Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng Chaeyoung chua xót, nhưng cô biết, mình không phải đang tức giận.

Mà cô lại không muốn thừa nhận.

Jaehyun đứng lên, một lát sau mới lên tiếng, thanh âm có chút trầm khàn. "Cậu một mực không trả lời tin nhắn của mình, cho nên mình tới hỏi một chút, còn cần mình dạy cậu không?"

Chaeyoung cắn môi dưới, quay đầu sang một bên, "Hôm đó mình dùng từ không thỏa đáng, cậu giúp mình nói xin lỗi với thầy của cậu."
"Đã nói rồi." Jaehyun nói"Sư mẫu mấy ngày trước còn gửi tin nhắn hỏi mình, Chaeyoung bạn em có phải minh tinh Park Chaeyoung."

"...Nga."

Lại không phản đối.

Lúc mình không có ở đây, cậu chơi game rất khá."

"Cậu còn biết." Cô hơi hờn giận.

"Tối qua xem lịch sử thành tích của cậu." Jaehyun thở dài, lại hỏi: "Cho nên còn cần mình không?"

Chaeyoung cảm thấy là cậu là đang ép cô, nhưng rốt cuộc cô không nói ra câu không muốn, không thể làm gì khác hơn là tức giận nói: "Nhưng thứ linh kiện kỳ quái cậu đặt ở E-Market cũng đã gửi đến, viết địa chỉ nhà mình, nhưng số điện thoại lại là của cậu, may là người quản lý nhà nhận hộ, chẳng lẽ cứ mặc kệ nó ở nhà mình sao?"

Jaehyun nói: "Cần nó chứ."

Hừ ~

Chaeyoung dáng vẻ rất không tình nguyện:"...Vậy trước lên ăn cơm đi."

"Có mình?"

...Dĩ nhiên không có.

Jaehyun cười một tiếng, "Ngày mai mình lại tới, ngồi xe lửa cả đem, bây giờ rất hôi."

Ngồi xe lửa cả đêm?

Chaeyoung lúc này mới chú ý tới dáng vẻ cậu tinh thần sa sút, quần áo nhăn nhúm, tóc có chút loạn, trong mắt còn lộ ra tia máu.

Cô lần này thật sự nổi giận, "Cậu..ngồi xe lửa cả đêm mà còn chạy tới đây chơi game!"

"Ừ, thật may mang theo sạc dự phòng, nếu không cũng không đủ pin."

Chaeyoung thật không biết nói sao cho phải, rõ ràng là tức giận, nhưng trong lòng lại len lén nổi lên chút vui mừng. Cô trừng mắt nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng hoàn toàn thua trận, buồn bực nói: "Mình để tài xế đưa cậu trở về."

"Không cho phép từ chối, đừng đi tàu điện ngầm hun người khác!"

Jaehyun không có từ chối.

Chaeyoung cả chiều hồn vía lên mây, chơi game cũng không tập trung, vì vậy sau mười trận thắng liên tiếp liền vinh quang liền nhận 11 trận liên tục bị đánh bại. Đến tối trước khi ngủ, thua thắng thắng thua, phân khúc lại lùi về Tinh diệu 1.

...Điểm Jaehyun cùng cô thi đấu cũng mất sạch.

Chaeyoung lâm vào suy tư nghiêm túc liên quan tới vận mệnh—— chẳng lẽ có chỉ có mệnh đấu đơn lên Vương giả?

Tưởng tượng ngày mai Jaehyun nhìn thấy chiến tích của cô bằng ánh mắt một lời khó nói hết, Chaeyoung u buồn sâu sắc. Vì vậy buổi sáng ngày hôm sau, khi Jaehyun vừa tới, cô liền đem điện thoại của mình đưa tới trước mặt cậu, tiên phát chế nhân nói: "Nhìn này, mình tụt mười sao."

Trên mặt cô tỏ vẻ tranh công, Jaehyun thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm, có lẽ cô nói là cô thăng hạng tăng 10 sao?

Cậu cầm điện thoại của cô xác nhận—— đích xác là tụt mười sao.

"Tự hào mình là hào phú?"

"Phù hợp với cơ chế mà, thắng liên tiếp sau liên tục bị đánh bại tỷ lệ rất lớn nha." Chaeyoung vì mình bào chữa, "Hơn nữa mình có 5 mvp ở các trận bị đánh bại."

Jaehyun ánh mắt hơi rủ, ngón tay thon dài trên màn hình lướt lướt, liền đứng ở cửa, đem số liệu ngày hôm qua cô đấu đơn xem một lượt.

Chaeyoung ở bên cạnh làm bộ như cùng cậu nhìn điện thoại, dư quang không nhịn được len lén liếc cậu, nhìn dáng vẻ cậu cúi đầu nghiêm túc.

Hoan nghênh trở lại nha, thầy Jeong.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro