Phù thủy Na bảo không bao giờ muốn...nuôi mèo nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Na Jaemin gần đây có một phiền não, anh nhặt được một con mèo.

Tuy nhiên, dựa trên nhiều năm kinh nghiệm làm phù thủy của anh thì đây không phải là một con mèo bình thường mà là một con mèo bị nguyền rủa.

-

"Cho dù hiện tại có là mèo con thì cũng không được giả chết!"

Na Jaemin tức giận đến trừng to mắt, cũng đem nội dung 'không được thể hiện biểu cảm khi đang chiến đấu với kẻ địch' trong khóa học bắt buộc của phù thủy quên mất không còn một mảnh, anh vươn ngón trỏ chọc chọc mèo con đang chổng bốn chân lên trời chơi xỏ lá trước mặt.

"Meo meo meo~"

Mèo nhỏ với bộ lông trắng chớp chớp mắt, còn thận trọng duỗi chân trước ra cọ cọ đầu gối trái đang quỳ trên mặt đất của Na Jaemin.

"Có phải là em làm không!"

Na Jaemin chỉ vào vũng sữa trên mặt đất, cảm giác cả bầu không khí trong phòng khách đã bị ô nhiễm bởi mùi sữa.

Mèo con chột dạ quay đầu nhìn về phía hiện trường vụ án, những mảnh thủy tinh còn sót lại trên mặt đất phản chiếu ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào mắt nó, nó lập tức quay đầu lại tiếp tục giả vờ đáng thương "meo meo".

Na Jaemin thừa nhận, hiện tại anh rất muốn đem mèo con nghiệp chướng nặng nề kia ôm vào lòng chà xát một phen, nhưng để đối phó với con mèo hư hỏng dạy mãi không chịu sửa này thì vẫn phải lấy khiển trách làm chính.

"Hôm nay cắt phần cá khô của em!"

Na Jaemin giả vờ như nghiêm túc quay đầu rời đi, mới đi được vài bước liền cảm thấy ống quần bị kéo lấy.

Mèo trắng nghiêng đầu, mèo trắng không hiểu, mèo trắng muốn dỗ dành Na Jaemin, mèo trắng cọ ống quần Na Jaemin.

...

Rất tốt, phù thủy Na-người không biết đã sống ở thế giới này biết bao nhiêu năm, tại ngay khoảnh khắc này lại bị một con mèo trắng đang chịu nguyền rủa đắn đo được.

-

Mèo trắng nhỏ lần đầu tiên đến nhà vẫn là mèo nhỏ màu xám, nó được Na Jaemin bế ra từ bụi cỏ trong khu dân cư, mèo con yên lặng cúi đầu cuộn tròn trong vòng tay Na Jaemin và nghẹn ngào nức nở, thoáng chốc liền khơi dậy lòng thương tiếc của người khác.

Mèo con nói nó tên là Zhong Chenle, bởi vì bị nguyền rủa nên mới trở nên như thế này.

Con mèo nhỏ duỗi móng vuốt ấn một hàng chữ trong bản ghi chú của Na Jaemin, tiếp theo lại ngẩng đầu lên xem phản ứng của anh.

"Tại sao lại bị nguyền rủa?"

Lông mi của Na Jaemin vừa dài lại vừa dày, theo chuyển động của con mắt mà nâng lên hạ xuống, giống như một con bướm vậy, điều này làm khơi dậy hứng thú của mèo con, nó duỗi móng vuốt muốn vồ lấy mắt của anh.

Vì thế lại bị trừng mắt nhìn.

Mèo con Lele bị chộp móng vuốt âm thầm ủy khuất.

"Bà phù thủy kia bảo vì em đã ăn chiếc kẹo mà bà ấy dành muốn tặng cho người bà ấy thích nên bà ấy muốn trừng phạt em"

Na Jaemin nói, chính mình sống gần nửa cuộc đời còn chưa gặp phải lý do bị nguyền rủa nào kỳ lạ qua loa đại khái đến như vậy.

Hoặc có lẽ mèo nhỏ tham ăn nên không giống với.

-

Vào năm thứ hai mèo Lele đến nhà, mức độ nguyền rủa trên cơ thể cũng đã phần nào giảm bớt, có lẽ bà phù thủy kia cũng sợ thất đức nên không dám nguyền rủa quá nặng, cho nên ngoài việc kêu meo meo thì Lele cũng đã có thể nói chuyện, chỉ là Na Jaemin ra lệnh cho cậu không được mở miệng trước mặt người khác.

Mèo con còn có vẻ rất hứng thú với phép thuật, suốt ngày ồn ào kêu anh dùng phép thuật, đôi khi bị làm quá phiền nên anh trực tiếp dùng phép thuật khiến mèo nhỏ phải im lặng, chỉ để lại đôi mắt chớp chớp biểu đạt sự bất mãn với anh, sau khi hạn chế được giải trừ, mèo con-vẫn còn đang tò mò về phép thuật-cố lấy hết can đảm mở miệng.

"Cho nên, anh thật sự không đến Hogwarts để học tập sao? Chổi của anh không mua ở Hẻm Xéo thật sao?"

"Đừng đem việc trong phim áp lên người anh! Lại tiếp tục nói nhảm thì anh sẽ gửi em đến Voldemort để làm Tử thần Thực tử đấy!"

Mèo con nào đó-vẫn còn đang sợ hãi vì vị phù thủy không mũi-quyết đoán ngậm miệng lại và bắt đầu im ắng bày trò.

Mèo Lele run rẩy vươn móng vuốt bắt đầu dò xét cây đũa phép của Na Jaemin, chưa đợi đụng đến thì một cảm giác đau đớn do bị điện giật từ các miếng đệm thịt chân truyền đến dọc theo khắp cơ thể. Mèo con bị giật điện đến giật mình, lông toàn thân nổ tung dựng đứng lên, nó xoay người nhảy xuống gầm bàn, vừa nhảy vừa hét lên những tiếng tê tâm phế liệt đinh tai nhức óc.

"Meo!!!!!!--!"

Na Jaemin vội vàng thả con dao xuống rồi chạy vội đến phòng chứa dụng cụ ma thuật, vừa bước vào cửa, anh đã ngửi thấy một mùi khét, cúi đầu xuống liền thấy mèo trắng đã không còn trắng nữa, biến thành con mèo đen vẫn còn đang bốc khói.

"Thật sự là nuôi một tiểu tổ tông!!!"

Na Jaemin cũng không kịp so đo mèo con không nghe lời, anh vội bế Zhong Chenle lao ra ngoài, đón xe đến bệnh viện thú cưng.

"Có chuyện gì với con mèo này vậy...?"

Mèo con Lele-lúc này đang mặt xám mày tro-không còn tâm trạng để phản ứng với mọi người, nó làm mất hết mặt mèo rồi, ngay cả con mèo cái xinh đẹp bên cạnh cũng đang meo meo cười nhạo nó, cảm giác miêu sinh vô vọng một thoáng liền nhảy lên trong lòng.

"Đừng bảo với tôi là chơi trò máy phát hiện nói dối nên bị điện giật"

Bác sĩ thú y gợi ý Na Jaemin nên đến bệnh viện bên cạnh để xem bác sĩ tâm thần.

-

<Zhong Chenle và mèo không được phép vào>

Những ký tự lớn được dán rõ ràng trên cửa phòng dụng cụ này làm tổn thương trái tim mèo con của Lele.

-

Dù là một phù thủy, nhưng ở thế kỷ hai mươi mốt, từ chín giờ đến năm giờ hàng ngày Na Jaemin vẫn phải đến công ty để làm việc, trở thành một vị cẩn thận cần cù thật thà thành khẩn xã súc. Toàn bộ mọi người trong công ty đều cho rằng vị giám đốc Na vừa trẻ tuổi đẹp trai vừa thần bí này là một người vô dục vô cầu, siêu phàm thoát tục không ham gió trăng. Cho đến một ngày lúc tan làm, một cậu bé trắng trẻo xinh đẹp ngồi xổm trước cửa công ty, khi Na Jaemin vừa bước ra khỏi cửa công ty liền ôm lấy đùi anh và ngẩng đầu lên gọi một tiếng giòn tan: "Ba ba"

Ồ! Mọi người lúc này đây mới ngộ đạo! Lý do giám đốc Na không tham gia các hoạt động xã giao và tan làm đúng giờ mỗi ngày là vì anh ấy đã kết hôn, cự tuyệt các lời mời là vì phải về nhà chăm sóc vợ con! Vì vậy hình tượng người đàn ông ưu tú thời đại mới mạc danh kỳ diệu được dựng lên.

Na Jaemin duy trì nụ cười cứng nhắc, vẫy tay chào tạm biệt các đồng nghiệp, thậm chí còn nghiến răng gật đầu trước những lời quan tâm như: "Không ngờ giám đốc Na nhìn trẻ tuổi vậy mà con đã lớn..."

Mặc dù Zhong Chenle cảm thấy sau khi trở thành đứa trẻ tám tuổi và nghịch ngợm một chút rất vui vẻ, nhưng bữa tiệc rau mùi liên tục trong ba ngày cũng làm cậu hiểu rằng Na Jaemin đang tức giận, rau thơm nhiều như vậy, mức độ tức giận chắc chắn không nhẹ.

"Anh! Em vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn!"

"Lúc này mới biết gọi anh?"

Na Jaemin khinh thường ngước mắt lên.

"Em chỉ đùa một chút thôi...không nghĩ tới trước cửa công ty lại nhiều người như vậy...cho nên...."

Giọng nói của Zhong Chenle ngày càng nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn giống như tiếng muỗi vo ve, nghe cũng nghe không rõ, chỉ thấy cậu cúi đầu xuống trông thoạt nhìn rất đáng thương, toàn thân giống như đều phát ra ánh sáng xanh lục của rau mùi.

Thật ra Na Jaemin cũng không tức giận lắm, chỉ là anh muốn dạy cho con mèo nhỏ này một bài học mà thôi, nói cách khác, dạy bảo trẻ con phải vừa nghiêm khắc vừa dịu dàng, Na Jaemin tự cho rằng bản thân mình vẫn là rất dịu dàng.

Ít nhất thì khi mà Zhong Chenle chơi bóng rổ rồi không cẩn thận ném bóng vào giáo viên đang đi ngang qua sân thì anh ngay lập tức xin phép công ty nghỉ rồi mang theo Zhong Chenle đến xin lỗi giáo viên. Về nhà cũng không tăng ca mà cùng Zhong Chenle chia sẻ bản kiểm điểm dài hai ngàn từ kia nữa.

Trên thực tế, từ lâu rồi Na Jaemin cũng phát hiện ra Zhong Chenle không phải con người bình thường, cậu ấy rõ ràng là một yêu tinh mèo đến từ hành tinh meo meo, nhưng không hiểu sao trí nhớ của cậu ấy đã bị tẩy sạch và bóp méo. Dù sao thì trên trái đất này không có người mà phù thủy Na-người đã trải qua hàng trăm năm phong sương rửa tội vẫn như trước trẻ trung-điều tra không ra.

Vốn dĩ, mỗi một yêu tinh mèo đến trái đất đều có một nhiệm vụ, chủ yếu là trợ giúp một ít nhân loại ngu xuẩn bình an vượt qua thời điểm quan trọng trong sinh mệnh sau đó có thể trở về hành tinh meo meo nhận thưởng!

Nhưng mèo con Zhong Chenle này rõ ràng không giống, nó gặp phải Na Jaemin! Mèo thủ lĩnh đáng ghét đã gửi nó đến đây mà không hề biết lai lịch của đối tượng nhiệm vụ!

Thật tuyệt, Zhong Chenle thật sự không cần phải làm con người nữa.

Biết được tất cả những điều này, Na Jaemin tự nghĩ.

-

Nhưng Zhong Chenle vẫn phải đến trường đi học.

Na Jaemin nghiêm túc nói.

-

"Vì sao! Em chỉ là một con mèo con! Em không muốn đến trường của con người!"

Zhong Chenle bất mãn lăn lộn ở trên giường, tai mèo thậm chí còn không kịp thu hồi, ỷ lại trên giường của Na Jaemin kéo cũng kéo không đi.

"Chenle, em xem thân thể hiện tại của em mới mười lăm tuổi! Đứa trẻ nhân loại mười lăm tuổi nào cũng đều đang đi học!"

Zhong Chenle ngay lập tức biến trở lại thành mèo rồi giả vờ ngủ.

Cuối cùng vẫn là Na Jaemin dùng chổi ma thuật của mình làm mồi nhử mới dụ được con mèo nhỏ không an phận vào trường học. Chỉ có điều ngôi trường kia cũng là ngôi trường được xây dựng bởi Bộ Pháp thuật, học sinh trong đó cũng là những động vật nhỏ có thể biến thành người hoặc con cái của các phù thủy.

Vì vậy, mèo Lele đã gặp yêu tinh chuột hamster Jisung, yêu tinh gấu nâu Haechan, cáo nhỏ Junjun, chó con Nono và chú báo nhỏ Mark đến từ Bắc Mỹ. Sau đó mỗi ngày cũng không còn ầm ĩ không chịu đi học nữa, thay vào đó tự thu dọn cặp sách từ sớm đứng ở cửa đợi Na Jaemin chở đến trường.

"Anh! Sao anh không dùng chổi chở em đi!"

"Em có biết để xuất phát chúng ta còn cần phải xác định trước lộ trình để tránh va chạm với máy bay không?"

"Vậy khi nào anh đặt trước đường bay đưa em bay!"

"Anh trượt môn, chưa có bằng lái chổi bay"

Phù thủy Na trả lời lại như thế.

Zhong Chenle lúc này mới nhận ra chính mình lại bị lừa.

-

Nói tóm lại, từng ngày trên trái đất trôi qua, Zhong Chenle thấy Na Jaemin vẫn mỗi ngày hai điểm ở nhà và đến công ty, cuộc sống bằng phẳng ổn định, cho nên cậu buồn phiền, sau khi ăn no thì ngồi phịch trên ghế sô pha, đem cái đuôi dài nhỏ của mình cuốn lấy bắp chân của Na Jaemin.

"Anh, anh có thể xem bói được lúc nào thì đến thời điểm quan trọng trong sinh mệnh của mình không?"

"Phù thủy không cần thành tiên, cũng không cần độ kiếp bị sét đánh, cám ơn!"

Na Jaemin cách khoảng không để swtich bay đến trong tay mình, đầu cũng không thèm ngẩng lên nhìn.

"Vậy thì anh có thể bói toán một chút về đề thi toán cuối kỳ của em không! Đây là yêu cầu duy nhất trong đời của em!!"

Zhong Chenle ngồi nghiêm chỉnh, hai lỗ tai cũng nhô ra lung lay, hai tay còn chắp trước ngực, đây là động tác cậu học được từ chú chuột hamster nhỏ.

"Thầy giáo dạy bói toán của anh nói rằng hỏi vấn đề này rất giảm thọ"

Phù thủy Na, người đã sống hàng trăm năm và đã quên mất giáo viên của mình ở Học viện Phép thuật trông như thế nào, nói một cách rất chân thành.

Zhong Chenle ném điện thoại di động trong tay, lặng lẽ tiến đến gần Na Jaemin, chui vào vòng tay của Na Jaemin qua khe hở giữa cánh tay đang cầm máy chơi trò chơi và hai chân, ngẩng đầu lên cọ cọ vào cằm Na Jaemin, một số thói quen của mèo con vẫn được cậu kéo dài cho đến bây giờ.

Nguồn gốc ấm áp vẫn tiếp tục kề sát, Na Jaemin vẫn luôn không thấy quen khi tiếp xúc gần với con người nhưng cũng không thấy có gì không thích hợp, nhưng nghiêm túc mà nói, Zhong Chenle không xem là con người, chỉ có thể nói cậu ấy từng là con người.

Na Jaemin vẫn luôn sống một mình, mặc dù có nhiều phù thủy vì hòa nhập với xã hội loài người mà kết hôn sinh con, đem tất cả dụng cụ ma pháp chú ngữ toàn bộ giấu trong quần Merlin đến tích bụi. Nhưng Na Jaemin không như vậy, không phải là không thể đánh nhốt vào quần thể con người, mà là không muốn.

Những người từng ở bên anh nói rằng nhìn thì có vẻ như anh chân thành thân thiện với mọi người, nhưng chưa có ai có thể thực sự bước vào thế giới bên trong của vị phù thủy thần bí này, để đem cõi lòng của anh mở ra, kỳ thật anh cũng không thuộc về thế giới này, cũng không muốn cường cầu ủy khuất chính mình, cho nên cố gắng duy trình mối quan hệ của mình với người khác, mỗi bước tới mỗi bước lui đều tính toán chính xác để đảm bảo rằng khoảng cách không rõ ràng này sẽ tiếp tục tồn tại một cách ổn định.

Một mình cũng không có gì không tốt, Na Jaemin nói với quả cầu pha lê phát sáng trong đêm tối.

Mãi cho đến khi mèo trắng nhỏ xuất hiện, cũng chính là Zhong Chenle, lúc này anh mới nhận ra khoảng trống trong nhà vì có thêm một sinh mệnh mà thế giới không bao giờ thay đổi kia lại có thêm nhiều màu sắc sống động.

Nghĩ đến đây, Na Jaemin đưa tay sờ sờ đầu tóc mềm mại của Zhong Chenle, cũng không trách cậu làm anh thua trò chơi, anh nhẹ nhàng nhéo má cậu hỏi: "Làm sao vậy? Để anh nói lại lần nữa, phép thuật không dùng để gian lận"

"Vậy thì anh tính xem tỷ lệ em vượt qua là bao nhiêu đi! Please Please!"

"Anh chỉ biết nếu em không đi ôn tập thì nhất định sẽ trượt"

Zhong Chenle không vui, cậu muốn hỏi tại sao một con mèo con lại phải chịu đựng sự tra tấn của toán học chứ.

-

Na Jaemin không biết sinh nhật của mình là khi nào, vì vậy anh ấy cũng không quan tâm đến nó, dù sao ngày nào cũng giống nhau, nhưng Zhong Chenle thì lại khác, cậu luôn nhớ về một số ngày đặc biệt, chẳng hạn như ngày cậu biến trở thành người, hàng năm cậu đều quấn lấy Na Jaemin bắt anh đón sinh nhật cùng mình.

"Vì sao phải tổ chức sinh nhật?"

"Nhưng con người rất coi trọng ngày sinh nhật! Đây là nguyên tắc chúng ta cần phải nắm vững để sống trong thế giới con người!"

Zhong Chenle nói chuyện này một cách rất nghiêm túc nhưng Na Jaemin đã nhìn thấu bản chất của con mèo nhỏ tham ăn, hàng năm lại có thêm một ngày để yêu cầu Na Jaemin nấu một bữa ăn thịnh soạn!

Đèn trong nhà đều tắt, rèm cửa cũng kéo lại, thế giới bên ngoài bị ngăn cách, Na Jaemin dùng thần chú thắp ngọn nến lên, ánh nến vàng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt mềm mại của Zhong Chenle khiến cả lông tơ trông cũng đáng yêu. Na Jaemin nhịn không được, trong lúc Zhong Chenle nhắm mắt hứa nguyện thì đưa tay nhéo hai má cậu, nhéo đến mèo con bất mãn liếc nhìn sang.

"Em ước điều gì?"

"Nói sẽ không linh!"

Cuối cùng, Zhong Chenle vẫn không cưỡng lại được ánh mắt u oán của Na Jaemin, đành ghé vào tai anh thì thầm: "Em ước có thể mãi mãi sống cùng anh Jaemin"

Buổi tối hôm đó, Na Jaemin mỉm cười đến thật cưng chiều, con ngươi cũng chứa ánh nến lung linh, mà ở sâu trung tâm là con mèo nhỏ đang có chút hưng phấn sau khi được thỏa mãn.

"Phù thủy sẽ thực hiện mọi điều ước của em"

Anh nói.

-

Mùa đông ở Seoul rất lạnh, Na Jaemin mở mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, chỉ có một khoảng trời trắng xóa, cả thế giới lặng yên không tiếng động, chỉ có Zhong Chenle, người đang ngủ một cách yên bình trên cánh tay anh, phát ra từng tiếng thở đều đặn. Na Jaemin dùng trán mình thân mật cọ cọ tóc của cậu.

"Ừm... Hôm nay không cần đi học, ngủ thêm lát nữa đi"

Zhong Chenle lại vùi đầu càng sâu vào vòng tay của Na Jaemin.

Ban đầu vốn Na Jaemin đã sắp xếp một phòng khác cho Zhong Chenle. Nhưng vào mùa đông, Na Jaemin-vì để đảm bảo rằng mọi thời khắc Zhong Chenle có thể dễ dàng tìm đến mình nên không khóa cửa phòng- sau mỗi đêm thì trong lòng đều sẽ mọc ra một con mèo trắng nhỏ mềm mại nũng nịu.

Có đôi khi Zhong Chenle cũng sẽ biến thành hình dạng con người rồi thu mình trong vòng tay của Na Jaemin để sưởi ấm, thậm chí gối đầu lên cánh tay của Na Jaemin không nhúc nhích, cho đến khi chính Na Jaemin phải di chuyển đầu của Zhong Chenle vì tay bị tê mỏi.

Liền cũng chỉ trong vài giây, Zhong Chenle lại lăn quay trở lại vào lồng ngực Na Jaemin rồi cọ cọ.

"Anh Jaemin, mau làm phòng ấm lên đi"

"Chenle thật sự quá tham lam! Ở trong vòng tay anh còn chưa đủ ấm sao?"

"Ừm...thật ấm áp...hiện tại..."

Giọng điệu của mèo con thật miễn cưỡng,Na Jaemin vươn tay ôm lấy lưng cậu.

Lạnh lẽo sẽ bị xua tan và nỗi cô đơn cũng vậy.

Mặc dù Na Jaemin không nhận ra rằng sự trống rỗng mà anh thỉnh thoảng cảm thấy trong hàng trăm năm qua chính là sự cô đơn.

-

Mèo thủ lĩnh của hành tinh meo meo thật ra đã hỗ trợ rất nghiêm túc, phù thủy Na không có thời điểm trọng yếu trong sinh mệnh, anh chỉ có khoảng thời gian dài đến vô tận mà thôi.

Zhong Chenle là một con mèo nhỏ đáng yêu và ấm áp, nhiệm vụ cũng không có gì nguy hiểm, chỉ cần làm bạn với phù thủy Na vượt qua những năm tháng dài đằng đẵng sắp tới và vô ưu vô tư sống trong thế giới loài người là được rồi.

Phần thưởng của Zhong Chenle cũng không phải là "những chiếc kẹo ăn cắp" kia, mà là Na Jaemin.

-Kết thúc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro