Chapter 23 : Anh đừng hòng nhìn tôi mà cười.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có điều kiện? Park Chaeyoung cười lạnh một tiếng: "Anh muốn làm gì? Có muốn tôi nhắc cho anh biết, cho dù anh có là cảnh sát nhưng tự ý bắt giam người cũng là phạm pháp đấy?"

Cố Học Văn không để ý đến sự châm chọc của cô, lạnh lùng đem phần cơm còn lại đẩy đến trước mặt Park Chaeyoung: "Ăn hết phần cơm này là cô có thể đi."

Cái gì? Park Chaeyoung thoáng sửng sốt, ngơ ngác nhìn Jung Jaehyun. Dưới ánh đèn mặt anh không biểu lộ chút tình cảm, đôi mắt đen sâu thẫm không thể nhìn ra được anh đang suy nghĩ điều gì.

Bầu không khí có chút biến động, Park Chaeyoungcuối cùng vẫn lắc đầu: "Tôi không cần, tôi khát, tôi muốn uống nước".

Giam giữ cả một ngày, la hét cả một ngày, bây giờ cô đang rất khát, cổ họng rất khó chịu.

Jung Jaehyun nhìn cô chăm chú một lát rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Chỉ còn lại Park Chaeyoung nhìn hộp cơm chưa được mở ở trước mặt, mùi thơm của thức ăn thoang thoảng bay trong không khí, chợt cô cảm thấy tên ngang ngược này căn bản là cố tình.

Còng tay cô lại rồi bảo cô ăn cơm? Bà nó chứ, anh ta nghĩ cô là thần tiên chắc?

Đúng là đồ đáng ghét. Thầm thì kêu hai tiếng trong cổ họng, cơn giận trong lòng Park Chaeyoung càng lớn hơn. Tên cảnh sát chết tiệt thối tha, vô lại.

Cửa lại mở, Jung Jaehyun trở về, trước mặt Park Chaeyoung lại xuất hiện thêm một ly nước.

Định thò tay bưng lên, nhưng tay lại bị còng, cô đành phải cúi đầu, một hơi uống sạch nước, rồi lại buông ly nước đã rỗng không ra, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Jung Jaehyun.

"Thả tôi ra, tôi phải ra khỏi chỗ này."

Jung Jaehyun nhìn cô: "Ăn hết cơm."

"Không ăn". Park Chaeyoung càng tin rằng anh tuyệt đối là cố ý: "Anh đừng hòng nhìn tôi mà cười"

Miễn cưỡng còn có thể cầm ly uống nước, nhưng dùng hai tay bị còng để ăn? Quên đi, cô không có hứng thú để cho tên cảnh sát thối này thấy bộ dáng xấu hổ chật vật của mình. Mặc dù những chật vật này đều do chính anh ta ban cho.

Jung Jaehyun thoáng sững sốt, rất nhanh liền lấy lại phản ứng. Một lần nữa đứng dậy đi ra ngoài, lúc quay lại trên tay còn cầm theo chìa khóa.

Đến trước mặt Park Chaeyoung cởi bỏ còng tay bên phải, lúc định cởi bỏ cả tay bên kia, động tác bỗng chậm lại một chút.

Cô ăn cơm trước đi, như vậy cô hẳn là có thể ăn rồi chứ."

"Hừ." Park Chaeyoung không ơi hởi gì, thử quay quay cổ tay, lắc lắc cánh tay, duỗi tay chỉ vào Jung Jaehyun: "Nói, anh rốt cuộc muốn thế nào?"

Jung Jaehyun nhướng mày, không biết là anh có ý gì.

Cậu cảnh sát kia gọi anh là sếp, vậy anh là ai, trung đội trưởng, hay là đại đội trưởng?

phải anh nói tôi tấn công cảnh sát sao? Bây giờ anh lại mang thức ăn, thức uống, còn giúp tôi tháo còng tay? Thế nào? Anh thật sự có lòng tốt thả tôi ra ngoài kiện anh à?"

Jung Jaehyun cau mày, thản nhiên tháo bên tay đang bị còng kia. Ngồi xuống trước mặt cô: "Ăn cơm đi, cô muốn kiện tôi cũng phải có sức không phải sao?

"Hừ". Park Chaeyoung liếc anh, cánh tay cử động có chút khó khăn, đứng lên vẫy vẫy tứ chi, cảm thấy thoải mái dễ chịu, liền hướng về phía cửa đi ra.

Nhưng lúc cô đi được nửa, đột nhiên quay lại, tay đập lên bàn nhìn Jung Jaehyun: "Đem ra đây."

Jung Jaehyun nhướng mày, không rõ cô có ý gì.

"Túi của tôi, còn có quần áo nữa. Lấy ra hết cho tôi." Cô một phút, một giây cũng không muốn ở lại nơi này nữa.

" Cứ ăn cơm trước đã."

Giọng nói của Jung Jaehyun lạnh lùng, thân mình vẫn duy trì tư thế bất động ban đầu, hai chân tao nhã vẫn gác cùng một chỗ, nhướn mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng.

Park Chaeyoung cũng không động đậy, bàn tay vẫn chìa thẳng ra, cô quyết tâm đòi lại đồ đạc của mình.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro