say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám mây đen tưởng tượng đang lượn lờ trên đầu Jaemin. Thường ngày cậu ấy là một người đầy năng lượng, nhưng hôm nay lại đặc biệt cau có, môi mím lại thành một đường mỏng. Những tiếng thở dài liên tục phát ra.

"Chỉ cần gọi cho cậu ấy và xin lỗi thôi" Haechan, bạn cùng phòng của Jaemin lười biếng nói khẽ từ chiếc ghế dài. Cậu chàng có một hộp kem lớn trên đùi. Kem đã được chuẩn bị đặc biệt cho buổi tối cày phim của cậu ấy, nhưng Haechan không thể tập trung vào bộ phim sau khi Jaemin trở lại căn hộ chung của họ và mang theo bầu không khí u ám xung quanh mình. Cậu không cần hỏi cũng biết nguyên nhân khiến tâm trạng của Jaemin tồi tệ là gì.

"Cậu ấy là người có lỗi vì đã cứng đầu!" Jaemin gắt với Haechan, người rõ ràng là đang rất ngạc nhiên. Chiếc thìa kem dừng lại giữa chừng trước khuôn miệng đang há hốc của anh.

"Tại sao mình lại phải xin lỗi? Hả ??"

Haechan chỉ có thể há hốc miệng khi Jaemin hét lên với mình trong cơn thịnh nộ.

"Ừm..."

"Tại sao ?? Nói cho mình biết tại sao mình phải xin lỗi đi ??"

Một giọt kem tan chảy rơi xuống áo, nhưng Haechan thậm chí còn không nhận ra. "Uh ... tại sao cậu lại gắt với mình?" Cậu ngập ngừng hỏi. "Umm, nhưng Jaemin.. Đôi khi .. Cậu cần xin lỗi ngay cả khi cậu không làm gì sai. Chỉ vì lợi ích cho mối quan hệ của hai người."

Mặt Jaemin đỏ bừng, Haechan tỏ ra khá lo lắng. "Jaemin, bình tĩnh đi. Được rồi, đừng xin lỗi, hãy cho Jeno một chút thời gian-"

Haechan muốn nói thêm, nhưng Jaemin đã xông vào phòng và đóng sầm cửa lại. Cậu nhăn mặt trước giọng nói trầm khàn. Vài giây sau cậu có thể nghe thấy giọng nói tức giận bị bóp nghẹt của Jaemin từ trong phòng.

Jaemin là một chàng trai tốt bụng và đầy kiên nhẫn. Jaemin chưa bao giờ tức giận vì những trò đùa của cậu, và thậm chí còn không tức giận khi cậu vô tình làm rơi ly sữa xuống giường. Điểm yếu duy nhất của Jaemin là Lee Jeno.

Kể từ khi Jeno xuất hiện trong cuộc đời , Haechan có thể nhìn thấy khía cạnh khác của Jaemin. Jaemin đã trở thành kẻ ngốc trong tình yêu, và cũng là Jaemin, người luôn rất khó chịu khi họ cãi vã vì những chuyện không đáng. Đã một năm trôi qua kể từ khi Jaemin và Jeno yêu nhau, nhưng cậu vẫn chưa quen với những cơn giận của Jaemin .

Haechan nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Jaemin và lắc đầu. Họ sẽ sớm làm lành với nhau, cậu biết từ những kinh nghiệm của những lần trước đây, nhưng cậu không hiểu tại sao mình luôn trở thành nạn nhân sau cơn giận dữ của Jaemin ?

****

Phim sắp kết thúc, hộp kem cũng gần hết sạch. Haechan múc miếng kem cuối cùng và định cho vào miệng thì đột nhiên cửa phòng Jaemin đóng sầm lại khiến Haehan bật dậy khỏi chỗ ngồi và làm đổ kem ra ghế dài.

"Ya!" Cậu hét vào mặt Jaemin , nhưng tiếng mắng đã kẹt lại trong cổ họng khi cậu nhìn thấy người bạn cùng phòng của mình nói chuyện điện thoại với ai đó với vẻ mặt nghiêm túc.

"Vâng vâng, tôi sẽ đón cậu ấy. Xin đừng để cậu ấy rời đi cho đến khi tôi đến. Và anh có thể chăm sóc cho cậu ấy được không? Đừng để cậu ấy làm điều gì ngu ngốc."

Haechan lặng lẽ quan sát sau đó chết lặng khi thấy Jaemin đi đôi tất khác màu và quần áo không phù hợp. Haechan rất biết ơn khi bây giờ đang là mùa đông nên bộ trang phục kỳ lạ sẽ được che bằng áo khoác dày.

"Ừ, tôi biết chỗ rồi. Tôi sẽ đến sau .. 15 phút? 20 phút? Vâng, cảm ơn rất nhiều vì sự giúp đỡ của bạn."

Jaemin kết thúc cuộc gọi và mang vội vào một đôi giày.

"Cậu đi đâu đó?" Haechan hỏi. Cậu tò mò và lo lắng khi nhìn thấy Jaemin trông cũng lo lắng.

Thay vì trả lời, Jaemin đứng dậy và rời đi mà không nói lời tạm biệt.

Haechan bĩu môi. Cậu bị bỏ lại một mình mà không có lời giải thích, với tay lấy vài tờ khăn giấy để lau đi vết kem rơi trên ghế, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Ít nhất phải nói cho mình biết những gì đã xảy ra chứ."

*****

Jaemin đã thở hổn hển khi bước vào bên trong quán bar. Mùi rượu và tiếng nhạc ồn ào khiến cậu choáng váng. Tuy nhiên, sự mệt mỏi đã biến mất ngay khi cậu nhìn thấy Jeno đang gục xuống bàn. Cậu ngay lập tức chạy đến và kiểm tra người yêu của mình.

"Jeno!" Jaemin lắc người bạn trai đang gần như bất tỉnh của mình. "Ôi trời, sao cậu uống nhiều vậy."

"Anh là bạn của anh ấy?"

Một người phục vụ tiếp cận Jaemin. Cậu nhận ra giọng nói này. Đây là người phục vụ đã gọi cho cậu.

"Đúng vậy, cậu đã gọi cho tôi. Tôi sẽ đưa cậu ấy về nhà. Cảm ơn rất nhiều vì đã gọi cho tôi."

Người phục vụ còn trẻ, nhưng rất hiểu biết và lễ độ. Môi cong lên. "Không sao. Anh ấy không phải là người duy nhất say đến vậy."

Khi người phục vụ rời đi, Jaemin ngay lập tức chuyển sự chú ý trở lại bạn trai của mình. Cậu lo lắng chạm vào má Jeno, cố gắng làm cho người yêu của mình tỉnh lại. Nỗ lực đã thành công. Vài giây sau, mắt Jeno đã lờ mờ mở ra.

"Jeno, cậu có nghe thấy mình nói không?" Jaemin ôm lấy khuôn mặt của cậu, cố gắng làm cho người kia tập trung sự chú ý vào anh.

"Là mình đây Jeno."

Từ từ, mắt Jeno dần có chút tập trung mặc dù vẫn còn mơ hồ. "Jaemin?"

Jaemin ghét cái giọng khàn nhẹ của Jeno nghe yếu ớt như thế này. "Ừ, là mình. Cậu có sao không?"

Những gì xảy ra tiếp theo khiến cậu hoàn toàn bất ngờ. Đột nhiên Jeno khóc. Lúc đầu, mắt chỉ ngấn lệ, sau đó những giọt nước mắt rơi trên má, và vài giây sau cậu ấy đã khóc. Khiến Jaemin cảm thấy khá hoảng loạn.

"Jeno, tại sao cậu lại khóc?" Jaemin ôm lấy người đang say và vỗ nhẹ vào lưng cậu.

"Không sao không sao, mình ở đây."

"Jaemin, cậu vẫn còn giận mình sao?" Jeno òa khóc như một đứa trẻ. "Mình xin lỗi!"

"Hử, không sao đâu. Mình không còn tức giận nữa."

Đó là sự thật. Cơn giận đối với Jeno ngay lập tức biến mất. Cậu thậm chí còn thấy tình hình thật ngớ ngẩn, tại sao ngay từ đầu cậu lại nổi giận với Jeno chứ?

"Mình chỉ ghen tị với hyung đó thôi! Cậu thân thiết với anh ấy quá! Mình ghét khi cậu đến quá gần anh ấy! Cậu đã bỏ qua cho mình và nói chuyện với hyung đó. Cậu cười và cười rất nhiều, mình đã cố gắng gọi cho cậu nhưng mà cậu đã bỏ qua mình......... mình không thích như vậy "

Jeno nói luyên thuyên một cách đáng yêu khiến Jaemin cười toe toét. Một Jeno tỉnh táo sẽ không bao giờ nói những điều như thế này. Thì ra, đây là lý do tại sao Jeno đã hành động khó chịu vào buổi chiều hôm nay. Jeno ghen tị với Jungwoo hyung.

"Xin lỗi tình yêu của mình," Jaemin thủ thỉ với người yêu và lấy tay áo lau nước mắt. "xin lỗi vì đã bỏ qua cậu. Anh ấy chỉ là một người anh đã lâu mình không gặp, đó là lý do khiến mình rất phấn khích. Nhưng mình chỉ yêu mình cậu thôi, mình thề đấy. Sẽ không có ai có thể thay thế Jeno trong trái tim mình. Mình thực sự .. thực sự yêu cậu, chỉ cậu thôi. "

Lời nói của Jaemin nghe có vẻ ngô nghê, nhưng cậu đang nói một cách nghiêm túc. Jeno ngừng khóc và nhìn cậu với đôi mắt ướt.

"Có thật không, Jaemin?"

Cậu hôn nhẹ lên đôi môi căng mọng của Jeno. "Đúng vậy, mình thề đó. Na Jaemin chỉ yêu Lee Jeno.

Jeno lại bắt đầu khóc, nhưng lần này cậu ôm chặt lấy Jaemin. "Mình cũng yêu Jaeminie. Rất nhiều."

Jaemin mỉm cười. Và đó là cách cuộc chiến của họ kết thúc. Trong một quán bar với một Jeno đang khóc và say trong vòng tay của cậu ấy.

*****

"Trời lạnh quá đi."

Phải mất cả tiếng đồng hồ, Jeno mới bình tĩnh lại được, và mất thêm một khoản thời gian để khiến cậu tỉnh táo hơn. Jeno đã ngừng khóc, nhưng lại bắt đầu đeo bám. Nhưng Jaemin không bận tâm chút nào.

Jeno áp sát cơ thể mình vào người Jaemin, tay họ nắm chặt vào nhau. Cậu cảm thấy điều này thật tốt đẹp.

Mặc dù Jeno có phần nghiêng người về phía Jaemin , khiến cơ thể cậu cảm thấy nặng nề khi bước đi, nhưng Jaemin cảm thấy ấm áp như vậy khiến Jeno bớt lạnh hơn. Bên cạnh đó, cái siết tay của họ khiến cậu cảm thấy hạnh phúc trong lòng.

Thật điên rồ khi Jeno đã đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của cậu ấy, một vài khoảnh khắc Jeno có thể biến cậu trở thành người hạnh phúc nhất trên trái đất, và một khoảnh khắc Jeno lại ném cậu vào đống đổ nát của tình yêu.

Nhưng có Jeno bên cạnh, tất cả mọi điều này đều xứng đáng.

"Trời lạnh quá đi."

Jeno lặp đi lặp lại những từ đó. Jaemin mỉm cười và nắm tay cậu chặt hơn. Jaemin kéo eo Jeno lại gần trong khi bàn tay còn lại nắm chặt vai cậu ấy. Một vài người nhìn họ một cách kỳ lạ, nhưng Jaemin không thực sự quan tâm chúng.

"Một lúc nữa thôi chúng ta chúng ta sẽ đến nhà cậu."

Họ đi taxi, nhưng vẫn phải đi bộ một chút đến khu chung cư của Jeno.

Lúc họ dừng lại vào thang máy, Jeno đã vùi đầu vào vai cậu, thổi luồng gió ấm khiến Jaemin cảm thấy nhột nhột.

"Đừng ngủ trước chứ" Jaemin nhẹ nhàng nói khi cảm thấy đầu Jeno đang gục đầu trên vai mình.

Tuy nhiên, khi họ lên đến tầng 5, Jeno đã dồn toàn bộ sức nặng lên người Jaemin. Jeno không nặng nhưng cậu vẫn phải mất rất nhiều công sức mới có thể bước ra từ thang máy một cách an toàn. Jaemin đã đổ mồ hôi khi ra đến cửa. Cậu ấn mật mã và nhẹ nhàng đỡ Jeno vào trong . Jeno sống một mình trong căn hộ này từ khi bố mẹ cậu ấy sang làm việc ở nước ngoài. Căn nhà khá gọn gàng ngoại trừ khu vực bếp, nơi những chiếc đĩa và cốc bẩn chất thành đống trong bồn rửa.

Cậu đặt người của Jeno trên ghế sofa, và bắt đầu cởi giày và áo khoác, để lại cậu bé mặc áo sơ mi và quần jean. Sau đó, Jaemin mới kéo Jeno vào phòng ngủ. Jaemin toát hết mồ hôi hột. Cuối cùng, cậu thở dài, nhìn người đang nằm dài trên giường. Bất giác mỉm cười.

Jeno sẽ bị đau đầu khó chịu vào buổi sáng, và có lẽ là sẽ khó chịu. Nhưng nó sẽ ổn thôi. Ít nhất vấn đề của họ giờ đã được giải quyết.

Jaemin đi ra ngoài để uống nước và tìm kiếm thuốc nhứt đầu. Jeno cũng không hề nhúc nhích khi cậu quay lại với thuốc và một cốc nước trong tay. Jaemin nghĩ Jeno sẽ cần nó ngay khi cậu ấy tỉnh dậy.

Jaemin cố định cơ thể Jeno để cậu ấy có thể yên tâm và kéo chăn lên. Jaemin đang tự tranh luận với bản thân rằng liệu mình có nên ở lại hay không sau khi Jeno đã yên giấc.

"Jaeminie..."

Jaemin ngay lập tức cúi xuống vuốt ve đầu Jeno. "Mình ở đây?"

Jeno không mở mắt và cất giọng nói lè nhè khiến Jaemin phải căng tai để nghe người yêu nói gì.

"Jaeminie .. Ở lại đây."

Ánh mắt Jaemin dịu lại. Jeno của cậu lúc này trông thật ngây thơ và mỏng manh, và Jaemin cảm thấy mình cần phải bảo vệ cậu ấy khỏi thế giới ma quỷ.

"Đừng lo, mình sẽ ở đây."

Cậu cẩn thận trèo lên giường và ngồi xuống khoảng không bên cạnh Jeno. Jeno ngay lập tức ôm lấy cậu. Ở cùng với Jeno khiến Jaemin cảm thấy điều này rất tốt đẹp.

Họ nằm trên giường trong im lặng, và thời gian trôi qua, sự mệt mỏi bắt đầu tấn công cơ thể Jaemin khiến cậu cảm thấy mi mắt mình trở nên nặng trĩu.

"Jaeminie...."

Giọng của Jeno gần như chỉ là một tiếng thì thầm khe khẽ, nhưng cậu vẫn nghe thấy rõ ràng giữa màn đêm yên tĩnh.

"Hả?"

"Mình yêu cậu."

Những lời nói đó giống như sức mạnh tấn công vào tinh thần của Jaemin . Đột nhiên cơn buồn ngủ của cậu mất dần, và Jaemin phải kìm chế bản thân để không dìm và tắm cho Jeno bằng những nụ hôn.

"Mình cũng yêu cậu."

*****

Haechan càu nhàu trong khi rời khỏi phòng bếp cùng với ly nước trên tay. Cậu cảm thấy có vẻ như đêm nay Jaemin sẽ không về nhà và thậm chí còn không thông báo cho người bạn cùng phòng là mình biết liệu đêm nay có về nhà hay không và gọi cũng không bắt máy.

Cuối cùng Haechan quyết định chui vào trong chăn và ngủ một giấc.

"Na Jaemin chết tiệt, làm ông đây tốn công thức đêm chờ đợi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro