Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường ra khỏi Seoul đều rõ ràng, đường về thành phố Daegu lại không biết?

Sáng sớm hôm sau Chaeyoung tỉnh lại trên giường ở quê, bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề này, cảm thấy IQ của mình tối qua hẳn là cũng âm rồi.

Hơn nữa, anh ấy sau đó cũng không cố gắng tìm?

Cho nên đây chắc hẳn là anh mượn cớ, sau đó chính anh ấy cũng quên?

Chaeyoung mở to mắt nằm trên giường, nhớ tới tối hôm qua dáng vẻ không chịu thua kém yếu ớt của mình, ảo não trở mình.

Kết qua nghiêng người, phát hiện mép giường lại có một đống đồ, đâu, không đúng, là một người.

Người ở mép giường phát hiện cô tỉnh, ôm điện thoại di động đứng lên, vui vẻ nói: "Cuối cùng cậu cũng dậy rồi."

Nói xong nàng lập tức cúi đầu xuống, hai tay chuyển động không ngừng, biểu tình đắc ý: "Rốt cuộc có thể mở âm thanh,tắt âm chơi trò chơi thật là một chút cảm giác đều không có."

Ngay sau đó nhạc nền của Penta Storm liền vang lên.

Chaeyoung: "..."


Cô bò dậy đánh răng rửa mặt, lúc trở lại thì Miyeon cũng đã đánh xong, đang ngồi ở mép giường cười giảo hoạt nhìn cô.

Chaeyoung : "... Cậu làm gì."

Miyeon cầm lên điện thoại của Chaeyoung đung đưa, "Mình không phải cố ý nhìn nha, tin nhắn tự mình hiện ra, Jaehyun hỏi cậu tỉnh chưa."

Chaeyoung : "..."

Nàng cầm lấy điện thoại di động, nhìn một cái, nhưng chưa trả lời.

Miyeon lại gần: "Cho mình xem ghi chép trò chuyện của hai người đi."

Chaeyoung lập tức tắt đi: "Không có."

"Ghét." Miyeon đập cô một cái, chưa từ bỏ ý định truy hỏi, "Cậu và Jaehyun, hai người hiện tại, hì hì, quan hệ như thế nào vậy?"

Chaeyoung nói: "Bạn học cao trung."

Miyeon: "... Mình nói với cậu này, mình coi như người ủng hộ trung thành của cậu, hoạt động của cậu mình đều xem, dĩ nhiên cũng xem thi đấu rồi? Nhìn thấy Jaehyun lên sân khấu cằm mình cũng rớt xuống, các người liên lạc lúc nào nha?"

Chaeyoung: "Trong trò chơi nha."

Miyeon mở to mắt: "Sau đó hai người gặp mặt ở ngoài đời, sau đó hắn thật sự dạy cậu chơi game?"

Bốn bỏ năm thì, "Không khác là bao đâu."

Miyeon nhất thời kích động vô cùng, "Học thần dạy cậu chơi game, vậy mơ ước của cậu thực hiện được rồi?"

Khuê mật nhiều năm thật sự rất phiền, nhất là nắm rõ hoạt động của cô như lòng bàn tay.

Chaeyoung nói sang chuyện khác: "Sao cậu cũng bắt đầu chơi game rồi?"

"Chính là xem cậu thi đấu ấy, mình cảm thấy rất có ý tứ. Chồng mình chơi trước, vừa vặn mang mình. Đúng rồi, cậu dùng SNS hay Kakao đăng nhập, tài khoản SNS Thiểm thiểm phát quang rất ít khi chơi, còn tài khoản khác sao?"

"Mình dùng nick phụ."

"Thêm mình thêm mình."

"SNS của cậu? Mình dùng Kakao."

"... người trưởng thành sao lại muốn dùng Kakao!"

"Đại khái là vì không muốn tổ đội với cậu."

Miyeon nhãy cẫng lên:"Mình đã lên Hoàng Kim!"

"...Được."

Lạnh lùng.

Miyeon ở nhà cô chơi một hồi rồi về ăn liên hoan, Chaeyoung sắp tới cũng có rất nhiều bữa liên hoan.

Họ hàng thân thích mỗi năm đều rất đến khen ngợi cô, cũng rất nhiệt tình, thuận tiện sẽ giúp bọn họ ký một đống hình.

Sau bữa cơm chiều mùng 3, Miyeon lại tới, chơi ở trong phòng cô một hồi liền cảm thấy nhàm chán, giựt dây cô: "Hay là chúng ta ra ngoài chơi đi, thành phố Daegu hai năm nay thay đổi rất nhiều, dọc theo bên kia hồ rất đẹp."

Cô lấy điện thoại ra cho Chaeyoung xem hình, "Có quán cà phê nhỏ rất hữu tình, có buồng nhỏ, cậu vào đó sẽ không bị phát hiện, có thể ngắm cảnh hồ, có đi hay không đi hay không?"

Chaeyoung nhìn hình, có chút động tâm, "Bây giờ muộn quá rồi."

Miyeon không nói nên lời:" Mới bảy giờ! Cậy có phải ở thủ phủ đợi người không, lại nói vốn chính là xem cảnh đêm nha."

Chaeyoung suy nghĩ một chút, "Được rồi."

Đi ra ngoài cũng tốt, tránh cho ở nhà quá lâu lại nghịch SNS, không cẩn thận trả lời anh thì sao.

Kết quả đến quán cà phê, hoạt động chủ yếu vẫn là lướt điện thoại.

Nhất định là bởi vì nói chuyện mấy câu Miyeon liền bắt đầu chơi game. Chaeyoung đem hết trách nhiệm quy cho cô bạn thân.

Trong âm thanh trò chơi của Miyeon, Chaeyoung nhầm chán lướt một vòng bạn bè cùng tài khoản chính thức, sau đó lại vô tình mở ra SNS của Jaehyun.


"Aiz, Jaehyun gửi nhiều tin nhắn như vậy mà cậu không trả lời?"


Vậy mà nhiều, sáng trưa tối có mỗi cái thôi.

Không đúng!

Chaeyoung lập tức tắt điện thoại di động, đem người đang ghé đầu vào cô đẩy ra: "Cậu làm gì, chuyên tâm chơi game."

"Đánh xong rồi."

Miyeon kéo cô: "Cho mình xem một chút đi, mình cùng chồng thời điểm yêu đương có gửi cho cậu mấy trăm tấm ghi chép trò chuyện còn gì?"

Chaeyoung tức giận nói: "Mình có yêu cầu à? Còn chiếm bộ nhớ điện thoại của mình."

"Hẹp hòi." Miyeon ngồi về ghế đối diện của mình, "Hừ, cậu không nói mình cũng đoán được, mình vừa rồi phát hiện bằng lái của Jaehyun trên xe cậu."

Chaeyoung sửng sốt.

Bằng lái?

Đúng nha, hôm qua cô lên ngồi phía trước, bằng lái của Jaehyun bị bỏ quên ở ghế sau, cô hoàn toàn quên mất.

Nhưng sao Jaehyun cũng không nhớ lấy về.

"Mình không phải cố ý nhìn nha, chính là đem áo lông để ở ghế sau liền nhìn thấy, còn tưởng rằng của cậu, thuận tay mở ra nhìn qua. Aiz, thật lâu không có nhìn thấy học bá đại nhân, xem hình vẫn đẹp trai như thường nha." Cô than thở một tiếng, sau đó chuyển giọng, "Cho nên xin hỏi  Chaeyoung  tiểu thư, hai người sao lại ở chung một xe, lại đã ở ghế sau làm gì?"

Chaeyoung : "... Cái gì cũng không làm."

Tối qua anh lái xe đến cửa nhà cô liền rời đi, lúc sau cha mẹ cô ra không nhìn thấy tài xế, vẫn nghi ngờ cô tự mình lái xe trở về.

Nhưng câu trả lời hiển nhiên không thể làm cho bộ não luôn nghĩ linh tinh của Miyeon tin tưởng, cô ấy hậm hực nói: "Bỏ đi bỏ đi, không ép cậu nữa."

"Thật ra thì, mình cảm thấy rất sảng khoái, có lúc nào thấy học thần như thế này đâu~~~ nhưng mà Chaeyoung , cậu cuối cùng có ý với người ta hay không? Nếu như có ý thì chớ lạnh nhạt thờ ơ, học thần cũng rất cao ngạo nha." Miyeon
 nhắc nhở cô.

Chaeyoung uống một ngụm nước trái cây, trong đầu nghĩ cô nào có lạnh nhạt, chỉ có hai tháng cố lạnh nhạt mà thôi.

Miyeon không moi được tin bát quái gì, không thể làm gì khác nên lại đi nghịch điện thoại di động.

Trong buồng nhỏ khá an tĩnh.

Chaeyoung nhớ tới lúc đi học, các cô cũng như vậy, ngày nghỉ liền tìm một chỗ cùng nhau làm bài tập, cùng nhau đọc tiểu thuyết, cùng nhau tâm sự những chuyện bí mật.

Khi đó Miyeon cũng thích một nam sinh, nhưng sau đó cô ấy lại cưới một người đàn ông khác, sống bên nhau đầm ấm hạnh phúc.

Cô cũng từng cho rằng, Jaehyun sẽ không xuất hiện trong cuộc đời cô nữa.

Nếu không ở bên Jaehyun, cô sẽ hạnh phúc sao?

Nhất định là sẽ, cô sẽ để mình sống thật tốt.

Nhưng luôn có chỗ nào đó, hơi sai sai.

Miyeon bỗng nhiên sợ hãi kêu lên, "Mình shock! Chaeyoung, chúng ta vẫn bị người ta phát hiện."

Chaeyoung hoàn hồn: "Làm sao?"

"Giống như người đi đường chụp được hình chúng ta đăng trong vòng bạn bè, sau đó vòng tới vòng lui chuyển tới nhóm lớp của chúng ta, bây giờ trong nhóm đang thảo luận về cậu đó, còn đặc biệt nhắc mình." Cô ấy đem điện thoại đưa cô xem.

Chaeyoung cúi đầu nhìn một chút, trong nhóm lớp cao trung đang soát tin tức ồn ào.

"@Miyeon, cậu ở cùng Park Chaeyoung có phải không?"

"Ở đâu vậy, nghe nói là chụp được ở hầm để xe bên Alley."

"@Miyeon, bây giờ nhiều bạn học tụ hội ở KTV ca hát nha, kêu Park Chaeyoung cùng đến nha."

"Đúng vậy đúng vậy, mọi người cũng đã mười mấy năm không gặp."

"Đừng làm rộn, đại minh tinh sẽ không tới đâu."

Chaeyoung kéo lên xem danh sách tụ họp ở KTV, liền không để ý trả lại điện thoại cho Miyeon.

Miyeon nhận lấy điện thoại, kiên quyết nói: "Mình quyết định giả chết."

Cô nhàm chán chọc điện thoại một hồi, đột phát ý tưởng nói: "Chaeyoung, cho mình chơi tài khoản Penta Storm của cậu một chút đi, muốn thử một chút cảm giác đánh cao cấp như thế nào."

Chaeyoung: "... Cậu muốn đi hại người sao?"

Miyeon không phục: "Mình đánh cũng rất đáng tin mà? Chẳng qua đánh mãi không thể lên cấp mà thôi, có được hay không ah~~~ "

Chaeyoung đang lo lắng đưa cho cô ấy mình sẽ lại bị bôi đen, nhưng nhìn cô ấy mặt đầy khẩn nài*, không thể làm gì khác ngoài mở game, đưa điện thoại cho cho cô ấy, "Không đánh lại nhớ đưa mình."

* cầu khẩn và nài nỉ

Nói xong không khỏi sửng sốt một hồi, những lời này, một người thường xuyên nói với cô, không nghĩ tới hôm nay lại đến lượt cô nói với người khác.

"Biết biết." Miyeon vui mừng đoạt lấy điện thoại.

Kết quả trong miệng Miyeon thì mười phần dúng khí, chà chà mặt điện thoại của Chaeyoung, lại sợ. "Bỏ đi, mình vẫn có chút không dám."

Cô ở trong tài khoản của Chaeyoung đi dạo, thỉnh thoảng phát biểu một ít ý kiến. "ID của cậu có thật sự thần kỳ, hái bông cái quỷ gì... Oa, số trận thắng xếp hạng cao như vậy... Bách Lý Thủ Ước thứ mười thành phố Seoul.. Ai, cậu còn có Pentalkill này."

Chaeyoung ngẩn ra, "Cái gì?"

"Pentalkill nha, chính cậu đánh mà quên rồi sao?"

Chaeyoung nghi ngờ lấy lại điện thoại di động.

Trong "Tài liệu đối chiếu" là thống kê số liệu của người chơi các cấp, dưới cùng sẽ hiển thị Mvp, số lần cô chiến thắng 3 lần 4 lần ngay cả lần 5, những số liệu khác cũng rất bình thường. "Pentalkill" phía sau lại có thêm số hai.

Điều này chứng minh cô có hai lần Pentalill.

Nhưng rõ ràng trước khi cô tham gia thi đấu giải trí là 0, mà sau khi cuộc thi kết thúc cô cũng không chơi lại.

Vậy hai cái Pentalkill này từ đâu mà có?

Trong đầu có gì đó thoáng qua, Chaeyoung vội vàng mở ra "Lịch sử chiến tích".

Sau đó ánh mắt liền ngưng lại.

"Chaeyoung, Chaeyoung?"

Mấy phút sau, Miyeon nhìn cô vẫn đang nhìn giao diện trò chơi, không nhịn được phất phất tay trước mặt cô.

Chaeyoung ngẩng đầu lên, trong mắt giống như phát sang, "Tối nay bạn học tụ tập ở KTV?"

Miyeon gật đầu: "Đúng vậy?"

Chaeyoung nói: "Mình muốn đi."

"A?"
Miyeon ngơ ngác nhìn cô.

"Đưa mình điện thoại của cậu."

Miyeon ngơ ngác mở khóa điện thoại đưa cô. Chaeyoung cầm lấy điện thoại, mở ra nhóm SNS của bạn học, gửi một tin nhắn.

Miyeon:

Được, mình lập tức đưa cô ấy tới ^_^@tất cả mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro