Anh nhìn chệch qua bên vai hắn. Vì cớ gì mà chỉ nhìn hắn liếm tay thôi mà anh đã nóng đến thế

Hắn chồm lên môi anh. Cả hai cuốn vào nụ hôn đậm đà. Bên dưới anh bắt đầu khám phá chiếc hang nhỏ bé. Một ngón. Anh ngạc nhiên thật sự. Chặt vậy sao? Vậy mà lần trước anh đã vào thẳng mà không chuẩn bị gì hết. Ngón thứ hai. Các thớ cơ khít khao bám lấy các vật xa lạ. Anh ra vào rồi nới rộng nó.

- ư..umm....

Kèm theo tiếng rên là những cái đưa hông, hỗ trợ cho các ngón tay vào sâu bên trong. Hắn dứt môi khỏi anh nói trong hơi thở gấp

- Được...được rồi

Đợi anh rút ngón tay ra hắn ngồi thẳng lên. Để cái đang cứng cáp trước hang nhỏ và từ từ ngồi xuống.

- A..um..mmm

Khuôn mặt xinh đẹp có chút nhăn lại. Cắn vành môi dưới, hắn rên khẽ. Yunho cũng chóang váng khi cảm giác áp bức dần dần bao bọc lấy cái của anh. Các vách tường nơi đó xiết chặt vật thể to lớn từng chút, từng chút một. Khi hắn hòan toàn ngồi xuống thì cái đó cũng chạm vào tận cùng. Thân thể mềm mại run khẽ. Tựa vào vai anh hắn đều chỉnh hơi thở và làm quen với chàng chiến tướng trong mình.

- Ổn...ổn chứ?

Anh lo lắng hỏi. Yunho cảm thấy cái gật đầu nhẹ của hắn bên cổ rồi cái hôn nhẹ lên môi anh sau đó. Hắn bắt đâu đưa đẩy thân mình. Lúc đầu thì từ từ chậm rãi. Đến khi dục vọng tràn tới như vũ bão thì nhịp điệu nhanh hơn. Cái đưa đẩy chuyển thành cái nhún lên xuống.

- Umm...umm..aa..Yun...ah...

- A..a.haa.um.

Anh cũng không ngăn mình kêu lên tiếng kêu hoan lạc. Hắn trước mắt anh hiện giờ thực sự rất rất quyến rũ và gợi tình. Cái đầu nhỏ nhắn hơi ngã ra sau. Môi thắm khẽ mở để thoát ra tiếng rên gợi cảm. Hai rèm mi cong phủ xuống. Những giọt trong suốt lăn tạo thành các vệt dài trên cơ thể trắng ngần. Một giọt ngang nhiên dừng bước nơi quả cherry vừa chín tới. Làm nó càng mọng nước hơn. Dễ dàng thu hút ánh nhìn của anh.

- Umm..mmm..a...Yun...chạm...và...o .tôi..đi..

Âm thanh khàn đục, gấp gáp kèm theo cái nhìn như có lửa - lửa trong nước làm Yunho không thể làm gì hơn là theo lời hắn. Anh từ từ rê lưỡi niếm vị của quả chín mọng đó.

Hắn ngay lập tức càng bị kích thích dữ dội. Tay hắn ôm lưng anh. Người ngửa ra sau hơn tạo điều kiện cho anh thưởng thức sự mềm mại nhưng săn chắc của khuôn ngực hắn.

Sẹt!

- Cái...cái gì ...chúng mày là ai?

Cánh của tủ bỗng bị đẩy ra một cái thật mạnh. Thì ra từ nãy giờ do sự cuồng nhiệt của anh và hắn mà cái tủ run lên bần bật. Ánh sáng của đèn trên trần tràn vào tủ nhưng bị che bóng bởi thân hình khổng tượng. Nghe tiếng quát lớn, anh và hắn lúc này mới biết mình đã bị lộ diện.

Yunho chưa kịp phản ứng thì hắn đã chớp nhoáng rút soạt cái áo khoát to đùng. Hất tung nó lên che phủ phần thân thể hở hang và ướt đẫm mồ hôi của cả hai.

Và...tiếp tục nhấp nhô =.=

Nếu bạn là Lee bạn sẽ thế nào nếu phát hiện trong tủ áo phòng làm việc mình có hai người đang hăng say "tra tấn" nhau. Đã thế thấy bạn đứng đó họ không những không dừng còn tỉnh bơ hành sự tiếp. Lại có phần dữ dội hơn nữa mới ghê. Với bản tính của gã thì đã sớm rút súng bắn nát sọ hai kẻ ngông cuồng đó. thế mà hắn chỉ đứng đực ra mà nhìn. Chỉ vì hắn không để rời mắt khỏi cái người đang trong tư thế cực kỳ sexy đó. Gã biết tên đó là đàn ông nhưng lạ thay chỉ nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì dục vọng kia gã lại thèm khát gấp trăm lần ả tình nhân vừa rồi.

Một phần tỉnh táo trong Yunho đang than trời còn phần lớn mụ mị thì muốn ra sao thì ra. Cái chết trước mắt không thấm vào đâu so với cái bức bách đang dần đến cực điểm. Hắn dường như cũng trong tình huống giống anh. Hai tay hắn dùng vai anh làm điểm tựa. Tốc độ và lực tác động được gia tăng. Càng lúc càng cuống quýt. Anh nảy người lên hòa nhịp với hắn. Chạm tới cực cảm, chạm tới thiên đường.

- Aaahaaa..um đúng..rồi..baby...a..nhanh...

Tiếng rên rỉ không cần kiềm hãm nữa mà vang vọng khắp căn phòng. Một điệu nhạc, một vũ khúc lôi cuốn chết người. Những đợt sóng cuồn cuộn làm anh và hắn dập dìu một cách điên cuồng. Cho tới khi

- Yun....aaaaaaa..ummm

- Haa..a..umaaa...umm

Hắn ôm anh điều hòa lại hơi thở. Yunho cũng đã lấy lại ý thức và nhận ra cái sự tình trước mắt. Hai chữ thôi. Chết chắc!

- Yaaa! Chúng mày làm cái gì ở đây - Một tên đàn em của Lee mới chạy vào thấy có kẻ đột nhập vào phòng lão đại thì hét hỏi (cũng may cho nó là không vào đúng lúc trọng điểm)

Đôi mắt xanh lấy lại vẻ tinh anh. Hắn vừa hôn nhẹ lên môi anh cùng lúc tách rời bên dưới. Rồi thản nhiên trượt xuống dùng lưỡi mình dọn dẹp tàn tích cho anh. Hoàn toàn không đếm xỉa tới có hai kẻ chút nữa đây có thể giết mình.

- Sữa chua là món ưa thích của tôi - Hắn liếm môi mỉm cười trước cái nhìn tròn vo mắt dẹp của Yunho - Giúp tôi đi

Hắn chỉ bộ đồ xốc xết của mình. Anh thực hiện lời yêu cầu của hắn như cái máy. Không thể tin nổi!

- Thằng khỉ này! Ông mày hỏi không trả lời hả? -Tên đàn em quê khi bị phớt lờ mặt mày đỏ lên hét lớn.

Hắn và anh lần lượt ra khỏi tủ. Dĩ nhiên quần áo đã chỉnh tề. Dựa vai vào ngực anh, hắn trả lời thản nhiên

- Bộ mù không thấy sao còn hỏi. Thiệt tình đã vào chổ kín thế mà cũng bị lũ chó săn của lão lần ra.

- Mày ... - Tên đàn em tức xì khói sấn tới. Tên Lee bèn đưa tay dẹp hắn xuống. Gã nhìn hắn mắt hơi ngạc nhiên khi nghe những lời đó

- Em nói vậy là ý gì? Ai là chó săn của ai?

Ngay cả Yunho cũng không hiểu ý hắn muốn nói cái chi. Ngó xuống nhìn thì thấy hắn ra vẻ bỡ ngỡ

- Chứ không phải chúng mày là người của lão chồng tao kêu theo rình cậu đây hả?

- Nè, nè ăn nói cho cẩn thận đấy, ông đây là ông chủ ở đây đấy. Nói bừa là không đường về nghe con - Tên đàn em khoe khoang Lee vừa muốn lấy lòng gã vừa dằn mặt hai thằng nhóc xấc láo

Nhưng nó nín khe không hé môi nữa khi thấy cái hừ mắt của Lee. Gã cười cười với hắn

- Vậy em đến đây để chơi hả?

- Hỏi có duyên dữ. Đến Club để chơi chứ không lẽ đi ăn trộm à? - Hắn hứ hái gã. Tay thì tự do mân mê bắp tay của Yunho

- À ý anh không phải vậy. Tại anh chưa thấy em ở đây bao giờ nên hỏi thế - Gã vội vàng phân bua với người đẹp.

Thoạt đầu thấy động gã cũng nghĩ có kẽ định vào trộm tài liệu. Nhưng sau khi theo dõi cái cảnh nóng bừng bừng đó thì gã dẹp phắt cái nghi ngờ kia. Không ai đi ăn trộm mà điên đến nổi làm tình khí thế tại hiện trường như vậy cả. Thì ra người đẹp là con mèo hư bỏ nhà đi hoang. Lần này gã vớ bở rồi.

- Thì ra ông là chủ của club này - hắn nhìn Lee qua khóe mắt rất nhanh rồi lại một tay vòng ôm qua cổ Yunho ,một tay xoa xoa vùng ngực áo không che tới - Phải nói nhân viên của ông phục vụ chu đáo và...rất nhiệt tình

Kèm theo lời cuối là cái cười gian không chịu nổi của hắn với anh. Yunho trân người, không còn cách nào khác để hắn muốn làm gì thì làm.

Lee lần đầu chiếu tia nhìn qua Yunho nhằm đánh giá. Anh từ lâu cũng đã đoán ra ý đồ của gã. Cảm nhận cái nhìn dò xét của Lee, anh trưng ngay bộ mặt của một nhân viên sợ bị ông chủ đuổi việc. Anh vừa làm việc riêng trong giờ làm đó thôi!

- Cái thằng này còn không mau đi xuống dưới nhà làm việc. Vừa chơi vừa muốn lĩnh lương à? - Tên đàn em nhận cái nhìn ngụ ý của Lee thì hiểu ý gã muốn đuổi Yunho đi để dễ làm việc. Nó đi lại kéo áo anh định xô ra cửa. Nhưng Yunho vẫn dùng dằn không đi mà nhìn hắn.

Hắn tự dưng ôm anh. Đầu dụi vào cổ anh như muốn hôn vào đó

- Anh đi trước đi. Đừng lo, tôi giải quyết được chuyện này - hắn thì thầm vào tai anh. Lại hôn lên má anh một cái trước khi nói lớn - Baby ah, tôi có số của anh rồi. Mai chúng ta hẹn chổ nào rồi làm tiếp hiệp phụ nha.

Anh đỏ mặt. Dù biết là sắm tuồng nhưng anh quen nghe những câu nói kinh khủng như vậy. Chút ý khen hắn có chút thông minh, có chút bản lĩnh mới vừa nhen nhóm đã bị dội nước tắt ngúm. Anh không đi là không muốn mang tiếng bỏ chạy lấy thân đó thôi. Giờ thấy hắn còn đủ ý vị mà nói chuyện bậy bạ đó thì anh bỏ cho bỏ ghét. Yunho quay đi. Khi tay anh đặt lên nắm cửa thì nghe giọng nhừa nhựa của Lee

- Cưng ah, nếu em muốn thì tìm anh. Tìm thằng bồi đó làm gì. Anh có thừa kinh nghiệm làm em sướng như tiên

Không hiểu sao Yunho quay phắt lại. Thấy tay của Lee lúc này đang đặt lên mông hắn mà xoa xoa nắn nắn. Và không hiểu sao anh ước rằng trong tay mình có một khẩu súng.

- Mày còn đứng nhìn cái gì đó? - Tên đàn em thấy anh còn trụ tại ngưỡng cửa thì quát

Hắn nãy giờ vẫn nhìn anh thấy cái ánh mắt của anh thì lại mỉm cười và chun môi hôn gió. Đồng thời đưa mắt nhìn vào cái túi quần trước của Yunho. Anh chợt nhớ ra cái đĩa dữ liệu. Nếu không mau rời khỏi thì sẽ bị phát hiện. Đến lúc đó hắn và anh không còn đường thoát. Nhưng...

- Nè mày điếc hả? Đi mau! - tên đàn em túm vai anh đẩy ra ngoài

Và...

Khi tên đó vừa đóng cánh cửa thì chợt cảm thấy sau lưng mình một luồng khí lạnh thấu xương ập tới.

- Á aaaa đau...làm gi..ì..bỏ...r...ra

Nó quay nhanh lại khi nghe tiếng la đau đớn của lão đại nó. Sững sờ trong giây lát. Chổ đứng của thiên thần lúc nãy bây giờ là một hung thần thực sự. Một hung thần đội lớp thiên thần. Khuôn mặt kiều diễm ngọt ngào khi nãy đã thay bằng bộ mặt tỏa sát khí ngùn ngụt. Một tay của lão đại nó bị bẻ ngoặt ra sau một cách dễ dàng.

- Mày là...

Nó lao đến nhưng câu nói bị đứt giữa chừng. Chỉ trong 1/100 giây tên đàn em đã nằm dài trên đất. Đầu chảy máu như điên.

- Mày...m...mày là ai? - Lee vừa kinh vừa sợ. Một người có thể hạ gục tên đàn em cừ nhất của gã chỉ bằng một cú đá thì chắc chắn không phải hạng tầm thường.

- Mày không xứng để biết tên tao. Chỉ biết rằng tao rất ghét cái gì bốc mùi chạm vào mình. Mà đã lỡ chạm rồi thì...

Ngữ khí lạnh đến nổi không những làm Lee run cầm cập mà cả căn phòng cũng sắp đóng băng. Tiếp theo đó

Rắc!

- AAAAAAAAAAA

Một loạt những tiếng động kinh hoàng nối tiếp vang lên. Rất tiếc căn phòng lại có thiết bị cách âm rất tốt. Bên ngoài, dưới Club điệu nhạc lại nổi lên xập xình. Những con người lại bắt đầu nhập cuộc chơi như thường lệ. Không hề biết rằng trên căn phòng phía trên lai láng máu.

Máu của chính chủ nó!

end chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro