mua cà phê gặp được crush kết quả anh ấy chủ động muốn thêm wechat của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau quả nhiên Zhong Chenle rất sớm đã đặt hàng qua điện thoại , hôm nay còn đặt thêm một chiếc bánh ngọt, nói rằng lát nữa sẽ mang theo một người bạn đến. Na Jaemin nhận được tin báo lúc vừa tỉnh dậy, miệng anh ngậm bàn chải đánh răng, đầu tóc thì rối bù, nghĩ thầm sinh viên đại học thực sự tràn đầy sức sống.

Zhong Chenle hôm nay đưa Kim Jungwoo đến quán cà phê, cậu ấy vẫn như cũ vừa vào cửa hàng liền đi thẳng đến giá sách, cậu đứng sang một bên chỉ vào kệ và nói: "Anh Jungwoo, anh không phải nói là có sách của em sao? ? Tìm nó đi. "Kim Jungwoo nhìn cũng liền không thèm nhìn liền đưa tay bắt đầu xoa mặt cậu, nói rằng nó được bán quá tốt nên hết hàng, vì vậy nó không có và anh muốn mời em uống cà phê.

Hai người đi cạnh nhau đến quầy bar, Na Jaemin nhìn kỹ hơn, người bạn mà Zhong Chenle mang đến là khách hàng quen thuộc trong cửa hàng của anh, là loại thường xuyên xuất hiện ở phòng học trên tầng hai, anh nhớ được vì anh ấy thường một người mang theo bốn hoặc năm cốc lên lầu dùng một mình.

"Tôi muốn một ly latte matcha, em muốn gì, vẫn là latte cốt dừa?"

"Ừm." Zhong Chenle nhìn chằm chằm bánh ngọt trước tủ bánh.

"Cùng nhau thanh toán?" Na Jaemin hỏi.

"Phải."

"Cái đó... Chenle?" Na Jaemin quay đầu lại và gọi Zhong Chenle, Zhong Chenle ừm một tiếng và không nhìn anh. Sau khi xác nhận mình không lầm tên, anh tiếp tục, "Bạn của em nói thanh toán cùng nhau, nhưng buổi sáng ..."

Zhong Chenle xua tay: "Lần sau cũng được, không sao đâu."

Kim Jungwoo nhìn Na Jaemin và Zhong Chenle, tự hỏi họ đã gặp nhau như thế nào. Anh ấy cũng đến đây thường xuyên và thỉnh thoảng trò chuyện cùng với vị chủ quán này. Mặc dù chủ quán đẹp trai và có vẻ dễ hòa đồng nhưng thực tế luôn có thể cảm nhận được một cảm giác từ chối người vạn dặm.

Vì vậy Kim Jungwoo và anh chỉ "thỉnh thoảng trò chuyện vài câu".

Nhưng tình huống này là gì? Thoạt nhìn hai người họ còn rất quen thuộc, đầu óc luôn chuyển nhanh của Kim Jungwoo lúc này cũng tắt máy.Thẳng đến hai người mang cà phê bước ra khỏi cửa hàng anh cũng chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, anh lắc đầu hỏi thẳng : "Sao mà hai người quen nhau?"

"Mua cà phê nên quen nha, còn có thể là gì khác?"

"Em mua đến mức thành khách quen? thậm chí còn thêm WeChat?"

"Không, không, đó là vì em thích uống latte cốt dừa nhưng quán thường hết hàng, vì thế liền thêm WeChat của chủ quán, khi muốn uống thì gửi tin nhắn cho anh ấy vào buổi sáng, anh ấy giúp em giữ lại và em sẽ đến lấy sau khi kết thúc lớp học ".

"Chỉ như vậy".Kim Jungwoo không quá tin tưởng.

"Ừ, anh nghĩ còn gì nữa?" Zhong Chenle cắn ống hút, nhìn chằm chằm vào đèn giao thông bên kia đường.

Ban đầu khi nghe thấy từ khóa "thêm WeChat", Kim Jungwoo đã nghĩ rằng sẽ có một câu chuyện gây sốc nào đó, chẳng hạn như "mua cà phê gặp được crush kết quả anh ấy chủ động muốn thêm wechat của tôi", nhưng thực tế là đàn em của anh yêu cầu thêm WeChat, và nhìn biểu cảm em ấy có vẻ như thực sự chỉ vì muốn uống một cốc latte cốt dừa bán chạy nhất mùa hè, cái gì đẹp trai cái gì tình yêu đều không liên quan tới em ấy.

Mặc dù cũng tò mò nhưng cảm giác hỏi tiếp không tốt lắm, với tư cách là một tiền bối trưởng thành anh đành kìm lại. Kim Jungwoo vỗ đầu cười nói "Không, đi thôi."

Zhong Chenle lại đến quán cà phê, Na Jaemin có thể nhận ra vì em ấy đều chạy về phía giá sách mỗi khi bước vào quán.

Bất quá tựa hồ bị đả kích, lần này tuy vẫn như trước không thấy sách của mình nhưng lại cũng không còn hỏi Na Jaemin về sách nữa.Bạn không hỏi tôi cũng không trả lời, giả vờ như chưa có chuyện xảy ra.

Zhong Chenle đến cửa hàng hầu như vào chiều thứ tư mỗi tuần- có lẽ vào lúc đó không có giờ học, Na Jaemin nghĩ. Khi cửa hàng không bận, em ấy mua cà phê và ngồi ở quầy bar để trò chuyện với Na Jaemin, khi cửa hàng bận rộn thì thường một mình ngồi bên cửa sổ và đắm mình trong tranh.

Nói đến cũng buồn cười, mua cà phê và bánh ngọt phải gửi một tin nhắn cho Na Jaemin để đặt lịch hẹn trước - mỗi lần đều gửi vào lúc tám hoặc chín giờ, Na Jaemin đoán rằng em ấy có lẽ lúc đó đang buồn ngủ trong giờ học nên mới nhớ đến gọi một ly cà phê - Nhưng em ấy cũng chưa bao giờ từng đặt chỗ ngồi trước, đôi khi không tìm được chỗ ngồi, đành cầm tập tranh và tìm một chỗ tường trống để dựa vào.

Có lần Na Jaemin tranh thủ thời gian rãnh rỗi ra ngoài xem em ấy đang làm gì, phát hiện cậu họa sĩ nhỏ đang vuốt cánh tay , cố gắng xoa dịu cơn đau nhứt. Không hiểu vì sao, anh nhìn thấy cảm giác vừa đáng yêu lại vừa đáng thương ,nên nhân lúc cơ hội mang bánh ra tiến lại vỗ vỗ Zhong Chenle: "Đứng không mệt sao? Đến quầy bar vẽ đi, anh cho em mượn ghế của anh."

"Anh không ngồi à?" Zhong Chenle đem sách ôm vào ngực, không nghĩ Na Jaemin nhìn thấy mình đang vẽ gì.

"Anh làm gì có thời gian ngồi." Na Jaemin bất lực mỉm cười, chỉ vào quầy đầy người, "Nếu không em pha cà phê giúp anh rồi anh đi nghỉ ngơi?

Zhong Chenle lắc đầu: "Vậy quán của anh ngày mai có thể đóng cửa, quên đi, em sẽ ngồi trên ghế của anh."

Vì sự cố này Na Jaemin đoán rằng cậu có thể không quen với việc ngồi trên ghế của anh, sau lại anh trực tiếp dành cho cậu một vị trí bên cửa sổ nhiều lần khi có nhiều người, nhưng cậu đột nhiên thay đổi ý định nói rằng ngồi ở đó không quen, muốn ngồi gần quầy bar, nói gì mà 'chiếc ghế cao của Na Jaemin ngồi rất thoải mái, rất thích hợp để kích thích linh cảm sáng tạo'. Na Jaemin cảm thấy buồn cười, 'trước đây không phải em lo lắng nếu em ngồi thì anh không có ghế ngồi sao?' Zhong Chenle nói rằng anh bận như vậy cũng không có thời gian ngồi, nói xong còn tự giác di chuyển chiếc ghế .

*Hình ảnh em sinh viên ngồi sau quầy đợi anh chủ pha cà phê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro