Thần Lạc, cậu cứu vớt thầy La một chút đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua thật sự nhanh chóng, Chung Thần Lạc cảm thấy mình còn chưa kịp làm gì, chỉ học vài khóa học, chơi vài buổi bóng rổ, đại học năm ba liền vội vàng trôi qua.

Bước vào năm cuối cấp, tiếp theo mà đến là khóa luận tốt nghiệp.

Dường như lịch sử luôn lặp lại, khi Chung Thần Lạc ôm bóng rổ ra cửa lại bị Phác Chí Thịnh chặn lại, cậu ấy thuần thục nhại: "Nếu không phải trời sập, đợi tớ về rồi nói sau", một lúc mới biết Phác Chí Thịnh vừa mới là muốn để cậu chọn đề tài luận văn tốt nghiệp, đề tài chọn trước được trước.

Ngã một lần khôn một lần khó đến vậy sao Chung Thần Lạc? Cậu nhìn màn hình đã tràn đầy tên trên bảng biểu, trong lòng thực sự như gió cuộn sóng trào quay cuồng lên xuống.

Thật khó chịu!

"Hẳn là còn có đề tài có thể viết" Phác Chí Thịnh an ủi, "Không sao đâu, mọi người đều không quá biết phải viết như thế nào, đều là người mới, đừng lo lắng viết không tốt"

Cậu không lo lắng về việc viết tốt hay không, chỉ là không muốn quá mệt mỏi. Chung Thần Lạc liếc nhìn màn hình, rất nhiều đề tài dễ viết đều đã được chọn, một số chủ đề khó nhưng giáo viên dễ tính cũng được chọn. Hiện tại còn lại không nhiều, hầu hết đều là đề tài khó giáo viên lại yêu cầu nhiều.

Quay qua quay lại, cuối cùng Chung Thần Lạc cũng tìm được một cái, đề mục này có liên quan đến những gì cậu đã viết trong bài dự thi vào năm hai. Cậu vỗ vỗ Phác Chí Thịnh rồi chỉ vào màn hình: "Thấy không, may mắn lập tức đến, đề tài này chính là của tớ, còn gì mà người từng nghiên cứu có liên quan được ưu tiên, cảm giác như đề tài này được thiết kế dành riêng cho tớ"

"Quả thực là của cậu nha". Phác Chí Thịnh liếc nhìn rồi bật cười, "Mọi người đều nói như vậy"

"Mọi người đều nói như vậy?". Chung Thần Lạc cau mày, có chút khó hiểu, "Là đề mục của ai?"

"Văn học nước ngoài, cậu nói xem là chủ đề của ai?". Phác Chí Thịnh đẩy người trước mặt một cái: "Cậu giả vờ đấy à?"

"Tớ hẳn phải biết?". Chung Thần Lạc vuốt màn hình, tên người hướng dẫn không phòng bị liền xuất hiện trước mặt cậu.

Được rồi, quả thật có chút biết rõ còn cố hỏi, cậu nghĩ. Môn học tự chọn nổi tiếng nhất trong trường có tên là Giám định và thưởng thức Văn học nước ngoài, giáo viên là La Tại Dân, và cậu đã đạt điểm cao nhất trong lịch sử lớp học của anh. Điều này ở trường cũng không phải là tin tức gì bí mật, mà đương sự -cậu- cư nhiên hỏi đề mục về văn học nước ngoài do ai ra đề.

Nghĩ đến La Tại Dân, Chung Thần Lạc cảm thấy nhói trong tim một cách khó hiểu, họ đã không gặp nhau kể từ trận mưa lớn hôm ấy. Trước đây cậu luôn cảm thấy trường học không lớn lắm, hai người lúc nào chỉ cần muốn là có thể gặp nhau, nhưng hiện tại mới biết trường là thật lớn, bọn họ rốt cuộc không bao giờ gặp lại nhau.

Chung Thần Lạc hỏi Phác Chí Thịnh, "Có trường hợp này không, giáo viên không có học sinh nào chọn đề tài của mình?"

"Đương nhiên có. Mặc dù nói ai đến trước được trước, nhưng mọi người cũng có thể chọn cùng một chủ đề. Cuối cùng, giáo viên sẽ chọn một học sinh, người còn lại sẽ được giao cho những giáo viên không được ai chọn"

"Cậu muốn chọn đề tài của giáo viên khác sao? Nhưng đề tài của thầy La phải có cơ sở liên quan mới chọn được, đại khái sẽ khó có người chọn, sau đó có lẽ anh ấy sẽ hướng dẫn cho học sinh không được chọn..."

"Vì vậy Thần Lạc, cậu cứu vớt thầy La một chút đi", Phác Chí Thịnh nói đùa, "Học sinh tốt không nên làm giáo viên xấu hổ"

Cậu ấy nói đúng, Chung Thần Lạc tự nhủ, mình chọn anh ấy vì sợ anh ấy không được ai chọn sẽ rất xấu hổ, cứu người đối tốt với mình cũng không có gì, cũng là cứu vớt những sinh viên khác, nếu họ được anh ấy giao cho đề tài này, kia chẳng phải là xong đời rồi sao?

Cậu không vì anh ấy là La Tại Dân mới chọn, cũng không phải vì muốn gặp anh ấy nên mới chọn, bọn họ một năm trước đã kết thúc. Lời cự tuyệt là La Tại Dân nói, đường rời bỏ là do Chung Thần Lạc đi.

Nhưng Chung Thần Lạc quên, lý do này căn bản không thích hợp.

Anh là người giáo viên ở buổi học đầu tiên liền bảo mọi người lui học phần, người như vậy làm sao xấu hổ được.

***

Chọn chủ đề xong, lịch trình tương ứng cũng được thiết lập. Khi Phác Chí Thịnh bị giáo viên của mình gọi đi thảo luận về ý tưởng , thì Chung Thần Lạc cũng tính toán tìm La Tại Dân, nhưng cậu không liên lạc trước với anh, vì dường như anh ấy luôn không có ở đó mỗi lần cậu hẹn, không bằng trực tiếp đi, biết đâu có thể gặp.

Văn phòng chỉ có Lý Đông Hách đang bận rộn, khi nhìn thấy Chung Thần Lạc, lúc đầu anh có chút kinh ngạc, sau đó hỏi: "Em tìm thầy Lý sao?"

"Em đến tìm thầy La"

"Thầy La?", Lý Đông Hách nghiêng đầu, "Anh ấy đi du học, em không biết sao? Còn hai tháng nữa anh ấy mới về"

Cậu thật sự không biết nên chỉ có thể ngượng ngùng cười: "À, ra là vậy"

"Ầy, thầy giáo La của em rất xuất sắc cho nên rất bận rộn, đừng trách anh ấy" Anh thở dài gọi Chung Thần Lạc vào ngồi, "Lâu rồi không gặp em, khi nào có rãnh liền đến chơi nhiều hơn đi, mọi người đều nhớ em"

Mọi người ở đây sẽ bao gồm La Tại Dân sao? Cậu rất muốn biết, nhưng cậu không thể hỏi.

Cậu từ chối lòng tốt của Lý Đông Hách, nói rằng còn việc phải làm vì vậy phải rời đi trước.

Trước khi đến, Chung Thần Lạc đã nghe rất nhiều về việc lựa chọn chủ đề của mình. Mọi người nói rằng La Tại Dân mở đề tài này vì chiếu cố Chung Thần Lạc. Chung Thần Lạc vừa chuyển đến liền đã theo anh rồi, đối khóa học của anh nhiệt tình mười phần, còn tham gia cuộc thi viết luận dưới sự hướng dẫn của anh và đạt thành tích không thấp.

Có rất nhiều người nói như vậy, ngay cả bản thân Chung Thần Lạc cũng có chút tin tưởng. Nhưng khi cậu nghĩ lại, La Tại Dân từng nói với cậu "đây là một loại ỷ lại", ở trong tình huống đã biết rõ như vậy, cậu không còn khả năng như trước không hề cố kỵ gì liền không chừng mực ỷ lại.

Sau lại nghĩ, có lẽ Tại Dân bởi vì bận du học liền cố tình đặt ra những điều kiện này, tình cờ cậu từng tự viết một bài luận tương tự, thuận tiện vừa đúng lúc.

Anh rõ ràng đã từ chối cậu một cách dịu dàng như vậy, làm sao còn có thể cho cậu cơ hội để khuyến khích phần tình yêu không nên tồn tại kia?

Mặc dù La Tại Dân không ở đây, nhưng rốt cuộc Chung Thần Lạc vẫn phải liên lạc với anh, mở hộp trò chuyện, cậu phát hiện lịch sử trò chuyện dừng lại ở sau ngày mưa lớn hôm đó, La Tại Dân nhắn tin để xác nhận rằng Chung Thần Lạc đã đến trường an toàn. Sau đó liền giống như bình thường, hai người cũng không còn nói với nhau thêm câu nào nữa.

Bọn họ đã đi từ không gì không nói biến thành một chút gì cũng không thể nói.

Cậu chợt nhớ ra vẫn còn nợ La Tại Dân một bữa ăn.

Nhưng dường như không còn cơ hội.

***

Nói về thời gian thực hiện luận văn, khi Phác Chí Thịnh bận rộn trong thư viện từ sáng đến tối và những thứ cậu ấy viết bị trả lại không biết bao nhiêu lần thì Chung Thần Lạc đang trải qua một khoảng thời gian vui vẻ trên sân bóng rổ.

Ba tháng tra tấn vẫn có chút tác dụng, lúc này cậu đang ngồi cười trước bộ dáng vội vàng của Phác Chí Thịnh.

Vài ngày trước ngày nộp bản thảo cuối cùng, cậu và Phác Chí Thịnh hiếm khi đều ở ký túc xá, Phác Chí Thịnh cuối cùng đã kết thúc sự nghiệp luận văn đầy đau khổ của mình sau lần thứ tám bị trả lại, bây giờ chỉ còn phần cảm ơn khi kết thúc luận án.

Về vấn đề này, Phác Chí Thịnh thấy mười phần bất lực, trên mạng có rất nhiều lời cảm ơn văn vẻ, cậu cũng muốn noi gương họ viết theo một cách thật văn nghệ, nhưng giáo viên của cậu yêu cầu viết theo kiểu cảm ơn công thức, vì sợ bị bắt nhược điểm.

Cậu cảm thấy bó tay với giáo viên của mình đồng thời cũng rất tò mò: "Thần Lạc, cậu đã viết lời cảm ơn như thế nào?". Theo ý cậu, Chung Thần Lạc và La Tại Dân vừa là thầy vừa là bạn, La Tại Dân không phải kiểu người theo quy củ, có khi viết lời cảm ơn sẽ được viết rất thú vị. Cậu muốn bù đắp sự tiếc nuối vì không thể dấn thân vào nghệ thuật từ bạn bè.

"Ồ! Tớ còn chưa viết", Chung Thần Lạc từ trên giường bật dậy, lúc này mới nhớ rằng mình chưa viết lời cảm ơn, La Tại Dân cũng không nói cậu phải viết gì, có lẽ không cần phải viết công thức như Phác Chí Thịnh nói.

Nhưng, cậu nên viết gì cho La Tại Dân đây?

Cậu ngẫm nghĩ, anh ấy là mặt trăng, mặt trăng từ xa xưa đến nay đều tượng trưng cho hình ảnh đẹp. Anh ấy rất tốt đẹp, ngay cả những học sinh sợ anh cũng phải công nhận rằng anh ấy đẹp trai, dịu dàng, lại đạt nhiều giải thưởng, anh ấy là một tồn tại làm người khác vừa sợ hãi vừa ngưỡng mộ. Về phần Chung Thần Lạc, ngay khi vừa đến đây liền gặp anh, lúc cậu hoàn toàn không biết gì thì anh đã chỉ đường cho cậu , thậm chí lúc cậu phạm sai lầm anh ấy cũng đưa cậu trở về quỹ đạo bình thường. Anh vì cậu mà soi sáng con đường phía trước, đem đến cho cậu một đoạn thời gian yên tĩnh mà tốt đẹp.

Nhưng cậu không ngờ rằng vì lời cảm ơn này mà bị La Tại Dân mắng. Anh ấy chưa bao giờ tức giận với cậu trước đây, ngay cả khi từ chối lời tỏ tình của cậu, anh ấy cũng rất nhẹ nhàng kiên nhẫn mà nói cho cậu biết điều này là sai trái. Nhưng lần này, cậu cũng không rõ rốt cuộc câu nào có vấn đề. La Tại Dân thậm chí gửi một đoạn giọng nói dài, nói rằng cậu không muốn sống nữa phải không, nói cậu sẽ hối hận, chính là không nói nơi nào có vấn đề.

Tất nhiên cậu biết La Tại Dân đang đề cập đến chuyện gì, chỉ là, cậu cảm thấy mình viết cũng không sai.

Sau lại tưởng tượng, có lẽ những gì Phác Chí Thịnh nói là đúng, quan hệ của cậu và La Tại Dân ở trong trường luôn có nhiều lời đồn đãi, lời cảm ơn này không có gì, chính là không thể phòng được miệng đời.

Cuối cùng, cậu cũng thỏa hiệp, tìm Phác Chí Thịnh lấy một bản mẫu cám ơn, điền vào rồi giao đi. Bây giờ, cậu cũng giống như những học sinh kia, không có gì khác biệt. Mối liên hệ giữa cậu và La Tại Dân đã hoàn toàn biến mất, hai người họ đều quay về quỹ đạo vốn có, đi trên con đường của riêng mình.

Đây là cái kết đã sớm lường trước được, nhưng cậu thật sự không cam tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro